Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Song phương đồng thời tới địa điểm chỉ định, bởi vì rừng rậm không chỗ nào có thể hạ cánh, cho nên vũ khí và trang bị đều dùng thang máy vận chuyển xuống mặt đất. Thời điểm dừng trên không, quân Liên Minh đứng trên cabin có thể nhìn thấy căn cứ không trung của Đế Quốc ở xa xa.

Cơ giáp khổng lồ dưới sự treo đỡ của xích sắt, chậm rãi hạ xuống. Cơ giáp này là cái màu đen ngăn chặn bọn họ trong lần diễn tập trước. Mà người điều khiển là gã thanh niên trầm mặc cứng nhắc đã gặp qua tại hội chợ vũ khí.

Ngay sau đó, từ căn cứ lại chuyển xuống thêm hai cỗ cơ giáp, lần lượt là màu trắng và màu đỏ. Ngoại hình cơ giáp cũng từng chiếc bất đồng. Tuy rằng sớm biết đối phương ở lần diễn tập thứ 2 này nhất định sẽ sử dụng cơ giáp. Nhưng không hề nghĩ đến, cư nhiên sẽ có nhiều như vậy a.

“Đã quá a!”

Hassan đặt tay lên đầu Connor đang vỗ tay tán thưởng, dùng toàn lực ấn xuống. “Ngu ngốc, ngươi thuộc phe nào hả?”

“Đau quá! Người ta chỉ là thưởng thức cơ giáp của bọn họ thôi mà. Cái màu trắng đó trang bị nhẹ nhàng hơn nữa khớp cổ tay được đặc biệt thiết kế, phi thường thích hợp làm những động tác tỉ mỉ. Trường kiếm laser trên lưng cùng với hộ thuẫn trên cánh tay cũng quá phù hợp, khẳng định rất am hiểu dùng kiếm.” Connor nâng ống nhòm, không ngừng phân tích cơ giáp đối phương.

“Oa...... Cái màu đỏ kia nhất định là cơ giáp hạng nặng. Từ bộ chịu trọng lực ở chân và trang bị cánh tay xem xét, công kích cận thân của nó nhất định rất mạnh mẽ......”

“Aslan đại nhân......” Hassan có điểm lo lắng nhìn về phía Aslan, người sau cũng sắc mặt ngưng trọng.

“Chúng ta mới không cần sợ bọn họ.” Lưu Bình An đem súng đã điều chỉnh tốt đeo lên lưng, nhìn những người khác nói: “Chúng ta không phải có vũ khí lợi hại hơn sao?”

Nhìn những người khác chuyển mắt nhìn mình, Lưu Bình An cong khóe miệng, “Dũng khí và bạn bè, chúng ta cả hai đều có, cho nên tuyệt đối sẽ không thua.”

Con ngươi bích lục của Aslan chiếu ra thân ảnh thiếu niên kiên định, hắn cũng cong khóe miệng, giơ nắm tay lên, “Không sai. Hãy để chúng ta cùng nhau đánh đám Đế Quốc khốn kiếp một trận thật đau. Xả giận cho các anh em của chúng ta!”

“Đúng vậy!”

Sau khi chuyển trang bị và vũ khí đến mặt đất, nhân viên hậu cần bắt buộc phải quay trở về. Connor ôm Lưu Bình An không chịu buông tay, sau khi bị người sau đánh một trận, bị Hassan cường ngạnh tha đi.

“Chúc các ngươi chiến thắng trở về!” Hassan chào bọn họ một quân lễ, theo thang máy nâng lên chậm rãi trở về căn cứ.

Sau khi đại diện Ủy ban Tổ chức diễn tập tuyên đọc quy tắc, diễn tập chính thức bắt đầu. Quy tắc và hạng mục lần này tương đối đơn giản hơn một ít, quân Đế Quốc và quân Liên Minh sẽ bắt đầu xuất phát từ hai địa điểm bất đồng được chỉ định trước, cùng hướng tới một mục tiêu cũng đã được đặt trước trong rừng rậm, nhằm phá hủy mục tiêu đó. Ai hủy được mục tiêu trước, bên đó liền đạt được thắng lợi.

Đương nhiên, diễn tập vẫn không khẳng định không thể tiến hành chặn đánh phe đối địch, cho nên song phương nhất định sẽ vắt óc nghĩ hết biện pháp ngăn cản đối thủ đi tới địa điểm chỉ định.

Cho nên, bọn Aslan sử dụng chiến xa bay loại nhẹ. Loại chiến xa này thích hợp cho mọi địa hình, thậm chí trên mặt nước cũng có thể chạy như thường. Connor đặc biệt trang bị dao laser mở đường ngay đầu chiến xa. Cho dù trong rừng rậm, chiến xa cũng có thể linh hoạt nhanh chóng tiến tới.

Địch nhân sử dụng cơ giáp uy lực phi thường lớn, bọn họ tất yếu phải tốc chiến tốc thắng. Thời gian kéo dài đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là bất lợi.

Bởi vì bọn họ không có tình báo viên, cho nên chức trách tình báo viên do lính bắn tỉa tạm thời đảm nhận. Thanh niên một mình đứng trên thân cây cao cao, gió mơn trớn mái tóc màu bạc của hắn, nhẹ nhàng tung bay, mặc một thân y phục lấy màu trắng làm chủ đạo huyễn hoặc lòng người, trên lưng đeo súng bắn tỉa, anh tư lẫm liệt.

Con ngươi băng bạc nhìn chiến xa chậm rãi ẩn tiến vào trong rừng rậm. Bàn tay chạm vào sợi dây may mắn đeo trước ngực. Đó là thứ trước khi đi thiếu niên giao cho hắn.

“Đây là của Kỉ Vũ cho, ngươi mang đi. Lần này có thể thắng lợi hay không toàn bộ dựa vào ngươi rồi.” Thiếu niên đem dây đeo may mắn trên cổ cởi ra, đưa tới trước mặt thanh niên lãnh tuấn.

Thanh niên không trả lời, cũng không có đưa tay nhận lấy, mà là cúi đầu tới gần thiếu niên. Người sau sửng sốt một chút, lúc tiếp xúc với tầm mắt thanh niên, lập tức hiểu ý. Hai tay vòng qua cổ thanh niên, đeo sợi dây vào cho đối phương.

Ngay khi đang đeo dây, thiếu niên cảm thấy trên trán nóng lên. Phát hiện đối phương cư nhiên thừa cơ hôn trán hắn một cái.

“Ngu ngốc! Loại thời điểm này mà ngươi còn làm cái gì nha?”

Nhìn thiếu niên ôm trán thối lui, thanh niên không khỏi lộ ra nụ cười. Tựa như băng tuyết đột nhiên hòa tan, nụ cười này khiến thiếu niên xem đến ngốc.

“Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Cúi đầu, giọng nam theo gió lạnh hỗn loạn gào thét bay đi. Trên thân cây đã không còn nhìn thấy thân ảnh thanh niên.

Bên kia, linh hoạt vượt qua các cây đại thụ trong khu rừng, chiến xa nhanh chóng tiến về phía trước, Aslan phụ trách điều khiển đã nhận được thông tin của Gavin.

“Gavin đã tìm thấy địch nhân.” Aslan mở ra bản đồ lập thể, “La Cơ, giúp ta đánh dấu lên bản đồ.”

La Cơ đáp một tiếng, ngón tay chuyển động như múa trên bàn phím, bản đồ lập thể lập tức hiện lên một điểm đỏ đại biểu cho quân địch. Điểm đỏ đang nhanh chóng di động.

“Di chuyển thật sự rất nhanh. Năm phút đồng hồ sau sẽ gặp chúng ta.” La Cơ biểu tình ác liệt, ánh sáng nhấp nháy ánh vào đôi mắt của nàng, tựa hồ con ngươi đen huyền cũng nhiễm lên sắc đỏ.

“Là cái cơ giáp hạng nặng kia. Trên cơ giáp còn có dấu hiệu nữa, viết tên sao?” Aslan phiên dịch lại thông tin của Gavin. Sau đó quay đầu nói với Fitzgerald: “Là đối thủ cũ của ngươi, Harry * Eric.”

“Đang chờ hắn đây.” Fitzgerald cong khóe miệng, kiểm tra trang bị trên người xong liền đứng lên mở cửa chiến xa, chiến xa vẫn đang nhanh chóng đi tới, hắn mạnh mẽ nhảy ra, vững vàng rơi xuống đất, bốn phía tung lên một trận bông tuyết.

Lưu Bình An nắm cửa xe, hô to với Fitzgerald: “Hung hăng đánh hắn một trận nha.” Người sau lộ ra nụ cười tự tin, giơ bàn tay dày lên làm một quân lễ.

Chiến xa tiếp tục đi tới, trên bản đồ, điểm đỏ biểu hiện địch nhân và điểm lam đại biểu Fitzgerald gặp nhau. Dùng vũ khí phổ thông hạng nhẹ đối phó cơ giáp hạng nặng, cho dù là Fitzgerald, cũng nhất định là một hồi khổ chiến.

Trong rừng rậm chợt lóe mấy đường sáng laser màu lam, thân cây đại thụ tráng kiện ngã xuống đất phát ra tiếng động rất lớn, bụi đất bay lên rất nhanh bị gió lạnh thổi tan.

“Không việc gì đâu, hắn chỉ là phụ trách bám trụ địch nhân thôi.” Khi Lưu Bình An đóng cửa chiến xa lại, Aslan nói.

“Hắn mới không cần ai lo lắng. Fitzgerald cũng không ngốc như thoạt nhìn vậy đâu.” Nam tử không giỏi biểu đạt nội tâm chính mình này kỳ thật cũng không ngốc. Ít nhất tại thời điểm đánh nhau, hắn biểu hiện ngốc chỉ là vì muốn khiến đối phương thả lỏng cảnh giác mà thôi.

“Ta xem, vẫn là lo lắng cho chính chúng ta đi.” Thanh âm dồn dập của La Cơ truyền đến, “Có hai vật thể đang nhanh chóng tiếp cận. Từ hình thể mà xem có thể là cơ giáp.”

Vừa dứt lời, chiến xa rung động mãnh liệt, xóc nảy ngả trái nghiêng phải. “Làm sao thế này?” Lưu Bình An lập tức vọt tới bên người Aslan, nhìn lên màn hình lớn.

“Chúng ta bị tập kích.” Aslan nhanh chóng ổn định thân xe, khống chế chiến xa né tránh loạt pháo công kích của quân địch.

“Đáng giận, lại là cái màu đen kia.” Lưu Bình An nghiến răng nghiến lợi, nâng pháo laser đẩy nóc xe ra, “Để ta bắn tan xác hắn.”

“Tiểu An. Hắn ở vị trí 35.6 độ Đông Bắc, 20 độ cao, cự ly 340 mét......” La Cơ thông qua thiết bị giám sát tính toán ra vị trí đối phương.

“Độ chính xác 84%......”

“Vậy là đủ rồi. Tuy rằng ta không phải Gavin, nhưng cũng không phải người mù.” Lưu Bình An tại đỉnh chiến xa đỡ pháo laser, “Ta nhìn thấy hắn rồi.”

Kỳ thật cơ giáp màu đen đang không ngừng tới gần bọn họ. Lưu Bình An ngắm chuẩn địch nhân ấn nút bắn. Pháo laser chuẩn xác đúng theo ý muốn, nhưng bị đối phương sử dụng hộ thuẫn ngăn trở.

“Đáng giận! Thứ này không dùng được.” Lưu Bình An ném pháo laser vào trong chiến xa, “Uy, Aslan, cho ta cái gì đó mạnh mạnh một chút để xài đi.”

Aslan đưa một trái lựu đạn cho hắn, “Lựu đạn đặc chế của Connor.”

“Cái quỷ gì đấy? Có lợi hại bằng thứ lần trước không?” Lưu Bình An nhớ tới vào lần diễn tập trước, Connor tạo cái loại đạn pháo hổ phách.

“Không biết a. Hắn nói còn chưa có thí nghiệm qua.” Aslan nhún nhún vai, “Cho nên sử dụng cẩn thận nga.”

“Thật sự là quan chỉ huy xằng bậy.”

Cư nhiên trong diễn tập trọng yếu như vậy lại sử dụng vũ khí hoàn toàn không biết tính năng, chỉ huy của bọn họ cũng quá xằng bậy rồi. Thế nhưng, cũng chứng minh là Aslan tín nhiệm đồng bạn. Hắn tin tưởng Connor nhất định sẽ vì bọn họ mà tận tâm tư, cung cấp vũ khí tốt nhất.

Lưu Bình An lại bò lên nóc xe, Aslan cố ý thả chậm tốc độ, để cơ giáp màu đen đuổi theo. Lưu Bình An tính toán cự ly, dùng toàn lực ném lựu đạn trong tay.

Lựu đạn ném trúng cơ giáp phát sinh bạo tạc. Thuốc nổ căn bản không thể tổn thương cơ giáp mảy may, nhưng chất nhầy màu trắng tản ra lại dính cứng cơ thể màu đen.

Chất nhầy màu trắng giống như keo gắt gao cuốn lấy cơ giáp, cơ giáp càng giãy dụa, liền bị dính càng nhiều.

“Connor luôn suy nghĩ mấy thứ vũ khí loạn thất bát tao gì đó.” Người bình thường đều sẽ nghĩ hết biện pháp để thiết kế vũ khí sức sát thương cao, thế nhưng suy nghĩ của Connor rõ ràng không giống với những người khác.

“Hiệu quả không tệ nha.” Aslan cười quay đầu đi, tiếp tục điều khiển. Thế nhưng, lúc bọn họ vừa định thả lỏng, La Cơ đột nhiên kêu to.

“Địch nhân đánh lén, mau tránh đi!”

Tiếp đó thân xe bị va chạm mạnh, một đường sáng màu lam đâm xuyên qua thân xe hợp kim. Cái cơ giáp màu trắng hung hăng đâm trường kiếm laser vào chiến xa bọn họ. Trên cổ tay cơ giáp in dòng chữ William * Eric.

Tác giả có lời muốn nói: Ai...... Không sai biệt lắm muốn thật sự béo phì ._.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui