Quần Áo Cũ

Bên dưới áo thể thao là một chiếc váy màu vàng hoa cúc, lại còn thêu viền hình lá sen màu nâu nữa. Vợ mở cái váy này, ngắm nghía, nở nụ cười, kiểu dáng thật khó coi, màu sắc thật chói lói, thẩm mỹ thật ấu trĩ quá đỗi… Nhưng mà, nhưng mà đây chẳng phải bộ váy năm đó mình mất đến ba ngày, chạy quanh cả thành phố mới kỹ càng lựa chọn được sao. Chẳng là, chồng mời vợ đi tham dự hôn lễ của chị họ, giới thiệu vợ cho người nhà của mình. Vợ căng thẳng cả tháng trời lo lắng quần áo giày dép, cuối cùng trăm chọn ngàn lựa mới được bộ váy này, xấu hổ ra mắt. đến nay, bộ váy này cũng chỉ mặc một lần, bên trên còn lưu lại một dấu tay đầy mỡ, à phải rồi, vết này là do đứa cháu ngoại của dì ba để lại. Tên nhóc đó năm nay cũng phải lên cấp ba rồi nhỉ, không biết đã thích bạn gái nào chưa?

Bên dưới nữa là một cái áo bò, mặt áo chắp vá vài miếng da, bên dưới bó thắt lưng, trước đây từng là kiểu dáng rất thịnh hành, nay đã lỗi thời. Vợ thấy cái áo này bèn bật cười. Đây là cái bọn họ mua khi lần đầu đi du lịch, chồng thích nhìn vợ mặc áo bò, bảo vợ trông mạnh mẽ trẻ trung. Khi chụp ảnh, chồng khẽ đưa tay vòng qua hông của vợ, sau đó canh đúng lúc ấn nút chụp hình liền bóp mạnh vào hông vợ, vợ nhảy dựng lên, chồng cười ha hả, tất cả đều bị máy chụp hình lưu giữ chuẩn xác. Ngoại trừ đương sự và ảnh chụp, thứ nhớ rõ câu chuyện cũ, chỉ còn chiếc áo này.


Lại mở ra một cái túi in hình hoa lan, bên trong chỉ độc một bộ váy dạ màu đỏ tươi. Này, chồng có nhớ không? Cái gì? Anh không nhớ thật à? Anh là đồ đầu heo, anh là con heo chìm trong hạnh phúc! Đây là bộ quần áo em mặc hôm kết hôn đó. Hừ, không tha cho anh, đêm nay lăn ra sô pha mà ngủ. Chồng không nhớ rõ, nhưng vợ vẫn nhớ như in. Hôm đó là ngày vợ căng thẳng nhất, mệt mỏi nhất, khó quên nhất, nhưng cũng là ngày hạnh phúc nhất. Hôm đó khách khứa bè bạn đông đủ, tiếng động huyên náo không ngớt, chính là ngày đó, vợ trải qua thời khắc xán lạn nhất trong đời, vợ và chồng, bỏ qua trăm ngàn năm nhung nhớ, giữa vô số người, hai tay siết chặt, gắn bó bên nhau.


Bộ đồ trong túi là một chiếc váy không tay kiểu dáng thời Đường, khoét lưng, trên mặt vải thêu một bông sen tịnh đế[1]màu hồng phấn. Hôm đó ăn cơm tối xong, vợ đi tắm, sau đó thay bộ váy này. Chồng không để ý, mắt của anh đã dán vào tivi rồi, đội Thân Hoa mới là quan trọng nhất. Trận đấu khó khăn đã hết, lại chạy vào phòng tắm, chẳng thèm liếc mắt nhìn vợ lấy một cái. Vợ không nóng cũng không giận, tranh thủ lúc chồng tắm rót cho mình một cốc trà hoa cúc, tư thế duyên dáng ngồi trên ghế lật một quyển tạp chí. Chồng để tóc ướt rượt đi ra, mở tủ lạnh tìm bia, bất chợt ngẩng đầu nhìn thấy vợ, rất giảo hoạt, tựa như con hồ ly nhỏ, tràn trề tự tin đứng lên, chầm chậm quay người, phơi bày hết phong tình vô hạn phía sau. Vợ có nhìn cả đời cũng không chán bộ dạng cằm rớt xuống chân của chồng lúc đó. Chiếc váy này cuối cùng cũng cất đi, lý do là chồng nói, em ở nhà mặc bộ váy này anh chịu không nổi, nếu em dám mặc bộ váy này ra ngoài, anh càng chịu không nổi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận