Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Nửa tháng sau.

Trong nhà thờ lớn Jesus cử hành một hôn lễ đơn giản.

Chính khách nhà họ Giản và quân chính (*quân sự và chính trị) nhà họ Nguyễn
kết thân, vốn phải là một hôn lễ vô cùng náo nhiệt, nhưng Giản Trang và
Nguyễn Hàn Thành nhiều lần yêu cầu cưới bí mật, người lớn hai bên cũng
đành phải đồng ý.

Bởi vì là cưới bí mật nên hôn lễ không cử hành
tại thành phố, mà trốn qua thành phố X tổ chức, người lớn hai bên đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới quân chính, vì để tránh cho truyền thông phát hiện nên không chính thức công khai.

Chỉ đơn giản mời một ít khách đến thăm, mặc dù người tới không nhiều lắm nhưng không giàu cũng là cũng quý.

Giản Trang biết Nguyễn Hàn Thành nghĩ gì, dù sao cũng không phải thật sự yêu nhau, chỉ là khế ước kết hôn mà thôi, một năm sau sẽ ly hôn. Nếu hôn lễ này ai ai cũng biết thì đến lúc đó ly hôn rất khó.

Giản Trang
mặc áo cưới cúp ngực đứng trên giáo đường, mỉm cười nhìn người đứng
trước mặt, mặt Nguyễn Hàn Thành lạnh lùng, không hề có nhiệt độ.

Trước khi hôn lễ bắt đầu, tinh thần của Nguyễn Hàn Thành đã không yên, xưa
nay miệng luôn nói những lời ác độc, bây giờ cũng mất đi hứng thú nói
chuyện.

Cô tự nhiên đoán ra tâm tư của anh, vui vẻ nói cho anh biết "Yên tâm, người trong lòng của anh sẽ đến."

Nguyễn Hàn Thành không tin, trầm mặc lắc đầu.

Cô cá cược với Nguyễn Hàn Thành: nếu người trong lòng của anh không tới,
tôi sẽ trồng cây chuối đi ba vòng, nếu người trong lòng của anh tới, anh phải chân thành xin lỗi tôi về việc anh chỉnh tôi.


Cô đã không còn là một Lý Vận độ lượng khoan dung nữa, bây giờ cô là Giản Trang cá tính mạnh mẽ, Giản Trang có thù tất báo!

Vài ngày trước anh ác ý chỉnh cô, ném cô một mình ở Tây thành, làm hại đi bộ năm dặm, cô nhất định không bỏ qua chuyện này!

Nguyễn Hàn Thành nói, quan hệ của anh và Tô Vi là thanh mai trúc mã.

Cô không tin, nếu là thanh mai trúc mã, Tô Vi có thể thật sự không có cảm
giác với Nguyễn Hàn Thành sao? Lần trước ở phía sau sân khấu cô nhìn
thấy Tô Vi, cô đã biết Tô Vi có tình cảm với Nguyễn Hàn Thành.

Nói như vậy, Nguyễn Hàn Thành chỉ cần đưa thiệp mới kết hôn cho Tô Vi, Tô
Vi dù lòng tự ái mạnh như thế nào, nhưng kết hôn là chuyện lớn, cô ấy
nhất định sẽ đến!

Lúc mục sư đang đọc tuyên thệ, cửa lớn giáo
đường bỗng mở ra, một bóng dáng màu trắng xuất hiện tại ở cửa giáo
đường, hô to: "Nguyễn Hàn Thành!"

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người trong giáo đường nhìn cô bé, mọi người đều ngạc nhiên.

Mà Nguyễn Hàn Thành đứng trên lễ đài cũng chấn động, kinh ngạc xoay người nhìn Tô Vi đang đứng ở cửa.

Quả nhiên không ngoài dự đoán! Giản Trang thu lại nụ cười, tầm mắt thản nhiên quét về phía Tô Vi.

Lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, bóng người cô gái xuất hiện ở cửa chợt lóe rồi xoay người rời đi!

"Vi Vi!" Ánh mắt của Nguyễn Hàn Thành đang lạnh lùng như tuyết, trong phút
chốc tầm mắt nóng lên khóa chặt trên người Tô Vi, vội vàng gọi tên Tô
Vi, một bước nhảy xuống lễ đài chạy đuổi theo.


Xôn xao!

Tất cả khách khứa đều đứng dậy, rối rít kinh ngạc nhìn thẳng ra ngoài rồi bắt đầu bàn luận xôn xao.

Chính xác hôn lễ mới tiến hành được một nửa, chú rể đột nhiên đi theo một cô gái, mọi người dĩ nhiên giật mình.

Mục Sư đang tuyên thệ cũng kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Giản Trang, Giản Trang
ung dung đứng trên lễ đài, thong thả ung dung lấy xuống khăn voan trùm
đầu xuống, khẽ nhếch mắt lên, hai mắt nhìn thẳng chỗ ngồi dưới đài, ánh
mắt lạnh nhạt quét qua những khách khứa đang ghé tai nhau bàn luận: "Mọi người không cần giật mình, đây là tình thế ‘ngoài ý muốn’ công ty Hôn
Khách cố ý bày ra, mỗi hôn lễ đều giống nhau, cho nên tôi và Hàn Thành
đã yêu cầu với công ty Hôn Khánh, muốn làm một việc khác với nhưng hôn
lễ khác. Thật ra thì, nhẫn kết hôn trước khi hôn lễ bắt đầu tôi và Hàn
Thành đã trao cho nhau rồi. Sau đây, người điều khiển chương trình sẽ
tiếp tục làm việc nên tôi tạm thời xin lỗi không thể tiếp được, tôi phải đi ‘đoạt lại’ chồng! Mời người điều khiển chương trình!"

Tiếng
của Giản Trang vừa dứt, người điều khiển chương trình đứng ở phía sau
màn sân khấu lập tức ra sân, tiếp lời của Giản Trang.

Vì để ứng
phó với tình hình này, ngay từ lúc trước khi hôn lễ bắt đầu Giản Trang
đã tìm người điều khiển chương trình, nhắn nhủ với người điều khiển
chương trình một vài cớ điều đình.

Người điều khiển chương trình
là người cơ trí, vừa lên đài lập tức nói có sắc có hương, còn lấy việc
Giản Trang chuẩn bị nói "Đây là băng ghi hình cầu hôn ngọt ngào" thông
qua máy chiếu trên sân khấu.


Khách khứa đang bối rối dần dần an
tĩnh, khi thấy Nguyễn Hàn Thành trong màn hình mặc lễ phục, anh tuấn quỳ một chân xuống trước mặt Giản Trang, tay cầm chiếc nhẫn kim cương. Hình ảnh đến đó đã có rất nhiều tiếng vỗ tay ủng hộ

Lúc này Giản
Trang đang núp phía sau màn sân khấu mới thở phào nhẹ nhõm, lý do này
mặc dù hơi gượng ép, nhưng có người điều khiển chương trình cùng băng
ghi hình trợ giúp, nên dĩ nhiên độ tin cậy càng cao. Mặc kệ có bao nhiêu người không tin tưởng nhưng ít nhất bây giờ cũng có thể ổn hơn.

Cô xách áo cưới rối bù đi về phía phòng hóa trang.

*

"Chị dâu, chị thật là bình tĩnh." Lúc Nguyễn Hàn Thành chạy ra khỏi lễ
đường, Nguyễn Thiếu Dật vừa thấy được, anh đã nhanh chân đi cùng anh hai Nguyễn Bắc Thần tới phòng hóa trang, thấy Giản Trang đang từ từ tháo
trang sức của mình ra, không hiểu hỏi "Chị còn có thời gian ở đây tháo
trang sức sao? Cô gái vừa xuất hiện ở cửa giáo đường là Tô Vi, là mối
tính đầu của anh cả. Anh cả đã đuổi theo mối tình đầu rồi, chị không
phải nên đuổi theo sao? Có muốn em giúp chị một tay đánh đuổi theo hay
không?"

Giản Trang lấy khuyên tai xuống: "Cậu cũng đã nói rồi, anh ta đuổi theo mối tình đầu rồi rồi. Vậy tôi còn đuổi theo làm gì?"

"Không phải đâu? Anh cả đuổi theo một cô gái khác trong hôn lễ, chị không thấy đau khổ sao? Thấy tình huống hôm nay, anh cả không hề yêu thương chị,
nếu anh ấy có yêu chị dù chỉ một chút, sẽ không bỏ chị một mình ở đó."
Mắt Nguyễn Thiếu Dật hơi nhíu lại, anh đã từng chơi đùa qua rất nhiều
phụ nữ nhưng chưa từng thấy ai như Giản Trang, vừa không có tiền đồ, vừa không sợ mất mặt, Nguyễn Hàn Thành đã chạy, cô còn có thể trấn tĩnh
đứng trên đài, soạn bậy một lý do an ủi lòng người. Nếu cô không hề quan tâm Nguyễn Hàn Thành, thì cô cưới làm gì?

"Vì sao tôi phải đau khổ?" Giản Trang nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Thiếu Dật trong gương, hỏi ngược lại.

"Bởi vì anh cả không yêu cô! Anh ấy bây giờ đã đuổi theo cô gái khác."
Nguyễn Thiếu Dật cường điệu lần nữa, nhấn mạnh chữ ‘yêu’ trong giọng
nói.


"Yêu?" Giản Trang lặp lại một lần nữa, rồi bật cười, "Cậu
cũng biết nói cái chữ ‘yêu’ này? Vậy ngược lại cậu nói cho tôi nghe, cậu tin tưởng ‘tình yêu’ sao?"

"Tôi. . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật há
to miệng, có một đống lớn lời muốn nói nhưng chỉ có thể nói được một
chữ. Anh 16 tuổi đã bắt đầu nếm thức ăn tươi, đến năm nay 22 tuổi, không biết đã chơi đùa bao nhiêu cô gái, yêu các loại cũng đã nói vô số, ba
chữ ‘anh yêu em’ này cũng đã nói với không biết bao nhiêu cô gái, nhưng
nói số lần càng nhiều, ngược lại tình yêu càng ít, càng ngày càng mất đi tin tưởng với tình yêu. Đến bây giờ, anh vẫn thích người hơn sao? Tình
yêu trong thế giới ở anh, thật sự tồn tại sao?

"Cái tình yêu này
chỉ là hoa trong kính, trăng dưới nước, dễ dàng bị đánh mất, nhất định
không lâu đai." Giản Trang không đợi câu trả lời của anh, nói tiếp
"Những thứ tình yêu cuồng nhiệt kia, cái nào không phải thề non hẹn
biển? Yêu thương triền miên rồi kết hôn? Không đến 5 năm, cái gọi là
tình yêu kia vốn không còn, cậu thậm chí cũng sẽ hoài nghi, trước kia
đến tột cùng có tính là tình yêu hay không, rốt cuộc có từng có yêu hay
không? Nguyễn Hàn Thành yêu Tô Vi nhiều bao nhiêu, tôi không rõ lắm. Tôi chỉ biết nó thật tầm thường và nhạt nhẽo, trong lâu dài tình yêu này
không còn tồn tại."

Sau khi tiếng nói ngừng, khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Thiếu Dật vẫn như cũ, nhưng hơi giật mình, ngây ngốc.

Anh rất nghi hoặc vì cái gì Giản Trang chưa từng nói yêu nhưng lại có tâm
trạng như vậy? Cái nhìn đối với tình yêu, so với anh đã quen với bao
nhiêu cô gái còn thấu đáo hơn nhiều.

Lúc nói chuyện với cô, vẻ
mặt bình thản không hám danh lợi, mắt màu trà có một tầng mê ly, mặc dù
chỉ nhìn anh trong kính, nhưng tầm mắt của cô dường như không ở nơi này, mà đã bay đi nơi khác. Mi mắt cô buông xuống, giống như là một lão già
đang nói chuyện thế sự sau khi trải qua bao giông tố cuộc đời.

Vẻ mặt này hoàn toàn không giống Giản Trang lúc trước luôn cười ha hả.

Ngay cả Nguyễn Bắc Thần đang nghiêng người dựa vào vách tường, ánh mắt lạnh
lùng quan sát, cũng không nhịn nhếch mắt lên, đôi mắt phượng bí mật mang theo gió tuyết quét qua người Giản Trang, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô như đang tìm tòi nghiên cứu. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận