Nhậm Trạch nằm trên giường nghịch đồ vật trong tay, bóng hắn bị ánh trăng hắt lên vách tường lúc sáng lúc tối.
Đó là một cái còi nhỏ bằng nhựa, hồi xưa lúc đi mua kẹo đều được tặng một cái như vậy.
Nhậm Trạch trở mình, cầm chiếc còi trong tay và dí mắt ngắm nghía.
Chiếc còi bị mẻ một chỗ, hắn chẳng biết nó bị rớt từ khi nào, màu sắc cũng phai nhạt không ít, trông hơi cũ.
Lần trước về nhà, mẹ đã dọn giúp hắn một cái rương nhỏ, đó đều là mấy món đồ chơi hồi xưa của hắn.
Vì thấy mới lạ nên hắn mang cái rương kia cùng về, trong bữa cơm hôm nay, hắn bỗng để ý thấy Chu Nhiên đeo một sợi dây trên cổ, kiểu dáng của nó giống hệt cái còi trong tay hắn.
Nhậm Trạch nhìn cái còi trong tay và cố gắng nhớ lại, dường như ký ức luôn thiếu mất một mảnh, về lai lịch cái còi, về những gì xảy ra trước trận động đất, tất cả đều rất mơ hồ.
Khi ấy hắn đã mười tuổi, đáng ra phải nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng nhiều thứ lại như chôn vùi dưới nền đất cùng đống phế tích năm ấy.
Bác sĩ bảo đầu hắn bị chấn thương, là di chứng do trận động đất năm đó để lại.
Vì sao Chu Nhiên lại đeo một cái còi cũ trên cổ? Vì sao hắn lại có một cái khác giống nhau như đúc?
Mặc dù hắn không nhớ rõ nhưng trực giác đã mách bảo hắn rằng chuyện này rất quan trọng, hắn quên mất một số chuyện rất quan trọng, và có lẽ Chu Nhiên cũng liên quan đến những việc ấy.
Nhậm Trạch trèo xuống giường rồi ngồi ôm máy tính bên bàn làm việc, ánh sáng màu lam rọi sáng rỡ mắt kính hắn, hắn gõ từng chữ một trên bàn phím, cuối cùng gõ tên Chu Nhiên.
Kết quả tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện, người trùng tên trùng họ rất nhiều, Chu Nhiên rõ ràng không hề xuất sắc giữa biển người.
Hắn tìm kiếm một lần rồi lại một lần, thậm chí còn click vào mấy trang web lạ, cuối cùng chỉ tìm được một trang viết tên Chu Kiều An kế bên tên Chu Nhiên.
Nhậm Trạch nhấp vào, là một tin tức bát quái từ trang web hóng hớt.
Nó viết về lịch sử làm giàu bla bla của Chu Kiều An, Nhậm Trạch vừa nhìn thấy cái tên này thì lập tức khom lưng, hắn cẩn thận đọc tin tức hồi lâu, hơn một nửa là bịa đặt, trêu chọc và bôi đen người thành đạt này.
Nhậm Trạch không hứng thú mấy, chỉ là nó có nhắc tới một sự kiện khiến mắt hắn chợt sáng ngời.
Hầu hết hoàn cảnh gia đình của người thành đạt đều được bảo mật, thế mà áng văn chương này lại nhắc tới gia đình Chu Kiều An.
Vợ Chu Kiều An chết trong trận động đất, để lại một đứa nhỏ, đứa nhỏ đó tên Chu Nhiên!
Tay nắm chuột của Nhậm Trạch hơi run, hắn nhìn áng văn đó một cách không thể tin nổi, tin tức bát quái thường nửa thật nửa giả, tuy rất khó tin, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì vẫn có thể dò ra một số manh mối.
Chu Kiều An là người An thành, vợ ông chết trong trận động đất, ông còn tích cực giúp đỡ khu vực gặp thiên tai, cái tên Chu Nhiên liệu có trùng hợp? Anh đến An thành nhằm mục đích gì?
La Hành ngồi trong văn phòng xem một phần văn kiện, Nhậm Trạch báo cáo tiến độ của lô máy pos với ông một chút, La Hành chỉ ngẩng đầu cười, "Tiểu Nhậm, để cậu làm việc tôi rất yên tâm."
Nhậm Trạch nói xong bèn đứng tại cửa không nhúc nhích, La Hành thấy hắn chưa chịu đi nên hỏi, "Gì đó? Còn vụ gì nữa?"
"La Hành, có chuyện này tôi muốn hỏi ngài một chút."
"Ồ? Chuyện gì vậy?"
Mấy tuần gần đây, La Hành thường dẫn theo Nhậm Trạch chạy đến quán cà phê, mỗi lần tới là mỗi lần gọi cà phê, đắt xắt cổ mà toàn bỏ mứa khiến Nhậm Trạch rất xót ví.
La Hành còn chuyện trò vô cùng cởi mở với Chu Nhiên, giống như đã quen biết nhau từ trước.
"La Hành, ngài quen ông chủ tiệm cà phê kia à?"
La Hành nhìn vẻ mặt rối rắm của Nhậm Trạch, ông đột nhiên bật cười, đứng lên vỗ bả vai Nhậm Trạch, "Sao hả? Cậu muốn biết?"
Nhậm Trạch vội vàng xua tay, "Không phải, tôi hơi tò mò xíu."
"Ồ, tò mò.
Hình như chủ quán kia mới hai mấy tuổi đầu thôi, thấy cũng đẹp trai."
Thế là thế nào?! Nhậm Trạch khiếp sợ nhìn La Hành, không ngờ ngài La Hành bốn năm chục tuổi lại để ý diện mạo của người trẻ tuổi đến vậy, Nhậm Trạch vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Nhậm này, tôi nhớ là cậu vẫn độc thân mà, nhỉ?"
Nhậm Trạch giật mình, hoá ra La Hành tưởng hắn coi trọng chủ quán, ông còn vui tươi hớn hở se tơ hồng cho hắn, "La Hành, thực ra tôi...!"
"Tiểu Nhậm, biết vấn đề lớn nhất của cậu là gì không?"
"Gì ạ?"
"Là thiếu tự tin.
Người trẻ tuổi muốn làm gì thì cứ liều đi."
Nhậm Trạch khóc không ra nước mắt, "La Hành, ý của tôi không phải vậy."
"Hả?"
"Ngài biết lai lịch của Chu Nhiên không?"
La Hành híp mắt lườm làm Nhậm Trạch nổi da gà da vịt, "Hỏi thăm tới lai lịch của người ta rồi, còn bảo không có ý đó?"
Nhậm Trạch nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của La Hành, hắn liên tục giải thích, "Ngài La Hành biết không?"
La Hành nở nụ cười thấu hiểu, Nhậm Trạch bối rối lắm, dù hắn biết La Hành rất cởi mở, nhưng hắn đâu ngờ được ông lại cởi mở đến như vậy, cởi mở đến mức thái quá.
"Cậu nói Tiểu Chu hả, cậu ta là chàng trai tốt, có điều không chịu làm việc đàng hoàng thôi."
Hiếm khi thấy La Hành dùng cụm từ "không chịu làm việc đàng hoàng" để hình dung người khác, ngay cả khi đối mặt với đám cấp dưới cá mặn không có chí tiến thủ, La Hành cũng chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu hận sắt không rèn thành thép như vậy.
Câu nói kế tiếp càng làm Nhậm Trạch sửng sốt hơn.
Lúc xuống cầu thang suýt thì bước hụt, đến khi hồi hồn, hắn mới nhận ra mình đã đến trước cửa quán cà phê.
Bên trong cửa kính trong suốt, một bóng đen đang chầm chậm khuấy sữa bò và nghiêm túc xay hạt.
Người thanh niên trông như đang làm việc nghiêm túc này lại bị hình dung thành không chịu làm việc đàng hoàng, nhìn quán cà phê quạnh quẽ, Nhậm Trạch cảm thấy La Hành nói thật chuẩn, đốt tiền vẫn có thể xem là kẻ thất bại.
Hắn đẩy cửa bước vào.
Chu Nhiên tuy không ngẩng đầu nhưng lại như biết là hắn, hắn vừa ngồi xuống, anh đã đẩy tách cà phê đến trước mặt, "Muốn thêm đường không?"
Nhậm Trạch nhìn tách cà phê vừa mới pha, dường như nó được chuẩn bị riêng cho hắn, vừa vặn đưa đến trước mắt hắn, bên trên có vẽ một cái còi bằng sữa bò.
"Không thêm."
Chu Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Nhậm Trạch bưng tách uống một ngụm, lông mày lập tức chau thành một cụm, "Có chút đắng, lại có chút chát."
Chu Nhiên bỏ một muỗng đường trắng vào tách của hắn rồi khuấy, "Vậy nên anh phải cho thêm đường."
"Giống như lần đầu uống vậy."
"Ừm, bỏ thêm gừng."
Hàng mày Nhậm Trạch lại xoăn tít, thảo nào lần đầu uống lại đắng như vậy.
Hắn nhớ mình gọi tách Americano, dù hắn không am hiểu cà phê, nhưng Americano không thêm gừng mà nhỉ? Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Nhiên, cái anh này thiệt tình.
Nhậm Trạch đưa cà phê lên chóp mũi ngửi thử, để lộ nửa gương mặt đánh giá Chu Nhiên, "Mùi của cà phê này đâu giống."
"Đó là vì anh không ngửi kỹ, mỗi loại cà phê đều có hương vị độc đáo của riêng nó."
"Ôi, uống vô đều đắng như nhau cả."
"Tại anh uống nhanh quá đấy."
Nhậm Trạch dòm tách cà phê đã sắp thấy đáy mà nghẹn lời, hình như hắn uống nhanh thật, hắn đưa cái tách đến trước mặt Chu Nhiên, "Phiền ông chủ cho tôi thêm tách nữa."
Tâm tình Chu Nhiên có vẻ rất tốt, anh cầm lấy cái tách, cười nói, "Sao hôm nay hào phóng vậy?"
Nhậm Trạch nhíu mày thật lâu, hắn không nói chuyện, anh chàng này cũng không nói, "Tôi tưởng ông chủ sẽ giảm giá cho tôi chứ."
"Ông chủ, nếu ngày nào tôi cũng đến đây uống cà phê hết, vậy thì anh làm thẻ hội viên cho tôi đi."
Chu Nhiên dừng tay, không chú ý khuấy nên cà phê bị trào ra ngoài.
Nhậm Trạch cả kinh, hắn vội vàng duỗi tay giữ cái tách.
Chu Nhiên vừa hồi thần đã thấy tay mình bị Nhậm Trạch cầm lấy, mu bàn tay bị phồng đỏ, Nhậm Trạch kéo tay anh qua, nghiêm túc thổi thổi, lại rửa qua vài lần nước.
Ngồi trên sofa nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình nghiêm túc chườm túi nước đá, Chu Nhiên khá hoảng hốt, "Anh làm gì vậy?"
Nhậm Trạch ngẩn ra, hắn ngẩng đầu hỏi, "Nhìn không thấy à?"
"Không phải, để tôi tự làm là được rồi."
Chu Nhiên vừa vươn tay thì lập tức bị Nhậm Trạch bắt được, Nhậm Trạch ngồi xổm đối hiện anh, lòng bàn tay hắn nắm lấy hai tay anh, đôi tay vốn bị bỏng hiện giờ cũng nóng như lửa đốt.
"Chu Nhiên."
Nhậm Trạch không kêu ông chủ nữa mà nghiêm túc gọi tên của anh, việc này làm cho Chu Nhiên lúng túng, anh cảm giác như lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, song không biết là của Nhậm Trạch hay của chính anh.
"Tôi có một số việc muốn hỏi anh, anh có thể kể tôi nghe không?"
Nhậm Trạch bắt lấy hai tay anh, ngẩng đầu nhìn anh đầy chân thành như một chú chó bự ngoan ngoãn, khiến Chu Nhiên hơi an lòng.
"Anh hỏi đi."
"Có phải chúng ta đã quen biết nhau từ trước?"
Nhậm Trạch cảm thấy tay Chu Nhiên cứng đờ và hơi run rẩy, hắn bèn siết chặt tay anh hơn.
Chu Nhiên gật đầu.
Nhậm Trạch thò tay móc cái còi từ trong túi ra, hắn trông thấy con ngươi Chu Nhiên lập tức co rút.
Hắn kéo dây còi ra khỏi cổ áo anh, dưới ánh mặt trời, hai cái còi toả sáng lấp lánh.
"Anh còn giữ à?" Chu Nhiên hỏi.
Nhậm Trạch nhìn hai cái còi, trong lòng đã xác định bảy tám phần, xem ra hồi trước bọn họ thật sự quen biết nhau, hơn nữa còn vô cùng thân thuộc.
"Anh trai nhỏ mà anh nói, là tôi sao?"
Sắc mặt Chu Nhiên tái nhợt trong phút chốc, từng ngón tay lạnh lẽo, "Đúng vậy."
Nhậm Trạch sửng sốt, lập tức cười ha hả, "Không ngờ tôi vẫn chưa chết mà đã có người lập bia cho tôi rồi."
"Không phải đâu, trước đây tôi không biết."
"Tôi trêu anh thôi."
Chu Nhiên ngẩn ngơ nhìn Nhậm Trạch, "Anh có từng nghĩ, có từng nhớ tới tôi không?"
Nhậm Trạch không trả lời.
Thật ra hắn cũng mờ mịt, hắn chỉ cảm thấy hình như bản thân đã quên mất chuyện gì đó, hôm nay hỏi La Hành thì mới biết, hoá ra Chu Nhiên thật sự là con trai Chu Kiều An.
Vợ Chu Kiều An quả thật đã qua đời trong trận động đất, nếu nói Chu Nhiên cũng là người An thành, như vậy việc bọn họ quen biết nhau từ trước cũng không phải không có khả năng, mà dựa theo cái còi cùng thái độ của Chu Nhiên, có vẻ như mối quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, rất ái muội.
"Xin lỗi, tôi không nhớ nữa."
"Gì cơ?"
Nhậm Trạch đứng lên và nhìn bên ngoài cửa sổ, "Chuyện trước kia tôi không nhớ rõ, tôi chỉ còn nhớ những chuyện xảy ra sau động đất."
Chu Nhiên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, vươn một tay nắm lấy tay Nhậm Trạch, "Tôi biết, thật ra tôi đã biết từ lâu."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Trạch, anh còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm anh trai nhỏ đã cứu anh, nhưng bố lại bảo anh rằng, người cứu anh năm đó đã chết rồi, chết trong trận động đất giống như mẹ vậy.
Anh không tin, nhưng tìm lâu như vậy rốt cuộc lại nhận lầm người, lòng anh bắt đầu nguội lạnh, cuối cùng đành lập cho người ấy một ngôi mộ, mà anh chẳng có di vật nào của người ấy cả.
"Anh nhớ không? Cái còi này là anh mua để dỗ em."
Nhậm Trạch sững sờ nhìn cái còi trong tay Chu Nhiên, hắn thật sự không nhớ nổi, song lại không muốn đả kích Chu Nhiên, "Cảm ơn em."
"Vì điều gì?"
"Cảm ơn em vẫn luôn giúp đỡ anh, từ lúc còn khoản vay kia cho đến nay."
Chu Nhiên giật mình, "Giúp đỡ gì?"
Nhậm Trạch bật cười, "Em khỏi cần giả ngu, anh biết hết rồi, La Hành kể anh nghe đấy."
"Em chỉ giúp anh mỗi khoản vay 3000 vạn thôi, còn chuyện gì nữa chứ?"
"Em không biết?"
***
Nhậm Trạch bưng ly sữa bò nhìn Chu Nhiên đang cẩn thận xay hạt cà phê, hắn cười nói: "Thật ra em thích hợp đi xay cà phê giùm người khác chứ không hợp tự mở cửa hàng."
"Như vậy sẽ không thoải mái."
"Phải phải."
"Anh có thể đến đây vào thời gian làm việc không?"
"Bây giờ là lúc để nghỉ trưa." Nhậm Trạch nhận tách cà phê từ tay Chu Nhiên, hắn nháy mắt với anh.
"Nhưng anh bán thân học nghệ ở đây lâu vậy rồi, chừng nào em mới chịu dẫn anh đi gặp người nhà đây?" Nhậm Trạch ôm Chu Nhiên từ phía sau.
Chu Nhiên ngừng tay, Nhậm Trạch tựa cằm trên vai trái của anh.
Anh dùng một tay cầm tay hắn rồi cùng khuấy cà phê, sữa bò dần dần chảy xuống theo miệng tách.
"Nãy giờ anh đối xử ân cần với em, chỉ vì muốn gặp bố em à?"
Nhậm Trạch xoay người anh lại, đôi tay véo mặt Chu Nhiên, "Em ghen tị hử?"
Chu Nhiên cười cười, "Em không ăn dấm, em uống cà phê."
"Ha ha." Nhậm Trạch kề sát môi vào vành tai Chu Nhiên, nhẹ nhàng hôn một cái, "Anh đang nghiêm túc đó."
"Em cũng nghiêm túc." Chu Nhiên đẩy Nhậm Trạch tới sofa, rồi bưng cà phê lên uống.
"Em không định quay về à? Nghe Âu Dương bảo đã lâu lắm rồi em không về nhà."
Chu Nhiên im lặng không nói gì, chỉ uống cà phê, đôi mắt anh tăm tối như cà phê vậy.
"Đi đi, dù sao nơi đó cũng là nhà của em."
Nhậm Trạch nhìn Chu Nhiên ngồi thất thần trên chiếc ghế phụ, hắn bèn duỗi tay cầm lấy tay anh, ấn ấn để an ủi.
"Em ổn."
***
Nhà của Chu Nhiên là một căn biệt thự nằm trên bãi cỏ rộng, thảm thực vật bên trong vườn được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ và vô cùng đối xứng, ngay cả đài phun trước cửa cũng đối diện cổng lớn, thoạt nhìn chẳng hề sai lệch.
Người hầu nhìn thấy Chu Nhiên thì hớn hở hô lên, "Cậu chủ đã về."
Vừa dứt lời, một đống người ùa ra bao vây hai người bọn họ.
Nhậm Trạch đành đi vào biệt thự giữa đám đông, Chu Nhiên vào cửa, trông thấy đại sảnh vắng tanh nên hỏi, "Bố tôi đâu?"
"Ông chủ ra ngoài rồi ạ."
"Cậu chủ khát nước không ạ?"
Vừa nói xong, một chén trà nóng đã dâng đến tay Nhậm Trạch.
Hắn cảm ơn lia lịa rồi quay đầu nhìn Chu Nhiên, anh chỉ lạnh lùng quan sát tất cả.
"Mệt không? Hay em về phòng nghỉ ngơi trước đi." Nhậm Trạch thấy sắc mặt của Chu Nhiên không được tốt.
Chu Nhiên không từ chối, anh quay đầu cười với Nhậm Trạch, "Anh hồi hộp lắm đúng không?"
"Anh? Làm gì có."
"Không có hả? Suốt đường đi anh toàn nói chuyện, anh hồi hộp nên lải nhải dong dài đấy." Chu Nhiên phì cười.
"Anh thì vội cái gì chớ."
"Ông ấy là ân nhân đã giúp đỡ anh mà, nhưng anh đừng ôm hy vọng nhiều quá, khi nhìn thấy sẽ rất thất vọng."
Nói đoạn, Chu Nhiên lập tức lên lầu.
Nhậm Trạch bị một đám người hầu nhiệt tình vây quanh, hắn đành dạo một vòng ở phía ngoài căn biệt thự.
Trời đã sẩm tối nhưng vẫn không thấy ai trở về.
Bữa tối, Chu Nhiên mới xuống lầu.
Anh vừa ngủ được một giấc, bị Nhậm Trạch bóp mũi đánh thức rồi được người ta ôm xuống lầu ăn cơm muộn, đôi mắt ngái ngủ còn đang mông lung.
Nhậm Trạch ngồi bên cạnh nhìn anh gà gật gắp đồ ăn, vừa buồn cười lại đau lòng.
Đang ăn thì ngoài phòng bỗng vang lên vài tiếng thăm hỏi, Nhậm Trạch và Chu Nhiên đồng thời nhìn ra phía cửa.
"Ông chủ đã về." Người hầu hô.
Nhậm Trạch ngoảnh đầu nhìn Chu Nhiên, sắc mặt Chu Nhiên lại xấu đi.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào, thoạt trông rất ôn tồn lễ độ, ngoại hình trẻ trung hơn nhiều so với tuổi.
Nhậm Trạch lắp bắp kinh hãi nhìn người đàn ông vừa bước vào cửa, ông và Chu Nhiên giống nhau đến bảy tám phần.
Hiển nhiên người này là Chu Kiều An, là ân nhân đã luôn giúp đỡ hắn cho tới nay, cũng là người bố mà Chu Nhiên không muốn gặp.
Thất vọng? Không, hắn chỉ tò mò, người đàn ông này rõ ràng là ăn nói vô cùng giỏi và có tu dưỡng tốt, phong ba thương trường đã luyện cho ông cách nói năng đắn đo đúng mực.
Nói chuyện với ông vài câu ít ỏi, Nhậm Trạch bỗng có cảm giác như bị người này nhìn thấu.
Chu Nhiên vẫn ngồi im chẳng nói tiếng nào, Nhậm Trạch bị kẹp giữa hai cha con bọn họ nên rất xấu hổ.
Đương khi nói tới chuyện giúp đỡ, Chu Kiều An giật mình không nói, Nhậm Trạch vốn hừng hực nhiệt huyết định bày tỏ sự cảm kích nhưng lại bị phản ứng không nóng không lạnh đó dập tắt.
Chu Nhiên đứng trên ban công hứng gió, Nhậm Trạch đưa tách trà cho anh.
Chu Nhiên không ngoảnh đầu, hỏi, "Thất vọng rồi à?"
Nhậm Trạch nhìn khu vườn được cắt tỉa gọn gàng ngoài ban công, "Rất giống."
"Cái gì rất giống?"
"Em và bố em quả thật rất giống nhau."
Chu Nhiên không nói tiếp, anh im lặng nhìn tách trà trong tay.
"Hai người đều là kiểu làm việc nhưng giấu không cho ai biết hết." Nhậm Trạch nắm lấy tay Chu Nhiên, bởi vì gió thổi khiến mu bàn tay anh lạnh lẽo.
Nhậm Trạch cầm tay anh cọ xát cẩn thận, "Nói không chừng chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm."
Sau khi tán phiếm với ông người hầu trong biệt thự, Nhậm Trạch đã biết sơ sơ nguyên nhân Chu Nhiên không muốn về nhà.
Năm ấy, Chu Kiều An cãi nhau với vợ rồi bỏ ra nước ngoài trong sự giận dữ, nào ngờ vừa mới đi được có vài ngày thì nơi đây đã xảy ra động đất, lúc ông trở về, chỉ còn sót lại một mình Chu Nhiên.
Nhậm Trạch cẩn thận tìm từ, "Em biết không? Anh thật sự rất hâm mộ em đấy."
Chu Nhiên cười khổ.
"Thật ra, năm ấy anh cũng từng oán trách bố anh, đáng lẽ là trước lúc xảy ra động đất thì ông nên cứu anh mới đúng, nhưng ông lại đến sau cùng.
Anh ngồi xổm giữa đống hoang tàn, sợ hãi đến phát run, trong lòng thầm nghĩ sao bố vẫn chưa tới đón.
Cuối cùng thì bố vẫn tới, nhưng chỉ còn một mình anh."
Chu Nhiên ngơ ngẩn nhìn hắn, anh nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Nhậm Trạch.
"Anh nghĩ bố em chắc cũng rất hối hận, nhiều năm trôi qua, ông ấy vẫn luôn một thân một mình, có lẽ là áy náy trong lòng."
"Nhưng mẹ vì ông ta mà...!"
Nhậm Trạch túm lấy bả vai anh, "Chu Nhiên, đó là tai nạn ngoài ý muốn, chúng ta chẳng biết sẽ xảy ra cái gì đâu, chẳng ai chết vì ai cả."
"Nhậm Trạch, anh biết không? Nếu ông ta không bỏ rơi chúng em, mẹ em sẽ không phải chết."
Nhậm Trạch ôm lấy Chu Nhiên, vỗ vai an ủi, "Anh biết, anh biết, anh sẽ bù đắp cho em."
Nhậm Trạch đứng giữa sân nhìn Chu Kiều An tưới hoa cách đó không xa, ông giống y đúc như trong tưởng tượng của hắn, có điều trông cao thâm khó lường hơn.
Hắn đi lên trước dựng mấy chậu hoa thay Chu Kiều An.
"Chu tổng."
"Sao rồi?"
"Chu Nhiên ngủ rồi."
"Đứa nhỏ này." Nhậm Trạch nghe thấy Chu Kiều An thở dài khe khẽ.
"Chu tổng, có lẽ chú nên tự mình giải thích cho Chu Nhiên, nhiều năm trôi qua, em ấy không còn trẻ con như lúc trước nữa."
"Ha ha, hai đứa quen nhau ở đâu vậy?"
Nhậm Trạch ngẩn người, "Quán cà phê ạ."
"Đứa nhỏ này vẫn vậy, rõ ràng không thích uống cà phê lại mở quán cà phê buôn bán, kinh doanh thế nào?"
Nhậm Trạch gãi ót, không còn mặt mũi để hoà giải giùm Chu Nhiên.
"Ha ha."
"Thay chú chăm sóc nó nhé."
"Chu tổng?"
"Chú nợ nó ngần ấy năm, nó trước đây độc lai độc vãng, khó có ai đi cùng.
Cháu phải chăm sóc nó thật tốt."
"Chu tổng, chú đã biết?"
"Người trẻ tuổi mấy đứa cởi mở hơn nhiều so với bọn chú, hồi trước luôn muốn bảo vệ Nhiên Nhiên, bây giờ ngẫm lại, có lẽ nó cũng không thích."
"Con sẽ." Nhậm Trạch khẳng định.
Chu Kiều An vỗ vai Nhậm Trạch, rồi ông xoay người đi vào gian phòng nghỉ, "Chu tổng, chú giúp đỡ con không phải do ngẫu nhiên đúng không?"
Hắn từng hỏi mẹ, có phải mẹ thật sự không biết ân nhân là ai hay không? Mẹ hắn luôn ấp úng, chỉ bảo hắn hãy làm việc cho tốt vào, về sau tìm được ân nhân rồi hẵng báo đáp.
Nhưng những năm qua đối phương không chịu lộ diện, biển người mênh mông biết thế nào mà tìm, song bà vẫn vững tin rằng có thể tìm được.
Lần đó, hắn bất ngờ đưa Chu Nhiên về nhà, và ánh mắt bà nhìn Chu Nhiên rất không đúng.
Mãi đến sau này hắn mới thông suốt, thật ra bà đã nhận ra Chu Nhiên từ lâu rồi, hắn và Chu Nhiên quen biết nhau từ nhỏ, chẳng qua bởi trận động đất năm ấy nên bọn họ bị tách xa thôi.
Mẹ Nhậm lấy ra một bức ảnh cũ kỹ rồi đưa cho Nhậm Trạch xem, mấy người trong đó ngồi quây quần bên nhau, Nhậm Trạch nhận ra Chu Kiều An, còn cả Chu Nhiên ngồi bên cạnh hắn.
Nhậm Trạch hỏi, "Năm đó bố chưa kịp cứu con, là vì tới cứu bọn họ trước sao?"
Mẹ Nhậm gật đầu, năm ấy ông đáp ứng yêu cầu của mẹ Chu, đến cứu Chu Nhiên.
Chu Kiều An nhìn người vợ đã không còn tức giận nữa, có lẽ cũng từng có chút hận ý với Chu Nhiên, cha con bọn họ thật sự rất giống nhau.
Có lẽ vì cảm kích cùng oán trách giao thoa, cho nên Chu Kiều An vẫn luôn mâu thuẫn với mẹ con họ, nhưng cuối cùng ông vẫn lựa chọn giúp đỡ bọn họ.
Chu Kiều An không trả lời, có điều vừa nghe thế câu này, bước chân ông dừng lại một chút, sau đó thì bỏ đi không ngoảnh đầu, và Nhậm Trạch cũng đã xác định.
Ngày trở về, Chu Nhiên vẫn không thèm hỏi han gì Chu Kiều An.
Nhậm Trạch thấy anh đứng ở cửa xe nhìn về căn biệt thự phía trước, hướng đó là phòng ngủ của Chu Kiều An.
Nhậm Trạch biết, Chu Kiều An chắc chắn cũng đang nhìn bọn họ.
"Nhiên Nhiên, bây giờ gặp gỡ người nhà hết rồi, chúng ta cũng coi như hợp pháp ấy nhỉ?"
Chu Nhiên chống đầu nhìn ngoài xe, trên đường rộn ràng nhốn nháo người đến người đi, "Em còn tưởng anh lại muốn nói với em mấy chuyện kỳ quái."
"Nói gì kỳ quái hử?"
"Ví dụ như đi san bằng ngôi mộ kia đi."
"Ôi, em không nhắc anh cũng quên mất, chúng ta mau mau tới An thành nào.
Giờ nghĩ lại thấy hãi quá, lần đầu tiên gặp em, anh suýt thì bị em doạ hết hồn."
Chu Nhiên nghiêm túc nhìn Nhậm Trạch, "Hiện tại thì sao?"
Nhậm Trạch bật cười, "Hiện tại em đáng yêu nhất."
Chu Nhiên nhéo mặt hắn, Nhậm Trạch vội vàng giảm tốc độ, "Đừng nhúc nhích, chồng em đang lái xe đó."
"Anh có thấy là tiến độ của chúng ta quá nhanh không?"
"Ha ha ha, không thấy, chuyện gì chúng ta cũng trải qua hết rồi, bây giờ em muốn đổi ý hử?"
"Chờ anh đứng ở tầng cao nhất của ngân hàng chi nhánh rồi nói tiếp."
Nhậm Trạch sửng sốt, "Vậy thì, anh đây sẽ cố gắng làm việc thật tốt, để sớm cưới em về nhà."
***
End..