Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Lý ma ma đang ở trong phòng hạ nhân kể với hai mụ tử chuyện hỗn loạn vừa rồi, sinh động như thật, cực kỳ đặc sắc. Chợt nhìn thấy Cố Ly đẩy cửa bước vào, vội vàng cười xòa nói:

"Ly tiểu thư."

Cố Ly cũng cười đi tới: "Lý ma ma, ta đã nói với bà, làm việc đừng nên quá đáng. Hiển nhiên, bà không nghe cũng không lọt tai lời ta nói." tay nàng bắt lấy vai Lý ma ma, Lý ma ma từng nếm trái đắng ngay lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Ly tiểu thư tha mạng! Ly tiểu thư tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không dám nữa."

Cố Ly cúi đầu nhìn dáng vẻ hèn mọn của Lý ma ma, nàng biết: chỉ cần nàng vừa bước chân rời khỏi, Lý ma ma liền ngay lập túc đến chỗ lão phu nhân cáo trạng, nô tài như vậy không cần thương tiếc. Nàng giơ tay lên bắn một chỉ phong, Lý ma ma liền cảm thấy sống lưng như cắm một thanh băng kiếm, không chỉ lạnh mà còn đau đớn, đau đến bà hoàn toàn không dám nhúc nhích.

"Bà muốn đi cáo trạng thì cứ việc, nhưng ta nói cho bà biết ta có bản lĩnh đông lạnh cả người bà, có tin không?" Cố Ly cười lạnh, hiện ra cả hàm răng trắng toát.

"Nô tỳ tin! Ly tiểu thư tha mạng!" Lý ma ma nằm trên mặt đất không nhúc nhích được, hai mụ tử bên cạnh cũng sợ đến không dám tới gần, ôm nhau run rẩy.

"Yên tâm, không chết được." Lúc Cố Ly rời đi bỏ lại lời này.

Cố Hạo Chi đang hình bộ nha môn bị mời về, vừa vào Hoa Ving Trai thì nghe đại phu nhân nói về hành vi ngỗ nghịch của Cố Ly. Hắn cũng tức giận không nhẹ. Lập tức tìm mấy mụ tử thô kệch đi bắt người. Kết quả bốn mụ tử thô kệch sau khi rời đi không lâu đã chạy về.

"Thật sự phản rồi!" Cố Hạo Chi tự mình đến Thanh Tuyết Uyển. Hắn cũng không tin Cố Ly dám làm gì hắn.

Thanh Tuyết Uyển.

Cố Ly vừa đuổi bốn mụ tử hung thần ác sát, lúc này đang chờ nhóm người tiếp theo đến.

"Ly Nhi, rốt cuộc ngươi có hiểu tôn ti trưởng ấu*? Ngươi làm tổ mẫu tức đến ngất xỉu, nếu như chuyện này truyền ra thanh danh của ngươi còn hay không?" Cố Hạo Chi rất thông minh, không có vừa vào đã hô đánh hô giết. Hắn biết, ép Cố Ly đến đường cùng, chuyện này không thể chuyển thành đường sống.

*Tôn ti: cấp bậc, trưởng ấu: già trẻ.

Cố Ly mỉm cười:

"Phụ thân, Cố Ly ta một thân một mình tới kinh thành, có danh tiếng gì đáng để nói? Ngài lo lắng có chăng là danh tiếng Cố gia?"

Bị Cố Ly dễ dàng nói trúng tim đen, Cố Hạo Chi lúng túng. Hắn giả vờ ho khan một tiếng:

"Ly Nhi, không được làm càn. Trước đây ta không dạy dỗ tốt cho ngươi, chuyện lần này ta thay ngươi gánh trách nhiệm, ngươi mau theo ta đến trước mặt lão phu nhân dập đầu nhận sai. Lão phu nhân thương ngươi sẽ tha thứ cho ngươi." Mặc dù trong lòng Cố Hạo Chi có rất nhiều bất mãn nhưng nghĩ đến phía Thụy Vương, hắn cũng chỉ có thể bày ra dáng vẻ khoan dung.

Cố Ly ngẫm nghĩ, cảm thấy sự việc lần này ồn ào như vậy cũng không có ý nghĩa. Dù sao bây giờ bản thân còn ở Cố gia, những người này dẫu sao cũng là người thân của mình. Vì vậy nàng nghe theo ý kiến của Cố Hạo Chi, cùng hắn đến Hoa Vinh Trai.

Bên trong Hoa Vinh Trai, nữ quyến Cố gia đều ở đây. Ngay cả nhị phu nhân Quách thị-người Cố Ly hiếm gặp cũng có mặt. Các tiểu thư Cố gia bao gồm cả Cố Huyên bị bỏng chưa khỏe cũng theo quy củ đứng ở một bên không nói lời nào. Nhìn thấy Cố Ly đi vào, mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Các nàng không ngờ rằng Cố Ly gây ra họa lớn như vậy lại còn dám đến?

Trong phòng ngập tràn mùi thuốc thang, bởi vì nhiều người, ánh sáng cũng không quá rõ ràng.

Cố Hạo Chi đi đến trước giường lão phu nhân đang nằm, nhẹ giọng nói:

"Mẫu thân, con dẫn Ly Nhi đến, nàng biết sai rồi, đến bồi tội với ngài."

Lúc này, lão phu nhân chậm rãi ngồi dậy, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao vừa rồi lại tức giận không nhẹ, giờ phút này đã suy yếu. Cố Ly bước lên, cúi người hành lễ: "Tổ mẫu, là cháu gái không tốt, không biết phép tắc, xin tổ mẫu tha thứ." nói gì mà dập đầu nhận sai, đùa à, nàng vốn dĩ không sai, sao phải dập đầu nhận sai?

Thái độ không nặng không nhẹ của Cố Ly làm cho mọi người nhíu mày. Cố Hạo Chi liên tục nháy mắt với Cố Ly, Cố Ly giả vờ không nhìn thấy. Hành lễ xong không ai tiếp lời, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, tự mình đứng qua một bên, dáng vẻ chẳng có chuyện gì.

Mọi người liếc nhìn nhau.

Lão phu nhân bị tức đến ho khan. Bà xua tay:

"Thôi đi thôi đi, ta dạy không được ngươi, Để phụ mẫu ngươi dạy đi. Tất cả giải tán, ta muốn nghỉ ngơi."

Mọi người tản ra, chỉ có Cố Nhân lưu lại chăm sóc lão phu nhân. Cố Ly bị Cố Hạo Chi dẫn sang viện của hắn, trong phòng chỉ có phu phụ Cố Hạo Chi cùng nàng.


"Quỳ xuống!" Cố Hạo Chi nói.

Cố Ly chớp mắt, có ý giải thích vài câu, nhưng nghĩ đến người trước mặt dù sao cũng là phụ thân mình, quỳ cũng là chuyện nên làm. Nàng nghe lời quỳ xuống.

Cố Chi Hạo dường như hài lòng với cách Cố Ly phản ứng:

"Ngươi nói xem mình sai ở chỗ nào?"

Cố Ly ngẩng đầu ngước nhìn về phía nam tử đang ngồi ngay ngắn kia. Người này là phụ thân mình, hắn có biết mẫu thân bị người ta hại chết không? Nàng lại nhìn Võ Tư Nhiên ở bên cạnh, nữ nhân này thì sao, có liên quan đến cái chết của mẫu thân nàng không?

Qua hồi lâu không thấy Cố Ly mở miệng, Cố Hạo Chi không nhịn được nói:

"Nói mau!"

"Ta sai ở chỗ đã trở về Cố gia." giọng Cố Ly rõ ràng dễ nghe, câu này giống như búa tạ nện vào lòng Cố Hạo Chi.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!" Cố Hạo Chi tức đến run tay.

"Trước đây lão phu nhân đứng ra cầu ta trở về Cố gia, ta vốn nghĩ để cho mẫu thân ta một chỗ an thân, về phần Cố gia đối với ta thế nào cũng không quan trọng. Lúc vào Cố gia, các ngươi khó xử đủ đường, ta cũng không quan tâm, nhưng lại không cho ta ra ngoài là vì sao? Lão phu nhân luôn muốn gả ta đi, e rằng ngay cả nhà này đã bàn xong, có lẽ các người muốn ta trở về Cố gia chính là vì chuyện thành thân? Phụ thân, hôm nay nữ nhi đem lời này nói rõ ràng, ta cả đời hướng về võ học, cũng không có ý niệm thành thân. Bất luận ta có ở Cố gia hay không, chưa từng có người có thể ép ta thành thân. Phụ thân nếu có ý này, đừng ngại sớm chặt đứt đi, làm như vậy còn có thể vì phụ tử chúng ta lưu lại chút tình cảm ruột thịt."

Những lời này trực tiếp đâm vào nơi đau nhất trong lòng Cố Hạo Chi, Nếu không phải vì để Cố Ly gả vào Thụy Vương phủ, tại sao hắn lại phải cưới một bài vị vào nhà? Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Ly, hắn đã kỳ vọng cao đối với nữ nhi này. Tương lai thăng quan tiến chức nhanh chóng của Cố gia phải dựa vào nàng. Nhưng nàng lại làm phản. Một nữ tử, chưa từng học qua tam tòng tứ đức, tại gia từ phụ sao? Nha đầu này ngay cả lời của phụ thân cũng dám chống đối trực tiếp.

Cố Hạo Chi trở nên nham hiểm, hắn không chút nghĩ ngợi một cước đá tới, nếu như bị đá trúng, nữ nhi bình thường nào chịu đựng được?

Cố Ly nhìn thấy rõ, tâm nàng cũng lạnh xuống. Sau đó nàng đứng lên, nhanh chóng tránh khỏi một cước này.

"Ngươi còn dám trốn!" Cố Hạo Chi có hai nữ nhi hai nhi tử, nhi tử bướng bỉnh hắn cũng từng dạy dỗ như vậy, trước giờ không ai dám trốn. Trưởng bối giáo huấn, ngay cả khi ra tay nặng đó cũng là thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi, nếu né tránh là bất kính với trưởng bối, không biết phép tắc.

"Phụ thân tức giận như vậy, sợ là bị nữ nhi nói trúng tâm sự?" Cố Ly cười lạnh: "Quả nhiên vì để ta thành thân mới để cho ta trở về?"

Cố Hạo Chi tái mặt, hắn có thể dễ dàng tha thứ Cố Ly ngỗ nghịch, có thể dễ dàng tha thứ Cố Ly không có phép tắc, nhưng không dễ dàng tha thứ Cố Ly không chịu thành thân. Dung mạo xinh đẹp như vậy không gả đi thì cần có lợi ích gì? Không thể vì Cố gia ra sức, hắn nhận nữ nhi này có lợi ích gì?

"Người đâu, dẫn Ly tiểu thư về Thanh Tuyết Uyển cấm túc, không có lệnh không cho phép nàng xuất viện!" Cố Hạo Chi giận dữ nói.

Cố Ly cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không tiếp tục châm dầu vào lửa, đi vạch trần Cố Hạo Chi, nàng theo nha hoàn dẫn đường trở về Thanh Tuyết Uyển.

Vừa rồi Võ Tư Nhiên từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, thành thật mà nói nàng bị thái độ phách lối của Cố Ly làm kinh sợ. Chưa từng có một nữ nhi nào dám giở trò ở một nơi xem trọng quy củ như Cố gia, Cố Ly làm như vậy cũng chỉ bị phạt cấm túc. Nhưng ai cũng biết, một cửa viện vốn dĩ không cấm túc được Cố Ly, người này muốn đi là đi, không một chút do dự.

Phu quân của mình xem trọng gương mặt đó của Cố Ly, coi trọng vị trí của Cố Ly trong lòng Thụy Vương. Có thể tưởng tượng được, ngày tháng sau này nếu Cố Ly thật sự gả vào Thụy Vương phủ, trong Cố gia nào còn chỗ cho ba mẫu tử nàng.

"Phu nhân thấy chuyện này thế nào?" Sau khi Cố Ly rời đi, Cố Hạo Chi ngồi trên ghế, sắc mặt chán nản.

Võ Tư Nhiên nhíu mày, nói:

"Lão gia, Cố Ly bất trị như thế làm sao có thể thay Cố gia chúng ta gả vào Thụy Vương phủ? Nếu cứ như vậy gả đi sợ là tương lai sẽ rước họa về cho Cố gia."

Cố Hạo Chi gật đầu:

"Ta cũng nghĩ như vậy, thật sự không ngờ Cố Ly vô phép vô tắc như vậy. Xem ra chuyện xuất giá chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Chuyện này không chỉ là gả một nữ nhi ra ngoài, mà còn gả đi mặt mũi của Cố gia chúng ta, nàng cũng nên đi thăm dò ý của Hiền phi nương nương."

"Thiếp biết." Võ Tư Nhiên phát hiện chuyện này đang phát triển theo hướng có lợi cho nàng: "Lão gia, cho dù tương lai Cố Ly không thể gả đi, như vậy vấn đề lo lắng không phải chuyện này."

Cố Hạo Chi gật đầu:


"Đúng vậy, nhưng nha đầu kia giỏi võ công, Cố gia chúng ta không ai là đối thủ của nàng."

Võ Tư Nhiên mím môi, trong đôi con ngươi lóe lên tia thâm độc:

"Lão gia, một nữ tử cần võ công làm gì? Thiếp thấy Cố Ly vì học võ công mới vô cơ sinh ra nhiều ý niệm không hay trong đầu. Nếu nàng không còn võ công, có phải sẽ nghe lời hơn không."

Cố Hạo Chi ngẩng đầu:

"Ý phu nhân là..."

Võ Tư Nhiên cười nói:

"Thiếp chỉ thuận miệng nói thôi."

Cố Ly bị dẫn về Thanh Tuyết Uyển, Giang Mễ nhìn thấy nàng trở về cũng yên tâm.

"Tiểu thư, ngài có bị làm khó dễ không?"

"Sao bọn họ có thể làm khó dễ ta? Nhưng Cố gia này, chúng ta e rằng không thể tiếp tục ở được nữa." Cố Ly nhìn khắp bốn phía trong phòng, dù sao cũng ở hơn một tháng, xem như thành thói quen, không muốn rời đi.

"Tiểu thư đi đâu, nô tỳ sẽ theo đó." lúc này, Giang Mễ một lòng một dạ với Cố Ly, tiểu thư soái như vậy, trên đời này cũng không có người thứ hai.

"Ngươi thu dọn chút đồ đi, tránh lúc đi rối ren."

Thư phòng, Thụy Vương phủ.

Cố Hạo Chi ngồi nghiêm túc trên ghế gỗ trắc uống trà, Thụy Vương Trình Kiệt mặc thường phục, mỉm cười nói:

"Di phụ, dù sao Ly biểu muội không lớn lên ở quý phủ, cho nên phép tắc không nắm rõ, nhưng bổn vương cũng không để ý. Xin di phụ và quý phủ tha thứ cho nàng nhiều hơn, chờ bổn vương tìm thời cơ thích hợp bẩm với phụ hoàng, sẽ lấy thân phận trắc phi cưới Ly biểu muội vào phủ."

"Vương gia, nói thế nào đi nữa Ly Nhi cũng là nữ nhi của vi thần. Trong lòng vi thần nàng cũng như Nhân Nhi và Huyên Nhi. Nhưng nàng... nàng thật sự tệ không tả nổi. Vương gia, nếu Ly Nhi thật sự không ra thể thống gì, vi thần cũng không đem chuyện xấu trong nhà nói ra ngoài." Cố Chi Hạo nghe xong lời Võ Tư Nhiên nói, càng phát hiện Cố Ly khó khống chế. Hắn cũng không phải chỉ có một nữ nhi này, đưa Cố Nhân hay Cố Huyên vào Thụy Vương phủ cũng như nhau.

Trình Kiệt nghe xong lời này lắc đầu:

"Lời này của di phụ đã làm bổn vương thương tâm, bổn vương là hậu bối của ngài, nào phải người ngoài, quỷ củ Cố gia cả triều đều biết, Ly biểu muội xuất thân giang hồ, khó tránh khỏi việc không quen gò bó, bổn vương nhìn trúng sự thẳng thắn vô tư của nàng. Di phụ, ngài đừng quá lo lắng, tương lai bổn vương nhất định sẽ đối xử tử tế với Ly biểu muội. Nhưng trước hết, xin quý phủ hãy kiên trì nhiều hơn với Ly biểu muội."

Cố Hạo Chi thật sự không rõ vì sao Trình Kiệt lại để ý Cố Ly đến vậy? Nếu chỉ bởi vì dung mạo của Cố Ly, thiên gia dòng dõi quý tộc mỹ nữ hắn thấy qua nhiều không kể xiết, Trình Kiệt cũng không phải người háo sắc nên không thể là loại người này. Vậy còn nguyên nhân gì khác? Cố Ly là nữ tử tự do, Trình Kiệt lại không chút do dự. Điểm này, hắn vốn còn rất nhiều lời lại không tiện tiếp tục nói ra miệng.

Trình Kiệt nhìn thấy Cố Hạo Chi cáo từ rời đi, hắn tiễn đến cửa thư phòng nói:

"Di phụ, Ly biểu muội xuất thân từ thư viện Phi Diệp Tân, chắc hẳn di phụ cũng biết đó là nơi nào. Nhưng bổn vương vẫn muốn lắm miệng nói một câu, thư viện Phi Diệp Tân không phải là nơi dễ trêu chọc, nghe nói địa vị của Ly biểu muội ở thư viện cũng không thấp, quý phủ làm việc vẫn nên nghĩ lại hậu quả."

Cố Hạo Chi biết thư viện Phi Diệp Tân là thư viện chuyên chọn nữ nhi, trừ điều đó ra cũng không biết được quá nhiều. Nghe xong lời Thụy Vương, trong lòng hắn nhấc lên gợn sóng. Hắn trở về phủ, sau đó lập tức phái người tìm hiểu Phi Diệp Tân.

Hoàng cung, Nguyệt Hoa Cung.

Nơi này là tẩm cung của Hiền phi Võ Du Nhiên, hôm Võ Tư Nhiên cố ý vào cung thăm tỷ tỷ, lúc này vừa dùng khăn lau nước mắt vừa kể những tội ác của Cố Ly.

Võ Du Nhiên sau khi nghe xong cũng khó tránh khỏi nhíu mày:


"Chiếu theo lười ngươi nói, cái người Cố Ly quả thật khiến người ta không bớt lo. Trước nay chỉ biết nàng không biết quy củ, không ngờ lại không thể quản giáo đến vậy!"

"Chưa hết đâu." Võ Tư Nhiên dùng khăn tiếp tục lau nước mắt: "Lão phu nhân nhà muội bị nàng làm tức tới ngất đi. Giờ nàng ỷ vào bản thân biết võ công ở Cố gia tung hoành ngang dọc. Có Phụng An quận chúa làm chỗ dựa, chúng muội chỉ có thể tùy nàng dằn vặt."

Trước đó, Võ Du Nhiên nghe chuyện nhi tử Trình Kiệt muốn cưới Cố Ly làm trắc phi, vốn dĩ nàng đã không hài lòng với người được chọn này. Nếu như muốn cùng Cố gia thân càng thêm thân, hoàn toàn có thể cưới Cố Nhân hoặc Cố Huyên, hà tất phải cưới một dã nha đầu mới nhận tổ quy tông? Nhưng nhi tử đã trưởng thành, làm mẫu phi cũng chỉ có thể khuyên nhủ, nhi tử không nghe nàng cũng hết cách, dù sao tuổi già của nàng còn trông vào mẫu bằng tử quý*.

*母凭子贵 (mẹ dựa vào con mà được hiển quý)

"Muội muội, không phải ta nói gì ngươi, nhưng một tiểu nha đầu đã khiến ngươi thúc thủ vô sách? Nhiều năm qua ngươi làm đương gia chủ mẫu như thế nào?" Muội muội của mình mình biết. Cho đến nay Võ Tư Nhiên chưa bao giờ là loại người dễ bị ăn hiếp.

Võ Tư Nhiên ủy khuất nói: "Nương nương, chuyện này bắt đầu từ khi cưới bài vị của Diêu Sở Tuyết vào cửa, lời của muội hoàn toàn không có địa vị. Lão phu nhân và lão gia quyết tâm muốn Cố Ly trở về Cố gia. Muội biết, mẫu tử bọn họ nhìn trúng gương mặt của Cố Ly." Nói đến đây, Võ Tư Nhiên không ít bất bình, tức giận.

Võ Du Nhiên chậm rãi phe phẩy quạt tròn trong tay, khẽ cười nói:

"Cho nên bây giờ Cố Ly dằn vặt Cố gia, trong lòng ngươi đã hả giận?"

Võ Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ của mình, bị nói trúng tim đen nàng cũng không tiếp tục giả vờ lau nước mắt nữa, đặt khăn xuống nói:

"Chẳng phải thế sao? Trước đây muội khổ cực khuyên lão gia không nên nhận Cố Ly, để tránh trở thành trò cười của kinh thành, nhưng lão gia không nghe. Giờ thì khen ngược, sau khi nhận về lại tới một đống phiền phức khó giải quyết, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn đuổi không đi, Cố gia bị Cố Ly dày vò người chết ngựa đổ, muội đương nhiên vui vẻ trong lòng." trên mặt Võ Tư Nhiên mang theo ý cười đã trả được thù, "Nhưng nương nương, sau khi vui vẻ thì sao? Kẻ phiền phức Cố Ly muội phải khử, bằng không nàng sẽ trực tiếp phá hủy danh tiếng của các tiểu thư ở Cố gia, đến lúc đó hai nữ nhi của muội phải làm sao?"

"Nghe nói trưởng công chúa muốn nhận Cố Ly làm nghĩa nữ, chuyện này quý phủ không đồng ý?" Võ Du Nhiên không tiếp tục đề tài trước.

Võ Tư Nhiên gật đầu:

"Chắc lão phu nhân sợ Cố Ly có trưởng công chúa làm chỗ dựa vững chắc để càng có thể trở nên bất trị, nên cự tuyệt."

Chiếc quạt tròn trong tay Võ Du Nhiên gõ nhẹ lên trán Võ Tư Nhiên:

"Hồ đồ! Trưởng công chúa nhận Cố Ly, điều này đối với Cố gia các ngươi mà nói mới là lợi. Cố gia cự tuyệt, đắc tội trưởng công chúa không nói, chuyện này hoàng thượng tất nhiên biết. Hoàng thượng sẽ nghĩ Cố gia các ngươi thế nào? Đặt tới tay thứ có lợi thì không muốn, rốt cuộc Cố gia các ngươi đang có mưu đồ gì?"

Đối mặt với lời chất vấn của Võ Du Nhiên, Võ Tư Nhiên chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng:

"Nương nương... ngài nói... ngài nói... hoàng thượng sẽ nghi ngờ Cố gia?"

Võ Du Nhiên thở dài: "Quý phủ cũng là danh môn vọng tộc, sao lại thiếu suy nghĩ trong chuyện này? Một lòng chỉ muốn khống chế Cố Ly, để nàng an phận làm một quân cờ. Sao không ra ngoài hỏi thăm thử, Cố Ly xuất thân từ thư viện Phi Diệp Tân, nơi đó dạy người, người sẽ trở thành quân cờ của người khác?" Nàng vỗ vai Võ Tư Nhiên: "Nàng không biến các ngươi thành quân cờ đã không tệ rồi. Muội muội, chúng ta là người trong nhà, ngươi nghe tỷ tỷ khuyên một câu, đối với Cố Ly, nếu người không nặn được gương mặt tươi cười chào đón thì kính nhi viễn chi*, đừng trêu chọc. Đối với chuyện trưởng công chúa nhận người, nghìn vạn lần ngươi đừng ra tay ngăn cản, bằng không ngươi sẽ rước phiền phức lên người."

*Kính trọng nhưng không gần gũi

"Tỷ tỷ!" Võ Tư Nhiên không phục: "Lẽ nào muội sẽ bị một tiểu nha đầu ức hiếp? Cơn tức này muội không đè xuống được!"

"Một chút tức giận đã không nhịn nổi?" Trong mắt Võ Tư Nhiên càng thêm sắc bén: "Muội muội, nhớ kỹ, muốn trở thành người trên cơ, nhất định phải nhịn được."

Nhìn thấy Võ Tư Nhiên cúi đầu không nói, gương mặt không cam tâm nhưng dáng vẻ vẫn tiếp nhận ý kiến vừa rồi, Võ Du Nhiên nhẹ lòng không ít, muội muội của mình đương nhiên hi vọng nàng sẽ tốt hơn.

"Muội muội, lần trước ý ngươi dùng Nhân Nhi thay Cố Ly, ta đã nói với Thụy Vương nhưng hắn không đồng ý." Nhìn thấy thất vọng trong ánh mắt Võ Tư Nhiên, Võ Du Nhiên tiếp tục nói: "Nhân Nhi là cháu ta, ta hài lòng nàng nhưng đáng tiếc Thụy Vương không chịu, nhi đại bất do nương*, làm mẫu phi như ta cũng hết cách."

*Con khôn cha mẹ nào răng dạy

Võ Tư Nhiên trầm tư một lúc mới nói:

"Muội biết nương nương đã tận lực, Haiz! Là Nhân Nhi của ta không có phúc phận."

"Nếu ngươi yên lòng, hôn sự của Nhân Nhi ta sẽ lưu ý. Tất nhiên sẽ tìm cho nàng một người thuộc dòng dõi hoàng thất." Võ Du Nhiên nói.

Võ Tư Nhiên miễn cưỡng cười cười. Nữ nhi của mình chỉ một lòng một dạ muốn gả cho Thụy Vương:

"Đa tạ nương nương."

Cố Hạo Chi hồi phủ liền đến Hoa Vinh Trai của lão phu nhân. Hắn nói ý của Thụy Vương với lão phu nhân, lão phu nhân hiểu ý của Thụy Vương là bảo Cố gia đối xử tử tế với Cố Ly.

"Xem ra chuyện nhà chúng ta Thụy Vương đã biết. Nếu như Thụy Vương đã nói vậy, chúng ta có muốn tiếp tục phạt cũng chỉ không cho Thụy Vương mặt mũi." Lão phu nhân thở dài: "Nha đầu kia có Phụng An quận chúa cưng chiều, lại có Thụy Vương che chở, nhà chúng ta tạm thời nhẫn nhịn. Bất luận xảy ra chuyện gì nàng cũng người Cố gia. Lão đại, con phải cố gắng lưu ý tình hình phía Thụy Vương, sớm kịp gả Ly Nhi đi mới tốt."

Cố Hạo Chi gật đầu:


"Nhi tử hiểu. Mẫu thân, như vậy chúng ta miễn cấm túc Ly Nhi được không?"

Lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại:

"Quý nhân đều nói vậy, ai còn dám cấm túc nàng? Chỉ là hi vọng ngày sau nàng có thể hiểu được nỗi khổ của chúng ta, tuân theo chút quỷ củ, cũng không nên khiến chúng ta khó xử."

"Dạ, hi vọng sau này nàng có thể hiểu chuyện." Nhắc tới Cố Ly, Cố Hạo Chi cảm thấy hơi đau đầu.

Đến tận bây giờ, chuyện Cố Ly đại náo Cố gia cứ liên tục tới, lại nhẹ nhàng chìm xuống. Ngày kia, Cố Ly đã có thể ra cửa.

Thanh Tuyết Uyển.

Thay đổi như vậy, ít nhiều cũng làm Cố Ly kinh ngạc. Nhưng nàng không để ý những chuyện đó. Sau khi xé rách mặt với người Cố gia, mỗi ngày nàng vẫn thỉnh an thăm bệnh có lệ, lão phu nhân cũng không lải nhải tỏ ra bất mãn. Vốn đã thu dọn xong đồ chuẩn bị bị đuổi ra khỏi Cố gia, lúc này Cố Ly bảo Giang Mễ đem đồ đạc cất đi.

"Tiểu thư, người Cố gia sao lại bất ngờ thay đổi?" Giang Mễ cảm thấy khó hiểu.

Cố Ly nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, nghe vậy liền hỏi:

"Ngươi nói người Cố gia nhất định nhận ta trở về, mục đích là gì?"

Giang Mễ suy nghĩ nói:

"Tiểu thư lo lắng người Cố gia có mưu đồ khác?"

"Không phải lo nghĩ mà là khẳng định." Cố Ly cười cười: "Ngươi xem dòng dõi Cố gia không thiếu nữ nhi, đối xử với ta là thái độ như vậy, bọn họ có mưu đồ gì? Một nữ tử bình thường như ta có gì đáng giá để được Cố gia ưu ái?"

"Tiểu thư là mỹ nhân, trên đời này có mấy người." Giang Mễ đỡ trán. Tiểu thư nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là không nhận thức rõ về gương mặt của chính mình.

Lý do này dĩ nhiên Cố Ly đã nghĩ qua. Nàng cảm thấy dòng dõi Cố gia phải diễn một tuồng cao tay nào đó, nếu như chỉ vì để nàng thành thân thôi thì nói thật nàng sẽ rất thất vọng.

Hôm nay cả ngày Tần Tê chưa đến Cố gia, Cố Ly cảm thấy là lạ, dùng bữa tối xong, Cố Ly dẫn Giang Mễ đến phủ trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nhìn thấy Cố Ly tới, lắc đầu hỏi:

"Ly Nhi, con tới thăm Tê Tê?"

Cố Ly gật đầu:

"Con đã quen mỗi ngày nhìn thấy Tê Tê, hôm nay không thấy nàng nên không nhịn được đến thăm."

Trưởng công chúa nhìn thấy phía sau nàng là Giang Mễ cùng vào:

"Xem ra lần này không leo tường trốn ra."

"Tổ mẫu đã miễn cấm túc con." Cố Ly thuận miệng giải thích, nhưng không thấy trưởng công chúa để nàng đi Khang Viên, trong lòng nảy ra nghi ngờ: "Điện hạ, Tê Tê ở đâu?"

Trưởng công chúa có chút khó nói:

"Tê Tê đã ngủ rồi."

Cố Ly nhíu mày:

"Điện hạ..."

Trưởng công chúa xua tay, cắt lời Cố Ly:

"Ly Nhi, ta biết con chờ Tê Tê hiểu rõ tình cảm. Nhưng có chút chuyện, nếu con không suy nghĩ cẩn thận thì đừng nên hỏi. Trong kinh thành này có nhiều thế gia hiển hách, tùy tiện chọc người cũng có thể để con dẫn tới họa sát thân."

- ------Hết chương 30------

Ps. Năm 2021 sắp kết thúc để bước qua 2022, chúc mọi người năm mới khỏe mạnh, mọi sự thuận lợi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình suốt quãng thời gian qua, những bình luận động viên của mọi người là một phần để mình có thêm động lực để edit. Hi vọng chúng ta sẽ còn có thể tiếp tục cùng nhau trong năm 2022 kể cả khi bộ truyện này kết thúc. Cảm ơn mọi người. Happy new year!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận