Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim


Edit: Cá
Khi Lục Trạch mở đóng gói, ai cũng nhìn qua trông rất thèm.
Người xem livestream cũng thèm không kém, có người vừa ăn vừa nhìn để giảm bớt cảm giác thèm thuồng ấy, show tuyển chọn bị coi như mỹ thực.
Đùi gà kho ăn vào có vị cay nhẹ, như có như không phiêu đãng trong không khí.

Lục Trạch múc một thía ngó sen lên ăn mới phát hiện nó không lẫn mùi kho, ngược lại thanh thanh như chỉ rửa sạch qua, cực kì kích thích vị giác khi kết hợp vị cay nhè nhẹ.
Lục Trạch: “Món này ngon lắm á chị, cay nhẹ hợp lắm này.”
Ăn liên tiếp mấy thìa ngó sen mới chuyển sang ăn rong biển, hai vị khác nhau hoàn toàn, tuy cũng có chút cay nhưng rong biển nhai vào rất mềm, trái ngược với ngó sen giòn nhẹ.
Hu hu hu….

chị mềnh làm món gì cũng ngon hết á.
Lục Trạch ăn sạch không chừa chút gì còn Lục Trĩ ngồi bên cạnh, một tay chống cằm mỉm cười nhìn em trai ăn xong mới chuẩn bị đứng dậy ra về.
Kết quả ăn xong Lục Trạch phát hiện có rất nhiều người gọi chị mình là chị, những người tham gia tuyển chọn với Lục Trạch còn bày tỏ quan hệ giữa mình và Lục Trạch cực kỳ tốt, cực kỳ thân thiết cho Lục Trĩ biết.
Lục Trĩ cảm thấy làm món kho cũng nhanh gọn nên nói: “Lần sau tôi sẽ mang nhiều đồ ăn đến nhé!”
Mặt Lục Trạch trầm xuống, đứng chặn trước người Lục Trĩ, nói: “Không phải chị đang vội về à?”
[Hu hu hu, sướng quá đê.]

[Chị ơi, chị à, chị ới, em có thể, em không cần ăn nhiều món ở Mỹ thực trong trí nhớ đâu, chỉ cần mở bán cải bẹ online số lượng lớn là được rùi ạ.]
[Không biết chị có định mở bán online rong biển hok ạ????]
[A a a a a a, tui muốn ăn, bà chủ nhỏ à, bán rong biển đi mờ, tui mua tui mua.]
[Hãy để em gả cho anh Trạch!!!!!!!!!!!!!!!!]
[Các chị em, nghe mị nói nè, Mỹ thực trong trí nhớ đang tuyển học trò sau bếp đó, mị cảm thấy có thể thử sức nha.]
[He he nghe vậy thì tui phải đến phỏng vấn gấp!]
[Ha ha ha……..]
…….
Buổi chiều Lục Trĩ ra tiệm nhưng không mở cửa, thế mà trong tiệm lại khá đông người khiến cô ngạc nhiên.

Vừa bước vào tiệm thì ai cũng đứng lên, có trai có gái, trong tay cầm một túi hồ sơ lý lịch.
Phùng Thịnh: “Bọn họ đến phỏng vấn xin việc.”
Lục Trĩ: “Nhiều thế à?”
Lục Trĩ từ trại huấn luyện trở về, trên mạng đã có nhiệt độ sẵn, không ít #Đến Mỹ thực trong trí nhớ xin việc#, rất nhiều người cảm thấy làm ở đây sớm muộn gì cũng thăng tiến, còn được ăn ngon mỗi ngày, nghĩ vậy nên người đến phỏng vấn không tính là ít.
Lục Trĩ: “Mọi người ngồi xuống đi, ai có kinh nghiệm nấu cơm hoặc đơn giản là thích việc bếp núc không?”
Trong tiệm có sáu, bảy cánh tay giơ lên.
Lục Trĩ: “Trong tiệm rất nhiều việc, công việc không hẳn chỉ bưng bê mà thi thoảng sẽ cần hỗ trợ sau bếp, quét dọn lau chùi, mọi người đừng nghe trên mạng bàn luận.


Nếu ai thật sự có ý định làm thì đưa lý lịch tôi xem nhé!”
Quả thật trong tiệm quá mức bận rộn, Lý Lượng ngoài việc bưng bê còn phụ trách bán hàng mang về, Lục Trĩ còn tính việc thanh toán giao hết cho anh nữa.

Còn Phùng Thịnh sẽ chuyên tâm phụ trách việc nấu nướng.
Lục Trĩ thấy một cô gái khá trầm, cảm thấy okok, đang định hỏi chuyện thì Chu Mỹ Lệ đi vào, nhưng chị ấy thấy hiện trượng phỏng vấn này đã nhanh chóng nói: “Em bận trước đi.”
Lục Trĩ: “Tôn Y, em có muốn thử không, nếu muốn thì ngày mai có thể đến làm.”
Cô gái bị gọi tên rất ngạc nhiên, cô ấy nắm chặt góc áo đứng lên, lúng túng chưa biết nói gì nhưng rất nhanh đã sốc lại tinh thần: “Em có thể, ngay bây giờ có thể vào làm!”
Lục Trĩ: “Không cần, ngày mai đến làm nếu cảm thấy hợp thì làm tiếp, còn không thì cũng không sao, chị vẫn trả lương giờ làm cho em.”
Đợi khi người phỏng vấn về hết thì Chu Mỹ Lệ mới đi vào: “Trùng hợp lắm nhá, chị đang định đề cử Tôn Y cho em đấy, con bé đó nhanh nhẹn tháo vát lắm, đừng thấy nó trầm tính ít nói mà nhầm, làm việc rất chăm chỉ đấy, tính cách hiền lành dễ bảo.”
Lục Trĩ: “Em không có yêu cầu mấy, nhanh nhẹn là được, lát em nói với hai người kia một tiếng để bọn họ chiếu cố con bé hơn.”
Lúc Lục Trĩ về đến nhà thì trên mạng đã tràn ngập câu hỏi về món đùi gà kho, liệu có phải món mới của Mỹ thực trong trí nhớ không, có bán rong biển online không…..

Lục Trĩ dứt khoát giao chuyện này cho Lý Lượng phụ trách, anh nhanh chóng trả lời sẽ chuẩn bị kĩ càng để đăng tải sản phẩm.
Lý Lượng bây giờ không thể nhận tiền lương như trước nữa, Lục Trĩ cân nhắc một chút liền hỏi Chu Thành An về lương thưởng thị trường dao động hiện nay, sau đó tăng lên cho Lý Lượng, xác định thêm cho anh một chức vị rõ ràng.

Lý Lượng vui vẻ chạy đi tìm người thiết kế danh thiếp cho mình, có điều Lục Trĩ còn không biết anh bạn Lý Lượng này sau khi danh thiếp ra lò đã cầm đi khoe khoang khắp các tiệc rượu lớn nhỏ, ngay cả hôm ăn sinh nhật Lý Tuấn Thành cũng đem ra khoe với ông, Lý Tuấn Thành lần này lại rất vui vẻ.
Thời tiết ngày càng lạnh, Lục Trĩ mặc áo ngắn tay đi ngủ lạnh run cả người, cô nhắn tin trước cho Phùng Thịnh sáng mai ra món mới là cháo tôm, để sáng sớm Phùng Thịnh đến tiệm mua nguyên liệu sẵn.
Trời se se lạnh, rất hợp để uống một bát canh nóng hoặc ăn một niêu cháo.
Phùng Thịnh đang ngủ mơ nghe thấy tin nhắn liền lim dim dậy, đọc tin nhắn xong nghĩ đến niêu cháo tôm thơm ngon liền nuốt nước miếng rồi lại chìm vào giấc ngủ, kết quả không tài nào ngủ được nữa.
Đã lâu không được ăn cháo bà chủ nhỏ làm, hu hu hu.
Một niêu cháo tôm nóng hổi, hu hu hu.
Sáng Phùng Thịnh dậy sớm hơn ngày thường, chạy đến chợ một chuyến mua đủ nguyên liệu cho món cháo tôm, trên đường về còn vừa đi vừa ngâm nga bài hát yêu thích.
Lý Lượng đến đúng lúc hỏi: “Làm món gì thế?”
Phùng Thịnh: “Bà chủ nhỏ nói hôm nay làm cháo tôm.”
Lúc Lục Trĩ đến thì thấy hai người trong tiệm kia đang cùng hát một bài, mỗi người một câu cứ thế thay nhau hát, Tôn Y ở một bên đang nghiêm túc lau bàn, một lần lại một lần.
Lục Trĩ vào bếp thấy gạo đã được ngâm sẵn trong nước, cô rửa sạch tay rồi cầm một nắm gạo lên nhìn qua sau đó mới tìm niêu để nấu, vì niêu có hạn nên cô chỉ làm hai mươi niêu cháo tôm.
Phùng Thịnh đi vào: “Để em giúp chị.”
Khách xếp hàng bên ngoài tiệm biết được hôm nay món mới lên sàn, là cháo tôm thì cực kỳ vui sướng.
“Giờ thời tiết chuyển lạnh, ăn niêu cháo nóng đúng là tuyệt vời ông mặt trời.”
“May hôm nay tôi đến sớm.”
“Chắc giới hạn số lượng rồi, cháo mờ.”
Ông nội Chu cũng đứng xếp hàng trong đội ngũ trước cửa tiệm, mấy hôm trước ông được thằng cháu nội Chu Thành An chỉ biện pháp này, chẳng biết có hữu dụng không nhưng vẫn thử xem sao, coi như cúi đầu với lão già họ Phùng kia đi.

Ông nội Chu không tin được lão già họ Phùng kia bữa trước ra ngoại ô chơi vô cùng vui vẻ, còn câu cá chơi cờ, giống như không nhớ đến ông là ai luôn.

Việc này khiến ông nội Chu vô cùng tức giận, sáng sớm đã đến xếp hàng ở đây, ông nghĩ kĩ rồi, ông mua đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ này xong sẽ mang đến ăn trước mặt lão già họ Phùng kia.

Nếu lão già đó chủ động nói chuyện với ông thì ông cũng không cho một thìa nào, tuyệt đối không cho.
Đến lượt ông nội Chu vào tiệm, khác một số người đến tiệm do giới thiệu trên mạng thì ông đến là vì thằng cháu đích tôn đề cử, ông rất tín nhiệm thằng cháu đích tôn nhà mình nên cũng muốn thử xem sao, ông nội Chu gọi một niêu cháo tôm.
Tuy tiệm khai trương sau tu sửa một lần, diện tích cũng rộng hơn rất nhiều nhưng vẫn thiếu bàn cho khách, vậy nên nhiều khách vẫn chưa có cơ hội vào ăn.
Người ngồi cùng bàn ông nội Chu đã bắt đầu ăn niêu cháo tôm của mình, lát sau Tôn Y cũng bưng một niêu cháo tôm ra cho ông.
Niêu cháo tôm nóng hổi đặt trước mặt ông, cháo trắng cùng tôm và rau xanh, còn có nấm hương ở một bên, bưng ra đã ngửi thấy một mùi thơm rất riêng, múc một thìa cháo thổi nhẹ rồi ăn, hương vị thơm ngon thanh thanh trượt xuống yết hầu, cực kì hấp dẫn.
Ông nội Chu sáng sớm chưa ăn sáng đã đến Mỹ thực trong trí nhớ, ban đầu còn chưa thấy đói, bây giờ lại cảm nhận được chiếc bụng của mình réo liên hồi nên ông nội Chu vội vàng gọi Tôn Y lại: “Cháu gái không cần đóng gói cho ông nữa, ông ăn ở đây luôn.”
Rất nhanh ông nội Chu đã múc một thìa cháo lên, thổi thổi rồi thưởng thức.

Ông nội Chu cảm thấy cháo này quá sức ngon rồi, vừa ấm vừa thơm, tôm ăn kèm rất tươi, chuẩn tôm sạch tôm tươi.
Ông nội Chu ăn mà sảng khoái cả thân già!
Lúc này ông đã quên béng mục đích đến Mỹ thực trong trí nhớ của mình, chỉ chăm chăm vui vẻ ăn cháo tôm, chờ đến khi ăn xong thì thằng cháu đích tôn gọi đến.
“Ông nội, ông và ông nội Phùng làm hoà rồi à?”
Ông nội Chu: “Cháu nói không sai, đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ này quả thật rất ngon, sáng mai ông muốn đến đây ăn cháo tiếp.”
“Ông và ông nội Phùng à?”
“Ông nội Phùng cái gì mà ông nội Phùng, lão già đó không chủ động nói chuyện, ông còn muốn mang niêu cháo tôm đến ăn trước mặt lão già đó đấy, để lão già đó nhận sai, nhưng cháo này quá ngon nên ông sẽ không cho lão già đó ăn đâu.”
“……..”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận