Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Trưởng công chúa vui vẻ hôn trượng phu của mình. Phu thê lâu năm, phu quân luôn bao dung và bảo vệ nàng, làm cho nàng cảm thấy dù có rất nhiều tiếc nuối nhưng bản thân vẫn là nữ nhân hạnh phúc nhất.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tê vẫn ngủ nướng. Tối hôm qua nàng tự làm bậy, đi trêu chọc Cố Ly, kết quả bị Cố Ly ăn sạch sẽ. Lúc này thắt lưng vẫn mỏi nhừ. Cố Ly dính nàng một hồi cũng ra ngoài.

"Ly tỷ tỷ đi làm gì?" Tần Tê hỏi Tiểu Mễ.

Tình trạng vết thương của Tiểu Mễ đã đỡ hơn nhiều, không cần nhiều người chăm sóc. Tiểu Mễ và Giang Mễ đều trở lại công việc hàng ngày, chỉ là gần đây Cố Ly ra ngoài không dẫn theo người, Giang Mễ cũng chỉ ở Khang Viên, không thể đi theo chủ tử của nàng.

Tiểu Mễ cười nói:

"Quận chúa ngài cứ bịn rịn Ly quận chúa?"

Mặt Tần Tê đỏ âu lên: "Cái miệng của người không biết giữ gìn gì cả? Không được chê cười ta!" Nàng ở Khang Viên đã không còn chút mặt mũi, ai cũng biết nàng là người bị ăn. Huhu hu, bây giờ nàng còn không xuống giường được.

"Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Tiểu Mễ rụt người, vẫn nên tuân theo quy cũ, chuyện của chủ tử không nên nói lung tung.

Cố Ly ra khỏi phủ trưởng chúa liền vòng mấy vòng tới một con hẻm hẻo lánh, xoay người nói:

"Ra đi."

Đầu ngõ vắng lặng, không ai bước ra.

"Ngươi đừng ép ta động thủ."

Cố Ly đã chuẩn bị sẵn hòn đá trong tay.

Đầu ngõ có một nam nhân xuất hiện, chính là người đã gặp trước đó-Lục Thượng. Hắn cười cười đi vào ngõ nhỏ, quạt trong tay hắn vẫn không mở:

"Toại An quận chúa, tại hạ vừa thấy quận chúa đi qua đây, ta nghĩ nơi này hẻo lánh, sợ quận chúa gặp phải chuyện nguy hiểm nên mới đến đây. Quận chúa đừng nên hiểu lầm."

Cố Ly cười lạnh:

"Ngươi đi theo ta một đoạn đường không dài nhưng thủ hạ của ngươi mỗi ngày đều canh giữ ở cửa phủ trưởng công chúa, ngươi cho rằng ta không nhìn thấy?"

Nụ cười trên mặt Lục Thượng cứng lại. Hắn tự cho rằng nửa đường hắn nhận được tin tức của thuộc hạ nên đuổi tới, cho dù bị phát hiện cũng không phải cố ý, hóa ra đã bị phát hiện sao? "Chuyện này..." Chiết phiến* trong tay trái gõ gõ lên tay trái: "Tại hạ rất quý quận chúa, cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của quận chúa mà thôi."

*Chiết phiến: Quạt xếp

"Lục thế tử, hôm nay là lần cuối cùng, sau này nếu để ta phát hiện ngươi hoặc người của ngươi theo dõi ta, ta sẽ không khách sáo nữa."

Cố Ly xoay cổ tay, viên đá nhỏ trong lòng bàn tay khảm vào trong vách tường bên cạnh.

Lục Thượng hết sức kinh sợ, nhìn cục đá khảm sâu vào trong tường, một lúc vẫn không lên tiếng. Cố Ly cất bước rời đi. Cuối cùng Lục Thượng mới hoàn hồn, hỏi: "Toại An quận chúa, nếu như tại hạ đến phủ trưởng công chúa cầu thân, nàng có đồng ý không?" Hắn không cam lòng.

Cố Ly quay đầu lại, cười nói:

"Ngươi có gan thì nói."

Dù sao Lục Thượng cũng là thế tử, cho dù phụ mẫu đều không thành công, nhưng vẫn có tước vị. Bình thường hắn ở cùng đám bằng hữu, họ đều phải tâng bốc tùy theo hắn, nhưng đối với Cố Ly hắn hai lần thất bại, cũng trở nên cáu kỉnh hơn. Hắn nhìn Cố Ly đã đi xa, dặn dò thủ hạ:

"Hồi phủ!"

Vừa trở về phủ Trung Đức Hầu, hắn cũng tỉnh táo đôi chút, đừng nói tự hắn đến phủ trưởng công chúa cầu hôn, trưởng công chúa nhất định sẽ không đồng ý, mà dù hắn có nói chuyện này với phụ mẫu thì họ cũng không đồng ý. Hắn tự giam mình trong phòng, thầm nghĩ chân trời nào chẳng có cỏ thơm, nữ nhân nào chẳng có, hà cớ chi nhất định chỉ cần một Cố Ly. Nghĩ như vậy, hắn liền rời phủ đến kỹ viện, chọn một nữ tử xinh đẹp trút giận, nhìn dáng vẻ nữ tử ngoan ngoãn hầu hạ dưới thân hắn, rốt cuộc hắn cũng tìm được một chút cảm giác tự hào về vị thế thế tử hầu môn.

Nữ nhân ai chẳng giống ai? Hắn tự trấn an mình.


Cố Ly sau khi thoát khỏi Lục Thượng nàng không hề đặt chuyện này trong lòng. Hôm nay nàng muốn đến Thụy Vương phủ xem thử.

...

Thụy Vương Trình Kiệt vừa hạ triều hồi phủ thì nghe quản gia nói Toại An quận đến, trong lòng hắn khẽ dao động. Hắn cưới Cố Nhân cũng gần một tháng nhưng chuyện phòng the của hắn lại không có tiến triển, đừng nói Cố Nhân, cả Lương Cầm Trăn cũng cả ngày miễn cưỡng vui cười. Thân là thê thiếp, các nàng không thể nói gì nhưng hắn tự mình sốt ruột! Hắn cưới Lương Cầm Trăn cũng gần hai năm, lại mới cưới Cố Nhân, đều vì hoàng thất khai chi tán diệp*. Giờ đây hắn như vậy, có thể giấu giếm được trong thời gian ngắn, nhưng sau này tất nhiên sẽ bị người khác phát hiện. Một hoàng tử không thể có con nối dõi, vốn không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế.

*Khai chi tán diệp: Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường

Lúc đó Cố Ly ra tay không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn trút giận, vô tình lại chặt đứt con đường kế vị của Thụy Vương.

Lúc này, Cố Ly đang ngồi trong phòng Cố Nhân. Lương Cầm Trăn tự mình đưa nàng đến cửa viện rồi quay về. Thoạt nhìn quan hệ giữa Chính phi và Trắc phi cũng không hài hòa như bên ngoài đồn đại.

"Ly tỷ tới làm gì?" Không có người ngoài, ngay cả trang điểm Cố Nhân cũng lười.

Cố Ly nhìn Cố Nhân ở đối diện, một tháng ngắn ngủi không gặp, nàng lại tiều tụy đến mức này: hai gò má hóp lại, vành mắt đen ghê gớm, đã sớm không còn cảm giác thiếu nữ trẻ tuổi của trước kia, giống như một đóa hoa tươi héo rũ, chỉ còn lại cánh hoa khô cằn úa màu.

"Ta không ngờ ngươi sẽ trở nên như vậy." Cố Ly ăn ngay nói thật.

Cố Nhân cười nhạt:

"Không ngờ? Người tài giỏi như Ly tỷ sao lại không ngờ? Đây chẳng phải là điều ngươi hi vọng sao? Ngươi vì sự trong sạch của bản thân buộc ta thừa nhận có tư tình với vương gia, để ta trở thành trò cười của quý nữ trong kinh thành. Ngươi tới phá hôn lễ của ta, khiến cuộc sống sau đó của ta trở nên rối tinh rối mù. Người không ngờ sao?"

Cố Ly lắc đầu, đến giờ phút này Cố Nhân vẫn còn nói mình phá hôn lễ của nàng ta, lẽ nào chuyện nàng ta hạ độc hãm hại mình thì xem như không xảy ra?

"Cố Nhân, mặc kệ ngươi nghĩ ta thế nào, ta không quan tâm. Ngươi rơi vào hoàn cảnh bây giờ là do ngươi tự tìm. Ngươi có thể mặc sức oán hận ta, nhưng cuộc sống của ngươi chỉ càng ngày càng tệ. Ngươi mướn người muốn giết ta đúng không? Kết quả thì sao? Chỉ thất bại. Ta cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một rồi. Hơn nữa, sau này cũng sẽ không có cơ hội như vậy." Miệng lưỡi Cố Ly muốn độc có độc.

Điều Cố Nhân không chịu được nhất là thái độ không quan tâm của Cố Ly. Một người dốc toàn bộ sức lực đối phó một người, mà người ta chỉ nhẹ nhàng vung tay, toàn bộ đều tan biến. Chính sự bất thường này làm cho nàng ta cảm giác bản thân ở trước mặt Cố Ly giống như một trò hề. Nhưng rõ ràng nàng là đại tiểu thư Cố gia, xưa nay đều được dạy dỗ tốt, danh tiếng thơm tho ở trong giới quý nữ trong kinh thành. Còn Cố Ly thì sao? Một nghiệt chủng do một nữ tử nhạc phường cùng phụ thân nàng cẩu thả sinh ra, cả người trên dưới có chỗ nào là dáng vẻ và khí chất của nhà quyền quý? Một nữ tử chỉ biết múa đao múa kiếm thô kệch, dựa vào cái gì một bước trở thành quận chúa? Nàng không hiểu, vì sao tất cả chuyện tốt cứ đổ lên người Cố Ly? Tại sao ngay cả Thụy Vương cũng coi trọng Cố Ly? Đơn giản chỉ vì gương mặt đó sao?

"Bây giờ ngươi đắc ý lắm phải không? Ngươi dựa vào đâu nói ta mướn người giết ngươi? Ngươi có chứng cứ không? Ly tỷ muốn vu oan hãm hại ta, ta chắc chắn sẽ không nhận." Cố Nhân nghe nói thổ phỉ Kim Gia trại đều bị Cố Ly giết, lúc này mới không hề sợ hãi.

Cố Ly mỉm cười, gương mặt thờ ơ toát ra quầng sáng dịu dàng, ngay cả ánh mắt của Cố Nhân cũng không thể rời:

"Ngươi lấy đâu ra niềm tin đó để nói với ta như vậy? Ngươi đừng quên, đệ đệ người Cố Anh vẫn chưa chết."

Quả nhiên, sắc mặt Cố Nhân bất ngờ thay đổi, nàng ta siết chặt khăn trong tay:

"Nếu ngươi dám tổn thương Cố Anh, ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Muốn dọa người khác trước hết phải cân nhắc trọng lượng của mình. Ngươi nói cứ như trước đây ngươi buông tha cho ta vậy. Hơn nữa, ngươi có thể làm gì được ta?" Cố Ly kiêu ngạo như vậy là do Giang Phong Mẫn tập thành.

"Ngươi..." Cố Nhân tức đến run run.

Cố Ly cười tít cả mắt: "Cố Nhân, là ngươi muốn chết, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không vội vạch trần đâu. Ngươi có chiêu gì cứ đem ra hết, ta luôn chờ đợi." Nàng kề sát bên tai Cố Nhân nói câu cuối cùng: "Nhìn thấy người thảm như vậy, ta an tâm rồi."

Cố Nhân tức giận, nhào tới tát một cái nhưng Cố Ly đã sớm đứng lên, vừa vặn né cái tát đó, đồng thời nở nụ cười đầy ác ý bước ra ngoài.

Không phải Cố Nhân không muốn đuổi theo, chỉ là hai chân nàng ta đang run lên. Hôm nay nàng ta mới phát hiện vốn dĩ Cố Ly không phải như thuở ban đầu. Nàng ta cho rằng Cố Ly không để ý chuyện gì, nàng ta vài lần khiêu khích cũng được, hãm hại cũng được, Cố Ly đều không phản ứng. Lúc này mới để cho gan nàng càng lúc càng lớn, nhưng hôm nay cảnh hôm nay nói thế nào đây? Hóa ra Cố Ly cũng sẽ phản kích?

Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời ở bên ngoài chiếu vào. Cố Nhân chỉ muốn đóng cánh cửa lại, cản ánh mặt trời chiếu vào. Nàng ghét ánh sáng, dưới ánh mặt trời nàng sẽ cảm thấy trong lòng mình bẩn thỉu. Nàng biết không nên mưu hại Cố Ly, nhưng trong lòng nàng có một thứ gì đó rất muốn trút ra. Nàng có thể trút lên ai? Nàng chỉ có thể lựa chọn Cố Ly, người xấu thì cứ là người xấu, ai không vì mình mà sống?

Ánh sáng ngoài cửa bị ngăn cản, Cố Nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thụy Vương đứng ở cửa. Thụy Vương đã nửa tháng không đến viện của nàng. Hôm nay tại sao lại đến? Nàng nở nụ cười: "Vương gia đến gặp Cố Ly phải không?" Nàng biết thân là Trắc phi, không nên nói chuyện như vậy với Thụy Vương. Thế nhưng giờ khắc này nàng vẫn thốt ra.

Quả nhiên, Thụy Vương không ngờ tới nàng sẽ nói như vậy, rõ ràng sững sờ một chút:

"À, bổn vương nghe nói Ly biểu muội đến nên cố ý đến thăm."


Cố Nhân cố nén cơn ghen tuông dữ dội này, cố dùng giọng dịu dàng nói:

"Vương gia đến chậm rồi. Ly tỷ đã đi rồi."

Thụy Vương gật đầu, xoay người muốn rời đi.

"Vương gia!" Cố Nhân rõ ràng đã không còn mong đợi gì Thụy Vương, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ muốn xoay người rời đi của hắn, trong lòng nàng ta vẫn bị đau nhói dữ dội.

Thụy Vương ngừng bước:

"Nhân Nhi, là bổn vương có lỗi với nàng, nàng chịu ấm ức rồi."

Nước mắt của Cố Nhân tràn mi, nam nhân này đối với nàng trước sau nho nhã lễ độ, giống như trước khi thành thân. Mà nàng lại không muốn quan hệ như vậy. Nàng hi vọng Thụy Vương đối xử với nàng như đối với thê tử, mà không phải một người ngoài.

Tiếng bước chân rời đi của Thụy Vương giống như tiếng vỡ vụn của những ảo tưởng cuối cùng về tình yêu của nàng. Nàng nghĩ lại những chuyện không như ý lúc thành hôn, cũng không ngờ cục diện sẽ như ngày hôm nay. Hôn nhân hữu danh vô thực, phu quân đối xử với nàng như người ngoài, chính thê thì ngoài nóng trong lạnh. Mình liều cả mạng để có được cuộc cưới xin này, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ là một câu chuyện cười cho thiên hạ. Cố Nhân cười trong nước mắt, nếu mình thảm hại như vậy, tại sao còn phải quan tâm cảm nhận của những người khác?

Sau khi gặp Cố Nhân, Cố Ly cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu, nàng cảm thấy Cố Nhân quá tẻ nhạt, canh lúc nàng vượt ải đánh lén nàng, chuyện này nàng khó mà bỏ qua. Trên đường trở về nàng cố ý rẽ qua Thái Gia tửu lâu ở Đông Thành mua bánh bao thịt Tần Tê thích nhất. Không ngờ tình cờ gặp được hai tỷ muội Vệ gia. Nhị tiểu thư Vệ Hàm Anh và tam tiểu thư Vệ Hàm Giác.

Nhị tiểu thư Vệ Hàm Anh chủ động tới chào hỏi.

"Trùng hợp quá, Toại An quận chúa."

Cố Ly không phải người quá thân thiện nhưng cũng sẽ không từ chối người ta từ ngàn dặm, nàng cũng chào hỏi lại:

"Đã lâu không gặp hai người."

Rõ ràng Vệ Hàm Giác có chuyện muốn nói, lại bị ánh mắt của Vệ Hàm Anh ngăn cản:

"Gần đây trong nhà có việc, tỷ muội chúng tôi khó ra khỏi cửa."

Cố Ly nghe xong khẽ giật mình trong lòng:

"Đúng rồi, Vệ đại tiểu thư có thư từ qua lại không? Cuộc sống của nàng ấy ở Lăng Quốc thế nào?"

Nét mặt hai tỷ muội đều lộ ra vẻ không được tự nhiên, Cố Ly thấy vậy cũng không nói thẳng ra. Vệ Hàm Anh cười nói:

"Đại tỷ làm quận chúa hòa thân, tất nhiên được đối xử trọng hậu, nhưng đến nay không có thư từ qua lại, có lẽ hai nước ngàn dặm xa xôi."

Cố Ly gật đầu:

"Đúng là vậy."

Đúng lúc này, bánh bao thịt của Cố Ly đã đóng gói xong, Cố Ly gật đầu với hai tỷ muội Vệ gia rồi cầm theo bánh bao rời đi.

Cố Ly đi rồi, Vệ Hàm Giác mới nói:

"Nhị tỷ, tại sao không cầu Toại An quận chúa giúp đỡ? Đại tỷ nói võ công của nàng ấy rất cao."

Vệ Hàm Anh lắc đầu:

"Dù sao cũng là chuyện của Vệ gia chúng ta, không tiện kéo theo Toại An quận chúa vào."


Cố Ly trở về phủ trưởng công chúa, Tần Tê đã rời giường. Lúc này đang chậm rãi đi bộ, Đậu Tím ở bên cạnh nhìn Tần Tê di chuyển còn chậm hơn cả ốc sên, đôi con ngươi đen láy chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Tê chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy Cố Ly cầm theo túi bánh bao vào cửa. Đậu Tím lập tức nhảy qua nằm trên vai Cố Ly, ngửi thấy mùi bánh bao liền kêu lên.

"Không được, cái này là cho Tê Tê." Cố Ly đưa tay cốc nhẹ lên cái đầu nhỏ của Đậu Tím, Đậu Tím liền nằm yên không nhúc nhích nữa.

"Cho một cái nè." Tần Tê hào phóng, nàng cầm một cái bẻ ra, lấy thịt bên trong đút cho Đậu Tím ăn từng chút một.

Cố Ly nhìn Đậu Tím ăn khí thế, bèn nói:

"Cái gì nó cũng ăn được."

"Nó phải thử độc." Tần Tê thuận miệng nói.

"Bánh bao này không có độc." Cố Ly trả lời.

Tần Tê lập tức cảm thấy không đúng, vội vàng xua tay:

"Ly tỷ tỷ, muội không phải nghi ngờ tỷ!"

Cố Ly đưa tay kéo Tần Tê vào lòng, giống như vừa rồi cốc lên trán Tần Tê:

"Muội nghĩ gì vậy? Sao ta lại hiểu lầm muội nghi ngờ ta? Ý của ta là sau này chúng ta ăn cái gì đều phải để Đậu Tím thử qua trước sẽ an toàn hơn. Nhất là những thứ bên ngoài."

"Dạ." Tần Tê nhân cơ hội này ỷ lại vào Cố Ly, không muốn đứng dậy.

"Eo muội còn mỏi không?" Cố Ly xấu xa hỏi.

"Ly tỷ tỷ..." Tần Tê đỏ mặt vùi mặt vào lòng ngực Cố Ly. Ăn đậu hủ trước đã.

Sao Cố Ly lại không biết chút tâm tư này của Tần Tê, nhưng nàng sẵn lòng để cho Tần Tê muốn làm gì thì làm, dù sao cơ thể của nàng chỉ dành cho Tần Tê:

"Đừng vội ăn ta, ăn bánh bao trước. Lát nữa nguội lạnh ăn không ngon."

Tần Tê cười khanh khách, ngay từ đầu nàng cảm thấy Cố Ly là người hay xấu hổ cho nên cố ý trêu chọc. Sau này lại phát hiện Cố Ly chính là sói đội lốt cừu, chuyên ăn thỏ trắng là nàng. Bây giờ xem ra, Cố Ly là sói vương! Xấu hổ rụt rè ban đầu đều là giả! Là chính nàng ngây thơ dâng đến trước mặt Cố Ly để cho Cố Ly ăn, mình thật là ngốc! Nhưng vui vẻ thì có sao đâu nhỉ?

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Chính Duẫn Đế nhìn Tân Văn Bác đi đến, hắn chấp nhận số phận, gật đầu:

"Người một nhà không nói hai lời, phò mã có yêu cầu gì cứ nói thẳng."

Tần Văn Bác vẫn mỉm cười, hắn phát hiện hoàng thượng bị cả nhà họ lừa gạt bắt chẹt vẫn không giận. Hắn cười cười, Chính Duẫn càng thấp thỏm trong lòng. Hai huynh đệ Tần gia này, đệ đệ càng cao tay hơn ca ca, nụ cười này rất dọa người.

"Phò mã, có chuyện gì nói thẳng đi." Chính Duẫn Đế hoàn toàn chấp nhận buông xuôi.

"Hoàng thượng, Tê Tê..." Tần Văn Bác vừa mở đầu, trong lòng Chính Duẫn Đế đã thầm than: "Quả nhiên, tới nữa rồi."

"Nếu Tê Tê muốn thành thân, ngài chuẩn bị bao nhiêu sính lễ?"

Chính Duẫn Đế vừa nghe thấy liền mở to mắt nhìn: "Tê Tê muốn thành thân? Nhưng nàng với Toại An... không phải... Chuyện này? Không đúng... Tê Tê... chuẩn bị sính lễ?" Hệ thống ngôn ngữ của Chính Duẫn Đế bắt đầu rối loạn.

Tần Văn Bác tiếp tục cười:

"Vốn dĩ chuyện của Tê Tê và Ly Nhi, chúng ta nên chuẩn bị cho Tê Tê xuất giá, nhưng các nàng đều là nữ tử, nghĩ lại cưới hay gả đều giống nhau. Trưởng công chúa khăng khăng để Tê Tê cưới Ly Nhi vì vậy phải chuẩn bị sính lễ chứ không phải của hồi môn."

"Ồ ồ." Chính Duẫn Đế gật đầu, cuối cùng cũng rõ: "Nhưng các nàng đều là nữ tử, thành hôn thế nào?"

"Chẳng qua chỉ là nghi thức, chỉ cần trưởng công chúa và vi thần đồng ý, hoàng thất cùng với phủ An Quốc Công cũng đồng ý là được. Chúng thần sẽ không làm tiệc lớn khách khứa nhiều, chỉ một bàn yến tiệc trong nhà là được." Tần Văn Bác nhìn thấy Chính Duẫn Đế liên tục gật đầu bèn nói tiếp: "Tuy nói tất cả đều đơn giản nhưng dù sao Tê Tê cũng là nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa và vi thần, lần cưới thê tử này trước nay chưa từng có, sính lễ tuyệt đối không thể keo kiệt. Trưởng công chúa nói nàng sẽ đem tất cả của hồi môn của mình ra làm sính lễ cho Tê Tê, phủ An Quốc Công cũng sẽ ra một số lớn, chẳng hay hoàng thượng ngài..."

Đã nói đến mức độ này thì làm sao Chính Duẫn Đế không nghe ra phò mã đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Nói chung cũng là một bài học để hắn khắc cốt ghi tâm, đúng không? Được rồi, dù sao cũng là cho Tần Tê, cho bao nhiêu hắn cũng chẳng tiếc.

Hoàng thượng quả thật rất yêu thương Tần Tê, bút lớn cầm lên cho ra một con số khiến Tần Văn Bác phải giật mình. Một số thứ đồ cổ như thư họa, đồ bằng ngọc, châu báo, tơ lụa. Chính Duẫn Đế nghĩ kỹ rồi, đưa đầu là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, nên hắn trực tiếp đưa đúng chỗ.


Tần Văn Bác nghẹn cười, điều hắn muốn không phải là mấy thứ này cùng với ngân lượng của Chính Duẫn Đế, mà là biểu cảm chấp nhận số phận này của Chính Duẫn Đế, rất thú vị. Tuy hắn không hỏi nhưng nhìn bộ dạng này của Chính Duẫn Đế thì có thể tưởng tượng được trước đó thê tử và đại ca của hắn đã làm ầm ĩ cỡ nào.

"Hoàng thượng ưu ái Tê Tê, vi thần và trên dưới Tần gia đều cảm động và ghi nhớ hoàng ân bao la này." Hắn vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên cáo từ: "Vi thần còn phải đi cầu kiến hoàng hậu nương nương."

Chính Duẫn Đế suýt chút nữa hộc máu, cái tên này là người gì vậy chứ? Xảo trá xong với hắn thì cũng không sao, giờ còn muốn qua chỗ hoàng hậu nương nương đào thêm một khoản? Tiếp tục như vậy, có phải chuẩn bị gặp hết người này đến người khác trong cung, sau đó cướp sạch hết?

"Phò mã, phò mã." Chính Duẫn Đế vội vàng gọi Tần Văn Bác chuẩn bị rời đi: "Hoàng hậu nương nương gần đây không khỏe, ngươi đừng đi làm phiền nàng. Như vầy đi, phần của hoàng hậu trẫm cũng ra, thế nào?"

Tần Văn Bác chấp tay sát đất:

"Vi thần một lần nữa thay Tần gia cảm động và ghi nhớ hoàng ân mênh mông."

Bây giờ Chính Duẫn Đế sợ hắn tạ ơn, luôn cảm thấy tạ ơn xong lại tiếp tục bắt chẹt mình một phen. Hắn nghĩ thì nghĩ vậy chứ vẫn như trước ban tiền bạc gấp đôi. Đồ thì không có gấp đôi. Hắn nghĩ hoàng hậu sẽ chuẩn bị một ít đồ nữ nhi thường dùng rồi.

Lúc Tần Văn Bác cầm theo danh sách ban thương sơ bộ rời khỏi cung, Chính Duẫn Đế đang đếm đầu ngón tay tính nhẩm, Tần gia đã hết người đến tìm hắn tính sổ? Bản thân tính toán cũng không chịu, còn sai Hỉ Lộc giúp hắn tính.

"Cũng may Tần gia chỉ có hai nhi tử!" Chính Duẫn Đế tính toán xong thì nói ra một câu từ tận đáy lòng.

Tần Văn Bác trở về phủ trưởng công chúa, thuật lại tình cảnh Chính Duẫn Đế bị bắt chẹt, trưởng công chúa cười đến chảy cả nước mắt, nàng cười xong thì thở dài:

"Hoàng huynh cũng quá đáng thương, bạc này chúng ta lưu lại một nửa thì bỏ vào sổ sách chung của phủ An Quốc Công, một nửa thì dùng danh nghĩa của phủ An Quốc Công quyên góp cho triều đình khi có thiên tai. Phò mã cảm thấy thế nào?"

Tần Văn Bác gật đầu:

"Công chúa suy nghĩ chu đáo, vi phu mặc cảm."

Trưởng công chúa nở nụ cười đầy hạnh phúc. Điểm nịnh nọt này của phu quân nàng rất hài lòng. Đây cũng là chút tình thú giữa phu thê, biết rõ là nịnh hót nhưng trong lòng vẫn vui vẻ."

Ở Chiêu Dương Điện trong hoàng cung.

Hoàng hậu đang nghe Chính Duẫn Đế nói chuyện trong ngự thư phòng, nở nụ cười không hề phúc hậu.

Chính Duẫn Đế định sừng sộ lên để giữ gìn chút tôn nghiêm đế vương nhưng nghĩ lại cũng tự mình bật cười:

"Trẫm tới tìm nàng tố khổ."

Hoàng hậu cố gắng một lúc lâu mới thu lại ý cười:

"Nô tì cảm thấy lần này hoàng thượng đã nhận được giáo huấn."

Chính Duẫn Đế nhíu mày:

"Lần sau nếu còn ai dám có chủ ý với Tê Tê, trẫm sẽ tru di tam tộc!"

"Hoàng thượng, ngài đừng quên, người sử dụng thủ đoạn hại Tê Tê đa phần là người của hoàng thất." Còn chu di tam tộc? Chẳng khác nào hoàng thượng tự giết mình!

Lần này Chính Duẫn Đế không có đùa mà nghiêm túc nói:

"Nàng chỉnh đốn hậu cung thế nào rồi?"

"Nên đánh đều đánh một lần, chỉ là hoàng thương lần này ban thưởng có phải sẽ gây ra một vòng đố kỵ mới?" Hoàng hậu khó tránh khỏi lo lắng. Nàng đứng đầu hậu cung, cũng không muốn nhìn thấy các công chúa vì đố kỵ Tần Tê mà có hành động vượt quá phép tắc. Ngược lại, nàng hi vọng hậu cung hòa thuận, công chúa đều thuận lợi thành thân, như vậy nàng mới xứng danh hoàng hậu.

"Mấy đứa con này, tại sao không rõ khổ tâm trẫm sủng ái Tê Tê chứ? Nếu năm đó không có Dung Nhi uống ly rượu độc, giờ người chịu đủ dày vò khó bảo toàn tính mạng của Viêm Độc đã không là các nàng. Trẫm cũng không nhận ra các nàng có thể chịu đựng được dày vò của Viêm độc trong người, năm ấy bị hành hạ đến muốn tự sát nhưng Dung Nhi vẫn ẩn nhẫn, hơn nữa các nữ nhi của trẫm... Tê Tê một mình gánh chịu tất cả đau khổ giày vò, trẫm bồi thường cho các nàng ấy không có gì quá đáng." Đạo lý này Chính Duẫn Đế hiểu rõ, hoàng hậu cũng hiểu, nhưng các vị công chúa chưa từng tiếp xúc với Viêm độc thì không biết.

Các nàng chưa từng trải qua giày vò của ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, mãi mãi sẽ không hiểu được nỗi đau khi độc bộc phát. Các nàng đố kỵ Tần Tê được sủng ái, cười trên nỗi đau mang Viêm độc trong người của Tần Tê, cả đời không thể thành thân, đã định trước chết mà không có người nối dõi. Người đã có lòng dạ tăm tối sẽ luôn luôn ghen ăn tức ở.

Tác giả có điều muốn nói:

Chính Duẫn Đế: Có ai quản không? Người của Tần gia sắp leo lên trời rồi!

- -------Hết chương 69-----

Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận