Edit: Cá
Lục Trĩ mang hai cốc nước chanh mật ong sang nhà Chu Thành An, diện tích trong nhà anh rất rộng, riêng phòng khách đã gấp ba lần phòng khách nhà cô.
Nhà ăn thiết kế độc lập, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, đồ uống để trước mặt.
Cốc thuỷ tinh vô cùng bắt mắt, nước chanh mật ong tuy dùng chanh leo nhưng phía trên miệng cốc có gắn một miếng chanh thường.
Ngửi qua sẽ nhận ra mùi chua của chanh trộn lẫn vị ngọt của chanh leo.
Chu Thành An nâng cốc uống một ngụm, chua ngọt mát mẻ vì Lục Trĩ có dùng thêm đá xay.
Chanh leo ngòn ngọt đi kèm chút chua của chanh thường tạo nên vị chua ngọt rất tuyệt, nhưng vị ngọt vẫn nhỉnh hơn xíu.
Càng uống càng thèm, sau bữa trưa được uống một cốc nước mát lạnh thực sự đã hờn.
Lục Trĩ nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi không thích bị người khác quản lý, nếu hợp tác khẳng định sẽ có những ý kiến khác nhau, thậm chí có khả năng bất đồng quan điểm.
Con người của tôi từ trước đến nay đều luôn kiên định với ý nghĩ của bản thân, nên không muốn hợp tác cùng bọn họ, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa biết giải quyết chuyện này như thế nào.”
Sau khi xuyên đến đây, thế giới này có rất nhiều điều, đồ vật mới lạ đối với Lục Trĩ, cô muốn tìm hiểu cũng tốn một khoảng thời gian.
Thậm chí có rất nhiều việc đều cần người khác giải thích.
Chu Thành An lấy điện thoại ra, mở video của vài food blogger cho cô xem.
Lục Trĩ xem đến mê mẩn, Chu Thành An chờ đến khi video kết thúc mới nói: “Cô có thể tự tạo dựng giá trị thương mại của bản thân và Mỹ thực trong trí nhớ thông qua truyền thông.
Mở Weibo hoặc mở một kênh trên app video, sau đó quay lại quá trình nấu ăn rồi cắt nối biên tập, đăng lên.
Những cái này Lý Lượng đều biết, những người muốn hợp tác cùng cô, đại khái cũng là làm việc kiểu này.”
Lục Trĩ: “Nhờ có Lý Lượng đến cửa tiệm của tôi phụ giúp….
Chu Thành An, cảm ơn anh.”
Chu Thành An cười nhẹ: “Lại nói, tôi cũng đã chiếm không ít tiện nghi của cô, đồ ăn cô làm nhiều người muốn ăn cũng không được.”
Lý Lượng không phải nhân viên chính thức của tiệm, chỉ là phụ việc tạm thời.
Khi cần thiết có thể nhờ Lý Lượng làm giúp vài chuyện.
Buổi chiều, Lý Lượng nhận được công việc mới.
Lý Lượng bảo đảm: “Những cái đó tôi đều biết, bà chủ nhỏ chỉ cần phụ trách nấu ăn thôi, những việc còn lại cứ để tôi lo.”
Lý Lượng nhanh chóng giúp Lục Trĩ đăng ký Weibo và mở kênh trên app video, còn có cả dấu tích chứng nhận, theo như yêu cầu của Lục Trĩ, đặt tên là “Mỹ thực trong trí nhớ”.
Buổi tối khi Mỹ thực trong trí nhớ đóng cửa, đúng lúc Lục Trĩ muốn ra thêm món ăn mới nên dứt khoát quay luôn video đầu tiên.
Lục Trĩ vào bếp vội vàng chuẩn bị, Lý Lượng nói cô cứ làm như bình thường là được, cô tin tưởng những việc quay chụp còn lại Lý Lượng có thể làm tốt.
Thịt nạc thịt mỡ đều được cô cho lên thớt, cắt nhỏ thành từng miếng, sau đó chặt thịt gà, ước lượng gia vị để cho vào nồi.
Lục Trĩ cầm một đôi đũa dài, quấy đều gia vị trong nồi rồi cho thịt lợn, thịt gà vào ướp.
Điều chỉnh lửa vừa phải để thịt có độ chín không quá già, Lục Trĩ tiếp tục đảo đều tay rồi quay sang cắt rau hẹ bỏ vào.
Thịt chín được bỏ qua một bên, Lục Trĩ bóc sạch vỏ tôm, làm sạch ruột rồi bỏ vào bát ô tô chạm khắc hoa văn cẩm thạch, tôm được bóc nhiều dần, cô cảm thấy đủ mới ngừng lại.
Phần bột bánh đã sớm được làm sẵn, cô chỉ việc cán ra làm vỏ sủi cảo.
Lực tay cán từ nhẹ đến nặng, dẹt bột mỏng rồi lại đảo qua dẹt tiếp, cán tới lui một hồi liền ra được vỏ sủi cảo đẹp mắt.
Lục Trĩ tay phải cầm vỏ sủi cảo, tay trái cầm thìa xúc phần nhân thịt cho vào, lại bỏ thêm một con tôm tươi lên trên phần thịt, sau đó mới cuộn sủi cảo, xoắn lại thành một cái sủi cảo vỏ mỏng nhân dày.
Bên ngoài vỏ bánh còn một lớp bột mỏng.
Lý Bành không có ở tiệm, gần trưa cậu mới có thời gian qua phụ giúp việc nên hiện giờ trong tiệm chỉ có ba người, Lục Trĩ tính toán làm khoảng 60 cái sủi cảo.
Phùng Thịnh có nhiệm vụ làm vằn thắn, sau khi xong thì cậu qua giúp Lục Trĩ gói sủi cảo.
Động tác cũng nhanh gọn nhưng so với Lục Trĩ vẫn còn chênh lệch nhiều, sủi cảo gói ra cũng rất đẹp mắt nhưng chung quy cấp bậc giữa sư phụ và đồ đệ thì không thể so sánh được.
Thấy nước trong nồi đã sôi sục, có bọt lăn tăn nổi lên nên Lục Trĩ bắt đầu cho sủi cảo vào.
Tuy sủi cảo không toả mùi rõ ràng nhưng Lý Lượng vẫn cảm thấy thèm ơi là thèm.
Sủi cảo nóng hổi được vớt ra đĩa, Lý Lượng động tác nhanh chóng bưng đĩa sủi cảo ra ngoài, tiếp tục quay chụp: “Bà chủ nhỏ, ăn cơm xong tôi về sẽ sẽ cắt nối video ngay lập tức, up Weibo và app video.”
Lúc bắt đầu ăn cơm Lý Lượng gắp sủi cảo nóng hổi lên thưởng thức, cắn một miếng, thịt và tôm đầy ú ụ.
Anh cảm thấy mình có thể ăn sạch ba đĩa sủi cảo trên bàn, ngon ngất ngây con gà tây.
Lý Lượng cắn hai miếng hết cái sủi cảo, ăn ăn ăn đến khi trong đĩa chỉ còn đúng một cái.
Anh đau lòng chia sủi cảo thành ba phần nhỏ, ăn hết vẫn cảm thấy chưa no.
Lý Lượng: “Bà chủ nhỏ, tôi vẫn muốn ăn nữa.”
Lục Trĩ ăn không hết, cô chỉ vào đĩa của mình, đang còn sủi cảo.
Sau đó liền nghe thấy Phùng Thịnh nói câu cảm ơn rồi bưng đĩa chạy……
Lý Lượng: “Phùng Thịnh, cậu là đồ sói đói!”
Lục Trĩ: “Trưa mai chúng ta lại ăn tiếp, vừa ăn cơm xong đừng có chạy.
Lát nữa tôi sẽ nhắc nhở Phùng Thịnh, anh dọn bàn nhé! Tôi ra quầy tính tiền.” Cô dừng một chút: “Tháng này tăng lương cho anh.”
Lý Lượng: “Cảm ơn bà chủ nhỏ!”
Tuy rằng Lý Lượng không thiếu tiền, nhưng đây là tiền tự kiếm bằng sức lao động của mình nên anh cực kỳ vui vẻ, nhiệt tình càng thêm nhiệt tình, động lực mười phần.
Nghĩ đến tương lai của Mỹ thực trong trí nhớ cũng có chút công lao của mình, anh liền hớn hở đi vào bếp giặt giẻ, mang ra lau sạch bàn ghế.
Lục Trĩ đang tính toán còn Lý Lượng chăm chỉ lau bàn ghế sạch bóng.
Đến khi Phùng Thịnh trở về, Lục Trĩ cũng đã tính xong tiền.
Lục Trĩ: “Tan làm đi, Lý Lượng, đành phiền anh về cắt nối video nhé! Hôm sau ăn sủi cảo, tôi sẽ làm riêng cho anh 30 cái.”
Lý Lượng: “Cảm ơn bà chủ nhỏ!”
Phùng Thịnh: “……”
Buổi tối Lý Lượng mở máy tính, bắt đầu chỉnh sửa video, kết quả càng chỉnh càng thèm chảy nước miếng.
Anh đành phải lấy một chai Sprite, vừa uống vừa chỉnh.
Đáng buồn là vẫn không kìm nén được sự thèm thuồng này nên anh trực tiếp “san sẻ” với Phùng Thịnh.
[Phùng Thịnh:???]
[Phùng Thịnh: Đây là video anh chỉnh?]
[Phùng Thịnh: Anh muốn gì!]
[Lý Lượng: Muốn ăn thì ăn đi, ngủ ngon~]
[Phùng Thịnh:…………]
Tài khoản Weibo và kênh mỹ thực trên app video của Lục Trĩ là Lý Lượng đăng ký giúp, anh biết mật khẩu nên sau khi cắt nối hoàn chỉnh liền trực tiếp đăng lên.
Trương Hà crush một nữ thần, hai người quen biết đã lâu, chỉ cần là việc nữ thần nhờ thì cậu sẽ dốc hết sức mà giúp đỡ.
Cuối cùng khi gom đủ dũng khí tỏ tình thì bị từ chối tuyệt tình, khiến cậu thương tâm hết sức.
Cậu buồn bã ở nhà lướt app video, mỗi lần lướt đến video nhạc buồn, hai mắt cậu lại thẫn thờ.
Sau đó cậu nhanh chóng lướt qua, lướt lướt lướt, bỗng đến một video.
Trương Hà nhíu mày.
Đây là cái gì, nấu ăn à?
Trương Hà định lướt qua, lại nhớ bản thân từng học nấu ăn để làm món ngon cho nữ thần trong lòng.
Cậu hồi tưởng ngày ấy khi đưa bữa sáng tự làm cho nữ thần đã bị từ chối không thương tiếc gì.
Trương Hà chợt loé lên suy nghĩ, nếu bữa sáng cậu làm ngon thì có phải nữ thần sẽ nói tiếng cảm ơn và đồng ý để cậu làm thêm bữa trưa, bữa tối hay không.
Nếu nữ thần thích, cậu sẽ làm cả bữa khuya luôn.
Cảm giác ươn ướt.
Gì vậy? Nước mắt ư?
Trương Hà sờ tay lên mặt mình, phát hiện ra đây không phải nước mắt, là nước miếng, nước miếng đó.
Trong video đang phát đến đoạn Lục Trĩ cho nhân thịt và tôm đầy ắp, gói sủi cảo lại.
Trương Hà đang không có tâm trạng ăn cơm, xem được video này liền muốn ăn cơm ngay tức khắc.
Cậu click mở phần bình luận liền thấy làn sóng tràn lan.
[A a a a a a, là bà chủ nhỏ kìa!]
[Mỹ thực trong trí nhớ đã có kênh riêng và Weibo rồi~]
[Tui ăn món bà chủ nhỏ làm đã thấy chưa đủ no, giờ xem video được tận mắt chứng kiến bà chủ nhỏ nấu ăn, tui lại muốn khuya rồi]
[Ha ha ha, tui biết rất nhiều tiệm bán sủi cảo ngon, còn ngon hơn Mỹ thực trong trí nhớ nhiều]
[Chỉ là sủi cảo thôi mà cũng mua seeding hả?]
[Chuẩn, seeding cả đấy, vậy nên mấy người không cần phải đến xếp hàng đâu.
Bà chủ nhỏ ơi! Sủi cảo là món mới sắp ra lo ư?]
Lý Lượng không ngủ, ngồi đọc thấy vài bình luận không thì nên nhíu mày, nhanh gọn xoá sạch, nhân tiện trả lời sắp tới Mỹ thực trong trí nhớ sẽ cho ra món mới là sủi cảo.
Trương Hà ghi nhớ kỹ sủi cảo nhân thịt tôm đầy ú ụ của Mỹ thực trong trí nhớ rồi lướt xuống video khác.
Cậu cho rằng bản thân lại bắt đầu tự hỏi vì sao nữ thần lại từ chối mình,….
nhưng chợt nhận ra trong đầu mình chỉ toàn hình ảnh sủi cảo nhân thịt tôm ú nu.
Trương Hà nuốt nước miếng, bưng bình nước to lên uống ực ực, cậu quyết định ngày mai sẽ đi ăn sủi cảo nhân thịt tôm tươi ngon, ú nu.
Sủi cảo đó, chắc là ăn ngon lắm đây.
Tuy rằng phần bình luận có cảm giác đang lăng xê, nhưng cậu cảm thấy làm ra sủi cảo hấp dẫn như thế, căn bản không cần phải lăng xê..