Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Mặt trời nhô lên cao, hợp kim trên boong tàu phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Sau khi được nước rửa sạch, trở nên càng thêm sáng bóng. Xả nước, dùng bàn chải chà rửa boong tàu, nhóm học viên bận rộn.

Lưu Bình An chỉ mặc áo lót trắng và quần đùi màu lục nhạt, quỳ trên mặt đất dùng lực cọ boong tàu. Mồ hôi từ trán chảy xuống, lướt qua cái cổ mảnh khảnh rơi vào trong áo lót, thấm ướt một mảng lớn chất liệu mỏng manh, quần đùi dính vào trên người thiếu niên gắt gao bao lấy cái mông nhếch lên, phác thảo ra đường cong thân thể mê người.

Aslan đang dùng bàn chải to cọ rửa tháp thủy tinh chỉ huy, quay đầu nhìn Lưu Bình An trên boong tàu. Con ngươi bích lục trở nên sâu thẳm, tình cảnh đêm qua tại bãi tắm lại hiện lên trong đầu. Bọn họ vuốt ve nhau, an ủi nhau, trao đổi nhiệt độ cùng hơi thở lẫn nhau.

Aslan cảm thấy thân thể không khỏi nổi lên một trận cực nóng, môi khô lưỡi khô. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, đối với thân thể thiếu niên có một loại khát vọng mãnh liệt kỳ dị.

Thật sự rất muốn......

“Aslan đại nhân, đổi nước.”

Thanh âm Lý Duy kéo Aslan từ trong vọng tưởng trở về. Aslan lắc đầu, khiến chính mình thanh tỉnh một chút. Hắn làm sao vậy? Hiện tại đang công tác, cư nhiên miên man suy nghĩ.

Cảm thấy tầm mắt 'tìm tòi nghiên cứu' của Lý Duy, Aslan cuống quít mỉm cười che giấu: “Làm phiền ngươi.”

“Aslan đại nhân thật sự rất thích Tiểu An a.”

Lý Duy đột nhiên tung ra một câu khiến Aslan thiếu chút nữa đánh rớt thùng nước trong tay.

“Lý Duy......”

Lý Duy quay đầu nhìn về phía thiếu niên trên boong tàu, biểu tình trên mặt nghiêm cẩn trước sau như một, con ngươi u u làm người khác đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. “Ánh mắt Aslan đại nhân nhìn hắn chăm chú thực khác biệt nha.”

Aslan đang muốn nói cái gì đó, lại nghe Lý Duy nhìn chằm chằm vào mặt biển nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Tựa hồ sắp nổi gió rồi.”


Aslan đang muốn hỏi hắn có ý tứ gì, lại thoáng nhìn qua một thân ảnh trên boong tàu, biểu tình trên mặt lập tức trở nên khẩn trương.

“Nôn......” Lúc Connor lần thứ ba vọt tới mép tàu nôn mửa, Lưu Bình An nhịn không được muốn một cước đạp hắn xuống biển cho rồi.

“Ngươi ói đủ chưa? Say sóng cũng có mức độ thôi chứ.”

“Thực xin lỗi......” Connor ánh mắt đã biến thành trạng thái như khói nhang muỗi, mềm rũ dựa vào cạnh tàu trên boong.

Nhìn bộ dáng Connor, Lưu Bình An càng thêm nguyền rủa gã tư lệnh viên đáng giận kia. Cư nhiên lần đầu tiên huấn luyện lại là bắt bọn họ lên boong tàu chiến hạm làm lao công.

Lý do là muốn giúp bọn họ thâm nhập hiểu rõ tình huống của hải quân, tương lai có thể phối hợp cùng hải quân càng tốt hơn. Trên thực tế, chiến hạm đậu ở ngoài khơi xa, sóng to gió lớn, hơn nữa trên boong tàu còn không có hệ thống cân bằng. Bọn họ toàn là lục quân, đại bộ phận sau khi ngơ ngẩn một giờ đồng hồ liền bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nhưng nghe nói hải quân cũng chẳng tốt chỗ nào. Phải đi tranh tài lái máy bay không quân giống như con heo khiêu vũ. Mà lính không quân sẽ tham gia huấn luyện cường hóa thể năng của lục quân.

Tam quân chuyển đổi lẫn nhau, tên tư lệnh viên kia căn bản là đang đùa giỡn bọn họ.

“Quả thực là ác ma!”

“Đang mắng ai là ác ma vậy?”

“Đương nhiên là đang mắng......” Lưu Bình An cảm giác thanh âm này hình như có điểm quen tai, trong lòng rơi bộp một tiếng. Nhìn người ở bốn phía xung quanh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Lưu Bình An biết lần này chết chắc rồi.

Hắn nhanh chóng xoay người lại, hướng người tới đứng nghiêm kính lễ, “Chào tư lệnh!”

“Ai là ác ma?” Nam tử cao lớn tựa hồ không định bỏ qua cho hắn, cúi người tiến gần thiếu niên, dùng thanh âm từ tính nói chuyện bên tai đối phương, cố ý thổi hơi thở cực nóng vào tai thiếu niên.

“Cái kia......” Lưu Bình An cảm giác cả người tóc gáy dựng đứng. Rõ ràng trời nóng muốn chết, lưng lại cảm giác từng đợt hàn ý.


Hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi khí tức trên người nam tử. Không khỏi lui về phía sau.

“Không...... Ta chỉ nói là thời tiết này giống như ác ma đùa cợt người ta, ban ngày nóng gần chết. Buổi tối lại lạnh đến muốn trùm kín chăn.”

“Nga...... Vậy ngươi hiện tại cả người đều rất nóng?” Con ngươi màu thâm lam híp lại, dùng một loại ánh mắt ái muội đảo qua toàn thân thiếu niên.

“......”

Lưu Bình An cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình tựa như một con dã thú đang nhìn con mồi. Sẽ không lập tức ăn luôn hắn, mà phải chậm rãi đùa bỡn, cho đến khi con mồi hoàn toàn khuất phục mới bắt đầu bữa tiệc của nó.

Douglas quan sát phản ứng của thiếu niên, cảm giác rất là thú vị. Bất quá, càng khiến hắn cảm thấy thú vị là phản ứng của vài người khác. Mấy người đó tuy rằng biểu hiện cũng không rõ ràng, thế nhưng Douglas lại có thể rất nhanh phân biệt được bọn họ cùng những người khác.

Hắn cảm thấy tầm mắt lạnh lùng sau lưng, cái loại hàn ý lợi hại này đến từ chính đệ đệ của hắn. Lúc này tên đó nhất định là vừa đang nhìn từ xa vừa đùa nghịch món đồ chơi của hắn đi.

Mà đại cá tử đứng ở cửa khoang thuyền thực để ý động tĩnh bên này. Hắn nắm chặt nắm tay, nghiêng người về phía trước đã cho thấy tư thế vận sức chờ phát động, nhược bằng bên này có tình huống bất ngờ, hắn sẽ lập tức xông qua đây.

Thiếu niên ở phía sau kia, rõ ràng còn choáng váng, lại miễn cưỡng đứng bên cạnh thiếu niên, cái biểu tình kia nha. Tuy rằng hơi hơi lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng chỉ cần mình đối thiếu niên bất lợi, hắn khẳng định sẽ phát cáu.

Bất quá, thú vị nhất hẳn là......

“Tư lệnh viên!” Aslan vội vàng chạy tới, kính lễ với Douglas, nói: “Đoàn trưởng đoàn số 1, Aslan * Elvis báo cáo.”

Douglas cũng không nói chuyện, mang theo một điểm tiếu ý nghiền ngẫm nhìn về phía đối phương.

“Trong tháp chỉ huy và khoang thuyền đã dọn dẹp hoàn tất. Boong tàu chính dọn dẹp đã hoàn thành 80%.”


“Rất tốt.” Douglas cong khóe miệng, “Bất quá, có binh lính cảm giác cả người rất nóng. Ngươi làm đội trưởng cũng không thể không để ý cấp dưới như vậy nha. Vẫn là giúp hắn mát mẻ một chút đi.”

Hắn đem tầm mắt chuyển hướng Lưu Bình An, trước khi Aslan kịp phản ứng, Douglas đã nhanh như thiểm điện vươn tay đẩy thiếu niên.

Bị đối phương đẩy mạnh, Lưu Bình An mất thăng bằng ngã về phía sau. Dưới chân vấp vào cạnh thuyền, cả người ngã ra ngoài.

“Tiểu An!” Connor liều mạng quơ tay nhưng không cách nào vươn đến chỗ Lưu Bình An. Mắt nhìn thiếu niên rơi vào trong biển, tung lên bọt nước trắng xóa.

Càng nhanh hơn, một thân ảnh nhào về phía mặt biển, như cá linh hoạt lẩn vào trong nước.

“La Cơ?” Connor không khỏi gọi tên người nọ. Mà thanh âm Aslan lại đem mọi người từ trong khiếp sợ kéo trở về.

“Nhanh đi lấy dụng cụ cấp cứu! Thả giàn giáo xuống!”

Lưu Bình An chìm vào trong biển, hoàn toàn bất đồng với đứng dưới ánh mặt trời cực nóng, dưới nước băng lãnh tận xương. Trước mắt là một mảnh lam sắc âm u, ánh nắng chỉ có thể xuyên thấu thành từng điểm lốm đốm nhỏ. Phía dưới là đáy biển tối đen.

Chân hoàn toàn không nghe lời, có thể là vừa rồi bị đẩy xuống nước quá đột ngột, chân rút gân rồi.

Đáng giận! Hắn tuyệt đối không thể chết ở nơi như thế này.

Lưu Bình An cố gắng đập đập hai tay, nhưng mạch nước ngầm trong biển rất mạnh, cảm giác thân thể tựa hồ bị kéo càng sâu xuống đáy nước.

Đột nhiên, cánh tay đang hươ loạn xạ bị ai đó nắm chặt. Lưu Bình An mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt rọi lên gương mặt người đó, mái tóc đen dài mềm mại chậm rãi phiêu tán trong nước.

Thiếu nữ dáng người duyên dáng như mỹ nhân ngư. Nàng vươn tay xoa hai má thiếu niên, dùng trán mình chạm nhẹ vào trán thiếu niên.

[ Không sao đâu ]

Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Bình An cảm giác thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên trong đầu. Nhưng hắn không có khả năng nghe thấy tiếng thiếu nữ rõ ràng như vậy, có lẽ là ảnh hưởng tâm lý đi.

La Cơ thuần thục nâng dưới nách thiếu niên, mang theo hắn nổi lên mặt nước. Lúc trồi lên khỏi mặt nước, Lưu Bình An liền bị một đôi tay cường tráng ôm lấy, ấn dụng cụ trợ khí vào.


“Tiểu An! Ngươi không sao chứ?” Giọng Fitzgerald trầm thấp tràn ngập lo lắng. Hắn kéo thiếu niên vào lòng, nhảy lên giàn giáo, theo những thanh thép vắt ngang trèo lên boong tàu.

Connor đem khăn lông lớn bao lấy Lưu Bình An còn đang phát run, đồng thời bản thân cũng ôm lấy hắn, “Tiểu An! Vừa rồi hù chết chúng ta a.”

Aslan mệnh lệnh Fitzgerald lập tức đưa thiếu niên đến phòng y tế trên chiến hạm. Lưu Bình An nhìn những người chung quanh khẩn trương như vậy, cảm giác bọn họ có điểm chuyện bé xé ra to.

“Chẳng qua là rớt xuống nước thôi. Cũng không có ngộp nước, không việc gì đâu.”

“Lập tức đến phòng y tế, đây là mệnh lệnh!” Aslan đã hạ giọng ra mệnh lệnh, khiến Lưu Bình An không thể phản kháng được gì.

Sau khi nhìn thấy La Cơ cũng an toàn trở lại boong tàu, hắn mới an tâm bị Fitzgerald mang đến phòng y tế.

Douglas vừa đi vào khoang thuyền, sau lưng liền cảm thấy hàn khí như kim châm. Hắn lại cong môi, “Ngươi muốn giết ta.”

Không phải câu nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định. Sát khí mà thanh niên lãnh khốc tản mát ra đã biểu hiện ý đồ của hắn thực rõ ràng.

Ánh sáng từ cửa khoang thuyền chỉ có thể chiếu lên một bên gương mặt thanh niên, con ngươi lạnh như băng giống đem thanh kiếm trực tiếp chỉa vào Douglas. Súng trong tay đã mở khoá an toàn, chỉ cần cử động đầu ngón tay, người trước mắt sẽ lập tức tử vong.

“Nhưng ngươi giết không được ta.” Douglas cũng không khẩn trương, trong giọng nói tràn ngập tự tin.

Hắn vừa nói xong, sát khí đối phương càng tăng lên, tràn đầy toàn bộ không gian, cơ hồ khiến người ta hít thở không thông. Nhưng nam tử như cũ khí định thần nhàn.

“Nếu ngươi muốn động thủ thì tùy ngươi. Bất quá, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, ta cũng không dám cam đoan.” Douglas nhún nhún vai, bước thẳng vào chỗ sâu trong hành lang.

Mà Gavin lại từ từ hạ súng xuống. Trên khuôn mặt băng lãnh không có một tia biểu tình nào, xoay người đi về hướng phòng y tế.

“La Cơ, ngươi cũng quá vọng động rồi. Nơi này là ngoài biển a, sóng gió rất lớn.” Trên boong tàu, Merry đang chuẩn bị đi thăm La Cơ, chỉ thấy thiếu nữ ngồi trên boong tàu, u u nhìn nơi tiếp giáp của biển khơi và bầu trời, vẻ mặt chuyên chú, cảm giác như có chút đăm chiêu.

“Ngươi phát ngốc cái gì nha? Mau đứng lên, cảm lạnh bây giờ.”

“Gió sắp nổi rồi.” Thanh âm thiếu nữ theo gió phiêu tán giữa không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận