Chỉ là cho dù nàng không nguyện ý, vương gia cùng vương phi vẫn là bắt đầu an bài vô số thanh niên tài tuấn chuyển động bên người nàng. Vốn chỉ là nàng và đệ đệ cùng nhau chơi đùa săn bắn, lại biến thành một đám người tranh nhau biểu hiện trước mặt nàng, Cơ Nhã Tự nhìn liền cảm thấy bài xích, tâm tình nhịn không được bắt đầu phiền táo.
Nàng ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng nói, nếu ai cưỡi ngựa bắn cung hơn nàng sẽ đạt được nàng coi trọng. Sau đó rút tên ra bắn một con chim trong rừng, chỉ là bắn trúng một mảnh lông chim bên cánh của nó, tiếp theo xoát xoát xoát ba tên cùng nhau bắn ra, nhìn cũng không nhìn liên tục bắn ra tổng cộng mười tên, góc độ xảo quyệt hình thành một cái lồng giam, nhốt con chim đang vỗ cánh kia tại bên trong lồng giam đó.
“Ai có thể dùng một mũi tên cứu con chim bên trong ra, lại đến nói chuyện với ta đi.” Nàng nói xong liền giục ngựa rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người đó.
Nàng chính là cố ý khó xử người, nhưng mà nàng cũng không thể đắc ý được bao lâu, ngay tại lúc nàng xoay người chạy đi được một khoảng cách, bỗng nhiên nghe được động tĩnh phía sau. Nàng vừa xoay người lại, kết quả thấy được một tên tăng nhân trẻ tuổi rút hết toàn bộ mũi tên của nàng, thả con chim bị nàng nhốt kia bay mất.
Cơ Nhã Tự là thiên chi kiều nữ, chưa bao giờ bị vẽ mặt thảm trước mọi người như hôm nay. Vì thế nàng thẹn quá hoá giận bắt tên tăng nhân quấy rối kia trực tiếp nhốt lại. nếu hắn để con chim kia chạy, vậy nàng liền nhốt hắn 3 ngày.
Cơ Nhã tự làm sao cũng không thể nghĩ rằng sau này sẽ lại phát triển như thế, ngày mai thánh chỉ của hoàng đế trong Ngọc kinh truyền đến Nhữ Dương, tứ hôn cho nàng, một tên quan nhị phẩm trong Ngọc kinh. Nếu nàng thật sự gả đi qua đơn giản chính là biến thành một quân cờ để hoàng đế quản thúc phụ vương nhà mình, nhưng mà nếu phụ vương trực tiếp từ chối, nói không chừng chiến tranh sẽ bắt đầu sớm hơn, bọn họ còn chưa có chuẩn bị tốt, đệ đệ của nàng vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn lên. Nàng suy nghĩ một đêm, đến lúc rạng sáng đột nhiên vọt vào ngoại viện bị cho rằng lao tù lâm thời, bắt tên hoà thượng đang bị nhốt bên trong ra kéo lên ngựa sau đó chạy ra khỏi thành. Lúc ở trong thành nàng còn không quên hô lên với những tên hộ vệ vương phủ đuổi theo nàng: “Ta đã có người trong lòng, tình nguyện bỏ trốn cùng hắn không làm quận chúa nữa, cũng không nguyện ý gả cho những người khác.”
Cơ Nhã Tự rất rõ ràng sẽ bị truyền thành cái dạng gì, nàng sẽ biến thành một nữ tử không biết liêm sỉ, không để ý tới thanh danh bỏ trốn với người khác. Nhưng mà không sao, ít nhất như vậy có thể làm dịu đi thế cục hôm nay, cho dù là từ chối, nàng cũng không thể làm cho phụ vương của mình đi làm, phương pháp này là thích hợp nhất, về phần ảnh hưởng đối với nàng, nàng hoàn toàn không để ý, dù sao nàng không muốn gả cho người.
Vào lúc bình minh, nàng rời khỏi Nhữ Dương, cưỡi ngựa vọt vào sơn đạo, hoàn toàn bỏ rơi những người theo sau. Lúc này, nàng mới nhớ tới tên hoà thượng lâm thời bị nàng kéo ra trở thành “đối tượng bỏ trốn”.