Quận Chúa Xinh Đẹp Đem Lòng Yêu Mã Văn Tài


Nhìn vết thương còn đang chảy máu, Vương Lan gật đầu, nhưng nhìn thấy tay của mình còn bị Huyền Ninh đè lên, hai gò má ửng đỏ, Huyền Ninh cúi đầu thu tay về.

Chờ Vương Lan đi rồi, Huyền Ninh từ trong ngăn tủ thuốc rút ra một cái kéo, bắt đầu cắt quần áo Chúc Anh Đài dính vào bên cạnh miệng vết thương.

“Công Tôn công tử, xin nhường một chút.

” Vương Lan có hơi xấu hổ mở miệng.

Thấy trong tay nàng cầm một bao ngân châm, Huyền Ninh hơi nghiêng người để cho nàng đi qua: “Ngân châm, giết người thì nàng có thể, nhưng cứu người thì không.



Nhìn Vương Lan nhanh chóng bấm chuẩn huyệt đạo, đâm bốn năm châm, từ từ cũng thật sự không chảy máu nữa.

“Việc này… Giữa trưa tháy Chúc công tử còn khỏe, tại sao lại thành như vậy?”
“Thư viện có người hành hung.

” Huyền Ninh nói một câu đơn giản: “Mũi tên này cũng may không có xuyên thấu bả vai, Lan cô nương nếu không bây giờ rút tên ra thì sao?”
Đối với việc Công Tôn Huyền Ninh hiểu chút y lý, Vương Lan mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng cũng ngượng ngùng hỏi nhiều, sau khi Vương Lan rút tên bôi thuốc lên Chúc Anh Đài, cổ tay cũng băng bó xong.

Xem Chúc Anh Đài này thân máu chảy đầm đìa quần áo, Công Tôn Huyền ninh vốn định giúp nàng thay đổi, nhưng nghĩ lại tư chước, vẫn là tính.

“Công Tôn công tử, ngươi này một thân…” Vương Lan chỉ vào Huyền Ninh một thân đầy máu.


Huyền Ninh khom lưng cầm lấy mũi tên rút ra từ trên người Chúc Anh Đài, nói: “Mũi tên này có tác dụng nên ta lấy đi, ta đi về tắm một chút trước, không thoải mái lắm.


Mới ra khỏi y xá đã nghe phía sau truyền đến tiếng mắng thê lương: “Công Tôn Huyền Ninh, ta không để yên cho ngươi!!!”
Nghe được có người nói không để yên cho nàng, Công Tôn Huyền Ninh hồ nghi xoay người, hóa ra là nha hoàn Chúc Anh Đài Ngân Tâm, đang nổi giận đùng đùng chạy về phía nàng, phía sau còn có Vương Huệ thở hồng hộc đi theo.

Vương Huệ một phen ggiữ chặt Ngân Tâm, vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Công Tôn Huyền Ninh một thân nguyệt bạch viện phục đã bị máu tươi nhiễm đỏ trên tay Công Tôn Huyền Ninh cầm mũi tên, mặt mỉm cười chậm rãi đi về phía bên này.

Nhìn bộ dáng này của nàng, dưới bóng đêm phảng phất như Tu La, sợ tới mức Ngân Tâm co rúm lại, lời nói đến miệng cũng nuốt xuống.

“Ngươi nói ngươi không để yên cho ta?” Huyền Ninh ý cười lành lạnh.

“Ngươi đả thương công tử nhà ta! Công tử nhà ta nếu xảy ra chuyện gì ta liền liều mạng với ngươi!” Ngân Tâm cố nén sợ hãi rống lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận