Quán Cơm Nhỏ

"Lão tam, chú thích làm luật sư đến thế cơ à?" Tô lão đại vô cùng đau đớn nhìn em mình.

"Hì hì!" Tô Bạch cười khúc khích. Đương nhiên thích, nếu không sao em phải mất công sức như vậy để giật lại văn phòng luật của mình!

"Anh, điều em thích nhất không phải làm luật sư. Trước đây thì đúng... bây giờ thì không." Tô Bạch nói.

Tô lão đại nhướng mày.

"Hiện tại em thích nhất là chủ quán, thứ nhì là Tiểu Mãn, thứ ba mới là làm luật sư." Tô Bạch nghiêm túc giải thích.

"Thì ra anh mày còn phải xếp sau công việc?" Tô lão đại nở nụ cười.

Tô Bạch giật thót người, vội vàng đính chính, "Anh, sao anh lại nói thế, đấy căn bản là hai phạm trù không thể so sánh mà! Công việc chẳng qua cũng chỉ là công việc, giữa anh em mình là thân tình quý báu nhất, làm sao đặt một chỗ so với nhau được."

Tô lão đại gật đầu, sắc mặt dễ coi hơn một chút, miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích này. Nhưng Tô lão đại à, hình như anh quên, anh và Tô Bạch là tình thân, Tô Bạch với Tiểu Mãn cũng là tình thân thì phải!

Tô lão đại đốt một điếu thuốc. Tô Bạch sợ dính mùi khói thuốc, lùi lại một chút.

"Lão tam, anh không còn trẻ, năm tới đã bốn mươi rồi. Chú còn muốn anh vất vả đến khi nào?" Tô lão đại không cam lòng. Dựa vào cái gì mà ai nấy đều được làm chuyện mình thích, chỉ mình anh sống chết kiếm tiền nuôi cả nhà?

"Anh, anh sức sống dào dạt như rồng như hổ, càng già càng dẻo dai, tuổi già chí chưa già, già vẫn sung mãn, lão tướng ra trận bằng hai người thường..." Tô Bạch điên cuồng vung thành ngữ nịnh bợ anh, không quan tâm dùng đúng hay chưa.

Tần Ly ngồi cạnh nghe được, tặc lưỡi.

Tô lão đại lạnh lùng dòm em trai, không nói không rằng.

Tô Bạch nhỏ giọng, "Anh, ít nhất anh có thể xông xáo hai chục năm nữa."

"Sau hai chục năm nữa thì sao? Chú nghĩ khi đó chú còn năng lực nhận vị trí của anh à?" Tô lão đại hừ lạnh.

"Hai mươi năm nữa, Trình Tiểu Mãn đã trưởng thành." Tần Ly nói một câu đánh thức cả hai.

Hai anh em nhất tề sáng rực mắt quay ra nhìn cậu bé sáu tuổi đang đung đưa cặp chân ngắn ngủn ngồi trên chạc cây gặm lê. Đúng rồi, nhà ta còn một đứa nối dõi mà! Tô lão đại gật gù, càng nhìn càng thỏa mãn, không hổ là con cháu nhà mình, nhìn đã thấy thông minh sáng láng.

Người thừa kế này, duyệt! Tô lão đại nheo mắt. Chủ quán, đây là tự cậu nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có hối hận.

"Bác có muốn ăn lê không ạ?" Trình Tiểu Mãn thấy có người nhìn mình, giơ quả lê đã gặm trơ lõi đưa cho Tô lão đại.

"Ngoan lắm, bác không ăn, con ăn đi." Tô lão đại cười híp mắt, thỏa mãn vô cùng, một tiếng "bác" ngọt ngào mềm mại ấm tận ngực.

Trình Tiểu Mãn gật đầu, ném hạt lê đi, chạy đến vòi nước rửa sạch tay, rồi mỗi tay cầm một quả chạy vào phòng khách.

"Ba ba ăn lê, ngon lắm." Trình Tiểu Mãn so so hai quả lê, nhét quả to vào tay cha, quả nhỏ đưa cho Tô Bạch, "Đại Bạch ba ba ăn lê."

Tô lão đại tái mặt rồi. Bọn họ được ăn lê còn mình chỉ được hạt lê! Thằng nhóc này, rất không đáng yêu. Ai dạy nó thành thế này, ta nguyền rủa mi!

Tô lão đại hầm hừ ra về. Cần phải chăm chỉ hơn chút nữa để sau này cháu nhận ca đỡ vất vả.

~*~

Tô Bạch chuẩn bị lên tòa bào chữa. Đây là vụ đầu tiên kể từ khi lấy lại văn phòng luật, anh hơi căng thẳng, đương nhiên không phải vì quan tòa mà vì chủ quán muốn đến xem.

Sớm hôm đó, Tô Bạch bắt đầu lục tung tủ quần áo, lôi ra bộ vest đẹp nhất, áo sơ mi trắng, cà vạt mới nhất, đôi giày bóng nhất, tự trầm trồ một phen sau đó hí hửng chạy tới trước mặt chủ quán.

Tần Ly sờ sờ cằm.

"Trông anh thế này, không biết còn tưởng chuẩn bị đi đón dâu!" Tần Ly bĩu môi.

Tô Bạch tự động dịch câu nói đó thành lời khen ngợi, tự mình chọn cho chủ quán một bộ thường phục thuần trắng. Một đôi hắc bạch, tuyệt!

Tô Bạch vừa lái xe vừa hát vui vẻ. Thấy vợ hài lòng, Tần Ly cũng cao hứng hơn.

Vương Diệu Diệu ngồi ghế sau, nhìn sếp mình, lại quay sang nhìn chủ quán, cuối cùng rút ra kết luận: hai người này nhất định có chuyện gì vui! Trúng sổ số? Kết hôn? Sinh con? Nghĩ đến một bức nam nam sinh tử hoành tráng, Vương Diệu Diệu văng máu mũi. Nhưng mà trông thế nào cũng là sếp mình có khả năng mang bầu cao hơn...

Lên tòa, Tần Ly thật sự choáng ngợp một phen. Bình thường người kia luôn vây lấy mình như một chú cẩu bự, không hề có bất kỳ hình tượng gì, khi lên tòa lại khác hẳn. Thì ra người kia có thể trở nên anh tuấn như vậy, chói mắt như vậy, hấp dẫn như vậy...

Tần Ly nuốt nước bọt, quyết định về nhà phải khao vợ một trận.

~*~

Không ngờ, sau khi về nhà, vợ lại tặng anh một quả bom nặng ký.

Đang bận rộn trong bếp, điện thoại vang lên, giọng Tô Bạch ở đầu dây bên kia nghe như nghiến răng kèn kẹt.

"Chủ quán à, anh hai tôi tới."

Hử? Anh hai? Là cái tên xấu xí giải phẫu một đám vật nuôi của vợ khiến vợ bị ám ảnh tâm lý? Tần Ly vung dao, củ cải bị chém thành hai nửa.

Tới đây, tôi sẽ "chiêu đãi" tận tình, tuyệt không để vợ khó xử! Tần Ly cất con gà ác trên thớt vào lại tủ lạnh, quyết định ra ngoài ăn cơm.

Sau đó, bạn Tần lần đầu nhìn thấy dã nhân.

Tóc dài ngang lưng, râu quai nón, da hơi sạm, có lẽ do ở trong rừng quá lâu, trông cũng lông lá hơn người da vàng. Trời lạnh như vậy chỉ mặc độc một cái áo thun cộc tay, bắp tay bắp chân cuồn cuộn nhìn rất vạm vỡ. Vượn người Thái Sơn là đây!

Tô Bạch vẫn nhàn nhạt, không lạnh nhạt không vồn vã, còn Tô lão nhị rất nhiệt tình, vừa chạm mặt đã cho chủ quán một cái ôm thật mạnh, sau đó bị em trai nắm áo ném sang một bên.

Buổi tối đi ngủ, Tần Ly có cảm giác khác thường, hình như có người rình coi. Tô Bạch ngủ rất say, Tiểu Mãn nằm cách khá xa. Tần Ly nheo mắt, không hề bất ngờ khi thấy đầu giường mọc thêm một cái bóng.

Cái bóng đứng ngẩn một lát, bỏ đi.

Hỉnh mũi ngửi ngửi không khí, trong phòng dường như có mùi thuốc gây mê chưa tan hết, Tần Ly nhíu mày, xem ra lão nhị nhà này quả thật có ý đồ! Chẳng lẽ đúng như vợ nói, muốn giải phẫu mình ra nghiên cứu?

Còn về vấn đề tại sao anh ta giữa đường bỏ cuộc, có lẽ là cải biến chủ ý, có thể do kiêng kỵ Tô Bạch, ai biết! Nhưng lần này Tần Ly không kiêng nể nữa. Xâm phạm nhà dân bất hợp pháp là đây! Có ý đồ quấy rối là đây! Cơ hội trả đũa tốt nhất là đây!

Hôm sau, Tô Bạch phải tăng ca không về nhà ngủ, Tần Ly cười cười, xách Tiểu Mãn sang nhà Vương Thiếu Khanh gửi một tối.

Trước lúc ngủ, anh giả bộ quên đóng cửa phía ban công, như tối qua. Đến nửa đêm, Tần Ly lại nghe được âm thanh cũ.

Cửa phòng bị đẩy khẽ, người mới vào vừa lách qua khe cửa đã bị một tấm drap giường chụp lên đầu, sau đó bị một gậy bóng chày nện chính xác vào gáy. Tần Ly bỏ gậy xuống, đá lật kẻ đã choáng váng kia, nhào tới quyền đấm cước đá.

Đánh đủ, lôi người sang trói vào ống nước trong buồng vệ sinh, Tần Ly bấm số của Tô Bạch.

Nghe được có lưu manh ghé thăm, Tô Bạch sợ hết hồn, chạy như bay về nhà.

Trong phòng khách, Tần Ly dựa vào tường khoanh tay nhìn anh, trên mặt không rõ cảm xúc. Tô Bạch chột dạ, theo ánh mắt chủ quán vào nhà vệ sinh, thấy một người đàn ông bị drap giường trùm kín nửa trên đang bị trói chặt vào ống nước.

Kéo drap xuống, Tô Bạch ngây người.

Là anh hai.

Tần Ly ném tới một cái túi nilon buộc chặt miệng, mở hé ra, mùi thuốc mê nồng nặc.

Tô Bạch trắng bệch mặt.

"Chủ quán, anh định xử anh ấy thế nào?" Tô Bạch thấp thỏm, định vươn tay ra chạm lại rụt về, anh không dám đụng vào chủ quán lúc này.

"Anh ta là anh ruột anh, anh nghĩ xem nên thế nào!" Tần Ly ngồi xuống salon, không để tâm lắm.

Tô Bạch tuyệt vọng. Anh biết, nếu chuyện này xử lý không tốt, cả đời này anh đừng mơ nhìn thấy chủ quán lần nữa. Chủ quán nhìn thì như chẳng để tâm cái gì nhưng trước giờ chưa từng là người dễ đối phó.

Tô lão đại đang ở thành phố khác, bị đoạt mệnh liên hoàn call suốt một đêm của em út cho đòi nên chạy tới. Vừa bước vào đã thấy lão nhị bị còng một chỗ vẫn còn hôn mê cùng với tang vật - khăn mặt tẩm thuốc mê, anh loạng choạng. Chủ quán đổi hồn là do anh không cẩn thận nói ra.

Một chậu nước lạnh rót vào người Tô lão nhị, lão đại lão tam nhất tề rùng mình theo.

"Lão nhị chỉ là quá ham mê nghiên cứu, nó sẽ không... cậu Trình..." Tô lão đại lắp bắp.

Tô lão nhị mê mang nhìn quanh, thấy chủ quán, mắt lại sáng lên.

"Sẽ không thế nào? Tối qua anh ta đã tới một lần rồi." Tần Ly cười nhạt.

Mặt Tô Bạch càng trắng hơn. Tối hôm qua? Anh hoàn toàn không hề biết. Nói vậy, đêm nay chủ quán cố ý.

Tô lão nhị vẫn đang chăm chú nhìn mặt Tần Ly, ánh mắt càng cuồng nhiệt hơn. Tá thi hoàn hồn, nguyên mẫu cực kỳ hiếm thấy, bỏ qua sẽ không còn cơ hội khác!

"Nói đi, cậu muốn xử lý thế nào?" Tô lão đại nhìn đứa út sắc mặt trắng nhợt mà nghiêm nghị, lùi một bước.

Tần Ly gật đầu: "Vậy chặt một tay đi. Tay nào cầm dao chặt tay đó là được."

Tô Bạch nheo mắt. Sao cảm thấy có điểm gì bất thường?

Tô lão đại trợn mắt há hốc miệng. Chủ quán trở nên ác như vậy từ khi nào?

Tô lão nhị càng ngu người. Sao, sao lại muốn chặt tay tôi? Tôi đã làm gì nào, chẳng phải tôi chỉ hiếu kỳ muốn sờ cậu một cái thôi sao? Chẳng phải vẫn còn chưa kịp sờ hay sao?

Tô lão nhị ăn nói vụng về, càng sốt ruột càng không nói rõ ràng được nên đành ra sức giãy giụa.

Tô Bạch nắm chặt tay chủ quán, môi run rẩy, cũng không nói lên lời.

Tô lão đại trấn tĩnh nhất, thương lượng với Tần Ly. "Hay là như vậy, cậu xem cũng chưa phát sinh chuyện gì, tôi giúp cậu đánh nó một trận cho đỡ tức, được không?"

Sắc mặt Tần Ly dịu lại, khẽ gật đầu đồng ý.

Tô lão đại vén tay áo ra trận.

Thấy tư thế đánh người quen thuộc, Tô Bạch cũng cảm thấy đau khắp mình mẩy.

Tô lão nhị bị đánh một trận ra trò, vừa oan ức vừa sốt ruột, kết quả càng kích động càng lắp bắp không ra lời. Sau đó bị đánh tả tơi.

Tô lão nhị cảm thấy tủi không chịu được, không dám trừng anh cả bèn ra sức trừng em út. Tôi trừng, trừng, trừng chết chú đi! Tôi gây sự với các người hay sao? Không phải chỉ là muốn tự tay sờ người tá thi hoàn hồn kia thôi sao, lại còn chưa sờ được, làm gì đánh ác như vậy? Lão tam ác nhất, nếu không phải chú ngăn không cho tôi sờ thì tôi cần gì mang thuốc mê lén đến đấy cơ chứ!

Tô lão nhị không kịp biện giải đã bị Tô lão đại ném về châu Phi.

~*~

Người đi hết, ngày lại an tĩnh. Thấy Tô Bạch luôn luôn cẩn cẩn thận thận nhìn lén mình, Tần Ly không nỡ lòng. Nguồn :

"Anh nói xem, sao anh hai lại làm như vậy? Anh rõ ràng là..." Tô Bạch cảm thấy rất thương tâm, nhìn chủ quán hòng mong được an ủi.

"Tôi cũng thấy kỳ. Anh nói xem, nếu anh ta định trói người, ngày đầu anh ở đó không nói, ngày hôm sau anh đi vắng lại tới nhưng trên người không mang theo dây, chỉ có thuốc mê. Anh ta định chở tôi đi nghiên cứu hay còn có dự định khác?" Tần Ly làm bộ nhớ tới. Kỳ thực, từ lần đầu người nọ lẻn vào phòng, anh đã cảm giác anh ta không có ác ý, hơn nữa lúc người nọ bị đánh, ánh mắt rất vô tội và oan uổng.

"Anh cả bảo đã nhốt anh ấy ở châu Phi rồi, mấy năm nữa sẽ không cho về. Còn nữa, sau này nhất định phải đóng kỹ các cửa." Tô Bạch vẫn còn sợ hãi trong lòng. Tuy anh cả nói anh hai chỉ là hiếu kỳ chứ không có ác ý nhưng anh vẫn không dám tin tưởng, càng không dám đem chủ quán ra mạo hiểm.

~*~

Tô lão đại có nỗi khổ không nói lên lời.

Trong cơn tức giận, anh lôi đứa em gây họa của mình đi, về sau cẩn thận hỏi lại mới phát hiện rất nhiều điểm không ổn.

Lão nhị bảo: Em không có ác ý mà.

Lão nhị bảo: Lúc vừa bị đánh em đã hô "là tôi đây, đừng đánh" nhưng người kia nói "chính là muốn đánh anh".

Suy nghĩ một chút, liền hiểu. Lần này là chủ quán báo thù giúp lão tam!

Chẳng phải sao? Người thứ nhất đánh lão nhị đúng là cậu ta nhưng đập một gậy rất chuẩn, vừa vặn đánh ngất nó lại không gây tổn thương gì. Vết thương trên người lúc sau cũng vậy, không tổn thương gân cốt nhưng sẽ đau đớn một thời gian, có vẻ những vết thương nặng nhất của lão nhị đều do ông anh này chế tạo.

Cái này gọi là "mượn đao giết người" đi? Đáng giận nhất là, thằng út nhất định không tin, còn bảo anh ly gián bọn nó!

Bác cả nhà họ Tô đột nhiên cảm thấy đau đầu quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui