Editor: Cua
_
Tiếp đến, ma quỷ trước mặt dán vào tai hắn thì thầm:" Bọn họ từng người đều đã chết hết, là chính tay tôi giết."
Quan chỉ huy đại nhân đã từng giết qua rất nhiều người, những kẻ đó đều là những người thường xuyên dùng những lời lẽ cay nghiệt để nguyền rủa anh, quan chỉ huy chỉ cảm thấy thật nực cười, những kẻ không có thực lực thì không xứng được lên tiếng, tốt nhất là khiến cho bọn chúng ngậm miệng vĩnh viễn.
Người nọ nghe Úc Hạc nói vậy, sợ hãi bắt đầu giãy giụa, thế nhưng Úc Hạc không phải chỉ là một Omega cấp thấp sao, lực đạo sao lại lớn đến kinh người như vậy?
Cùng lúc đó bên ngoài lớp học, hiệu trưởng đang dẫn theo vài người mặc quân phục nghiêm chỉnh đi tới, nổi bật nhất trong số đó chính là người đàn ông đang dẫn đầu, bước chân hắn vững vàng, vai rộng eo thon, mặc trên người bộ quân phục ngân bạch, diện mạo tuấn mỹ nhưng sắc mặt rất lãnh đạm.
Thời điểm đi ngang qua lớp học, tựa hồ như nghe thấy động tĩnh, có vài người xoay đầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh một thiếu niên đang hung tợn bóp cổ người khác, ngón tay thon dài nổi lên một ít gân xanh, khóe miệng mang theo ý cười giễu cợt.
Quả thật...
Rất giống một người.
"Úc quan chỉ huy..."
Đột nhiên có một người trong số buột miệng thốt ra.
Người đàn ông đi đầu bỗng khựng lại một chút, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, xoay đầu nhìn về phía lớp học.
Đập vào mắt là người thanh niên đang đưa tấm lưng về phía hắn, thân thể đơn bạc gầy yếu kia căn bản không hề giống với người trong trí nhớ.
Hắn nhíu mày, ánh mắt lạnh băng liếc qua người vừa nói chuyện, người nọ sợ hãi thu hồi ánh mắt, không dám hé lời nữa.
Thời điểm đoàn người rời đi, Úc Hạc cũng buông Alpha kia ra, nhìn hắn vô lực ngồi dưới đất ho khan, thản nhiên cười:" Bị một tên Omega thấp kém nhục nhã như vậy, có cảm giác như thế nào?"
Người kia thẹn quá giận chỉ vào Úc Hạc, thanh âm khàn khàn: "Mày...!Úc Hạc! Mày...!mày mẹ nó uống lộn thuốc rồi?!"
Úc Hạc không thèm để ý đến hắn mà ngồi về vị trí của nguyên chủ, nhìn thoáng qua sách vở trên bàn, sạch sẽ như mới liền thở dài.
Nguyên chủ trừ bỏ giới tính Omega thấp kém ra, những điều kiện khác so với anh năm đó đều tốt hơn rất nhiều, vậy mà nguyên chủ lại lãng phí tài nguyên, khiến mọi người thất vọng, thật ngu xuẩn.
Thiếu nữ ngồi phía trước Úc Hạc phụt cười một tiếng, xoay lưng đối diện với anh, vẻ mặt vui vẻ:" Úc Hạc, sao hôm nay cậu lạ vậy hả?"
Trong trí nhớ, nữ sinh này không hề khi dễ nguyên chủ, mà ngược lại bởi vì trong nhà có liên hệ với nhau nên có đôi khi có người trào phúng anh, cô nàng sẽ nói đỡ đôi chút.
Cũng có thể xem như bạn bè của nguyên chủ.
Úc Hạc ngẩng đầu nhìn về phía cô, nữ sinh cười hì hì nói: "Cậu vừa mới đánh Phùng Quân đó, cậu ta đúng là thiếu đánh, ỷ vào việc bản thân là Alpha, luôn bắt nạt Beta cùng Omega, lúc nãy cậu ngầu vãi ra!"
Úc Hạc hơi cong khóe miệng: "Lợi dụng ưu thế giới tính bắt nạt người khác, cậu ta cũng chỉ có bản lĩnh này."
Hạ Xuân chống cằm mỉm cười: "Úc Hạc, cậu hình như thay đổi rồi, đẹp trai!"
Úc Hạc không đáp lại cô nàng, rũ đầu, tựa hồ nhớ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu mở miệng:" Vị quan chỉ huy 777 kia..."
Đế quốc quy định không được nói thẳng tên quan chỉ huy, mà phải gọi theo mã hiệu.
Mà mã hiệu của Úc Hạc vừa vặn là 777.
Anh còn chưa nói dứt lời, biểu tình Hạ Xuân lập tức thay đổi, nhanh chóng che miệng anh lại: "Đừng nói nữa!"
Hạ Xuân nhỏ giọng nói: "Tôi biết cậu sùng bái vị quan chỉ huy trùng tên trùng họ với cậu, nhưng mà hắn đã thông đồng với địch nên đã bị giết rồi, về sau đế quốc đã phát lệnh cấm, không được phép nhắc lại tên hắn!"
Đồng tử Úc Hạc chợt co rút lại, anh né tránh tay Hạ Xuân, không thể tin nổi nói: "Thông đồng với địch?"
Hạ Xuân thở dài: "Tôi biết cậu không thể tiếp thu, chuyện cũng đã qua hơn nửa năm, tôi cũng không thể tiếp nhận nổi, nhưng mà mọi bằng chứng đều chỉ ra quan chỉ huy thông đồng với địch, phản bội đế quốc, Úc Hạc à, về sau không cần nhắc tới quan chỉ huy nữa."
Ngón tay Úc Hạc run rẩy, cố gắng tìm kiếm trong quang não của nguyên chủ tin tức về chuyện động trời này.
【 Quan chỉ huy Úc Hạc bị nghi ngờ là gián điệp, lén lút liên lạc với đồng địch.
】
Úc Hạc cảm giác trái tim của mình co rút đau đơn, hô hấp khó khăn, cả người dường như đều đang chìm xuống đáy vực sâu.
Úc Hạc làm quân nhân nhiều năm như vậy, hết lòng tận tụy vì đế quốc, anh coi cái chết của mình lấy làm vinh dự tự hào, thế nhưng vào giờ phút này lại trở nên thật nực cười..