Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân FULL


Sau khi tâm tình đại khảo qua, giống như tầng mây đen tan đi để lộ bầu trời xanh thăm thẳm, có một
loại cảm giác thanh thản.
Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi trên xe, không chút hoang mang ăn xong một bát mỳ cầu Vân Nam.
Lúc này ẫm ĩ bên ngoài trường thi đã không còn, Nguyệt Nha Nhi nhấc màn xe lên quan sát bên ngoài,
trên đường không phải là đã ngồi vào xe la thì là đã ngồi xuống quán ven đường.
“Ngươi hôm nay có còn sắp xếp gì khác không?”
Ngô Miễn suy nghĩ một chút, nói: “Buổi tối ước chừng còn phải đi Ngọc Phúc lâu ăn tịch, người thân
thiết với ta vừa mới qua năm mới đã nói rồi.

Ngoài ra, cũng không còn việc gì khác.”
“Bây giờ cảnh “xuân” vừa vặn, chúng ta có thể đi vùng ngoại ô chơi diều.” Nguyệt Nha Nhi mới nói
xong câu đó, ngoài xe liền truyền tới một âm thanh: “Tiêu lão bản, hộ quốc tự vẫn còn đang chờ trên
phố lớn.”
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”
Nàng xoay người nhìn về phía Ngô Miễn, mới nói hai chữ “Xin lỗi”, Ngô Miễn liền đánh gãy nàng: “Vừa
vặn ta cũng muốn trở về ngủ một lúc, bên trong hào xá dù sao cũng không thể thoải mái như ở nhà.”
Đi đến Hạnh viên, Ngô Miễn xuống xe, nhìn Nguyệt Nha Nhi cười một cái, liền trở lại nghỉ ngơi.
Nhưng trở lại chính thất, hắn khép cửa lại, cởi áo buồn ngủ, nhìn thấy mền gối bên cạnh trống rỗng,
bất giác có chút mất mát.
Hai người nếu yêu nhau đến thiên trường vạn cửu, làm sao có thể ở bên nhau sớm sớm chiều chiều.

Ngô
Miễn tự an ủi mình.
Thi hội vừa kết thúc, trà tứ tửu lâu ở Kinh Thành lập tức náo nhiệt lên, dù sao các lão gia mới thi
xong cử nhân, rất cần vui đùa một lần, nhờ vào đó an ủi gian khổ uể oải khi học hành.

Ngay cả Hạnh
đường ký của Nguyệt Nha Nhi, chuyện làm ăn cũng thịnh vượng không ít.
Người đều thích náo nhiệt, lại đuổi tới mấy ngày liền sắc trời tốt trời quang mây tạnh, phố lớn ngõ
nhỏ bên trong có không ít người đi qua đi lại.
Ngày hôm đó, Dương lão thái thái thấy thời tiết tốt, liền kêu lên tỷ muội hàng xóm cùng đến hộ quốc
tự dâng hương.

Dương lão thái tuy rằng lớn
tuổi, nhưng thân thể rất cường tráng, vì một đồng tiền mua rau xanh, có thể cùng tiểu thương cãi
nhau nửa ngày.
Đi đã lâu, cuối cùng cũng đi đến phố lớn ở hộ quốc tự, Dương lão thái đã có chút miệng khô lưỡi
khô.

Tỷ muội đề nghị: “Nếu không đi mua bát nước ô mai uống?”
“Bỏ tiền uống thứ kia làm gì? Trong chùa hộ quốc một bên có giếng đấy, ta không tin các hòa thượng
còn dám ngăn khách hành hương, không cho uống nước giếng.”
Dương lão thái đang nói nhỏ, bỗng nhiên bước chân dừng lại: “Lều này sao lại có nhiều người như
vậy, là đồ gì tiện nghi sao?”
Nàng bước nhanh đi về phía lều, mới nhìn rõ đây là một lều trà, bếp lò vẫn còn đang đun nước trà,
có thể ngửi thấy hương trà.

Một bên lều trà còn treo một bảng hiệu, chữ viết cái gì, Dương lão thái
không nhận ra, kéo một người đi đường hỏi: “Đây là đang làm gì?”
“Này là tặng nước trà miễn phí, nghe nói là hành động nghĩa khí của Thanh Phúc điếm.”
“Minh Ngọc phường cái Thanh Phúc điếm kia?” “Đúng, là nó.”
Đây không phải là hoàng gia điếm sao? Dương lão thái trong lòng bồn chồn, đám người hoàng điếm kia,
còn có thể hành động nghĩa khí? Quả thật là mặt trời mọc từ hướng tây.
Nàng canh giữ ở lều trà vừa nhìn một lúc, phát hiện quả thật là dùng trà không cần tiền, liền quyết
đoán tiến lên muốn hai bát trà.
Dù sao, có tiện nghi không chiếm thì là đồ ngu.
Uống xong một bát trà, rất là giải khát, tư vị trà này cũng không tệ lắm.

Nếu như mình mua, sợ là
cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Thanh Phúc điếm này đến cùng cũng có mấy tên khốn rẻ mạt.
Không chỉ có lều trà của Thanh Phúc điếm ở hộ quốc tự, ở cửu môn cũng có, từ sáng sớm đến hoàng
hôn, liên tiếp xếp đến sáu, bảy ngày.
Công hiệu của trà không cần dùng tiền này, cũng chậm chậm cho thấy, Nguyệt Nha Nhi đi tới Minh Ngọc
phường thì, phát hiện đã có không ít bách tính ở Minh Ngọc phường, dám đi qua Thanh Phúc điếm.
Thanh Phúc điếm cũng lục tục bán ra một chút lá trà thượng phẩm, tình trạng so với lúc trước tốt
hơn một chút.
Xem như là một bắt đầu tốt.
Bận bịu bận bịu, Nguyệt Nha Nhi thật vất vả qua hết mấy ngày nghỉ ngơi, cùng Ngô Miễn đi dạo xung
quanh.
Thời tiết cỏ mọc én bay, hai người sáng sớm liền dậy, liền đi ven hồ chơi diều.
Chơi mệt rồi, liền sóng vai ngồi dưới tàng cây, tựa sát vào nhau nghỉ một lúc.
Lúc trên đường về, xe la đi qua hộ quốc tự.

Nguyệt Nha Nhi hướng Ngô Miễn cười nói: “Mới mở một
quán trà liền ở ngay đây, ngươi muốn dừng chân xuống xem không?”
“Được.”
Phu xe nghe vậy, dừng lại ở ven đường.

Ngô Miễn trước tiên nhảy xuống xe, lại hướng về phía Nguyệt
Nha Nhi đưa tay, đỡ nàng đi xuống.
Quán trà mới mở bên đường cái hộ quốc tự này, gọi trà ẩn điếm, quy mô không lớn, chỉ có hai gian
cửa hàng.

Trong đó để trống tới gần cửa giữa cửa hàng, đặt cái bàn gỗ, còn có một cái lò cao, vừa
đi tới nhìn, lò lửa đang nấu nước trà.
Mỗi khi có khách vào điếm, ngồi xuống trên băng ghế dài, tự có hỏa kế rót ra một chén trà nhỏ mang
ra, đặt trên bàn.
“Ngài trước tiên nếm thử, nếu như mùi vị trà còn hợp ý của ngài, lại mua.” Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha
Nhi cũng tìm một băng ghế ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, hỏa kế liền đưa lên hai chén trà nhỏ.
Chờ Ngô Miễn uống xong chén trà nhỏ này, Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cũng còn tốt.”
Tinh tế thưởng thức chén trà nhỏ này, ngược lại cũng cảm nhận ra mùi vị đặc biệt, nhưng khả năng là
bởi vì bỏ lâu, có tạp vị, cũng không tinh khiết.

Gia đình giàu có quen uống trà tươi, quyết định sẽ
không mua.
Nguyệt Nha Nhi đưa tay ngón tay, cho hắn so một số lượng: “Nếu như một cân là cái giá này, ngươi có
mua không?”
Ngô Miễn trong lòng tính toán một chút: “Mua, giá cả như vậy, chỉ là so với ngạnh tử trà đắt hơn
chút.”
Lúc hắn còn chưa đến tuổi đi bán trái cây, phụ thân vẫn phải kéo chân tàn đi khắp hang cùng ngõ
hẻm, kiếm được tiền căn bản không thể so sánh với những người bán trái cây khác, bởi vậy khi đó
trong nhà rất nghèo khó.

Ngô Miễn nhớ tới rất rõ ràng, khi đó trà nhà bọn họ uống, cũng nói là trà,
không bằng nói là trà ngạnh pha với nước.

Tuy nói mùi vị không thế nào, nhưng không chịu nổi độ rẻ
của trà này.

Hắn lúc ấy vẫn còn là hài tử, đi trà phô mua loại ngạnh tử trà này, còn muốn đi trước
rất lâu mới có.

Bởi vì rất nhiều người nhà nghèo khó đều mua loại trà này.
Nếu như chỉ là dùng rất ít tiền, liền có thể uống được trà đàng hoàng ra dáng, ai không muốn chứ?
Ngô Miễn nhìn lại dõi mắt tới quầy hàng, quả nhiên có hai, ba người mặc bố y đang giao tiền trà.
Một người trong đó mới mua trà, đang trả lời một người khách mới vào điếm: “Lá trà nhà hắn vừa rẻ
lại vừa tốt, mua không thiệt thòi, ngươi cũng nên mua chút đi, nếu không loại trà rẻ nhất kia sẽ
hết.”
Hóa ra Nguyệt Nha Nhi đem lá trà bán ra trà ẩn điếm, cũng chia hai loại, một loại là giá đặc biệt
ưu đãi, một loại khác là bán với giá bình thường.

Mỗi ngày lá trà giá ưu đại đều có giới hạn, bán
xong sẽ không còn.

Có câu nói “Hoa tốt còn cần lá xanh để bổ sung”, có lá trà với giá bình thường,
lá trà giá ưu đãi không thể nghi ngờ là bánh càng nhanh hơn.
Ngô Miễn đưa lỗ tai nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi dùng giá bán lá trà như vậy, sẽ không thiệt thòi
sao?”
“Ít lãi tiêu thụ nhanh.”
Nguyệt Nha Nhi giải thích nói.

Kỳ thực vốn dĩ lá trà trong hoàng điếm, chính là kinh doanh không
vốn, ngoại trừ duy trì kinh doanh phí dụng, tiền vốn hầu như có thể không cần tính toán.

Quý phi
nương nương đồng ý với ý kiến của nàng, Nguyệt Nha Nhi liền đem lá trà tồn kho chia làm ba loại,
một trong số đó là lá trà thượng phẩm bán ra ở Thanh Phúc điếm, thứ hai là thoáng chút trung phẩm,
làm cho người ta uống thử mà những trần trà bỏ lâu, thì lại có sắp xếp khác.
Nàng mới mở nhà trà ẩn điếm này, chính là vì đặc biệt xử lý ép lá trà tồn kho trong Thanh Phúc
điếm.

Bởi vì là phân hai nhà đến kinh doanh, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến danh dự hoàng điếm.

Cho
dù trong các khoản, cũng là tiền riêng, tương đương với trà ẩn điếm dùng tiền mua một nhóm trà hạ
phẩm từ Thanh Phúc điếm, lại lấy giá tiền rẻ bán đi.

Trong lúc đó, ngược lại có chút chiết khấu
danh tiếng với nhãn hiệu quán trà.
Tháng ba, thi hội yết bảng.
Nguyệt Nha Nhi đã rất có kinh nghiệm, biết nếu như thi đỗ, sẽ có người tranh nhau chen lấn đến báo
tin mừng, liền không dự định đến xem bảng, chỉ ngồi trong nhà chờ.
Sáng sớm tỉnh lại, trái phải cũng không có việc lớn gì, Nguyệt Nha Nhi liền cầm bàn cờ quân cờ đi
ra, dạy Ngô Miễn chơi cờ vây.
Giang tẩu có hơi gấp gáp, nhỏ giọng hướng Giang thúc oán giận: “Sao phu nhân một chút cũng không lo
lắng? Đây chính là đại sự!”
Giang thúc liếc nhìn chính thất, nói: “Gấp cũng vô dụng, còn không bằng giống như lão bản, mở rộng
tâm chờ tin tức đi.”
Chờ đến khi ánh mặt trời chiếu qua tường phấn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa đát đát.
Đội người thứ nhất đến báo tin vui thi đậu vậy mà lại cưỡi ngựa đến, một người cầm đầu cầm trong
tay Hồng Lăng kỳ, bên trong tiếng chiêng trống hô lớn: “Tin chiến thắng, quý phủ lão gia Ngô Miễn,
cao trung thi hội người thứ chín cống sĩ, đến Kim Loan Điện diện thánh!”
Đang nói chuyện, tiếng pháo cũng bùm bùm vang lên, trong ngoại Hạnh viên một mảnh vui sướng.
Nguyệt Nha Nhi vô cùng vui vẻ, nắm chặt tay Ngô Miễn, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn có mồ
hôi.
“Chúc mừng.”
Ngô Miễn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nha Nhi: “Cùng vui.” Sau khi công bố, rất nhiều
láng giềng bằng hữu lục tục tới cửa chúc mừng, ngay cả Thanh Phúc điếm Quách Lạc nghe xong tin tức,
cũng lặng lẽ bảo người đưa tới một phần hạ nghi.
Ngoại trừ hạ nghi ở, còn có một hộp cơm màu đỏ, hoa văn tinh mỹ.

“Đây là điểm tâm trong cung, Quách
gia đặc biệt để ta đưa đến.” Mở một hộp cơm ra xem, là một đĩa bánh ngũ bạch nhỏ.
Đây là tên một loại điểm tâm trong cung, rất nhiều nương nương thích ăn, có người nói ăn thứ này có
thể khiến da trắng nuột.

Nên là điểm tâm sở trường của ngự trù trong cung, dáng dấp kia nhất định
là rất đẹp, nho nhỏ tinh xảo, linh lung khả ái.
Nguyệt Nha Nhi cầm lấy một khối bánh ngũ bạch, tinh tế thưởng thức, bên trong bỏ thêm mấy vị
thuốc, nếu gọi “bánh Ngũ Bạch”, vậy dĩ nhiên nguyên liệu nấu ăn bên trong có năm loại “bạch” .
Nàng liên tiếp ăn hai khối, mới khoảng chừng đoán được nguyên liệu nấu ăn bên trong: Đậu lăng
trắng, hạt sen trắng, Bạch phục linh, Bạch Sơn dược, hoa cúc trắng.

Đều là chút đồ bổ dưỡng cho da,
chả trách nương nương trong cung yêu thích.
Theo thông lệ, ngày thứ hai Ngô Miễn muốn đi Hình bộ nhai thính bái toà sư quan, cũng chính là
tuyển hắn làm cống sĩ cử nhân.
Vào buổi tối, Nguyệt Nha Nhi tay cầm quyển chữ Thọ phủ phẳng lên bàn, dùng kìm sắt gắp hai viên
than đỏ bỏ vào xô tròn, thay Miễn ca nhi là lam sam.
Là được rồi, nàng gọi Ngô Miễn đến thử một lần.
Lam sam sau khi là, đặc biệt phẳng, Ngô Miễn mặc lan sam này, phong thái như hạc.
“Ta thích xem ngươi mặc lan sam màu trắng nhất.” Nguyệt Nha Nhi làm bộ dạng tay ăn chơi phong lưu,
nhấc cằm của hắn lên: “Cười một cái cho cô nãi nãi xem.”
“Đừng nghịch.” Tai Ngô Miễn ửng đỏ, cùng nàng nói: “Ta có chuyện, muốn cùng ngươi thương lượng một
chút.”
“Chàng nói đi.”
“Không lâu sau đó chính là thi điện, tuy rằng ta không biết được ta có thể thi được ba vị trí đầu
không—— “
“Nhất định có thể.”
Ngô Miễn bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút, khóe môi khẽ nhếch: “Đừng nghịch, hãy nghe ta nói
hết.”
“Theo thông lệ của quốc triều, nếu là ghi tên trên bảng, liền tính là thi đậu Tiến Sĩ, nhiều nhập
vào Hàn Lâm Viện; nếu là nhị giáp Tiến Sĩ, thì lại có thể vào trong lục bộ làm quan.

Những thứ này
đều là kinh quan.”
Ngô Miễn có chút chần chờ nói: “Nhưng ta, không muốn nhập Hàn Lâm Viện, cũng không muốn nhập lục
bộ.

Ta vốn dĩ đi con đường khoa cử này, một là.

.

.”
Hắn có chút thẹn thùng, nói thật nhanh: “Một là vì nàng với phụ thân.

Còn có một cái chính là ta
chỉ nghĩ nhậm chức một phương, chân chính vì bách tính làm chút việc.”
“Vì thế nếu như có thể chọn, ta cũng muốn trở lại Giang Nam làm một quan huyện, tạo phúc một
phương.

Lúc trước ta có cùng tán gẫu qua với Đoạn Hàn Lâm, hắn cảm thấy loại ý nghĩ này rất ngu
xuẩn, bởi vì kinh quan so với ngoại chức quan huyện mà nói, bất kể là kỳ ngộ hay là tư lịch, đều
mạnh hơn rất nhiều.”
Hắn nhấc mắt nhìn Nguyệt Nha Nhi: “Nàng cảm thấy, đây là một ý nghĩ rất ngu xuẩn sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui