Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân FULL


Nguyệt Nha Nhi cất cẩn thận hòm bạc nhỏ này, đẩy cửa ra, ở trong phòng đi tới đi lui, chính là như vậy còn chưa đủ.

nàng di chuyển băng ghế tựa, ngồi ở dưới gốc cây, nhìn sao trời.

Lúc này đèn đuốc ở nhân gian thưa thớt, bởi vậy sao cũng đặc biệt sáng.

Lại là trời đêm, ánh sao mọc khắp bầu trời đêm, liếc mắt nhìn qua vô số.
Sau khi ngắm sao, nàng hài lòng, nhưng mà làm nàng hài lòng nhất, chính là ngụ ý phía sau một hòm bạc nhỏ này.
Ý tứ của Trịnh Thứ Dũ chính là đồng ý cho nàng nương nhờ.
Bên trong gió đêm bỗng nhiên chen lẫn một chút mùi thơm, là Liễu Kiến Thanh đi ra.
Nàng cũng chuyển ghế gỗ nhỏ ra, an vị ở bên cạnh Nguyệt Nha Nhi.
“Nói tới Trịnh công công cũng đủ kỳ quái, làm sao lại phải một mực chọn buổi tối mới đưa thưởng đến?”
“Hay là có chuyện gì đó.”
Kỳ thực không phải, trong lòng Nguyệt Nha Nhi rõ ràng, sở dĩ lúc này Trịnh Thứ Dũ mới cho người ban thưởng đến, chủ yếu là không muốn gióng trống khua chiêng kinh động người bên ngoài.

Cũng có khả năng là tích trữ một phần tâm tư thăm dò.

Nếu nàng vừa ra khỏi Trịnh phủ, quay đầu liền đi đến Lý Tri phủ, đem chuyện hôm nay nói thẳng ra, khả năng lại là một kết quả khác.
Có điều lời này nàng không thể trực tiếp nói với Liễu Kiến Thanh.

Liễu Kiến Thanh cũng thức thời, hiểu được lúc nào nên hỏi, lúc nào không nên hỏi.
Liền nhất thời im ắng.
Hai người ngồi dưới tàng cây hóng mát, một bên xem sao, tình cờ nói chuyện phiếm hai câu.
“Ngươi mấy ngày nay đều vội vàng làm bánh hoa tươi, làm được chưa? Vị thế nào?”
Nàng vừa hỏi, Nguyệt Nha Nhi lập tức ngồi thẳng.

Một ngày bận bịu, nàng vậy mà lại quên mất bánh hoa tươi?
Nguyệt Nha Nhi vội đi về hướng phòng bếp, không lâu lắm, tay nâng một cái đĩa bốn cái bánh hoa tươi ra.
“Nếu không nhờ ngươi nhắc nhở, ta kém chút nữa quên mất, may mà vật này ăn nguội cũng còn được.”
Bánh hoa tươi không lớn, vừa vặn có thể đặt lòng bàn tay, bánh còn ấn một chữ “Tiêu” nho nhỏ.

Liễu Kiến Thanh cầm lấy một cái bánh hoa tươi, suy nghĩ một chút, còn nói: “Nếu là vậy thì chúng ta chia đôi một cái đi.”
“Được.” Nguyệt Nha Nhi thoải mái nói.
Chia bánh hoa tươi làm hai phần, một chút bột phấn rơi xuống tinh tế, sắc hoa hồng lộ ra trong nhân bánh, tỏa ra một hương mùi hoa nhàn nhạt.

Vỏ giòn rõ ràng, một tầng lại một tầng, lúc Liễu Kiến Thanh ăn, cần dùng một tay hứng, sợ vỏ giòn rơi xuống xiêm y.
Sau khi xử lý xong bánh hoa hồng, tuy mềm nhưng dai.

Nhân bánh hoa ngọt, bao quanh bởi lớp vỏ hoa mỏng, từng điểm từng điểm lộ ra, từ cạn đến sâu, giòn mềm nhuyễn, nồng nặc vị hoa.

Cắn xuống một cái, miệng thơm ngát toàn mùi hoa hồng.
“Hoa hồng này còn có thể ăn như vậy?” Liễu Kiến Thanh ăn nửa cái, ánh mắt không nhịn được hướng về bên trong đĩa nhỏ: “Không thì… chúng ta lại chia đôi một cái đi?”
Nguyệt Nha Nhi trực tiếp cầm một cái bánh hoa tươi nhét vào tay nàng.
“Kỳ hoa ngắn ngủi, ngươi thừa dịp có ăn, ăn nhiều một cái đi.

Bỏ qua hoa quý, một năm này đều không được ăn.”
Lời này cũng không giả, hoa hồng nhiều nhất nở được năm tháng, mà có thể làm bánh hoa hồng tươi, lúc thưởng thức hương vị càng ngắn ngủi, tổng cộng cũng ở trong một tháng đó.

Bởi vậy khi bánh hoa tươi ra bán dưới danh nghĩa Hạnh Hoa quán, đánh cho bảng hiệu là “giới hạn theo mùa”.
Lỗ Đại Nữu kinh doanh cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ này, bởi vì chuyện làm ăn vô cùng tốt, Nguyệt Nha Nhi liền thêm chút tiền cho nàng, muốn nàng mở một quán mới.
“Tốt thì tốt, nhưng cửa hàng bánh ngọt nhà chúng ta, làm sao đến cả cái tên cũng không có.

Đều là sản nghiệp của cô nương, làm sao còn bất công vậy?” Lỗ Đại Nữu đến đây lấy tiền, hướng Nguyệt Nha Nhi ai oán nói.
“Là do ta sơ sẩy.” Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, cố ý lấy tên mới chi cửa hàng bánh ngọt, liền gọi “Hạnh Hoa ký”, vẫn cứ trên danh nghĩa vẽ một đóa Hạnh Hoa, biểu hiện đây là sản nghiệp của Hạnh Hoa quán.
Chọn một ngày hoàng đạo, khai trương Hạnh Hoa ký.

Lần này Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng được toại nguyện cắt băng khánh thành, dây ruy băng đỏ cắt một đoạn, những khách cũ liền vội vàng tràn vào đi xếp hàng.
Bây giờ danh tiếng Hạnh Hoa quán triệt để truyền ra trong thành.

Ai kêu nhà hắn mỗi lần đều có thể làm ra nhiều loại điểm tâm mới ăn ngon như vậy đâu?
Lần này Hạnh Hoa ký bánh ngọt vừa mở cửa, cư dân ở phụ cận, chỉ cần khi nhàn rỗi, đều muốn chạy ra xem náo nhiệt.


Vừa đến đã thấy cửa hàng, trước cửa dựng thẳng một tấm bảng hiệu cao bằng người.

Phía trên vẽ một mỹ nhân nâng một đĩa điểm tâm.

Trung tâm đĩa điểm tâm hoàn chỉnh, mà bên trong tay mỹ nhân cầm đĩa điểm tâm, lại đẩy ra một nửa, lộ ra bánh hoa hồng bên trong.

Bảng hiệu này vẽ, còn dùng chữ to viết: “Giới hạn theo mùa—— bánh hoa tươi” .
Bánh hoa tươi là món gì? Mấy người còn đang mơ mơ hồ hồ, lúc đám người vây xung quanh nhận ra tấm bảng hiệu.

Khách hàng cũ của Hạnh Hoa quán, cũng không quay đầu lại chen vào trong đội ngũ.

Vừa nhìn thấy mấy chữ giới hạn theo mùa này, bọn họ liền đã hiểu, thứ này nhất định giới hạn số lượng mỗi ngày bán ra.

Không câu nệ là loại điểm tâm nào, xếp hàng chắc chắn không sai.

Nói đến Hạnh Hoa quán khai trương lâu như vậy, điểm tâm bán ra, ngoại trừ giá tiền hơi đắt, cũng sẽ không có người khách nào không hài lòng.
Ngày mới ra loại bánh hoa tươi, ròng rã một buổi sáng, hồn vía Viên cử nhân đều lên mây, vẫn nhìn cửa nhà hắn.
Một buổi sáng sớm liền khiến cho người đi ra ngoài xếp hàng, làm sao đến lúc này còn chưa quay về?
Từ khi có một hồi, hắn đi đến Hạnh Hoa quán, sau khi Tiêu Nguyệt tiểu nha đầu này ở ngay trước mặt hắn đọc một bài thơ《 Liên Nguyệt bình 》, Viên cử nhân cũng không dám đi Hạnh Hoa quan nữa.

Tuy rằng Tiêu Nguyệt chỉ đùa giỡn, còn cùng hắn bảo đảm sẽ không nói cho người ngoài biết, mà thật sự không nói cho người khác.

Nhưng mà vì bận tâm mặt mũi già nua, Viên cử nhân chỉ có thể nhịn không tự mình đến Hạnh Hoa quán mua đồ ăn, mà đổi lại phái người đến mua điểm tâm về cho hắn, ở nhà ăn.
Lúc hắn đang đứng ngồi không yên, người làm cuối cùng cũng trở về.

Đầu đầy mồ hôi, trong tay mang theo hai bao điểm tâm, nói với Viên cử nhân: “Người thực sự quá nhiều, giống như không có tiền, một đám người vây quanh ở chỗ này.

Ta thật vất vả mới mua được phần bánh hoa tươi giới hạn cuối cùng.”
Toàn bộ tâm tư của Viên cử nhân đầu đặt trên hai bọc điểm tâm trên tay hắn, vội vã nhận lấy, mở ra xem.


Bọc này không phải, bọc này mới là bánh hoa tươi.
Viên cử nhân bất mãn nói: “Làm sao chỉ có bốn cái?”
“Có bốn cái là tốt lắm rồi.” Người làm kể khổ nói: “Chỉ có bốn cái này, nô tài còn phải bỏ thêm tiền mua từ tay người khác đấy.”
“Đám người kia chưa từng ăn điểm tâm à? Sáng sớm liền ngồi xổm ở chỗ này, sinh trưởng ở trước cửa nhà người ta đúng không?” Viên cử nhân nghe xong, mắng to.
Mắng xong một trận, hắn cầm lấy một cái bánh hoa tươi, đang định cắn xuống.
Nhưng lại thấy trưởng tôn nữ đến thỉnh an, Viên cử nhân không thể không đem bánh hoa tươi thả xuống, đi bắt chuyện tôn nữ.
Sau khi thỉnh an, tôn nữ nhìn thấy bánh hoa tươi trên bàn hắn, hiếu kỳ nói: “Gia gia đang ăn cái gì? Sao lại thơm như vậy?”
“Là bánh hoa tươi, là điểm tâm mới do Hạnh Hoa ký đưa ra.”
Viên cử nhân luôn luôn thương yêu cháu gái này của hắn, nhìn thấy người làm mua về bốn cái bánh hoa tươi, liền muốn chia một cái cho nàng ăn.
“Có muốn nếm thử mùi vị không, làm rất ngon?”
Tôn nữ cười lên, gật gù, nhận lấy bánh hoa tươi ăn.
“Thật sự ăn rất ngon.” Nàng thành thạo ăn xong toàn bộ, ngửa mặt lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Viên cử nhân: “Ta có thể ăn nữa một cái sao?”
Viên cử nhân trầm mặc một chút, nhịn đau lại cầm một cái.
Muốn đưa đi, hắn lại đưa rút tay về, bẻ cái bánh hoa tươi kia thành hai nửa, đưa cho một nửa nhi cho tôn nữ: “Ngươi còn đang thay răng đấy, không được ăn nhiều đồ ngọt.”
“Không quá ngọt.” Tôn nữ ăn hết nửa cái bánh hoa tươi, ôm hắn tay làm nũng: “Gia gia thương ta nhất, đúng không?”
Thật khiến người đau đầu.

Viên cử nhân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem nửa kia cũng đưa cho nàng: “Ngươi lấy về ăn đi, thật sự hết rồi.”
“Cảm ơn gia gia, gia gia đối với ta thật tốt.”
Tôn nữ cầm nửa cái này, nói cảm tạ xong, như một làn khói chạy đi, vú em đi theo phía sau nàng.
Cuối cùng cũng có thể yên lặng ăn điểm tâm.

Viên cử nhân nhìn hai cái bánh hoa tươi còn sót lại, bỗng nhiên có chút không nỡ ăn.

Liền đem một bẻ thành hai cái, chậm rãi cắn, tinh tế thưởng thức.
Hắn mới ăn một cái, bỗng nhiên tôn tử lại chạy tới, ủy ủy khuất khuất nói: “Tỷ tỷ có ăn, tại sao ta lại không có? Gia gia bất công.”
Còn chưa ăn xong đâu?
Viên cử nhân hận không thể đá tôn tử của hắn một cái, nhưng đến cùng vẫn là bẻ một phần tư cái bánh hoa tươi cho hắn ăn: “Ăn đi.”
Nói xong, vẫn cứ đem tôn tử của hắn đẩy ra ngoài cửa, tự mình đóng cửa thư phòng.
E sợ đêm dài lắm mộng, một hơi ăn hết cái bánh hoa tươi còn lại.
Sau khi ăn xong, lại lưu luyến.
Làm sao lại ăn xong nhanh như vậy?
Viên cử nhân có chút oan ức.
Trên án thư cái chặn giấy đè nặng một tờ giấy trắng.


Từ sau khi viết sau bản nháp kia, hắn không thể viết tiếp được, cũng không biết nên viết gì.

Nhưng mà vào lúc này, Viên cử nhân lại có linh cảm.
Hắn đơn giản ghi chép những mỹ thực này vào sách thôi.
Nhấc bút lên, liền không dừng được rồi.
Chờ đến khi hắn viết xong hết linh cảm, lúc ngẩng đầu lên, thấy mưa đánh vào cây chuối tây ngoài của sổ.
Tiếng mưa rơi này cũng không nhỏ.
Một tia chớp xé tan sự vắng lặng, trong phòng cũng theo đó mà sáng ngời, chiếu rõ ràng bản kế hoạch trên án thư.

Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đi tới cửa xem chớp giật.

Nói đến cũng kỳ quái, không biết tại sao, nàng lại yêu thích bầu trời đêm chớp giật đêm nay.
Trịnh Thứ Dũ đưa bút tiền thưởng này, nàng ghi lại hoàn chỉnh vào trương mục, tính toán làm sao để dùng khoản tiền này đầu tư.

Trong lúc nhất thời có thêm nhiều tiền mặt như thế, Nguyệt Nha Nhi tự nhiên cũng bỏ ra công phu rất lớn tìm cách một phen, thấy nên mở rộng kinh doanh như thế nào mới tốt, cũng phải thay Trịnh Thứ Dũ ghi chép lại tin tức.

Sau đó lại có người của Trịnh Thứ Dũ đến đây cùng hắn tỉ mỉ thương lượng một phen, Nguyệt Nha Nhi nghe cẩn thận.
Trên thực tế Trịnh Thứ Dũ càng nghĩ càng phải thấu hiểu, không ngoài chút chuyện liên quan đến dân tình.

Bao quát giá lương thực, giá gạo, giá đất, quan phủ thu bao nhiêu thuế, bách tính có bao nhiêu lời oán hận oan tình, gần nhất đề tài nổi lên có cái gì… Những tin tức này cũng không có thần bí như vậy, chỉ là rất vụn vặt, lúc trước người muốn tìm phải bỏ công sức rất lớn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm khắp nơi nói chuyện phiếm, mới có thể sưu tập hoàn chỉnh.
Mà Nguyệt Nha Nhi có thể giúp được việc khó khăn này, chính là dựa vào các quán nhỏ được mở khắp nơi, làm cho người thu thập tin tức có thể thoải mái chút.
Ngược lại cũng không phải chuyện gì quá đáng, chỉ là phải tính toán kỹ một lần.
Sấm vang ba tiếng, trong trời đất vừa nặng vừa yên tĩnh, mưa rơi nặng hạt.
Không biết Liễu Kiến Thanh có mang theo ô không, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, mấy ngày nay nàng đều đi quan sát tình hình làm ăn của các quán Liễu thị xương sườn, chung quy phải đến lúc trời tối kiệu nhỏ mới về.
Bên trong tiếng mưa rơi, nghe thấy một tiếng gõ cửa gấp gáp.
Nguyệt Nha Nhi cầm lấy ô giấy dầu bên góc tường, một bên mở ra một bên chạy về phía cửa: “Có thể trở về, ta còn lo lắng ngươi không mang ô.”
Nàng đẩy cửa ra, lại sững sờ.
Ngoài cửa có hai cô gái đứng, xiêm y trang dung đều bị mưa ướt đẫm, làn váy còn có dính chút bùn, rất chật vật.
Nữ tử che áo choàng trên đầu ngẩng đầu lên, là Tiết Lệnh Khương.
Má bên phải của nàng sưng lên, có một dấu tay đỏ tươi.
“Ta thực sự không có nơi để đi.”
Nguyệt Nha Nhi lấy lại tinh thần, cầm ô trong tay nghiêng về phía trước, thay nàng che khuất mưa gió.
“Đi vào thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận