Quán Cà Phê XY

Người ta thường nói, mùa hè ở Dương Thành giống như cái lồng hấp bánh
bao, cả thành phố đều bị không khí nóng ẩm bao bọc, bất kể lúc ra ngoài
bạn có sạch sẽ tươi mát thế nào, chỉ cần đi một đoạn ngắn, đảm bảo toàn
thân trên dưới sẽ ướt đẫm mồ hôi. Dưới cái thời tiết khó chịu ấy, bạn
thụ của chúng ta tưới nước cho đám hoa cỏ bên ngoài tiệm cà phê, dọn dẹp lau chùi những chiếc bàn ngoài trời. Làm hết từng đó việc, cậu đưa tay
sờ lên mặt, rõ ràng mới sáng ra, nắng còn chưa gắt lắm, ấy thế mà trên
đầu đã hơi âm ẩm mồ hôi rồi. Mùa hè sắp trôi qua được một nửa nhưng cậu
vẫn chưa thể thích ứng được với nó.

Cũng may vừa bước vào trong
tiệm cà phê lập tức có một luồng gió mát lạnh thổi tới, xem ra cái “bánh bao” này không có cơ hội bị “hấp chín” rồi. Cậu nhấc nửa cốc sinh tố
khách hàng bỏ lại, chuẩn bị đem vào trong bếp thì ông chủ nãy giờ vùi
đầu tính tính toán toán bỗng ngẩng lên gọi giật: “Tiểu Diệp!”.

Thụ quay đầu lại: “Có việc gì thế ông chủ?”

Ông chủ: “Người làm ca tối hôm nay có việc nên xin nghỉ rồi, cậu có thể trực thay một hôm được không?”

Thụ khẽ cười: “Được thôi”.

Đây là nơi làm việc của thụ, một quán cà phê nhỏ mở đến ba giờ sáng ở gần
khu tòa nhà văn phòng cao cấp tại Dương Thành. Quán cũng không lớn lắm
nhưng việc làm ăn lại tốt bất ngờ. Cậu làm ca sáng, mỗi ngày đến tầm năm giờ chiều là tan ca, còn một đồng nghiệp làm buổi tối, bảy giờ bắt đầu. Hai tiếng ở giữa thường là ông chủ trông tiệm. Nói cũng buồn cười, làm ở đây cũng được một thời gian rồi nhưng cho đến tận bây giờ, thụ vẫn chưa gặp đồng nghiệp làm ca tối của mình bao giờ, cho dù hai người họ thật
ra đã sớm “quen biết” nhau. Cái việc kỳ lạ này là kết quả của thói kén
ăn và tay nghề nấu nướng có hạng của thụ.

Thụ không phải người
Dương Thành, đến thành phố xa lạ này chưa lâu, một thân một mình nơi đất khách quê người cũng chẳng có bạn bè gì, nấu ăn rất dễ nấu thừa. Liên
tiếp nhiều lần phải bỏ đi kha khá đồ ăn, không khỏi cảm thấy lãng phí.
Sau này, có một ngày lại nấu hơi quá tay, cậu quyết định cho vào hộp
cơm, đóng gói cẩn thận rồi để vào tủ lạnh trong quán cà phê, bên trên
còn dán một tờ giấy nhớ ghi mấy chữ đại ý là đồng nghiệp làm ca đêm
không ngại thì hãy dùng làm bữa khuya. Đến hôn sau, thụ nhìn thấy hộp
cơm được rửa sạch sẽ đặt trên giá. Từ đó, cậu thường xuyên mang ít đồ ăn để lại trong quán. Đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm còn viết mấy
việc linh tinh hàng ngày lên tờ giấy nhớ: bị mất tiền, xem bộ phim nào,
mới mua đồ gia dụng nào… giống như đang nói chuyện phiếm với người khác
vậy. Mà vị đồng nghiệp làm ca tối kia, trừ việc mỗi lần đều rửa sạch sẽ
hộp cơm ra thì hoàn toàn không trả lời gì, ngay đến câu “Cảm ơn” cũng
chưa từng để lại, có điều thụ cũng chẳng để ý.

Cả ngày bận rộn,
thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi tối, thụ một mình trông quán.
Những việc cần làm thì đã làm rồi, buổi tối lại chẳng có mấy khách, cậu
nghe nhạc, nghịch máy tính một lúc rồi lại đọc tạp chí, vẫn thấy thật
nhàm chán. Hiện còn chưa đến tám giờ, vẫn còn sớm. Chẳng hiểu bình
thương người đồng nghiệp kia làm thế nào mà chịu được nữa. Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe tiếng cửa mở, một vị khác bước vào trong. Thụ lập
tức đứng dậy hỏi: “Xin chào, quý khách muốn dùng gì?”

Vị khách đó không trả lời ngay, chăm chú nhìn cậu một hồi rồi mới cất tiếng: “Tôi muốn uống canh sườn lần trước cậu nấu”.

Không sai, vị khách mới đến chính là công.

Thụ nghe đối phương
nói thế, lập tức nhận ra đây chính là người đồng nghiệp làm ca tối mình
chưa từng gặp mặt. Nói thật, cậu luôn cho rằng công là một ông chú trầm
mặc ít lời, tính cách cẩn thận, tỉ mỉ và dịu dàng. Có điều người trước
mặt không giống tưởng tượng của cậu cho lắm: Nhìn bề ngoài quả là có vẻ
kiệm lời nhưng tuổi tác thì cũng chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, khí chất
rất đặc biệt, không giống người làm công trong quán cà phê.

Một
khi đã nghĩ gì thì thụ khó mà dừng ngay lại được, thế là cậu cứ một mực
nhìn chăm chăm vào người trước mặt. Công tưởng thụ không nhận ra mình,
vội vàng chỉ vào bản thân, tự giới thiệu: “Tôi là người trực ca tối ở
đây.”

Thụ cười cười, tỏ ý mình đã biết, mở miệng nói: “Buổi tối
không có nguyện liệu, không nấu được món đó. Hay tôi nấu cho anh bát mỳ
nhé?”

Công gật gật đầu: “Được, tôi muốn mỳ sườn.”

Thụ thuận tay lấy từ ngăn kéo ra một gói mỳ ăn liền, lắc đầu với đối phương: “Sườn hơi nhỏ, anh mò cho kỹ nhé.”

Công dường như còn chưa ăn tối, mỳ vừa nấu xong liền lập tức ăn như hổ đói.
Thụ nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: “Không phải hôm nay anh có việc à, sao còn
đến đây?”

Công khựng lại, lắc đầu không nói gì. Đặc biệt xin
nghỉ trốn làm để đến gặp người đối diện, chuyện này anh tuyệt đối không
thể nói được. Thụ cho là câu hỏi của mình động chạm đến đời tư của đối
phương, cũng không tiếp tục nữa. Có điều, hôm nay có thể gặp được công,
cậu cũng rất vui. Đến Dương Thành đã lâu như thế vẫn chưa có người bạn
nào, khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện trên trời dưới biển thế này.
Công là người rất biết lắng nghe, lại thêm việc cả hai sớm đã “quen
biết” nhau bởi vậy chỉ mới qua bữa ăn mà thụ đã thấy hai người gần gũi
hơn hẳn.

Công ăn xong liền đem bát đũa đi rửa, thụ nhớ đến mấy hộp cơm được rửa sạch sẽ, cất giọng trêu:

“Bình thường anh ăn của tôi bao nhiêu đồ ăn rồi, sao không thấy trả lời cái giấy nhớ nào thế?”.

Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy công trả lời, thụ tưởng anh không nghe thấy, vừa định lặp lại lần nữa thì phát hiện tai công đỏ hết lên rồi. Cậu hơi ngây ra, định mở miệng nói gì đó, lại thấy bộ dạng công vừa rửa bát vừa như đang suy ngẫm điều gì, liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”

Công
nhìn cậu một cái, ấp a ấp úng trả lời: “Thật ra hôm nay tới là muốn cám
ơn cậu đã để lại cơm cho tôi… Tôi có món quà nhỏ muốn tặng cậu, lại quên đem theo rồi”.

Thụ đoán công nghe thấy câu đùa vừa rồi nên thấy ngại, trong lòng cũng áy náy, lập tức từ chối: “Dù sao làm nhiều quá
cũng ăn không hết, anh không chê là tôi vui lắm rồi”.

Công lắc
đầu: “Ông chủ bảo ngày mai cậu nghỉ, để ngày mai tôi đến làm ca tối thì
mang đồ theo, ngày kia cậu đi làm sẽ nhận được”.

Dáng vẻ của anh trông rất thành khẩn, thụ cũng không nỡ từ chối, đành vui vẻ nhận.

Sáng sớm hai hôm sau, lúc thụ tới làm, nhớ đến lời công nói hôm trước liền
tìm một hồi trong ngăn kéo, trên giá đựng đồ, nhưng tìm mãi vẫn chẳng
thấy thứ gì đặc biệt. Cậu liền đổi sang tìm trong tủ lạnh, vừa mở ra
liền nhìn thấy một hộp cơm hai tầng lạ mắt, bên trên còn dán tờ giấy nhớ ghi tên thụ. Thụ mở hộp cơm ra xem: tầng trên là nguyên một hộp kẹo hoa quả màu sắc rực rỡ, tầng dưới là một quyển sách, tên “Năm mươi cách chế biến sườn”. Thụ bất giác buồn cười, lấy sách ra, lại tìm một cái lọ
thủy tinh đổ hết kẹo vào.

Cậu không thích đồ ngọt, có điều cho vào lọ thủy tinh nhìn cũng đẹp phết.

Công lúc này, đang nói chuyện điện thoại…

Công: “Tôi làm theo lời ông nói rồi”.

Đầu bên kia là anh bạn A của công. Cậu ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả: “Làm cái gì rồi?”

Công: “Thì việc lần trước ông nói ấy, cái gì mà muốn dỗ người ta thì có thể tặng kẹo…”

A hiếu kỳ: “Ông không phải ‘tìm được giới tính thật’ của mình rồi à, còn tặng quà cho con gái làm gì?”

Công: “Tôi không tặng con gái, tặng con trai mà”.

A: “…”.

Công nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Người ta là con trai, có yết hầu, tôi nhìn thấy rất rõ ràng”.

A thở dài: “Lần trước tôi nói kẹo hoa quả màu sắc sặc sỡ có thể dỗ dành
người khác là nói đối với con gái. Ông thấy bao nhiêu thằng con trai
thích ăn kẹo nào?”

Công dập điện thoại cái rầm, trong lòng không ngừng gào thét: “Tặng nhầm đồ rồi!”

Nói thật, lúc này anh vừa lo lắng vừa ảo não. Anh thật tâm muốn biểu đạt
thái độ cảm ơn của mình, kết quả lại chẳng biết đã thành cái thể loại gì nữa. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng quyết định nhanh chóng thực
hiện phương án cấp cứu an toàn nhất: Tặng hoa cho thụ.

Nghĩ đến
đây, công lập tức lên mạng tìm hiểu ý nghĩa các loài hoa, dùng phương
pháp loại trừ xong xuôi đâu đấy, quyết định chọn hoa thủy vu trắng, sau
đó gọi điện đến hàng hoa đặt một bó, bảo bọn họ sáng sớm mai đưa đến
quán cà phê. Làm xong xuôi hết rồi, công mới thở phào một hơi nhẹ nhõm,
vui vẻ tưởng tượng bộ dạng thụ khi nhận được hoa, nói không chừng còn
gửi cho mình một tờ giấy nhớ ghi “Rất thích!” ấy chứ.

Đến tối
ngày hôm sau, công đến quán cà phê chuẩn bị vào ca tối. Thụ đương nhiên
không có ở đây, ông chủ đang cắm đầu vào tính toán như thường lệ. Thấy
công đến, ông chủ liền ngồi nói chuyện mấy câu, bảo cả chiều nay một
mình phải ngồi trông tiệm, chẳng biết người ở đâu mà nhiều thế, bận gần
chết. Công thấy kỳ kỳ, hỏi: “Diệp Chiêu Ninh không trông sao?”.

Ông chủ lắc đầu: “Cũng không biết được ai tặng một bó hoa, cậu ấy bị dị ứng phấn hoa, cả buổi sáng khó chịu quá, tôi vừa đến tiệm thì cũng cho cậu
ấy về nghỉ luôn”.

Công nhất thời đần ra.

Làm sao đây,
làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây? Công
nhìn lọ thủy tinh đựng kẹo trên bàn, cả người như ngồi trên bàn chông:
Thụ quả nhiên không thích ăn kẹo, nếu không đã chẳng nhét trong lọ bày
ra đó rồi. Muốn tặng hoa cứu vãn tình thế lại còn hại người ta dị ứng.
Tâm trạng của công từ phút đó phải nói là áy náy vô cùng, mãi đến tận
lúc tan ca về nhà, gọi điện thoại cho A.

A mắt nhắm mắt mở nghe
công kể lại, lệ rơi đầy mặt: “Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, tôi đang chui trong chăn ấm mơ mộng đẹp thì ông gọi điện đánh thức. Thế cũng cho qua
đi, ông không thể gọi điện thoại bàn được à? Cái đồ chết tiệt nhà ông
còn gọi di động! Di động tôi để trong phòng khách không cầm theo! Ông
gọi một lần tôi đã không nhận điện, ông còn gọi đi gọi lại cho đến khi
tôi nhận mới thôi! Ông làm thế mà coi được à?!”.

Công: “… Hay là, tôi cũng tặng ông một bó thủy vu nhé?”.

A: “…”.

Công vô cùng nghiêm túc: “Ông không bị dị ứng phấn hoa đúng không?”.

Vì A nửa đêm nửa hôm đầu tiên là tai bị tàn phá, sau đó mặc mỗi cái quần
đùi chui ra phòng khác lấy điện thoại, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị
tổn thương nghiêm trọng, điều kiện trước mắt không cho phép đảm nhận vai trò cố vấn, liền bảo công mai đến quán, lúc đó mình sẽ nhắn tin bảo
phải làm gì.

Lại nói đến thụ, sau khi về nhà nghỉ nửa ngày cơ
bản cũng không có gì đáng ngại nữa. Hôm sau đến quán tiếp tục làm việc
như thường lệ, vừa mở cửa đã thấy công xông thẳng vào, mắt đỏ quạch
không nói năng gì, tìm luôn một chỗ ngồi xuống. Thụ kinh ngạc, có điều
nhìn bộ dạng công không ổn lắm, cũng không dám hỏi han gì nhiều, chỉ
thuận miệng hỏi: “Sớm thế này, anh đã ăn sáng chưa?”. Công lắc đầu.

Thụ: “Vậy để tôi đi hâm cốc sữa, làm ít sandwich”.

Công nhân thời gian thụ làm bữa sáng, lập tức gửi tin nhắn cho A: “Làm thế nào?”.

Rất nhanh đã thấy A hồi âm: “Xin lỗi đi, còn có thể làm gì nữa?”

Công ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng đúng, liền bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Chẳng
bao lâu sau, thụ mang sữa nóng cùng sandwich đến để trước mặt công: “Anh ăn trước, tôi đi dọn dẹp đã”.

Công lập tức giữ chặt lấy tay
thụ, hồi hộp tới mức mặt đỏ bừng: “Tôi… cậu… tôi… cậu… tôi, tôi đi
toilet”, nói xong lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh, để lại thụ vẫn còn đang ngơ ngác.

Công chui vào nhà vệ sinh ấn số điện thoại A.

A: “Nói xong rồi?”.

Công ngữ khí như đinh đóng cột: “Chưa”.

A bó tay: “Mợ nó chứ, ông bị làm sao thế? Việc này khó đến thế à?”.

Công: “Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy liền áy náy, vừa áy náy tôi lập tức không biết phải nói gì nữa cả”.

A: “Việc này có gì mà không nói được? Thôi đi, đừng có lề mề nữa, có gì cần xin lỗi thì xin lỗi đi, nói rõ ràng với người ta”.

Công từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy thụ ngồi ở chỗ đối diện mình. Anh vừa ngồi xuống, cậu liền mở miệng: “Kẹo, sách và hoa thủy vu tôi đều nhận được
rồi”.

Cả người công lập tức cứng đờ, vội vàng cất tiếng: “Tôi…”.

Thụ ngắt lời anh, tiếp tục nói: “Chỗ kẹo hoa quả anh tặng, tôi đã cho vào
lọ thủy tinh rồi. Tôi thấy nhìn rất đẹp, rất thích. Hoa thủy vu trắng
anh tặng, xin lỗi, tôi bị dị ứng phấn hoa, không thể để trong nhà hoặc
trong quán được, nhưng tôi cũng không muốn vứt nó đi nên đã tặng lại cho chủ nhà trọ. Bác ấy rất thích, còn vì thế mà miễn một tháng tiền điện
của tôi. Anh xem, đồ anh tặng, rất tốt đấy”, nói xong liền bật cười.

Đúng lúc này, điện thoại của công rung lên, là tin nhắn A gửi, Công liếc qua…

A: Đừng có lề mà lề mề như đàn bà nữa, lúc trước làm không ra gì thì bỏ
qua đi, nhân cơ hội thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông.

Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một
thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một
thằng đàn ông! Thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một
thằng đàn ông!

Công nhất thời như được tiêm đô-ping, bị câu nói
này kích động, anh cảm thấy nếu bản thân không “theo tiếng gọi trái tim
mình, tiến lên như một thằng đàn ông” thì quả thật là đã phụ lòng A đang đứng sau âm thầm cổ vũ rồi. Thế là, công hít một hơi thật sâu, từ từ
đứng dậy. Thụ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đối diện. Công nghiêng
người về phía trước, gần một chút, gần một chút, lại gần thêm một chút…

Chụt!

Thời gian dừng lại ngay giây phút này. Di động của công lại lần nữa rung bần bật, vẫn là tin nhắn đến từ A:

A, lúc nãy ấn nhầm nút gửi đi luôn rồi. Tôi muốn nói là: Đừng có lề mà lề
mề như đàn bà nữa, lúc trước làm không ra gì thì bỏ qua đi, nhân cơ hội
thuận theo tiếng gọi trái tim mình, tiến lên như một thằng đàn ông mà
thành thật xin lỗi và cảm ơn đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui