Quận Chúa Truy Phu

Kì thật Tề Bạch kinh ngạc cũng có lý do. Ngoại trừ Họa Nguyệt cô nương
ra, chủ thượng của bọn hắn chưa từng tiếp xúc nữ nhân khác. Nên khi thấy vị Nguyệt cô nương không hề sợ hàn khí chủ thượng phát ra mà líu ríu
bát quái hăng say với chủ thượng. Mà ngài lại rất kiên nhẫn không nổi
giận mà lắng nghe nàng huyên thuyên không ngớt.

Bọn người Tề
Bạch tận mắt nhìn thấy vị Nguyệt cô nương này mặc dù không có nội công,
võ công cũng chỉ đủ để phòng thân nhưng khi đám sát thủ chạy tới tấn
công thì nàng phất tay gảy gảy bột phấn khiến cho sát thủ thất khiếu đầy máu. Sau đó thấy nàng nhíu mày ra lệnh bày trận cho thủ hạ trong thời
gian ngắn nhất diệt hết.

Mà những sát thủ đến truy sát này không phải đến từ một kẻ mà nhiều kẻ đứng đằng sau. Mỗi lần đánh nhau Bảo Bảo đứng một bên không chỉ bày trận mà còn quan sát từng đặc điểm trên
người sát thủ để tìm ra manh mối kẻ đứng sau đồng dạng Tề Ngôn bên cạnh
cũng quan sát phân tích như Bảo Bảo.

”Chỉ cần qua được thành này thì sẽ có người tiếp ứng, chắc chắn chúng cũng sẽ biết mà Lạc Đà thành
lại là địa bàn của chúng. E là nơi này đã bày sẵn thiên la địa võng để
chúng ta nhảy vào.” Bảo Bảo bình tĩnh nói.


”Đúng vậy, như cô
nương nói, cạm bẫy đã giăng đầy rồi. Chỉ còn một cách liều mà thôi.” Tề
Bạch nhíu mày “Tại hạ cho rằng cải trang...”

”Cải trang? Trong các ngươi ai có bản lĩnh cải trang này?” Bảo Bảo hỏi.

Thấy bọn họ đều nhìn vào mình, nàng xua tay “các ngươi đừng nhìn ta, ta lại đại phu tinh thông y thuật, không biết mấy thứ này.”

”Mấy phương án quang minh chính đại đi vào hay cải trang hoặc là giương đông kích
tây các người nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Các ngươi nghĩ được bọn chúng
cũng sẽ nghĩ được thôi.” Bảo Bảo bổ sung.

”Ngươi đã có kế hoạch.” Tề Đế luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

”Đúng vậy, nếu các ngươi tin tưởng, ta có cách đưa các ngươi đến kinh thành Đại Tề.” Bảo Bảo cười nhạt.


”Được, ngươi nói”

”Phía Bắc một trăm dặm là biên giới của Đại Tề và Đại Mạc. Mà Đại Mạc lại có
con đường có thể đến kinh thành Đại Tề mà không cần qua Lạc Đà thành.
Vừa hay nơi đến được lại là địa phận của ngươi.”

”Đi” vẫn là câu nói ngắn gọn mà lạnh lùng vang lên.

”Chủ thượng” Tề Bạch vội hô.

”Nếu Nguyệt cô nương đây đã có kế sách thì chắc chắn được an toàn của trẫm nhỉ.”

”Haha, vừa khéo người đang trấn thủ biên giới hai nước Tử Trúc vương là chỗ quen biết của bản cô nương.”

”Hừ, chỗ quen biết bình thường mà có thể hỗ trợ đế vương nước khác sao? Mà
người hỗ trợ lại là nhi tử mà lão hoàng đế Đại Mạc yêu thương nhất?” Ai
đó hừ lạnh.

”Chứng minh nhân phẩm bản cô nương tốt. Người gặp
người thích, hoa gặp hoa nở.” Bảo Bảo giả bộ tự kỉ đánh trống lảng. Sau
đó leo lên ngựa dẫn đầu chạy về phía trước. Theo sau là đám người Tề
Ngôn và thuộc hạ của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận