Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Cô lật người, chạy thẳng tới cửa phòng ngủ nhanh như tia chớp.

Phòng khách không lớn, mấy bước là có thể chạy từ bên giường đến cửa, nhưng
cô đột nhiên cử động mạnh, nhảy xuống giường, đứng thẳng người lên thì
nơi thắt lưng truyền đến một cảm giác đau nhức như xé rách bắp thịt!

Thắt lưng của cô vốn đang bị thương, hiện tại bắp thịt lại căng ra, càng làm cô đau đớn hơn, đau nhức giống như muốn xé nát cơ thể của cô, eo của cô như muốn vỡ tung ra, nửa người trên của cô lập tức xụi lơ xuống, thân
thể đang đứng thẳng tắp trực tiếp ngã xuống sàn nhà.

Cô muốn ổn định lại thì đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân vô lực ngã xuống.

"Bịch ——"

Một tiếng rất nhỏ trầm muộn vang lên trong khách phòng yên tĩnh.

Giản Trang rơi vào trong một khuôn ngực bền chắc, một đôi cánh tay có lực
vòng chắc hông của cô, giữ cô chắc chắn trong lồng ngực.

Mặt cô
chôn trong lồng ngực, gương mặt dán chặt trên người nọ, cách một lớp vải mỏng, cô có thể cảm thấy rõ ràng dưới lớp vải đó là đường cong hoàn mỹ, bắp thịt được huấn luyện nghiêm chỉnh, bắp thịt lồng ngực căng cứng, vì đang dùng lực ôm cô nên bắp thịt càng có sức lực hơn, hình dáng và độ
cứng càng rõ hơn.

Đây là một cái ôm đầy lực, ẩn dấu sự nguy hiểm!

Nhưng vì ngửi thấy trên người kia có mùi hương cỏ Lavender nhàn nhạt, làm cô thả lỏng ra, thư thái hơn.

Hông của cô vẫn còn đau đớn, cô không dám lộn xộn, cứ giằng co như vậy lại

cuộn người trong ngực người nọ, cảm nhận được từ trên người kia có cảm
giác ấm áp.

"Đừng sợ, đừng sợ, là tôi."

Một lát sau, Giản
Trang nghe được đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng, giọng nói kia
trầm thấp giống như cố ý giảm thấp giọng mình xuống, làm giọng điệu của
mình mềm hơn "Không phải sợ, là tôi." Anh vừa nhẹ nhàng nói, vừa thận
trọng lấy tay vuốt vuốt sau lưng cô, "Tôi không muốn thương tổn cô… Cô
không phải sợ. . . . . ."

"Nguyễn. . . . . ." Nghe ra được giọng
nói của người kia, trong nháy mắt cô ngây dại ra, cái giọng nói này là
"Nguyễn… Nguyễn Hàn Thành?"

"Đúng, là tôi."

Người kia nói
những lời này quả thật không giống Nguyễn Hàn Thành, giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ dịu dàng so với Nguyễn Hàn Thành mở miệng không phải châm
biếm thì là giọng giễu cợt, hoàn toàn khác biệt!

Nhưng giọng nói kia đã xác minh chính là Nguyễn Hàn Thành!

"Anh?" Giản Trang giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đường cong cương nghị trên mặt của Nguyễn Hàn Thành, cặp mắt nhìn thẳng vào anh, đáy mắt đầy nghi ngờ, "Anh tại sao lại chạy đến phòng của tôi? Tại sao lại sờ tôi?"

". . . . . ." Người đàn ông ôm eo cô khẽ nhíu mắt lại, một đôi mắt đen láy sáng quắc trong căn phòng tối mờ, đưa mắt nhìn cô hồi lâu, sau đó hít
một hơi, khẽ thở dài: "Tôi muốn bôi thuốc cho cô. Len lén bôi thuốc cô,
không muốn cho cô biết, nhưng vẫn làm cô tỉnh ngủ."

"Bôi thuốc cho tôi?" Giản Trang sững sờ, anh làm sao biết cô đau thắt lưng? Anh sao lại có lòng tốt như vậy?

"Cô không tin tôi sao? Tới đây ngửi mùi trên tay tôi xem." Nguyễn Hàn Thành đổi tay khác ôm cô, đưa tay trái đến phía dưới chóp mũi của cô, "Có
phải có mùi dầu Hoạt Lạc hay không? Trong dầu Hoạt Lạc có hoa hồng, bạc
hà, thuốc giảm đau, cộng thêm ngón tay xoa bóp, chỗ đau sẽ khỏi nhanh
hơn."

Cô quả nhiên ngửi thấy mùi dầu Hoạt Lạc, bởi vì anh để tay quá gần, ngửi thấy đến gay mũi.

Anh quả nhiên là thoa thuốc xoa bóp cho cô.

"Anh. . . . . . Làm sao anh biết? Hơn nữa, anh nào có lòng tốt như vậy?" Ai
không biết Nguyễn Hàn Thành anh là một ác ma chính cống.

"Cô vì
cõng tôi mới bị thương, tôi làm sao có thể mặc kệ?" Giọng nói của Nguyễn Hàn Thành vẫn dịu dàng như cũ, còn nắm chặt eo của cô lần nữa, nâng cô
lên thả lại trên giường, "Cô đã tỉnh thì đừng hét lên nữa, nhanh chóng
bôi xong thuốc, hai chúng ta cũng có thể ngủ."


Vừa nói xong, anh
đã ngồi xuống bên giường, lục lọi chai dầu Hoạt Lạc trong bóng tối, tiếp tục đổ ra một giọt trong lòng bàn tay bắt đầu xoa đều, ngón tay thon
dài tiếp tục nhấn lên bắp thịt trên eo của cô, trước nhẹ sau nặng, nhấn
rồi đè ép.

"Tôi. . . . . . Tự tôi cũng xoa bóp được!" Bị ngón tay anh nhấn mấy cái, cô không chịu nổi nữa, lập tức nghiêng đầu nhìn anh
đang ngồi ở mép giường, thúc giục: "Anh mau đi ra đi, tôi sẽ tự mình xoa bóp."

"Tự cô làm sao có thể xoa hả ? Đó là phía sau eo của cô,
cô tự xoa bóp rất khó khăn, hơn nữa cũng không đúng cách." Cơ thể Nguyễn Hàn Thành vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích, một chút ý tứ muốn
đi cũng không có, tiếp tục chú tâm ở trong bóng tối kiên nhẫn xoa bóp eo của cô.

"Nhưng… Nhưng anh là. . . . . ." Cô sốt ruột nên lời nói không rõ ràng, không biết nên nói như thế nào, cảm giác thật là lạ,
trước giờ hai người bọn họ vừa thấy mặt sẽ tung đao múa kiếm, như nước
với lửa, bây giờ anh ta đột nhiên đổi tính, săn sóc cô như vậy, cô không phản ứng kịp. Làm cô hoài nghi đây không biết có phải Nguyễn Hàn Thành
không?

Hơn nữa, động tác này quá thân thiết, quá thân mật, hoàn toàn vượt ra khỏi quan hệ khế ước, quả thật giống một đôi yêu nhau.

Chuyện này làm cho cô cảm thấy vô cùng kỳ cục, nếu giờ phút này trong phòng mở đèn, nhất định có thể soi ra thái độ của cô lúc này rối rắm và quẫn
bách như thế nào.

"Có cái gì mà nhưng với nhị?" Trong bóng tối,
giọng của Nguyễn Hàn Thành truyền tới mang theo mấy phần ý cười, "Không
phải là xấu hổ chứ? Chẳng lẽ tôi còn có thể chiếm tiện nghi của cô sao?
Muốn nói chiếm tiện nghi. . . . . ." Lời của anh dừng lại, trong tiếng
cười chợt thêm chút ranh mãnh, giảo hoạt nói: "Nếu như thật lòng mà nói
cái vấn đề chiếm tiện nghi này, phải là cô chiếm tiện nghi của tôi mới
đúng!"

"Tôi chiếm tiện nghi của anh?" Gương mặt Giản Trang đang
quẩn bách bỗng nhiên cứng đờ, sau đó nhếch lông mày, nét mặt kinh ngạc,

"Tôi có thể chiếm tiện nghi gì của anh? Tôi cường hôn hay là đùa giỡn
anh? Chiếm tiện nghi của anh lúc nào? Anh nói xem."

"Tối hôm
trước, cô quên nhanh như vậy sao?" Đôi tay của Nguyễn Hàn Thành dừng
lại, lòng ngón tay cố ý lướt qua da thịt mượt mà trên eo của cô, trong
tiếng cười êm ái lộ ra vẻ gian tà, "Lúc cô cõng tôi về phòng ngủ, nhất
định phải lấy tay sờ cơ thể của tôi chứ? Khẳng định có ôm cơ thể của tôi đúng không? Đôi tay kia nói không chừng đã sờ soạng trên người tôi
nhiều lần. Nói không chừng còn sờ đến nơi không nên sờ đến! Cái này còn
không tính là cô chiếm tiên nghi của tôi?"

"Vậy cũng gọi là chiếm tiện nghi của anh? Tôi cứu anh! Trong lúc nguy cấp, nào chú ý nhiều như vậy? Hơn nữa, tôi cõng anh trở về phòng ngủ, mệt chết đi được, làm gì
có tâm tư ‘sờ’ anh?" Giản Trang cất cao giọng mang theo ba phần căm tức, mới vừa có cảm tình tốt với anh, bây giờ đã tan thành mây khói, sói
chính là sói, đừng hy vọng sói sẽ ăn chay, anh quả nhiên đã khôi phục
lại bản tính ác độc kia!

Nếu không phải vì bảo vệ anh, cô có thể té thảm như vậy sao, lưng sẽ đau đến bây giờ sao?

Hả, đợi đã nào...!

Những lời này vừa nói xong, cô đột nhiên tỉnh lại —— không đúng, lúc ấy
Nguyễn Hàn Thành hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, không thể nào nhớ
cô vì anh mà bị thương. Dù lúc ấy anh có ấn tượng, nhưng anh nhắm hai
mắt thì chắc chắn không tận mắt nhìn thấy, như thế nào lại có thể biết
vị trí cô bị thương là thắt lưng!

Cô không hề nói với anh, vậy anh làm thế nào biết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận