Nhóm người Cố Ly trở lại kinh thành, Bảo Hòa công chúa Trình Lân đã rời kinh. Đối với lần chấn chỉnh này, trưởng công chúa không nói nhiều lời. Nàng nhìn thấy hai nữ nhi bình an trở về thì đều đem tất cả chuyện không vui ném ra sau đầu.
"Các con đi mấy ngày nay, mẫu thân lo lắng gần chết. Giờ cuối cùng cũng trở về bình an, tối nay ta có thể ngủ yên giấc rồi."
Con đi ngàn dặm mẫu thân lo âu*, đặc biệt Tần Tê lớn như vậy nhưng chưa từng rời khỏi kinh thành, lần này lại đi xa, trưởng công chúa lo lắng cơm nước không ngon, ngủ không ngon giấc, cũng may phu quân Tần Văn Bác ở bên cạnh an ủi mới chịu đựng được khoảng thời gian qua.
*儿行千里母担忧 nguyên câu là 儿行千里母担忧,母行千里儿不愁: nghĩa là con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Cha mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con cái hơn hẳn con cái lo cho cha mẹ.
"Mẫu thân, Tê Tê rất nhớ người."
Tần Tê rất ngây thơ, luôn trực tiếp thể hiện tình cảm của mình dành cho người nhà ra bên ngoài. Nàng cũng lần đầu tiên rời khỏi trưởng công chúa lâu như vậy, mặc dù có Cố Ly ở bên nhưng vẫn sẽ nhớ nhà, nhớ người thân.
Lúc này Tần Tê nhào vào lòng trưởng công chúa, ra sức dụi dụi, giống như mèo con nũng nịu.
Trưởng công chúa vừa ôm Tần Tê vừa nói với Cố Ly ở bên cạnh:
"Ly Nhi, chuyến này con cực khổ rồi." Trưởng công chúa hiểu rõ trên vai Cố Ly gánh nặng trọng trách cỡ nào khi vừa phải bảo vệ Tần Tê được an toàn, lại phải đi cứu người.
Cố Ly cười nói:
"Mẫu thân, ngài đừng nói những lời khách sáo này với con."
"Không nói nữa." Trưởng công chúa vẫy tay, dặn dò: "Tú Như mau đi dặn dò trù phòng làm nhiều món các quận chúa thích."
Cung nữ Tú Như nhận lệnh đi sắp xếp. Trưởng công chúa nói tiếp: "Mau trở về rửa mặt nghỉ ngơi, chờ trù phòng làm xong cơm nước, ta dặn họ đưa đến Khang Viên, các con nghỉ ngơi xong thì đến tiền viện."
Hai người bôn ba đường xa quả thật cũng mệt mỏi, liền cáo từ trưởng công chúa trở về Khang Viên. Ở Khang Viên, bốn Mễ đã sớm nhận được tin tức, lúc này nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong. Hai người tắm rửa thay y phục, sau đó cùng nhau nằm trên giường nghỉ ngơi. Tần Tê xấu xa trêu ghẹo Cố Ly, mãi cho đến khi bị Cố Ly đặt dưới thân ăn sạch sẽ mới ngoan ngoãn ngủ.
Nhìn Tần Tê đã ngủ say, Cố Ly chậm rãi đứng lên mặc áo trong vào, khoanh chân ngồi trên giường luyện công. Nội thương của nàng trên cơ bản đã khỏi nhưng mấy ngày gần đây lúc luyện công nàng cảm nhận có gì đó khác lạ. Nàng biết đây là dự báo võ công của mình sắp lớn mạnh, nên gần đây chỉ cần có thời gian nàng liền luyện công ngay, tranh thu mau chóng đạt tới cảnh giới cao nhất.
Lúc Tần Tê tỉnh lại, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn. Tuy đều đậy nắp nhưng mùi hương của thức ăn vẫn bay ra, quyến rũ con sâu tham ăn của Tần Tê.
"Ly tỷ tỷ?" Tần Tê không nhìn thấy Cố Ly, không xác định nên cất tiếng gọi.
Tiểu Mễ nghe thấy liền đi vào: "Quận chúa, Ly quận chúa vừa dặn dò ngài ấy ra ngoài một lát sẽ nhanh chóng trở về. Trù phòng đã đưa cơm nước đến, ngài muốn ăn trước lót dạ không?"
Tần Tê lắc đầu:
"Ta chờ Ly tỷ tỷ về ăn chung."
Tiểu Mễ hầu hạ nàng đứng lên mặc y phục chải đầu, vừa rảnh tay thì Cố Ly đã trở về, đúng là một lát thiệt.
Tần Tê hiếu kỳ hỏi:
"Ly tỷ tỷ, tỷ đi làm gì?"
Hiếm khi Cố Ly hăng hái, dáng vẻ phấn chấn làm cho cả người nàng giống như phát sáng. Nàng đi đến kéo Tần Tê nói: "Nội công của ta cuối cùng cũng đạt tới thành công lớn! Ta vừa ra ngoại cảm nhận thử!" Cố Ly vẫn là dáng vẻ hờ hững nhưng có thể để nàng mất bình tĩnh thì đại khái chỉ có võ công, thư viện và Tần Tê.
"Thật sao? Quá tuyệt vời!" Tần Tê hoàn toàn không hiểu rõ đạt thành cảnh giới kia có ý nghĩa sâu xa cụ thể là gì nhưng làm cho Cố Ly cao hứng như vậy nhất định là một chuyện rất khó để đạt được. Dù sao chỉ cần Cố Ly vui vẻ, nàng sẽ cùng vui vẻ với Cố Ly.
Hồng Mễ từ ngoài cửa đi vào:
"Hai vị chủ tử, ăn cơm trước đã. Cơm nước lạnh thì không còn ngon."
Tiểu Mễ và Hồng Mễ lấy từng món từng món trong hộp đựng ra, bày đầy bàn lớn.
"Quao, nhiều quá!" Tần Tê nhìn thấy cũng há hốc miệng. Tuy phủ trưởng công chúa là gia đình hoàng thân nhưng trưởng công chúa và Tần Văn Bác đều hiểu dân sinh nhiều khổ ải, cũng không theo đuổi xa hoa lãng phí. Tần Tê chịu ảnh hưởng của phụ mẫu, tuy từ nhỏ đến lớn áo cơm không thiếu nhưng cũng sẽ không lãng phí. Nàng hiếm khi thấy cảnh một bàn lớn đầy thức ăn chỉ hai người ăn, có thể thấy được trưởng công chúa sợ các nàng ở bên ngoài ăn uống không ngon đến mức nào.
Tần Tê nói:
"Các ngươi mỗi món lấy một nửa đi ăn đi, ta và Ly tỷ tỷ ăn không hết."
Giang Mể và Tiểu Mễ liếc nhìn nhau, họ biết chủ tử là người có sao nói vậy, cũng không lừa người, nên bưng dĩa mỗi món lấy một nửa cùng với bọn hạ nhân trong Khang Viên chia nhau ăn.
Cố Ly nhìn con thỏ nhỏ nhà mình, cảm thấy quả là người vừa khôn khéo vừa biết quan tâm người khác, càng nhìn càng thích.
"Sao vậy?" Tần Tê quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Ly nhìn chằm chằm mình, nàng thích dáng vẻ Cố Ly nhìn chằm chằm mình, vì như vậy nàng sẽ cảm thấy mình là duy nhất trong mắt Cố Ly.
"Không có gì, ta cảm thấy Tê Tê của Ta là tốt nhất." Có thể để người như Cố Ly nói ra lời này quả là không dễ.
Tần Tê tủm tỉm cười: "Muội muốn làm Tê Tê tốt của Ly tỷ tỷ." Nói xong còn rướn người hôn lên gò má của Cố Ly.
Cố Ly ho khan một tiếng:
"Ăn cơm đi."
Buổi tối, ở trong phòng khách tiền viện phủ trưởng công chúa.
Phu phụ trưởng công chúa vừa ngồi phẩm trà vừa nghe Tần Tê kể chuyện các nàng đã trải qua ở Lăng Quốc. Thỉnh thoảng có một số việc Tần Tê không có trải qua liền để Cố Ly kể.
Tần Văn Bác cau mày hỏi:
"Nói như vậy lần này màn kịch hòa thân của Lăng Quốc là vì lệnh sư?"
Nói thật Cố Ly cũng cảm thấy kết luận này quá miễn cưỡng nhưng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác chỉ đành gật đầu. Tần Văn Bác vẫn cau mày, nhưng không hỏi tiếp.
Quan tâm của trưởng công chúa đặt trên người Vệ Hàm Kỳ:
"Đại tiểu thư Vệ gia lần này trải qua thăng trầm, chỉ mong tam hoàng tử Lăng Quốc là một dân thường nếu không... haizz!"
Chính Duẫn Đế nhận quốc thư và lễ vật bồ tội của hoàng đế Lăng Quốc, trong nhất thời cũng không dễ đoán được Lăng Quốc dây dưa như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Vốn dĩ hai cuộc hôn sự trời cao tác hợp kết quả lại chẳng thành. Đoan Vương giờ đây còn nhốt mình trong vương phủ, cả ngày u sầu không vui. Chính Duẫn Đế gấp gáp tìm nữ tử danh môn cho hắn, còn chưa chỉ hôn đã bị Đoan Vương vào cung cự tuyệt. Đoan Vương nói mình tuổi còn nhỏ, muốn học tập chút chính sự, tạm thời không muốn thành thân. Hôn sự trước Chính Duẫn Đế thấy có lỗi với Đoan Vương nên lần này không muốn ép buộc, cho nên chuyện này tạm thời lắng xuống.
Chiêu Dương Điện.
Từ sau sự việc Tần Tê bị bắt cóc, đây là lần đầu trưởng công chúa dẫn theo Tần Tê vào cung. Hoàng hậu nhìn thấy Tần Tê hoạt bát chạy nhảy liền vui mừng.
Hoàng hậu cười nói:
"Tê Tê không sao là tốt rồi. Dung Nhi, chuyện lúc trước là chúng ta làm không tốt. Bảo Hòa cũng đã xuất giá, tính muội rộng lượng chớ đế trong lòng. Nếu muội còn ý gì khó bình tâm, nói ra bổn cung sẽ ra mặt thay muội."
Trưởng công chúa dùng khăn che miệng:
"Hoàng tẩu, tính cách ta ngài còn không rõ sao. Đời này ta không quan tâm gì cả, duy chỉ có nữ nhi này, Tê Tê từ khi sinh ra đã chịu nhiều khổ đau, ta cảm thấy dù cưng chiều nàng ra sao cũng vẫn thiếu nàng, Nàng thay ta chịu khổ! Giờ được Ly Nhi cứu giúp, tránh được đau khổ do Viêm Độc tái phát mỗi tháng, nhưng rồi lại gặp phải sư tình thế này. Hoàng tẩu, đều là mẫu thân nên ngài nói trong lòng ta cảm giác ra sao? Ta biết Bảo Hòa nói ta lòng dạ độc ác, trong cung rất nhiều người cũng nhìn ta như vậy, nhưng như vậy thì sao? Ở vào địa vị của ta, bọn họ nhất định còn tàn nhẫn hơn ta. Lòng dạ độc ác thì lòng dạ độc ác, ai quan tâm? Chỉ cần Tê Tê của ta bình an, tất cả tiếng xấu mình ta chịu."
Hoàng hậu vỗ tay trưởng công chúa an ủi:
"Ai lại cảm thấy muội lòng dạ độc ác? Mẫu thân bảo vệ nữ nhi của mình, không có gì quá đáng. Bảo Hòa tuổi còn nhỏ, vẫn không hiểu chuyện, chờ một ngày nào đó nàng làm mẫu thân người ta rồi sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của muội."
Hoàng hậu nhìn Tần Tê ở trong viện đuổi theo con mèo trắng nhỏ rất vui vẻ, hoàn toàn không chút xa lạ, bản thân nàng cũng mừng. Nàng lấy ra một tờ giấy từ tay cung nữ bên cạnh đưa cho trưởng công chúa:
"Đây là sính lễ thành thân trong cung dành cho Tê Tê. Muội xem có gì không hợp tâm ý không."
Trước đó Tần Văn Bác vào cung bắt chẹt Chính Duẫn Đế liền hứa tặng sính lễ, hoàng hậu rất dụng tâm chọn lựa. Sau khi chọn xong, bởi vì Tần Tê đi Lăng Quốc, hoàng hậu nghĩ trưởng công chúa chắc chắn lo lắng an toàn của Tần Tê nên không có lòng dạ nghĩ những chuyện khác nên để đến bây giờ. Vừa khéo mượn lý do nàng mời hai mẫu nhi trưởng công chúa vào cung.
Người sợ gặp mặt, cây sợ lột vỏ.
Nhìn mặt thì có ba phần tình người, cho dù có mâu thuẫn gì cũng tiện nói ra.
Trưởng công chúa nhận lấy, nhìn sơ qua, trong làm thầm giật mình. Nàng là công chúa thuộc hoàng thất, thứ tốt gì chưa từng thấy qua? Không nói gì khác, chính là năm ấy nàng gả cho Tần Văn Bác, Chính Duẫn Đế gần như dời phân nửa kho riêng trong hoàng cung làm của hồi môn cho trưởng công chúa. Bây giờ nhìn thấy danh sách này, số lượng cũng không khác lắm năm đó.
"Hoàng tẩu có lòng." Nàng nói như vậy thì đã xem như hài lòng.
Ai ngờ hoàng hậu lại lấy trên tay cung nữ một tờ giấy khác đưa cho nàng:
"Phần này là trong cung tặng Toại An làm của hồi môn.
Trưởng công chúa nhướng mày, còn có cả Cố Ly? Danh sách của hồi môn của Cố Ly ít hơn một chút so với Tần Tê nhưng con số vẫn vượt xa dân chúng bình thường. Trưởng công chúa xem xong, lúc này có chút thông cảm cho ca ca tẩu tử của mình. Hai phần lễ vật này tặng xong, chung quy sau này hoàng tử đón dâu, công chúa xuất giá phải giản dị lại rất nhiều: "Muội không ngờ Ly Nhi cũng có." trưởng công chúa thành thật nói. Dù sao đế hậu đều nhìn Tần Tê từ nhỏ đến lớn, yêu thương thật lòng có thể lý giải nhưng Cố Ly không phải huyết mạch hoàng thất, xuất hiện trước mặt đế hậu bất quá chỉ chừng nửa năm, có thể để hoàng cung bỏ ra một khoản lớn, quả thật hiếm thấy.
Hoàng hậu nhìn thấy trưởng công chúa không có dị nghị, tiện thể nói: "Thân phận Toại An đặc biệt, nàng là người của Phi Diệp Tân, hoàng thượng nói không thể thất lễ, hơn nữa nàng mấy lần cứu Tê Tê, xem như lễ vật tạ ơn, những thứ này nên có. Đồng thời, các nàng thành thân rồi sẽ thành người một nhà, những thứ này cho ai cũng có gì khác nhau đâu." Hoàng hậu cầm hai tờ giấy giao cho cung nữ: "Dựa theo danh sách này chuẩn bị."
"Thật ra..." trưởng công chúa nói: "Tê Tê và Ly Nhi cũng không thiếu mấy thứ này." Ý của nàng rất rõ ràng hoàng cung không cần ban nhiều như vậy.
Hoàng hậu nghe xong lời này mới thật sự yên tâm. Có thể thấy trưởng công chúa suy tính thay cho họ, cũng xem như buông xuống chuyện trước kia:
"Những thứ này đều là hoàng thượng xem qua rồi đồng ý, nếu cho hai đứa nhỏ, muội cũng đứng từ chối nữa. Mấy năm nay trong hoàng cung xa hoa lãng phí thành đặc tính, tặng đồ đi để những người này biết cần kiệm mà sống."
Trưởng công chúa cười, ngầm hiểu:
"Nếu hoàng tẩu đã nói như vậy, muội thay Tê Tê và Ly Nhi nhận hết. Sau này đổi ý muội cũng không trả."
Hoàng hậu cười nói:
"Nha đầu ba hoa. Nữ nhi sắp thành thân rồi, miệng lưỡi vẫn còn sắc bén."
Lúc này Tần Tê ôm mèo trắng vào điện: "Cữu mẫu, mẫu thân, Tiểu Bạch có vẻ đói rồi." con mèo Tiểu Bạch ở trong lòng nàng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không có tính tấn công, lúc này chỉ ở trong lòng nàng kêu meo meo.
Hoàng hậu sai người làm đồ ăn Tiểu Bạch thích đưa đến, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thơm liền từ trong lòng Tần Tê nhảy ra ngoài, bắt đầu ăn. Trưởng công chúa gọi Tần Tê đến ngồi cạnh mình, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng:
"Con đã lớn rồi, sao còn nghịch ngợm như vậy? Không để ý gì cả."
Tần Tê nghe xong khom người hành lễ đúng chuẩn:
"Dạ hiểu, thưa mẫu thân."
Hoàng hậu và trưởng công chúa nghe xong đều bật cười. Hoàng hậu bảo Tần Tê đến ngồi cạnh mình, hỏi:
"Tê Tê, sao Ly tỷ tỷ của con vẫn chưa vào cung?"
Tần Tê thành thật trả lời:
"Dạ Ly tỷ tỷ đi thăm Tâm di."
"Tâm di?" Hoàng hậu cảm thấy khó hiểu, Cố Ly còn người thân?
Trưởng công chúa giải thích:
"Là lão bản của Tâm Nguyệt phường, bằng hữu tốt của mẫu thân Ly Nhi, cũng là người đưa Ly Nhi đến thư viện Phi Diệp Tân."
Về thân thế của Cố Ly, hoàng hậu chỉ nghe từ những người khác nhau, mỗi người một ít, nghe trưởng công chúa nói bèn gật đầu:
"Nói vậy mặc dù là một nữ tử nhưng cũng nghĩa cao tận trời."
"Đúng vậy, cho nên Ly Nhi rất tôn kính nàng."
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, hỏi Tần Tê ở bên cạnh:
"Tê Tê, con gặp qua Tâm di chưa?"
Tần Tê gật đầu:
"Dạ gặp qua rất nhiều lần. Tâm di rất đẹp, tính tình cũng tốt."
Hoàng hậu hỏi:
"Bổn cung ban cho nàng vài thứ được không?"
Mắt Tần Tê phát sáng: "Thật ạ? Cữu mẫu, người tốt quá đi!" Tần Tê ôm lấy hoàng hậu.
"Ôi chao, sớm biết làm như vậy sẽ khiến Tê Tê vui vẻ, bổn cung đã sớm làm." Hoàng hậu trở tay ôm lấy Tần Tê, vỗ về nàng.
Tâm Nguyệt phường.
Cố Ly ăn trưa xong mới đến. Nhạc Như Tâm vừa dậy, đang ở trong căn phòng đầy sa đỏ của mình chải đầu, nhìn thấy Cố Ly đi vào, cười nói:
"Lúc đi không báo một tiếng, lúc về còn nhớ đến thăm Tâm Di này, xem ra vẫn chưa quên."
"Tâm di, con... đi khá vội..." Cố Ly định giải thích nhưng lại cảm thấy không có gì muốn giải thích.
Nhạc Như Tâm bật cười: "Đứa nhỏ này quá thành thật. Con giải thích gì với ta? Nói như con vứt bỏ ta thay lòng đổi dạ." Nàng ném một cái nháy mắt về phía Cố Ly, làm Cố Ly sợ giật nảy mình. Phải nói rằng cả người Nhạc Như Tâm phát ra một cổ mê hoặc lòng người, cả nàng cũng khó chống đỡ.
"Con trở về bình an là tốt rồi." Nhạc Như Tâm thu hồi giọng điệu trêu đùa, nàng đi đến ôm lấy Cố Ly, giọng đầy quan tâm.
Cố Ly kể cho Nhạc Như Tâm nghe về chuyến đi Lăng Quốc, đương nhiên chỉ kể những chuyện thú vị, những chuyện mạo hiểm nàng đều lướt qua. Cố Ly không giỏi ăn nói, không sinh động như Tần Tê nhưng Nhạc Như Tâm nghe rất hăng say.
"Nghe con kể những chuyện này, trái lại ta muốn đến các nước xem thử." Nhạc Như Tâm đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào, nàng nheo mắt lại: "Nhân lúc ta còn có thể đi được, nhìn xem phong cảnh đa dạng, con người khác nhau."
Trong nhất thời không có tiếp lời. Nàng tán thành Nhạc Như Tâm làm như vậy nhưng đừng nói đi đến các nước đường xá xa xôi, lại không ai bảo vệ Nhạc Như Tâm thì khó bảo đảm sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Con lo lắng cho ta?" Nhạc Như Tâm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Ly như có điều suy nghĩ.
"Chung quy phải có người đi cùng ngài mới được." Cố Ly nghiêm túc nói.
"Đó là tất nhiên, hơn nữa trên đường cô đơn ta chịu không nổi." Nhạc Như Tâm đi tới nói: "Ly Nhi, nếu ngày nào đó con phát hiện Tâm di không còn ở đây, vậy có nghĩa là ta đã tìm được người nguyện ý đi cùng ta chu du các nước." Nhạc Như Tâm cười tủm tỉm, lúc này không còn tâm tình nữ nhân mà hồn nhiên như thiếu nữ.
Cố Ly gật đầu:
"Ngài sẽ tìm được."
Nhạc Như Tâm thở dài: "Nói thì dễ! Ồ, đúng rồi, con với Phụng An quận chúa..." Ánh mắt của Nhạc Như Tâm sáng tỏ không cho Cố Ly né tránh.
"Chúng con sẽ thành thân." Cố Ly thẳng thắn nói, ở trong kinh thành Minh Tịch, ngoại trừ trưởng công chúa, nàng chỉ có mình Nhạc Như Tâm là người thân, nàng hi vọng nhận được chúc phúc của người thân.
Nhạc Như Tâm cười xấu xa:
"Nè, con là ở trên hay ở dưới?"
Cố Ly trợn tròn mắt nhìn Nhạc Như Tâm:
"Tâm di..."
"Ôi, xấu hổ kìa!" Nhạc Như Tâm trêu chọc: "Chuyện đó có gì đâu, bất quá ta thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của quận chúa nhất định là ở dưới." Nhạc Như Tâm nói trắng ra: "Ly Nhi, nữ tử yểu điệu, con cần phải thương yêu quận chúa một chút mới được."
"Khụ... khụ..." Cố Ly chỉ có thể dùng tiếng ho khan che giấy nỗi xấu hổ. Nói tới nói lui sao lại rơi vào đề tài ngượng ngùng này?
"Được rồi được rồi, biết con da mặt mỏng, Tâm di không nói nữa." Nhạc Như Tâm thật lòng thả cho Cố Ly một con đường sống. Ngay khi CỐ Ly vừa thở phào, Nhạc Như Tâm lại hỏi: "Khi nào con dẫn quận chúa tới cho ta xem?"
Cố Ly khó hiểu:
"Tâm di đã gặp Tê Tê rồi mà?"
Nhạc Như Tâm vung khăn tay, một làn gió thơm thổi qua: "Sao giống được? Trước đó vẫn là quận chúa, bây giờ là... ầy..." Quan hệ này khó tả, người từng trải mọi thứ như Nhạc Như Tâm cũng không biết nói thế nào: "Dù sao lần nãy cũng phải gặp người trong nhà."
Cố Ly cũng không phản bác gì, thật ra nàng thấy trước đó Nhạc Như Tâm có thiện ý và bao dung Tần Tê, cũng không hề xem Tần Tê là người ngoài.
Gia trưởng hai bên đều cực kỳ đồng ý hôn sự của Cố Ly và Tần Tê. Về phần Cố gia, từ đầu đến cuối sẽ không có ai nhắc tới.
Thụy Vương phủ.
Tuy rằng chuyện Cố Ly và Tần Tê thành thân không công khai với bên ngoài nhưng hoàng cung kiểm kê vật phẩm quy mô lớn rất khó tránh được tai mặt người đời. Vật phậm đưa đến phủ trưởng công chúa cũng không phải bí mật gì. Thụy Vương Trình Kiệt nghe được tin tức từ phía Võ Hiền phi: nói trong hoàng cung đang chuẩn bị rất nhiều vật phẩm tặng cho Tần Tê làm thiêm trang lúc thành thân. Đây là một chuyện cực kỳ không bình thường. Nếu Tần Tê phải gả đi, hoàng thượng chỉ hôn đương nhiên phải truyền ra tù mấy tháng trước, nhưng bây giờ trong hoàng cung cũng đã kiểm kê vật phẩm lại không thấy thánh chỉ chỉ hôn, Tần Tê thành thân, gả cho ai hoàn toàn không có tin tức. Đây là Tần Tê! Là nữ tử được sủng ái nhất Minh Tịch, không thể nào im lặng không một tiếng động đã thành thân.
Trình Kiệt cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì vậy phái người theo dõi tìm hiểu, rất nhanh thì có kết quả. Tần Tê vậy mà thành thân với Cố Ly! Lúc Trình Kiệt nhận được tin tức này ngay lập tức muốn kéo người đưa tin ra đánh một trận. Là hai nữ tử, hắn không biết sao? Hai nữ tử sao có thể thành thân? Nhiều năm chịu đựng làm cho hắn đè xuống lửa giận trong lòng, hắn kiên nhẫn đợi tin của những người khác. Kết quả tin tức của mỗi người đều y như vậy: Tần Tê thành thân với Cố Ly. Hoàng thượng đã ban chỉ hôn, chẳng qua là ý chỉ bí mật. Có thể nhìn thấy mật chỉ này ngoại trừ phủ trưởng công chúa và phủ An Quốc Công thì cũng chỉ có người có quyền lực trong triều: Tả tưởng. Nhưng Tả tướng chẳng phải Tần Văn Uyên-đại bá của Tần Tê sao? Thảo nào quần thần trong triều không một ai phản đối, hóa ra căn bản không ai biết chuyện này.
Xem ra sự việc này là thật, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, giữa hai nữ tử... là tình yêu? Hắn cẩn thận nhớ lại giữa Cố Ly và Tần Tê, từ khi hắn biết đến Cố Ly quả thật luôn che chở Tần Tê. Hơn nữa nghe nói Viêm độc của Tần Tê cũng là được Cố Ly áp chế, vì thế giảm được nỗi đau do độc bộc phát mỗi tháng. Nhưng những chuyện này với Trình Kiệt mà nói chẳng phải là thủ đoạn của Cố Ly để leo lên sao? Cũng chính vì thủ đoạn đó trưởng công chúa mới nhận Cố Ly làm nghĩa nữ, giữa Cố Ly cùng trưởng công chúa đều có yêu cầu của mình, rất công bằng. Sao bất ngờ lại trở thành Cố Ly và Tần Tê thành thân, chuyện đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi? Hơn nữa ngay cả phụ hoàng của hắn lại đồng ý!
Hiện tại Trình Kiệt bắt đầu nghiêm túc tự hỏi người như Cố Ly. Trước kia hắn chỉ xem trong Cố Ly dũng mãnh, hắn muốn cưới Cố Ly về để mạnh càng thêm mạnh, nhưng bây giờ hắn cảm thấy Cố Ly hơi tà tính. Tất cả người tốt xung quanh nàng đều bị nàng thu phục, tất cả người không tốt đều sẽ xui xẻo. Nghĩ lại ngay từ đầu Cố Ly đơn độc đến kinh thành, nửa năm ngắn ngủi đã làm đảo điên một thế gia trăm năm, cùng với thân phận thuộc thư viện Phi Diệp Tân, hắn cảm thấy khó hiểu rốt cuộc Phi Diệp Tân ra sao mà bồi dưỡng ra một đệ tử như vậy? Hãy nhìn muội muội Ngọc Thiến công chúa Trình Yên của hắn, tuy khác với các công chúa còn lại nhưng cũng không đạt đến trình độ của Cố Ly.
Nghĩ đến đây, Trình Kiệt khó tranh khỏi nghĩ tới nỗi niềm khó nói của bản thân. Mấy tháng nay, bởi vì hắn bất lực, ngay cả Chính phi Lương Cầm Trăn cũng có lời oán trách. Đừng nói ân sủng, nữ nhân luôn hi vọng có một đứa con nhưng hắn bây giờ có lòng nhưng bất lực, bụng của Chính phi Trắc phi vẫn chậm chạp không có tin tốt truyền ra, dù không ai dám ở trước mặt hắn nói này nói nọ nhưng lỗi không sinh được con lại đổ lên người nữ nhân. Lương Cầm Trăn và Cố Nhân có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ đành cố gắng ít ra ngoài. Nhưng cứ như vậy, người thân cận đều thấy có vấn đề. Ngay cả mẫu phi Võ Hiền phi cũng hỏi chuyện này, Trình Kiệt cũng hết cách, hắn chỉ đành nói đẩy cho Chính phi Trắc phi gần đây sức khỏe không tốt. Võ Hiền phi khuyên hắn nạp thêm thiếp, vì hoàng gia sinh con đẻ cái. Trình Kiệt lập tức viện cớ đùn đẩy. Tuy lần này che giấu được nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Trình Kiện nghĩ đến nỗi khổ của bản thân liền phiền muộn. Hắn cảm thấy sự việc này khó tránh khỏi liên quan Cố Ly, cũng từng muốn tìm Cố Ly hỏi chuyện. Nhưng chuyện này phải hỏi thế nào? Cố Ly lại là nữ nhân tà đạo, lại biết Cố Ly và Tần Tê sắp thành thân, hắn vẫn quyết định tìm Cố Ly hỏi cho rõ.
- ---Hết chương 82---
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^