Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Ồn ào, giống như có một gáo nước lạnh đổ xuống đầu khiến Giản Trang lạnh thấu xương từ đầu đến chân.

Trong lòng mới khen ngợi người đàn ông này đã bị câu nói kia đánh tan không còn sót lại chút gì.

Giản Trang nghiêm mặt lại rồi ngay sau đó nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười mỉm: "Xin hỏi, anh là Nguyễn Hàn Thành sao?" Vừa nói vừa đi về bàn
người đàn ông đang ngồi, nhanh chóng kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện
người đàn ông, thái độ lễ phép tiếp tục nói "Chẳng lẽ anh sống lâu như
vậy mà không bị người khác nhìn sao? Hay là nói, quy định trong quân đội dạy anh đối xử với người lần đầu tiên gặp mặt như vậy?"

Giọng
nói thanh thúy của cô còn mang theo ý cười, nghe vào có vẻ rất lễ phép
nhưng lời nói ra cũng sắc bén, độc ác như lời của anh vậy.

Vốn là nghĩ người đàn ông này hiền lành, không ngờ anh ta thật sự rất phách
lối, quả nhiên xứng với cái tên ác ma, vừa mở miệng đã nói những lời độc ác.

Người đàn ông vẫn nghiêng đầu nhìn mặt hồ, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn cô một cái.

Nhưng khi cô khi ngồi xuống đối diện với anh, nói xong câu kia thì cơ thể
cứng ngắt của người đàn ông này lập tức có phản ứng, quay đầu nhìn, đôi
mắt đen nhánh ging như đầm sâu nhìn thẳng vào mắt của cô, giọng nói lạnh lùng mang ý giễu cợt: "Quy định trong quân đội đúng như cô nói. Nhưng
không phải là đối với người."

". . . . . ." Nụ cười trên mặt Giản Trang cứng đờ, người đàn ông này ám chỉ mắng cô không phải người. Cô
trừng mắt nhìn, độ cong của khóe miệng càng lớn hơn "Có phải là người
hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhìn cách cư xử của anh thì
cũng có thể biết được ít nhiều."

"Ơ. . . . . ." Môi mỏng của
người đàn ông khẽ nhếch lên, gương mặt tuấn tú nở mọt nụ cười lạnh
"Không ngờ, đại tiểu thư ngu ngốc nhà họ Giản là người nhanh mồm nhanh
miệng như vậy. Một cô gái mà miệng lưỡi quá cay nghiệt, cũng làm cho đàn ông không thích đâu."


"Một người đàn ông lúc nào cũng làm mặt
đen, cũng không có bao nhiêu cô gái muốn đâu." Giản Trang cười tươi như
hoa, nói những lời chân thành.

"Con mắt nào của cô thấy không có cô gái nào muốn tôi?"

"Vậy con mắt nào của anh thấy không có người đàn ông nào thích tôi?"

"Hừ, cái này còn phải thấy sao? Những chiến tích chói lọi của cô đã sớm
truyền tới tai nhà chúng tôi rồi." Nguyễn Hàn Thành nói xong câu này lại nhếch khóe môi cười lạnh, thêm vài ý mỉa mai "Từ nhỏ đến lớn không có
bạn trai, lúc lên tiểu học trèo lên người bạn học nam đánh người ta,
tình tình của cô đã bị anh cô làm hư rồi. Lúc đại học tất cả nam sinh
đều trốn tránh cô, cô cũng chưa từng nhận được thư tình. Trừ anh của cô
ra, còn có ai chịu được tính khí thối của cô chứ? Tôi thấy ba cô đã có
tính toán trước, biết con gái mình sau khi lớn lên sẽ không có ai thích
nên đã sớm tính toán chuyện đính hôn với ba của tôi. Ở cả Hoa Trung
(*bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở Trung Quốc) này ai cũng biết tôi và cô
có hôn ước, trừ tôi ra, còn có người muốn cưới cô sao?"

"Anh cũng có thể từ hôn, tôi không cầu xin anh cưới tôi." Giản Trang không thể nhịn được nữa, bật thốt lên theo bản năng.

"Cô nói đúng." Cặp mắt đen láy của Nguyễn Hàn Thành khẽ đảo, khóe miệng nở
nụ cười đầy tà mik "Tôi không hề muốn kết hôn với cô."

"Vậy hôm nay anh tới gặp mặt làm gì?"

"Tôi không muốn kết hôn cô, nhưng ba tôi rất coi trọng ước định năm đó với
ba cô. Nếu không phải bởi vì ba tôi, cô cho rằng tôi sẽ đến sao." Nụ
cười của Nguyễn Hàn Thành càng châm chọc hơn, vô cùng ác độc và vô lại
nói "Nói cho cô biết, tôi đã có người trong lòng rồi. Cô muốn kết hôn
với tôi sẽ phải ký một bản khế ước bí mật, thời gian là một năm. Chúng
ta sẽ chia phòng sống, trong vòng một năm không ai được can thiệp chuyện của nhau. Sau một năm sẽ ly hôn. Cô có thể không ký, dù sao người bị ép buộc cưới cũng không phải là tôi."


"Gia hạn khế ước, làm vợ chồng giả? Một năm sau có thể ly hôn?" Giản Trang hơi kinh ngạc, không ngờ anh ta dùng chiêu này.

"Đúng. Dù là quân cưới, chỉ cần nhà trai đồng ý thì có thể ly hôn. Đến lúc đó
có thể tùy tiện tìm lý do là tính tình không hợp thì sẽ ly hôn được. Rất đơn giản. Cứ như vậy thì sẽ không tính là bội ước, hai bên cha mẹ cũng
không thể nói gì." Nguyễn Hàn Thành hả hê nghiêng đầu qua, tầm mắt lại
nhìn vào Giản Trang lần nữa, hơi châm biếm nói "Theo tôi được biết, cô
đã bị ba cô hạ lệnh, sau khi bị vệ sĩ bắt từ Mỹ về, lần này cô không kết hôn sẽ bị cắt đứt chân."

"Anh yên tâm, tôi ký. Nhưng anh đã có
người yêu rồi, sao lại muốn làm kết hôn giả với tôi? Chẳng lẽ anh cũng
bị ba anh bức hôn?" Không thể không nói phương pháp này của Nguyễn Hàn
Thành là cách tốt nhất, vừa có thể không bị ba Giản bức hôn, cũng không
cần lo lắng bản thân nhìn lầm người, gả lầm người lần nữa. Dù sao cũng
chỉ là một khế ước hôn nhân, hữu danh vô thật, một năm sau có thể ly
hôn, có cuộc sống riêng cho mình.

"Tôi vì cái gì mà kết hôn với
cô cũng là chuyện riêng của tôi." Bị hỏi vấn đề này, nụ cười tà mị trên
gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hàn Thành lập tức biến mất, giống như đeo
mặt nạ, đổi thành khuôn mặt lạnh lùng, chất vấn "Chỉ hỏi cô một câu, cô
có ký hay không?"

Giản Trang nhìn gương mặt tuấn tú còn có chút
tức giận của người đàn ông này, không nhịn được ôm bụng cười lớn không
có hình tượng "Ha ha ha ——" Thì ra đây là nhược điểm của ác ma, vậy sau
này cô dễ dàng rồi, không cần phải sợ anh!

Cô đột nhiên cười, mặt Nguyễn Hàn Thành đang lạnh như tờ giấy nhất thời mê mang, nghi hoặc nhìn cô "Cô cười cái gì."

". . . . . . Không có, không có cười cái gì." Sau khi Giản Trang cười

không hề kiêng dè gì hết, thở hơi hổn hển giơ tay lên che khóe miệng còn sót nụ cười lại, nói "Đưa khế ước đó đây, tôi ký."

Sau khi cô vui vẻ cười to, không nói hai lời hỏi ngay khế ước anh đã chuẩn bị.

Có lẽ vì giờ phút này, trong con ngươi màu trà của cô có một tầng hơi nước thật mỏng, làm cho ánh mắt của cô càng nhìn càng thấy sáng ngời, mê
hoặc mắt của anh làm cho anh có một loại mê mẫn, giống như bị quỷ thần
xui khiến không hề tức giận mà ngoan ngoãn lấy tờ khế ước đã chuẩn bị từ trong túi công văn ra.

Giản Trang cầm hai tờ khế ước, nhìn lướt
qua một lần, bên trong khế ước giống như lời Nguyễn Hàn Thành nói, cũng
không có chỗ nào quá đáng, cuối cùng còn bổ sung một điều, hoàn thành
khế ước sẽ trả cho cô 100 vạn. Ừ, cũng không tệ, còn có tiền thù lao.

Cô hài lòng đọc xong, sau đó không nói hai lời ký tên họ vào cả hai tờ!

"Không ngờ, năng lực làm việc của tiểu thư nhà họ Giản không có nhiều, nhưng
làm việc rất nhanh chóng, phóng khoáng." Nguyễn Hàn Thành tán thưởng cầm lấy khế ước cô đã ký, hài lòng cúi đầu xem xét.

Sau đó một giây, khi thấy tên của cô, nụ cười thỏa mãn của anh cứng đờ, kinh ngạc ngẩng
đầu nhìn cô: "Giản Trang ngu ngốc, cô đùa giỡn với tôi?"

"Không có." Giản Trang làm bộ vô tội khoát khoát tay.

"Không?" Nguyễn Hàn Thành không hề khách khí cầm tờ khế ước đặt lên mặt bàn
trước mặt cô, ngón tay thon dài chỉ vào chỗ cô đã ký tên "Vậy cô ghi như thế này là có ý gì? Cô muốn giở trò quỷ gì?"

Giản Trang nhìn
theo ngón tay anh , nhàn nhạt nhìn sang cười nói: "Cái này, là tôi cố
ý. Không có ý tứ gì quá lớn, vì biết anh có tiền nên muốn anh chi ra 20
vạn tệ trước. Dù sao bên trên khế ước anh cũng đã viết, một năm sau khi
hoàn thành khế ước, thì cho tôi 100 vạn, tôi bây giờ muốn nhận trước
chắc cũng không quá đáng nhỉ."

"Ai cũng cho rằng cô là kẻ ngốc,
không ngờ cô lại dùng cách này đòi tiền, đầu óc cũng thông minh đó." Sắc mặt Nguyễn Hàn Thành khó coi tới cực điểm, ánh mắt lạnh lùng không hề
có nhiệt độ, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hỏi "Có phải tôi đưa tiền cho
cô, cô sẽ ký tên đàng hoàng hay không?"


"Chỉ cần anh đưa tiền,
tôi tuyệt đối sẽ viết tên của tôi, hơn nữa sẽ nghiêm túc theo làm đúng
chuẩn mực người vợ danh nghĩa của anh, tuyệt đối không can thiệp chuyện
riêng tư của anh! Tôi nói lời giữ lấy lời, nói sẽ làm!" Giản Trang ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, làm bộ mặt phớt tỉnh cam
kết.

Không sai, cô mới vừa phóng khoáng ký tên là giả!

Bởi vì cô sống lại nhưng mẹ đẻ của cô còn bị bệnh, cô muốn kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh. Nhưng bởi vì ba Giản đề phòng cô đào hôn, khóa hết thẻ ngân
hàng của cô, mẹ Giản cũng cùng chung một chiến tuyến với ba Giản, một
chút tiền lẻ cũng không cho cô, đi ra cửa có vệ sĩ đi thep, chuyện này
làm sao cô có cách xài tiền được chứ?

Cho nên lúc ký tên, cô cố ý giữ lại một tay, ký chữ Giản Trang nhưng chữ ‘Trang’ viết ít đi vài nét bên phải.

Gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hàn Thành xanh mét, mặt lạnh lùng nhìn cô một
lát mới mở miệng nói "Tôi cho cô một cơ hội nữa. Tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản cho cô."

"Tôi muốn tiền mặt!" Nguyễn Hàn Thành còn chưa
nói hết, Giản Trang đã cắt ngang lời anh, nói "Bây giờ, anh lái xe mang
theo tôi tới ngân hàng lấy tiền, sau đó đưa tôi đến một nơi. Tôi sẽ ký
cho anh!"

". . . . . ." Môi mỏng mím chặt, đáy mắt Nguyễn Hàn
Thành chợt lóe sáng. Sau đó, ánh mắt lại u ám, con ngươi sâu thẳm đen
như mực không thấy ánh mặt trời, trong ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn,
lãnh khốc như kiếm.

Giờ phút này ánh mắt của anh đã lạnh tới cực
điểm, làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng. Giản Trang bị anh
nhìn cũng hơi sợ, nhưng vì khoản tiền kia, cô vẫn mạnh mẽ nhìn vào mắt
của anh.

Sau một lúc lâu. . . . . .

Nguyễn Hàn Thành đột
nhiên nhếch môi cười tà mị "Tốt, tôi sẽ dẫn cô đến ngân hàng. Nhưng. . . . . . Cô đi theo tôi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận