Liên Thắng gối đầu lên thanh kiếm dài của mình, cảm giác lạnh giá truyền qua làn da, thấm vào huyết quản.
Mặc dù mắt nhắm, suy nghĩ của cô không ngừng xoay chuyển.
Không có vũ khí, không có lương thực, không có viện trợ.
Làm thế nào bọn họ có thể vượt qua mùa đông này? Làm sao có thể băng qua dòng sông băng lạnh giá để trở về quê hương? Cô còn lại bao nhiêu huynh đệ? Các tướng sĩ đào vong chỉ có thể chạy bộ, trong khi quân địch lại cưỡi những con ngựa quý báu do triều đình nhường cho chúng.
Liệu họ có thể trốn thoát khỏi vòng vây của quân địch không…
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, xuyên qua đất truyền đến tai cô.
Nhịp tim dồn dập, rõ ràng, như tiếng trống, sắp chọc thủng màng nhĩ của cô.
"Chạy—!"
Chưa kịp thốt ra, Liên Thắng chợt mở mắt.
Trước mặt là bệ cửa sổ trong suốt, ánh nắng rực rỡ chiếu lên tay cô.
Dưới thân không phải là đất lầy, cô cũng không gối đầu trên thanh kiếm lạnh lẽo.
Liên Thắng thoáng ngẩn ngơ.
Là một giấc mơ.
Đã một thời gian kể từ khi đến đây, nhưng cô vẫn không ngừng nhớ về quá khứ của mình.
Một bên là chiến trường lạnh lùng, khắc nghiệt của nhân gian, bên kia là xã hội tương lai yên bình, yên tĩnh.
Cô không biết mình đã vượt qua bao nhiêu năm để đến được nơi này.
Mọi thứ ở đây quá mức lạ lẫm, khiến cô mãi không thể hòa nhập, chỉ như đang đóng sắm vai một nhân vật nào đó.
Liên Thắng chạm vào cổ mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa có nhịp.
Một giọng nữ gọi: "Dậy đi, con biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Liên Thắng liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đưa tay lau mồ hôi lạnh, mạnh mẽ xoa mặt rồi vén chăn ngồi dậy.
Bây giờ là năm 335 của Tân Lịch Liên Minh.
Sắp tới là buổi diễn tập thực chiến của Học viện Quân sự Đại học Liên minh, tất cả học viên đều phải tham gia bắt buộc mỗi học kỳ.
Bao gồm cả cô — sinh viên mới chuyển ngành năm ba chuyên ngành chỉ huy quân sự.
Liên Thắng lơ đễnh bước xuống cầu thang, cả người toát ra vẻ uể oải.
Quá thư thả… Cô thực sự không quen với cuộc sống như thế này.
Mẹ của Liên Thắng — Lâm Liệt, một người phụ nữ cứng rắn với mái tóc dài, đang ngồi trước bàn ăn, vắt chân lên một cách bất mãn nói: "Nếu con không thích học viện quân sự, thì chuyển ngành lại đi.
Chỉ huy không phải là chuyên ngành để con đùa giỡn."
Liên Thắng nghiêng đầu nhìn bức ảnh treo trên tường.
Trong đó, hai người mặc quân phục, đeo huy chương, khuôn mặt kiêu ngạo.
Nhìn lại mình, gầy yếu, cánh tay không có chút sức lực, rõ ràng là thiếu luyện tập.
Không nhịn được mà cô bĩu môi, thật khiến bọn họ thất vọng.
Liên Thắng ngồi xuống bên cạnh bàn, vươn vai, đơn giản đáp: "Không.
Quân sự cũng khá tốt."
Lâm Liệt liếc cô một cái, bà không nói gì thêm.
Cả hai có lẽ không nói với nhau quá ba câu trong một ngày.
Sáng nay đã đạt đủ rồi.
Lâm Liệt lấy chiếc áo trên ghế mặc vào, rồi cầm lấy chìa khóa trên bàn, lạnh lùng nói: "Mang theo bữa sáng của con đi, mẹ đưa con đến trại huấn luyện trước, rồi mẹ phải trở lại quân đội."
Liên Thắng ngừng nhìn quanh, cầm lấy bánh mì trên bàn, theo mẹ ra cửa.
Không nói lời nào, cô bước vào phi thuyền, thắt dây an toàn rồi chờ cất cánh.
Liên Thắng nhắm mắt thích nghi một chút.
Nếu Đại Lương cũng có kỹ thuật này… không, chỉ cần có một thứ như thế này, cô đã có thể đâm thẳng vào một thành trì.
Ý nghĩ đó khiến ánh mắt của Liên Thắng thoáng tối lại.
Bất ngờ đến đây, cô không biết bên đó cô sẽ thế nào.
Khung cảnh bên ngoài lướt nhanh qua cửa sổ.
Liên Thắng còn đang điều chỉnh tâm trạng thì phi thuyền đã đến nơi.
Cuộc diễn tập thực chiến của Đại học Liên minh không diễn ra tại trường, mà trong một khu rừng do nhà trường thuê.
Theo tài liệu mà Liên Thắng tra cứu, khu rừng này giữ được địa hình và cảnh quan nguyên sơ nhất có thể.
Nghe rất hợp ý cô, khiến cô hài lòng.
Sau khi để cô ở trại huấn luyện, Lâm Liệt rời đi, chỉ để lại Liên Thắng tự xử lý mọi thứ.
Liên Thắng không quen biết ai trong trường, trong trường học cũng không ai quen cô, vì cô là sinh viên mới chuyển ngành năm nay.
Nhưng sự xuất hiện của cô quá đặc biệt, đi đâu cũng có người nhìn theo.