Quận Chúa Xinh Đẹp Đem Lòng Yêu Mã Văn Tài


“Công Tôn Huyền Ninh!” Chúc Anh Đài tức giận, giơ tay muốn đánh trả lại Huyền Ninh, cô lớn như thế này cha mẹ nàng cũng chưa từng đánh nàng, dựa vào cái gì đến lượt nàng ta đánh nàng!
“Quân tử cái gì chứ!” Công Tôn Huyền Ninh bắt lấy tay của nàng, bỗng nhiên có chút vô lại cười nhạo: “Bản công tử bảy tuổi vào sòng bạc, mười tuổi xuống thanh lâu! Đánh nhau với du côn lưu manh không tính là ít! Quân tử cái gì! Chẳng qua là các người đang cố làm ra vẻ quân tử thôi!”
Nàng nói thật, nàng bảy tuổi vào sòng bạc, chẳng qua sòng bạc đó là do cha mẹ nàng mở ra, nàng mười tuổi cũng từng vào thanh lâu, chẳng qua thanh lâu đó là địa phương hoàng cữu lung lạc tin tức của triều thần, nàng cũng từng đánh nhau với du côn lưu manh, mà còn rất nhiều là đằng khác, nàng chỉ là đánh, còn nhị ca ca như ngọc của nàng là giết! So sánh mà nói, nàng thật sự là ôn hòa hơn nhiều rồi.

Một vài bạn học xem kịch lại một lần nữa bị dọa sợ rồi, ngàn vạn lần không ngờ đến công tử ngày thường ôn hòa lễ độ còn có thể có một vẻ mặt như vậy, quả thực vô lại đến cực điểm.


Tạ Đạo Uẩn ném sách lên trên bục giảng, trách mắng: “Công Tôn Huyền Ninh, các người là bạn học cùng trường! Dám đánh người trước mặt thầy giáo, có phải không tôn trọng thầy giáo quá rồi không?”
“Không tôn trọng thầy giáo?” Công Tôn Huyền Ninh cười như không cười liếc mắt nhìn Tạ Đạo Uẩn: “Ai tôn trọng ai?” Giọng điệu âm trầm chỉ có người bây giờ đang đứng gần nhất là Lương Sơn Bá và Tạ Đạo Uẩn có thể nghe thấy.

Nhìn sắc mặt Tạ Đạo Uẩn có chút không tốt, Công Tôn Huyền Ninh lại thở dài một hơi, thu lại tư thái kia, khoanh tay cất cao giọng nói: “Nơi này là lớp học.


Mọi người đều có nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, làm như này có phải không có trách nhiệm quá rồi không? Những bạn học này của chúng tôi, bỏ học cũng tốt, không bỏ học cũng bỏ đi, chúng tôi đều là bỏ tiền để đi học! Mà các người nếu thật sự muốn dốc lòng học tập, nộp tiền cho tộc trưởng đi sẽ không đuổi các người ra khỏi của nữa!”
Vừa nói vừa liếc mắt sang hai chị em nhà Vương Lan Vương Huệ kia, thanh âm ngược lại cho chút nhu hòa: “Hai người là bác sĩ, đáng lẽ coi trọng nhất phải là ai cũng giống ai, bất kể là cho hay là nam nhân xem thường nữ nhân, đối với bác sĩ mà nói, đều nên đuổi từ ngoài cửa sao?” Chỉ chỉ Vương Lam Điền: “Xem sắc mặt hắn tái nhợt, Vương cô nương y đức của các người ở đâu rồi?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận