Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Nhền nhện chậm rãi xoay người, trước ngực lại nhiều thêm một cái lỗ. Nhưng công tước nhền nhện tựa hồ một chút cũng không để ý, ngược lại nụ cười tà bên khóe miệng càng đậm hơn.

“Nguyên lai là ngươi nha. Còn tưởng là vương tử tới cứu nữ vương điện hạ chứ. Cư nhiên là......” Một đạo lam quang bay sát qua huyệt Thái Dương của hắn.

“Câm miệng!” Thiếu nữ giơ súng tới gần, trong ánh tím đỏ tà dương, con ngươi vốn đen huyền của nàng tựa hồ cũng được phủ lên một tầng ánh sáng tử hồng. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén như một thanh đao, tựa hồ muốn đâm thủng thân thể địch nhân.

“Phát súng tiếp theo ta sẽ ngắm ngay trán.” La Cơ ngữ điệu lộ ra ngoan lệ, mang theo uy hiếp mãnh liệt.

Công tước nhền nhện nghe xong không chỉ hoàn toàn không nhận thấy uy hiếp mà còn cất tiếng cười to. “Ha ha ha...... Ngươi cho rằng có thể uy hiếp được ta sao? Cứ việc bắn đi!”

La Cơ cắn chặt răng, hung hăng trừng đối phương, ngón tay chuẩn bị bóp cò súng. Thân thể công tước nhền nhện đột nhiên bay ra ngoài, nặng nề đánh vào một đống đổ nát.

“Sao có thể......” Khi nhền nhện thấy rõ người tới, ánh mắt đỏ ké không dám tin trợn to, “Ta rõ ràng đã lưu lại hình ảnh lập thể sai lầm......”

Thanh niên trước mắt, con ngươi bích lục không giống tràn đầy ánh sáng ôn nhu như ngày thường, mà lại lãnh khốc và sắc bén.

“Tiểu An ở đâu, ta đương nhiên biết.”

Địa điểm Eugene thấy trong đoạn hình ảnh theo dõi kia là sai lầm, có người cố ý thay đổi địa điểm thật. Kỳ thật thiếu niên không bị tập kích ở nơi đó. Nhưng Aslan có thể rõ ràng cảm giác được khí tức thiếu niên.

“Ngươi hình như không thấy kỳ quái chút nào.” Công tước nhền nhện quay đầu cười lạnh với Aslan.

Đó rõ ràng là gương mặt hắn quen thuộc, hiện tại lại trở nên dữ tợn đáng sợ như thế. Aslan mím chặt môi, lãnh khốc mà lợi hại trừng đối phương.

“Chuyện của hắn ta rõ nhất. Ngươi không phải hắn.” Bọn họ quen biết mười mấy năm, như thế nào lại không chú ý thay đổi của bạn tốt? Chỉ là Aslan không muốn thừa nhận mà thôi.

Hắn thủy chung cảm giác Lý Duy không hề rời đi.

“Kiệt kiệt kiệt, tuy rằng chỉ còn lại một hơi thở, nhưng hắn còn sống nga.” Công tước nhền nhện rút chủy thủ trước ngực ra chậm rãi đứng lên, đi về phía thiếu niên đã hôn mê bất tỉnh, “Ngươi nổ súng đi. Giết chết bạn tốt của ngươi, nhưng ta sẽ không chết. Ta muốn ở ngay trước mặt ngươi xâm phạm ong chúa của ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Thanh niên nghi hoặc nháy mắt, nhền nhện mở miệng cười rồi giơ tay lên, chủy thủ sắc bén nhằm thẳng lồng ngực thanh niên vọt tới.

“Ngu ngốc!” Thanh âm La Cơ hô to chưa dứt, cảnh tượng kinh người trước mắt đã khiến nàng và nhền nhện đều trợn mắt há hốc mồm.

Giống thời gian ngừng trôi, chủy thủ dừng giữa không trung. Aslan nâng tay phải, động tác ưu nhã lại rất lưu loát. Mà chủy thủ cư nhiên hệt như binh lính nghe được mệnh lệnh, xoay mũi dao, đối diện với nhền nhện.

“Ai cũng không thể thương tổn Tiểu An.” Con ngươi màu xanh biếc lóe quang mang lãnh khốc, thanh niên trên người tản mát ra cảm giác áp bách cường liệt, cái loại khí thế này làm người khác cơ hồ hít thở không thông.

“Kiệt kiệt kiệt...... Rất lợi hại nha. Để ta chân chính được kiến thức rồi. Đây chính là sức mạnh của ong đực sao?” Công tước nhền nhện híp mắt, chẳng hề để ý nói: “Nhưng mà nha...... Cho dù ngươi đâm thủng trái tim của khối thân thể này, cũng vô pháp xúc phạm tới ta mảy may nga.”

Mũi nhọn chủy thủ sắc bén nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, thanh niên nở một nụ cười nhạt ngoan lệ, “Không, ta sẽ đâm thủng thân thể của ngươi.”

“Nga? Ngươi biết ta ẩn dấu ở nơi nào sao?” Công tước nhền nhện kiêu ngạo cười ha hả. Nhưng cái cười dữ tợn kia rất nhanh cứng ngắc lại.

“Sao...... có thể......”

Chủy thủ sắc bén đâm xuyên qua cổ họng nó, càng đâm xuyên qua thứ giấu ở bên trong, cơ thể chậm rãi ngã xuống.

“Tại...... sao...... ngươi...... biết......”

“Là bạn tốt của ta nói cho ta biết.”

Chỉ thấy tay phải Lý Duy đang chỉ vào cổ họng chính mình, cho dù thân thể ngã xuống, tay kia vẫn như cũ chỉ vào vị trí nhền nhện ẩn náu.

Bên tai truyền đến tiếng La Cơ nôn nóng gọi, Aslan xoay người chạy đến chỗ Lưu Bình An. Bọn họ khẩn cấp sơ cứu vết thương của thiếu niên, các đồng bạn và xe cứu thương rất nhanh cũng đến.

Đem thiếu niên nâng lên xe cứu thương, Aslan không cùng lên xe.

“Aslan?” Connor ngồi bên cạnh cửa xe, có điểm nghi hoặc nhìn Aslan.

“Các ngươi lập tức đưa Tiểu An đi trung tâm chữa bệnh lâm thời đi. Ta còn có chuyện phải làm.”

Aslan cúi đầu, mép tóc chặn đi ánh mắt hắn, khiến Connor không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Thế nhưng, Connor thâm thâm cảm thấy Aslan trên người tản mát ra thương đau.

Connor lướt qua vai Aslan, nhìn đến thanh niên nằm trên mặt đất, hốc mắt đều ươn ướt, mạnh mẽ kìm nén nước mắt gật đầu.

Sau khi xe cứu thương đi khuất, Aslan xoay người đến gần Lý Duy. Cánh tay vươn ra cầm tay phải của bằng hữu, đặt xuống. Rút chủy thủ, cắm ngón tay vào cổ họng, kéo ra một con nhền nhện đỏ tươi như máu.

Bàn tay dùng lực một chút, nhền nhện bị bóp nát.

“Không biết bọn họ nhìn thấy biểu tình của ngươi lúc này sẽ nghĩ thế nào. Quả thực giống hệt ác ma......”

Tiếp xúc với tầm mắt Aslan, La Cơ lập tức câm bặt. Người trước không để ý tới nàng, ôm lấy thi thể bằng hữu, chậm rãi rời đi.

Màn đêm buông xuống, mây đen che khuất ánh trăng, càng không có những ngôi sao dẫn đường chỉ hướng. Sau thiên tai phế tích tối đen một mảnh, ẩn ẩn truyền đến tiếng hát nam tử trầm thấp, đứt quãng quanh quẩn trong bóng đêm.

“Hoàng hôn buông xuống vân hà

Hùng ưng cô độc một mình lượn bay

Nói vậy nó cũng mang lòng bi thương......”

Ca dao mang theo phong cách Scotland nồng đậm, mang theo phiền muộn thản nhiên. Do thanh âm nam tử trầm thấp mà thuần hậu cất lên, bao hàm bi đau sâu thẳm.

“Giữa nguyên dã hoang tàn vắng vẻ,

Ngươi và ta cùng một con đường,

Nói vậy cũng sẽ mang lòng bi thương

Tại thảo nguyên màu xanh bất tận,

Tuy rằng là ngàn dặm bạn đường,

Trước đến nay chưa từng trò chuyện......”

Tiếng ca bồi hồi, lượn lờ tại vùng hoang vu, Aslan cũng không biết mình vì cái gì lại hát bài này. Vừa không phải trấn hồn khúc [bài ca tiễn đưa linh hồn], cũng không phải ca khúc Lý Duy đặc biệt yêu thích.

Chỉ là có một lần, hắn và Lý Duy đến thảo nguyên Tây Bắc cưỡi ngựa. Khi mệt mỏi, hắn nằm trên cỏ nghỉ ngơi, Lý Duy thì ngồi trên hàng rào gỗ, thấp giọng hát bài hát này.

Bài này là nhạc phim của một bộ phim hoạt hình cách đây rất lâu. Aslan cười Lý Duy lớn như vậy mà tính trẻ con còn chưa mất. Người sau đỏ mặt gãi gãi đầu, nói cũng không phải hắn thích xem, mà là em trai và em gái họ cứng rắn bắt hắn cùng xem.

“Bất quá bài hát này rất dễ nghe. Bất tri bất giác liền học được.”

Nụ cười mang theo chút ngượng ngùng dưới ánh mặt trời của người bạn kia phảng phất như còn ở trước mắt. Biểu tình bằng hữu khi hát bài hát này, kỳ thật hắn có chú ý tới. Mang theo phiền muộn thản nhiên, bất an, còn có nhẹ nhàng thở dài.

Trên thực tế, tình cảm Lý Duy ẩn ẩn biểu lộ ra, hắn sớm đã chú ý tới. Chỉ là luôn luôn khéo đưa đẩy, hắn cũng không vạch trần. Bởi vì hắn biết một khi vạch trần, Lý Duy liền có thể sẽ rời hắn mà đi. Mà hắn vẫn còn cần Lý Duy hiệp trợ.

Chỉ là bởi vì Lý Duy hữu dụng với hắn, cho nên hắn vẫn duy trì thái độ ái muội. Không vạch trần cũng không cự tuyệt, ngẫu nhiên biểu lộ quan tâm khiến đối phương đối với chính mình càng thêm dứt khoát.

Thực xin lỗi, ta chính là người ti bỉ như vậy. Cho dù ở bên người ta, ngươi hẳn vẫn cảm thấy tịch mịch và cô độc đi.

Bất quá, vô luận ngươi hận ta cũng được, yêu ta cũng được, ta đều sẽ cùng ngươi đi đến cuối cùng.

Chạng vạng ngày thứ ba tại Aliya, bị gián điệp nhền nhện tấn công, dẫn đến một học viên học viện quân sự Aliya bị thương nặng, một học viên tử vong. Gián điệp nhền nhện bị hai học viên khác diệt sát.

Học viên bị thương nặng được đưa đến trung tâm chữa bệnh lâm thời, buổi sáng hôm sau đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Học viên tử vong được liệt vào liệt sĩ, di thể đưa về thủ đô an táng.

Nhưng bởi vì nhân thủ quân bộ sau thiên tai khan hiếm, không thể tiến hành thâm nhập điều tra đối với sự việc này. Cũng vô pháp biết được ý đồ gián điệp nhền nhện tập kích học viên.

Sáng sớm, Lưu Bình An từ trong ác mộng tỉnh lại, phát hiện tay trái bị ai đó gắt gao cầm chặt. Nghiêng đầu liền nhìn thấy một người ngủ đến hai má đỏ bừng, khóe miệng còn chảy một tia nước miếng. Không nghĩ gọi Connor dậy, Lưu Bình An đành phải nâng tay phải của mình lên, lại phát hiện tay phải cũng bị người khác cầm.

Mà chủ nhân cái tay đang nắm tay hắn cũng thực mẫn cảm tỉnh lại.

Tác giả có lời muốn nói: Bài hát kia tên là [ Đặc lộ ca ], [ Truyền thuyết biển ] trong đó nữ nhân vật chính đứng trên đồi núi hát ca. Phi thường êm tai, mọi người nếu thích có thể đi nghe một chút.

Ca khúc tràn ngập tịch mịch và phiền muộn. Lý Duy và Aslan cùng đi đến thảo nguyên, hắn ngồi bên cạnh người mình thích, rõ ràng ở gần như thế, nhưng không cách nào cùng người này tâm linh tương thông. Hắn thậm chí đoán không ra suy nghĩ của đối phương. Rõ ràng là hai người, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy cô độc và tịch mịch. Trong lúc vô ý dùng bài hát này biểu hiện tiếng lòng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui