Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Lưu Bình An mở to mắt, trước mắt là những sợi tóc như ánh mặt trời vàng kim chói mắt.

Thật xinh đẹp nga!

Hắn vươn tay muốn vuốt sợi tóc mềm mại kia, lại bị một bàn tay hữu lực nắm lấy. Ngẩng đầu liền đối diện một đôi mắt mĩ lệ như ngọc lục bảo. Màu xanh ngọc bích trong suốt, nhu tình như nước, cho dù là hàn băng vạn năm tựa hồ cũng sẽ bị hòa tan.

Lúc Lưu Bình An ý thức được cặp mắt kia là thuộc về ai, đối phương đã cúi người hôn lên bờ môi hắn. Ngón tay với khớp xương rõ ràng lướt qua lồng ngực hắn, hướng đến nơi mẫn cảm.

“Ân......”

Da thịt nóng ẩm kề sát thân thể hắn, nhẹ nhàng ma sát, rất là thoải mái. Hơi thở đối phương cực nóng khiến hắn cảm thấy càng thêm hưng phấn. Khi tay đối phương tiến đến vị trí mẫn cảm kia, Lưu Bình An rốt cuộc phục hồi tinh thần.

Không được!

Hắn dùng lực đẩy Aslan ra, nhưng đối phương gắt gao bắt lấy cổ tay hắn, không để hắn rời đi.

“Đáng giận......” Lưu Bình An dùng lực giãy dụa, phát hiện mình và đối phương đều hoàn toàn xích lõa, lại thêm tư thế ái muội như thế, nhất thời trên mặt nóng lên.

Hắn lui về phía sau, lưng lại va vào một lồng ngực rắn chắc. Hai tay tráng kiện hữu lực từ sau người ôm qua eo hắn. Khí tức nóng bỏng phả lên cái cổ mẫn cảm của Lưu Bình An, khiến hắn cả người run lên.

Đối phương dáng người phi thường cao lớn, Lưu Bình An căn bản không thể thoát khỏi kiềm chế của hắn. Bàn tay to bắt đầu dao động trên người hắn.


“Không cần...... Fitzgerald, còn không dừng tay ta liền làm thịt ngươi...... Nha......”

Bộ vị yếu hại bị nắm trụ, Lưu Bình An kêu sợ hãi một tiếng. Hắn vươn cánh tay duy nhất có thể tự do hoạt động, hướng tới thân ảnh cao ngất đứng bên cạnh cầu cứu: “Brian......”

Quân trang màu lục nhạt, nam tử kiên nghị cao ngất cúi xuống, cầm ngón tay Lưu Bình An đến gần bên miệng, dùng lực cắn ngón áp út của hắn.

Đau đớn khiến thiếu niên toàn thân giật bắn, phát hiện hóa ra mình đang nằm trên chiếc giường sắt hẹp, bên dưới mơ hồ truyền đến tiếng Connor nói mê. Ánh sáng thản nhiên từ ngoài cửa sổ tiến vào, trời còn chưa sáng hoàn toàn. Lưu Bình An thở dài một hơi nhẹ nhõm, nguyên lai vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Học kì mới đã bắt đầu một tháng, nhưng ấn ký trên ngón áp út vẫn không mất đi. Hắn sờ ấn ký như vòng dây tơ hồng, lẩm bẩm nói: “Brian, còn không trở về ta sẽ muốn tìm niềm vui khác a.”

Nói xong cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên ấn ký trên ngón tay.

Dù sao cũng không thể ngủ tiếp, Lưu Bình An sợ nếu mình ngủ tiếp sẽ lại gặp cái loại mộng yêu mĩ này. Đang muốn rời giường, cảm thấy hạ thân một mảnh ẩm ướt, hắn cả người cứng đờ.

Như thế nào lại gặp loại quái mộng này? Còn mơ thấy bọn Aslan với mình...... Nghĩ đến đây Lưu Bình An trên mặt hơi hơi nóng lên.

Chẳng lẽ chính mình dục cầu bất mãn [nhu cầu không được thỏa mãn] sao? [ Thiên Âm: Đây là phiền não thời kỳ trưởng thành trong truyền thuyết?]

Học kỳ hai năm thứ nhất Học viện quân sự, ngoại trừ các khóa tri thức cơ bản, còn gia tăng thêm rất nhiều chương trình ngoại khóa. Lấy mục tiêu quen thuộc nắm bắt tri thức trụ cột là chính, thực hành là phụ mà tăng thêm chương trình học. Đám học viên rốt cuộc có thể sờ súng thật pháo thật, ở bên ngoài tiến hành thao diễn thực tế đơn giản.

Trong học kỳ hai, cũng có một môn bắt buộc, đó chính là -- nghiên cứu nhền nhện biến chủng. Môn học này trở thành ác mộng của tất cả học viên học viện quân sự.


“Không cần! Người ta không cần...... Tiểu An......555......” Connor thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, hơn nữa lời kịch ái muội, khiến người khác suy nghĩ miên man bất định.

Tầm mắt mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía bọn họ. Lưu Bình An thật sự không thể nhịn được nữa, dùng lực vặn bung cánh tay đang ôm mình, giận dữ hét: “Mẹ nó, là nam tử hán thì đừng có xoay xoay vặn vặn nữa! Y như đàn bà!”

Bọn họ thân đang ở khu dã chiến của học viện quân sự Aliya. Trong khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, con người nuôi một lượng lớn nhền nhện biến chủng. Từ nhện khổng lồ cấp nô lệ đến nhền nhện nhỏ cấp quý tộc đều có. Sự kiện nhền nhện biến chủng tấn công học viên trong đợt huấn luyện trước nhập học kia chính là đám nhện chạy ra từ nơi này.

Hôm nay là buổi ngoại khóa của môn nghiên cứu nhền nhện biến chủng. Tên hay ho là để đám học viên cùng biến chủng tri chu ‘Thân mật tiếp xúc’, lý giải càng tốt địch nhân tương lai. Nhưng trên thực tế, đối với không ít người mà nói chỉ là một hồi ác mộng, tỷ như Connor, vừa đến liền ôm Lưu Bình An không chịu buông tay.

“Chỉ sợ đàn bà so với hắn còn giỏi hơn nhiều.” Al đen thui không có ý tốt đùa cợt nói, lấy ngón tay chỉ chỉ nhóm nữ sinh đang đút nhền nhện biến chủng ăn thịt sống.

Al vừa nói xong, thình lình một con nhền nhện bị ném tới trên mặt, hắn sợ tới mức kêu to. Lưu Bình An vỗ tay, hừ hừ hai tiếng, “Chính ngươi không phải cũng như vậy sao. Yên tâm, không phải nhền nhện biến chủng, chỉ là nhện lông bình thường thôi.”

“Tuy rằng Connor vô dụng thật, nhưng ngươi cũng không thể khi dễ hắn......”

“Tiểu An......” Connor lau nước mắt, đầy mặt vui sướng nhìn hắn.

“Có thể khi dễ hắn chỉ có ta!”

“Tiểu An......” Gương mặt vui sướng lập tức phủ đầy hắc tuyến.


“Vị tiểu bằng hữu này, kỳ thật nhền nhện biến chủng tuyệt không đáng sợ nga.” Thanh âm âm dương quái dị từ phía sau truyền đến, nam tử mặc blouse trắng, sau đầu thắt một cái bím tóc đi đến bên cạnh bọn họ.

Vị nam nhân thoạt nhìn có điểm thần kinh này chính là giáo sư môn nghiên cứu nhền nhện biến chủng của họ. Tên dài quá, Lưu Bình An đã quên mất tiêu, chỉ nhớ mọi người đều lén gọi hắn là 'Bím tóc'.

'Bím tóc' lấy ra thiết bị khống chế, một con nhền nhện biến chủng to đùng liền tiến lại đây, dừng lại ngay trước bọn họ. Hắn vỗ vỗ đầu nhện, nói: “Bé đáng yêu này tên là Mao Mao, lại đây nào...... Chào hỏi vị tiểu bằng hữu này đi.”

Nhền nhện chuyển động ánh mắt đỏ ngầu, đột nhiên há miệng lộ ra cái mồm đầy răng nhọn văng đầy nước bọt vẩn đục, một phát ngậm đầu Connor. Sau đó lại há mồm phun Connor ra.

“Nhìn xem, có phải tuyệt không đáng sợ hay không nha?” 'Bím tóc' lộ ra nụ cười sáng lạn, vỗ vỗ đầu nhền nhện, “Thật ngoan.”

Connor ngô một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Lưu Bình An đầu đầy hắc tuyến, nghĩ: Vị giáo sư này tuyệt đối là cố ý.

Nữ sinh cũng có không ít người sợ nhền nhện, thế nhưng dưới sự cổ vũ và dẫn dắt của Mai Lệ, cũng miễn cưỡng tiếp xúc với nhền nhện to lớn. Tuy rằng đại bộ phận nữ sinh sắc mặt vẫn tái nhợt. Chỉ có vài người dám đem thịt tươi trong tay đưa đến miệng nhền nhện. Trong đó một thân ảnh cao gầy hoạt bát có vẻ đặc biệt đáng chú ý.

La Cơ sau khi đút toàn bộ thịt trong tay xong, xoay người lại. Phát hiện Lưu Bình An đang nhìn bên này, cười ngoắc hắn, ý bảo hắn qua đây.

“Tiểu An!”

Giao Connor đã té xỉu cho nhân viên thường trực, Lưu Bình An đi tới chỗ La Cơ.

“Ngươi rất lợi hại nha. Tuyệt không sợ hãi.” Tuy rằng nữ binh trong quân doanh đều mất hết cảm giác với nhền nhện, thế nhưng Lưu Bình An cảm giác theo thiên tính thì nữ hài tử ít nhiều cũng sẽ có điểm sợ hãi.

“Mấy gia hỏa này so với mấy con gặp tại huấn luyện trước nhập học cũng không khác mấy.” La Cơ vỗ đầu một con nhện đen to lớn trong đó, “Thật đáng thương, bị người thuần dưỡng giống như nuôi chó. Bất luận là cái gì, nhân loại đều muốn chinh phục.”

Trong mắt La Cơ chợt lóe một tia thương hại, mà nhiều hơn là đùa cợt. Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, con ngươi đen bóng lúc nhìn sang Lưu Bình An lại bao hàm ý cười.


“Tiểu An, gã gia hỏa này có thể cho chúng ta cưỡi nga.”

“Hả?”

Nhền nhện màu đen to lớn nhanh chóng xuyên qua cánh rừng, khiến nhóm học viên đang ở gần đó đều lắp bắp kinh hãi. Lúc nhìn thấy hai người ngồi trên lưng nó thì càng thêm giật mình há to miệng.

Lưu Bình An ngược lại cảm giác thực thích, trước kia chưa từng có nghĩ tới có thể cưỡi nhền nhện chạy trong rừng rậm, thật giống như đang đua xe vượt địa hình.

“Oh my god!” 'Bím tóc' hai tay bưng mặt ra vẻ ‘Hò hét’, “Mau dừng lại! Nguy hiểm quá.”

“Ha ha, ngươi xem mặt giáo sư kìa...... Chơi thật vui nha.” Lưu Bình An chỉ tay về phía 'Bím tóc' cười rộ lên. La Cơ ngồi sau hắn cũng cười. Nhưng trong đôi mắt đen chợt lóe một tia tinh quang không rõ ý nghĩa.

“Uy, Tiểu An!”

Lưu Bình An nhìn thấy Kỉ Vũ đang hươ hai tay với hắn, tưởng rằng là đang chào hỏi. Cũng phất phất tay với Kỉ Vũ, “Thực đáng tiếc nga. Không thể để bọn họ cùng cưỡi.”

Kỉ Vũ buông tay, nôn nóng hô to, “Tiểu An, mau dừng lại!”

Eugene xem bản đồ xong, chửi nhỏ một tiếng, mở ra thiết bị liên lạc, “Uy, Tiểu An đang hướng tới chỗ ngươi. Đương nhiên không phải một người, còn cùng mỹ nhân cưỡi nhền nhện biến chủng nữa.”

Eugene ngừng một lát, tiếp tục nói: “...... Kỳ thật rất nguy hiểm, nếu bị ngã xuống, bị đè hay bị quăng bay đi, còn có khả năng sẽ đột nhiên thú tính đại phát, đương nhiên, nữ nhân kia cũng có khả năng thừa cơ......”

Eugene còn chưa nói xong, đã bất đắc dĩ buông máy liên lạc, lắc đầu, “Aslan càng ngày càng không có tính nhẫn nại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận