Quận Chúa Truy Phu

”Gia mới không
sợ, gia mặc dù không có nội lực nhưng có y thuật, hừ.” Bảo Bảo không
phục phản bác. Nhưng khi gặp hoạ nàng mới hối hận vì không nghe lời nhắc nhở của Tề Ngôn.

”Vị công tử này, mau vào trong, hôm nay đệ
nhất hoa khôi Như Lan~~~ cô nương của Phong Hoa Lâu biễu diễn đấy~~~.”
Tiếng nói õng ẹo của ma ma Phong Hoa Lâu làm cho đám người Bảo Bảo nổi
cả da gà, đôi mày của Tề Ngôn như hình chữ xuyên (川) cũng đủ kẹp chết
một con ruồi.

”Mau đi thôi.” Tề Khôn thấp giọng nói rồi bước nhanh về phía trước.

Đoàn người nhanh chóng tránh thoát sự lôi kéo của đám cô nương lầu xanh đó chạy nhanh đuổi theo Tề Ngôn.

”Cái gì mà "Như Lan~~~", khó nghe muốn chết, có cần cuốn lưỡi kêo dài như thế không.” Bảo Bảo bĩu môi khinh thường.

”Đúng vậy đó, thật sự lộ liễu mà, cả đám nữ nhân mặc như không mặc đứng giữa
đường cái lôi kéo nam nhân. Thổ Châu này đúng là cái gì cũng có.” Tề
Bạch cảm thán.


”Này, ngươi lúc nãy có ngắm nhìn mấy cô nương đó
không, nếu thích có thể nạp vài người về làm ấm giường a.” Bảo Bảo nhảy
tới sau lưng Tề Ngôn chọt chọt lưng hắn.

”Ui da,...” Bảo Bảo xoa mông đứng dậy “ngươi không thích thì thôi, người đừng có hỡi một tý là đẩy ta ngã xuống đất chứ.”

Sau khi nghe thấy lời chọc ghẹo của Bảo Bảo, trên trán Tề Ngôn nổi đầy gân
xanh không khách khí phất tay hất Bảo Bảo sang một bên.

Còn tại
sao Đại Hắc Tiểu Hắc lại chịu để yên cho Tề Ngôn hất Bảo Bảo ư? Bởi vì
mấy tháng nay số lần nhìn thấy tiểu chủ tử ngã là bao nhiêu bọn họ cũng
không nhớ. Ngã hoài cũng không sợ, lúc nào cũng thích trêu trọc vị Tề Đế không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc này.

”Thiếu gia, Nguyệt gia chúng ta đến Mỹ Thực Lâu nổi tiếng Thổ Châu ăn uống trước rồi lên đường.” Tề Bạch đề nghị.

”Được.”


”Hừ” giọng hừ lạnh của Nguyệt gia xem như là đồng ý đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

”Khách quan, mời ngồi” Tiểu nhị cười hề hề dẫn đoàn người Bảo Bảo vào.

”Không biết khách quan muốn dùng gì ạ?”

”Cho một phần bánh bao thịt, hai phần thịt kho tàu, một phần gà luộc thêm
một chum Nữ Nhi hồng nữa.” Bảo Bảo phẩy phẩy quạt ra vẻ công tử phong
lưu nói.

”Dạ được, khách quan chờ một tí.”

”Thổ Châu
đúng là đầm rồng hang hổ, một tiểu nhị cũng có nội công thâm hậu.”
Nguyệt gia anh tuấn tiêu soái sáp lại gần Tề Ngôn, hai tay sửa sang lại
cổ áo không biết bị lệch từ lúc nào của Tề Ngôn.

”Cẩn thận.” Tề Ngôn phối hợp cuối đầu chỉnh chỉnh búi tóc Nguyệt gia. Hai người chỉ cách nhau chưa tới năm phân.

Nhưng mọi người nhìn vào lại thấy một đôi công tử giữa bàn dân thiên hạ công khai âu yếm nhau.

”Thiếu gia cùng công tử đừng ngược những người cô đơn như thuộc hạ a~” Tề Bạch ngồi một bên ai oán nhìn hai người ân ái nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận