Quân Chủ: Ngươi Là Ai?

Bệnh viện là một nơi thường có nhiều người lui tới nhất, trừ bỏ những người ngoài ý muốn đến nơi này khi bị bệnh hoặc xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì khônh một ai muốn mình ở những nơi có nhiều người đã chết như ở đây. Bên trong bệnh viện là một màu trắng tinh, còn có mùi thuốc khử trùng khó ngửi, và khi vào ban đêm, hành lang gần như không có một bóng người.

Đáng tiếc, thân là bác sĩ–y tá thì suốt ngày phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, cho dù không muốn thì từ lâu đã bắt buộc chính mình phải thích ứng trong hoàn cảnh như vậy. Đã đến thời gian kiểm tra phòng, một nữ y tá đang đi trên hành lang không một bóng người, chuẩn bị xem xét tình hình của bệnh nhân.

Đi vào căn phòng bệnh của khoa nội, đứng trước giường của một bệnh nhân nằm bất động đã lâu, nhịn không được thở dài nói: “Bộ dạng cũng xinh đẹp, công việc cũng rất tốt,vậy mà lại nằm trên giường bệnh đến hơn 6 năm, thời gian đẹp nhất của mình thế mà lại trôi qua trên giường bệnh.” Cẩn thận kiểm tra một lần nữa, thấy không có gì bất thường, y tá liền thu dọn lại mọi thứ chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Khi xoay người,cô không cẩn thận đem cái khay đựng dụng cụ làm rơi xuống đất, cô cúi người xuống nhặt đồ lại, cái kéo rơi xuống góc giường, bất đắc dĩ nằm sát người xuống đưa tay vào góc giường để sờ soạng, nhưng mãi vẫn không đụng tới, chẳng lẽ nó rơi sâu vào trong sao? Đầu nghiêng lại tựa hồ như đang muốn nhìn xem vị trí cái kéo rơi xuống. Bỗng nhiên cái kéo được một bàn tay cầm lên, cô ngước đầu lên nhìn thì thấy một cái đầu chổng ngược xuống, cánh tay đang cầm kéo chỉa về phía cô cùng với một giọng nói không có âm điệu lên xuống: “Cô đang tìm cái này sao”.


Đêm đó bệnh viện bị tiếng thét chói tai làm kinh động, những bác sĩ nội trú vội vàng chạy tới nơi phát ra âm thanh để xem xét tình hình. Khi tới nơi họ mới biết thì ra là vị cảnh sát nằm ở bệnh viện đến giờ đã 6 năm rưỡi được chuẩn đoán là chết não thế mà bây giờ đã tỉnh lại.

Trải qua cuộc kiểm tra toàn diện, xác định bệnh nhân đã hoàn toàn khôi phục, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì không có gì đáng ngại. Cũng may trong thời gian gần 7 năm nay đã mời những y tá chuyên nghiệp, nhân viên hỗ trợ mát xa linh tinh, bằng không khi bệnh nhân khôi phục ý thức tỉnh lại, có thể đứng lên được hay không lại là cả một vấn đề.

Tự mình tiến hành thủ tục xuất viện, khi đã trở về nhà, nơi mà cô xa cách đã lâu, Yang Si On rốt cục cũng có thể thở nhẹ hơi. Nhưng sang ngày thứ 2, cô liền bị mời vào cục cảnh sát để thẩm vấn.

“Cảnh sát Yang Si On. Đêm ngày 20 tháng 7 năm 2007. Lúc đó đã sảy ra chuyện gì?”

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là tôi không nhớ rồi?”

“Vậy tôi sẽ hỏi lại lần nữa. Sao cô lại đến đó?”

“Tôi đã nói là tôi không biết”. Cô đối với sự cố phát sinh nguyên nhân, thời gian, địa điểm, một chút ấn tượng cũng không có.


“Vậy cô hãy thử nghĩ xem. Tại thời điểm đó có hai cảnh sát nằm vùng trong nhóm buôn lậu. Nhưng một cảnh sát đã hy sinh vì bị trúng đạn. Và cảnh sát Yang Si On được tìm thấy cách anh ta chỉ có 20m và đang trong trình trạng hôn mê. Cô không thấy hiển nhiên là chúng tôi phải hỏi cô như vậy sao?”

“Cô biết người này phải không?”

“Tôi không biết anh ta.” Đối với vị cảnh sát đưa ảnh chụp qua, Yang Si On hai mắt nhìn vào tấm ảnh, lạnh giọng lại đáp. Đã hai giờ liền, họ không ngừng hỏi cô về những vấn đề giống nhau. Nhất là những vấn đề này cô căn bản không biết đáp án cũng không thể trả lời họ, vậy mà bây giờ cô đã nói trên dưới mười lần là không biết người trong tấm ảnh là ai rồi, vì sao họ còn muốn hỏi?

Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ sao? Nhưng ký ức của 7 năm trước rõ ràng cô vẫn còn nhớ, trừ bỏ nguyên nhân làm thế nào mà bị thương thì cô không nhớ rõ. Còn cái khác thì cô vẫn nhớ rất rõ ràng a, làm sao có thể bị mất trí nhớ đây.

Vừa gặp tiền bối ở trước cục cảnh sát, ông ấy nói cô nên vào bệnh viện để kiểm tra rồi trách cô xuất viện mà không nói cho ông biết. Sau khi chào tạm biệt tiền bối, cô bước ra khỏi cục cảnh sát. Nhưng mà, tại sao khi vừa mới bước ra khỏi cục cảnh sát cô liền có cảm giác như tiến vào một cái thế giới khác? Cô thấy có một số người, không, không thể nói là người, mũi chân họ cách mặt đất, thân hình họ phiêu đãng trong không khí, là ma quỷ.


Cho dù là Yang Si On gan lớn, cũng bị một màn đồ sộ này làm cho sợ hãi tuy là không nhiều lắm. Ở đầu đường cuối ngõ đều thấy những người vô tri vô giác đi sau mọi người, họ ở nhiều trạng thái, hình dáng khác nhau, không thể đem so cái này với phim kinh dị bởi cái này ghê rợn hơn nhiều. Đồng tử bỗng nhiêu co rút lại để chống lại ánh mắt của một qủy hồn, Yang Si On lập tức chuyển tầm mắt,bắt buộc mình cuối đầu nhìn về phía đồng hồ ở trên tay của mình. Trong nháy mắt quỷ hồn tới gần, nó ở bên người cô đi hai vòng, tựa hồ như không có phát hiện điều gì bất thường, dần dần phiêu xa.

Có lẽ cô thật sự phải đi khám bác sĩ thôi bởi vì ảo giác này giống như thật, nó nghiêm trọng khiêu chiến dây thần kinh của cô! Đối với cô, từ nhỏ đã nhận giáo dục của khoa học mà lớn lên thì không có cách nào tin tưởng những gì mà ánh mắt cô nhìn thấy rồi truyền tin tức lên não, nhất định là mắt của cô bị lỗi rồi!

Khi mới bước vào cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy từng nhóm quỷ hồn đang phiêu đãng, Yang Si On lập tức xoay người, cô thế nào lại quên trong bệnh viện ngày nào cũng có nhiều người chết như vậy ma quỷ nhất định là có không ít rồi, nhưng vì không mong lại nhìn những thứ này, cô vẫn kiên trì đi vào, dọc đường đi thì trốn trốn tránh tránh, lúc đi trên hành lang vắng người cô vẫn theo bản năng mà trốn từng nhóm quỷ hồn trên đường, lại dẫn tới không ít ánh mắt đồng tình của những bệnh nhân ở gần đó.

Rốt cục đến khoa tâm thần, cô vũng không có lập tức nói về chuyện mình có thể nhìn thấy ma quỷ mà hỏi về chuyện cô bị mất trí nhớ, không biết vì sao vị bác sĩ khoa tâm thần cho cô một cảm giác không tốt, tuy rằng vị bác sĩ này có vẻ ngoài rất nho nhã nhưng khi nhìn đến đôi mắt ông ấy cô nhìn thấy sự thâm trầm cùng tối tăm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận