Quận Chúa Cùng Hoà Thượng

Lúc trước nàng cũng không có cẩn thận nhìn bộ dạng của tên hoà thượng kia như thế nào, nhưng hiện tại nàng chợt nhìn kỹ lại phát hiện tên hoà thượng này có một gương mặt rất tuấn tú. Nàng chạy vội vàng, cái gì cũng chưa suy nghĩ, hiện tại xem ra tư thế của bọn họ thật không tốt lắm. Tên hoà thượng còn cao hơn nàng bị nàng ôm vào trong ngực, ngồi ở trên lưng ngựa bên tai đỏ bừng thân mình cứng ngắc biểu tình hoảng hốt, thoạt nhìn chỉ biết hắn hoàn toàn còn chưa phản ứng lại đây rốt cục là cái tình huống gì.

Tại giờ phút tràn đầy bi tráng này, Cơ Nhã Tự bỗng nhiên bị biểu tình trên mặt tên hoà thượng “gian phu” chỉ gặp mặt một lần lại bị nàng bắt đến này làm cho tức cười.

Nàng ý xấu tiến lên, thôi một hơi bên lỗ tai hắn, “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy, hoà thượng.”

Dường như rốt cục cũng bị tiếng nói của nàng làm thức tỉnh, hoà thượng kia trong lúc sững sốt bắt đầu giãy dụa.

“Uy, ngươi đừng lộn xộn a!” Cơ Nhã Tự kích động kéo dây cương thật mạnh, nhưng vẫn như trước không có kết quả, bởi vì vừa vặn dựa sát một vách núi đen nhỏ, hơn nữa hoà thượng lại quằn quại như vậy, hai người bọn họ liền ngã xuống lưng ngựa cùng nhau té xuống núi.

Kết quả cuối cùng là, hoà thượng một tay cầm lấy tảng đá nhô ra giữa vách núi, một tay ôm Cơ Nhã Tự, hai người treo ở giữa hai mặt nhìn nhau.


Nhìn xuống xem, khoảng cách này nếu té xuống đất rất có khả năng đứt tay đứt chân, lại nhìn lên trên, khoảng cách cũng rất xa, không có chỗ để mượn lực, căn bản là không có cách nào lên được.

Ánh mặt trời vừa lên chiếu vào thân hai người ấm áp, nhưng mà Cơ Nhã Tự lại chỉ muốn thở dài. Phải nói là nàng tự làm bậy không thể sống sao?

“Uy, hoà thượng, xem như là liên luỵ ngươi, thật có lỗi, nếu ngươi muốn buông tay cũng không sao.”

“Nữ thí chủ không cần lo lắng, bần tăng sẽ không buông tay. Hơn nữa là vì động tác của bần tăng lúc nãy mới liên luỵ nữ thí chủ ngã xuống đây, người nên xin lỗi phải là bần tăng mới đúng.” Ôn hoà trong mắt tăng nhân trẻ tuổi cùng ngữ khí chân thành tha thiết, giống như thật sự hoàn toàn không có một chút bất mãn đối với nàng.

Cơ Nhã Tự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đầu óc của tên hoà thượng này có vấn đề rồi sao, nàng nhốt hắn bên trong sương phòng hai ngày, lại đột nhiên kéo hắn lên ngựa, loại hành vi mạc danh kỳ diệu này hắn lại không thèm để ý, hay là những tên hoà thượng khác cũng đều là tính cách lấy ơn báo oán này.

Lúc nhìn thấy vẻ xin lỗi trên mặt hắn không giống giả vờ, Cơ Nhã Tự dường như cảm thấy chính mình có chút ý xấu. Nàng nở nụ cười, cố ý nói: “Nga? Ngươi sẽ không buông tay ta? Nhưng mà ngươi có biết rằng ngươi ôm ta như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của ta hay không?” Sau đó nàng cũng không ngạc nhiên nhìn thấy nhìn thấy trên mặt hắn đỏ một mảnh, tay đang ôm nàng không không được tự nhiên giật giật.

“Bần tăng là người xuất gia, bất luận nam nữ trong mắt bần tăng đều là giống nhau.”

“Vậy sao mặt ngươi lại đỏ?”

“Bần tăng, bần tăng lần đầu tiên ra cửa chùa lịch lãm, lúc trước luôn thanh tu tại sau núi, chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử gần như vậy, cho nên… cho nên…” Giọng của hắn dần nhỏ đi, gần nửa ngày cũng không nghẹn ra được một cái lý do.


“Nói như vậy ta là nữ tử đầu tiên ngươi ôm đâu?” Bỗng nhiên Cơ Nhã Tự đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, làm cho cái tay kia của hắn nghỉ ngơi một chút,, đương nhiên động tác của nàng lại làm cho hắn cứng đờ, trên mặt đã muốn hồng đến mức không thể lại hồng hơn. “Ai nha, tuỳ tiện ôm nữ hài tử, hoà thượng, này cũng không phải là việc mà người xuất gia như ngươi nên làm.”

Đại khái rốt cục cũng phản ứng lại đây là nàng cố ý trêu chọc hắn, hoà thượng không nói. Hắn không nói lời nào làm Cơ Nhã Tự cảm thấy nhàm chán, lại hỏi hắn: “Ta gọi là Cơ Nhã Tự, hoà thượng ngươi tên gì?”

“Bần tăng Văn Tịnh.”

“Khuê danh của nữ tử không thể tuỳ tiện để cho người ta biết được, nhưng mà ngươi biết, vậy phải làm sao bây giờ?” Nàng cười đến không có hảo ý.

“…..”

“Lúc trước ngươi làm chi động đến con chim của ta a, kế hoạch của ta đều bị ngươi đánh vỡ.”

“Vạn vật có linh, mỗi một sinh linh đều trân quý, nếu không có nhất thiết, vẫn là đừng tuỳ ý đùa giỡn.” Lúc này Văn Tịnh hoà thượng còn là nghiêm túc nói.


“Nhưng đó là con mồi của ta, cũng chính là đồ của ta, ngươi làm nó chạy chính là không hỏi đã làm, ngươi không nghĩ là mình phải bồi thường ta sao?”

“Bần tăng làm cho chim của nữ thí chủ chạy, cho nên hẳn là phải chịu bị nữ thí chủ nhốt lại.” Hoà thượng vẫn là ngữ khí thật sự nghiêm túc.

“Vì sao lúc nói chuyện ngươi cũng không nhìn ta, như vậy là không tôn trọng ta.”

“….”

Văn Tịnh chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua lâu như vậy, sau khi hắn ra Tịnh Sơn tự, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thế sự gian nan tu hành không dễ. Rõ ràng hắn ở chùa luận phật chưa bao giờ thua bởi kẻ nào, những ngày bình thường tuy rằng ít nói chuyện cùng người ta cũng không cảm thấy phức tạp, nhưng vì sao giờ phút này lại cảm thấy nói cái gì cũng đều là sai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận