//
Để tiện hành động, ông chủ Bì thay một bộ quần áo đen, Văn Hi còn cho hắn một cặp kính râm đeo ở ngực, vừa nhìn là biết không phải người tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hốt lên đồn công an.
Thông thường trong phim vai chính lên sàn với hình tượng này thì đều ngồi Mercedes-Benz Maybach hoặc G-Class, dù thế nào cũng phải là xe bốn bánh, nhưng khổ nỗi ông chủ Bì không có bằng lái, vẫn cưỡi con xe điện màu vàng cà tàng kia phi đi như bay.
(Hai dòng Maybach và G-Class của Mercedes-Benz)
Văn Hi đứng trên lầu nhìn hắn rời đi, vẻ mặt phức tạp nhòm cái xe điện hai bánh nhỏ nhắn, một lần nữa xác nhận rằng con Tỳ Hưu này sống ở nhân gian rất chi là vất vả.
Bởi vì có thể sẽ đối mặt với hiện trường ác chiến, ông chủ Bì còn đặc biệt đội mũ bảo hiểm, trong cốp sau còn chuẩn bị cho Na Tra một cái, cố gắng đạt tới độ an toàn tuyệt đối.
Đến khi hắn lái xe điện chậm rì rì đỗ ở bên cạnh Na Tra, tam thái tử đã thua hết sạch đậu vui vẻ trong trò đấu địa chủ, đang cầm di động ngồi thừ lừ.
(Đậu vui vẻ là tiền ảo dùng để tính điểm trong game “Đấu địa chủ vui vẻ” trên QQ. Đấu địa chủ thì mình từng chú thích rồi đó.)
“Người đâu rồi?” Bì Tu cởi mũ bảo hiểm ra, “Sao chỉ có hai chúng ta thôi, người phe bên kia đâu?”
Na Tra nghiến răng: “Tôi chờ anh gần nửa tiếng rồi đấy, nếu mà đánh nhau thật thì mình tôi đủ sức cân đối thủ rồi, anh đến để giúp gọi 120 chắc?”
Bì Tu: “Thế phải nói sớm chứ, mình cậu cũng giải quyết được thì còn gọi tôi tới làm gì?”
Hắn vỗ vỗ cái xe điện bên dưới: “Cái này không thể trách tôi được, tôi không có bằng lái, chỉ có thể lái con xe rùa bò này thôi, tam thái tử thông cảm chút đi.”
Na Tra ngó con xe điện màu vàng còn dán cả sticker vịt con vàng kia, xoa mặt nói: “Anh giúp tôi làm xong vụ này, tôi sẽ bắt rồng làm thú cưỡi cho anh luôn, rồng trắng rồng xanh hay rồng đỏ tùy anh chọn.”
Bì Tu sững sờ, thời đại này mà còn bắt rồng làm thú cưỡi, quả thật là táng tận thiên lương.
“Đừng nhìn tôi như thế, từ sau thời Phong Thần tôi chưa từng bắt con rồng nào nữa.” Na Tra cười khẩy: “Lời đồn đó đều do lũ lươn phế vật kia truyền ra, không liên quan gì đến tôi hết.”
Bì Tu: “Thế vụ tháng trước nữa cậu say rượu đánh rồng là sao? Rõ ràng người ta chỉ là tài xế DiDi Dalong thôi mà.”
Na Tra im lặng hai giây, sau đó hắng giọng lảng sang chuyện khác: “Hôm nay kêu anh tới đây là muốn anh giúp tôi cướp cái Thất Bảo Linh Lung tháp của Lý Tịnh.”
Bì Tu: “…….Sao tự dưng cậu lại muốn đi cướp cái thứ đó?”
“Từ sau khi mẹ tôi qua đời, quan hệ giữa tôi và ông ta càng ngày càng tệ, nếu không phải do Lý Tịnh ngày đêm mang theo cái bảo tháp kia thì ông ta đã chết một vạn lần rồi.” Na Tra nhoẻn miệng cười: “Chủ yếu vẫn là do hòa thượng Tây Thiên lo chuyện bao đồng, tặng đồ tùy tiện làm hỏng việc tốt của tôi.”
Bì Tu nhớ tới hình dạng cái Thất Bảo Linh Lung tháp kia, tòa sen vàng khảm nạm lưu ly bảo thạch, không chỉ cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ phú quý của mình, mà quan trọng là món đồ này còn có Phật tính, được hưởng công đức thờ cúng nhiều năm, dùng cho Văn Hi trú vào tu bổ hồn phách thì không thể tốt hơn.
Ông chủ Bì xao động, nhíu mày giả vờ vô ý hỏi: “Cậu muốn cướp cái Linh Lung tháp kia làm gì?”
“Vứt đi thôi. Chẳng lẽ đem về thờ?” Na Tra liếc hắn, lấy làm lạ: “Anh có hứng thú với cái phòng tối nhốt người đó à?”
Tam thái tử quan sát Tỳ Hưu từ trên xuống dưới, không nhịn được hỏi: “Đừng bảo anh muốn biến Linh Lung tháp thành nhà trọ đấy nhé, mỗi tầng một người ở, tổng cộng bảy tầng, anh có thể cùng lúc thu bảy khoản tiền nhà, lại trang hoàng thêm chút nữa, theo như giá nhà hiện nay, một tháng anh lãi được tối đa là……”
Bì Tu: …….
Có trời đất chứng giám, hắn thật sự chưa từng nghĩ như vậy, nhưng giờ hắn đã bắt đầu động lòng rồi đây.
“Tôi thấy cậu cũng là chuyên gia kiếm tiền đấy, hay là từ chức ở trường rồi chuyển tới chỗ tôi làm đi, tiền kiếm được chúng ta đóng cửa chia nhau, quán nhỏ thì mới kiếm tiền nhiều.”
Na Tra khéo léo từ chối: “Ngại quá, nguyện vọng trước lúc lâm chung của mẹ tôi là hi vọng tôi có cuộc sống ổn định, cho nên tôi mới đến trường học làm giáo viên, quán cơm nhà anh sóng to gió lớn, là thông tấn xã chim lợn, tôi thấy vẫn thôi đi thì hơn.”
Bì Tu nhìn y: “Thế quyết nhé, lấy được Linh Lung tháp thì đưa tôi.”
“Tôi quyết thế bao giờ?” Na Tra lườm hắn: “Anh muốn tôi nhờ vả quan hệ để đầu thai, còn cho anh một xe ba gác ngó sen, giờ thì đòi cả cái tháp, hơi quá rồi đó.”
Bì Tu: “Thế giới của đại yêu nó tham lam như vậy đấy, tôi muốn toàn bộ.”
Hai người không ai nhường ai, Bì Tu nghĩ Na Tra mà không chịu thì hắn sẽ tự hành động một mình, mặc dù dương khí của mình tốt cho hồn thể của nhóc con, cơ mà cố hồn thì vẫn nên có một vật được thờ cúng để trú vào.
Bảo tháp của Lý Tịnh chuyên khắc thằng con Na Tra bất hiếu của ổng, thế nhưng đối với mình thì chẳng có tác dụng gì, hơn nữa một khi xảy ra chuyện thì đối tượng tình nghi đầu tiên của bọn họ nhất định không phải mình, mà Na Tra mới là đứa phải đứng mũi chịu sào.
Ông chủ Bì tính toán đâu ra đấy, bất luận Na Tra gật đầu hay lắc đầu thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến kết quả cuối cùng.
“Vào chuyện chính trước đã, lấy được đồ rồi nói sau.” Na Tra lùi về sau một bước, lên tiếng nhắc nhở: “Hiện tại không phải lúc chúng ta nội chiến đâu.”
Bì Tu không muốn cò cưa với y, nói dứt khoát luôn: “Tôi không cần một xe ngó sen kia nữa, nhưng Linh Lung bảo tháp có ích với tôi.”
Na Tra cau mày: “Anh được ích lợi gì?”
“Cho Văn Hi dùng.” Bì Tu nói thẳng.
Na Tra: …….
Na Tra: “Cho dù cậu ta cắm sừng anh thì anh cũng đâu cần phải nhốt cậu ta vào Linh Lung tháp.”
Đúng là lão yêu quái vô lương tâm, đú trend học đòi người ta chơi cái gì mà phòng tối play, hơn nữa Chổi Nhỏ cứ luôn miệng gọi mẹ, sao có thể tằng tịu với nam quỷ kia được.
“Cậu ta và Chổi Nhỏ không có quan hệ gì hết, thật đó.” Na Tra thành khẩn nói: “Vợ chồng cần phải tin tưởng nhau chứ.”
Bì Tu nghi hoặc: “Cậu kết hôn rồi à?”
Na Tra: “Chưa.”
Bì Tu: “Thế cậu nói mấy cái này làm gì, lại còn làm ra vẻ dày dặn kinh nghiệm lắm.”
Trùm ngó sen FA lâu năm: …….
Hai người cuối cùng đạt thành nhất trí, Bì Tu không cần ngó sen, thế nhưng bảo tháp thì hắn nhất định phải lấy, đồng thời cho Na Tra ăn chùa quán mình một tháng.
Khóa cái xe điện đỗ ở vỉa hè lại, ông chủ Bì và Na Tra mò tới một quán karaoke ở gần đó tên Thủy Tinh Cung, từ con chó ven đường cho đến con chim trên cây đều là yêu quái của sở giám sát đang ngồi xổm canh chừng.
“Sao mà dàn trận hùng hổ thế này, xảy ra chuyện gì à?” Con ngươi Bì Tu lập tức biến thành màu vàng, yêu khí thu hết vào trong cơ thể.
Na Tra xác định xe của Lý Tịnh đỗ ở cửa sau, điềm nhiên nói: “Đi triệt phá mại dâm đấy, có người báo cáo nơi này có yêu quái tổ chức hoạt động phi pháp, cung cấp dịch vụ đặc biệt.”
Bì Tu khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi biển tanh nhàn nhạt.
Hắn giật mình hỏi: “Ai báo cáo?”
Na Tra: “Tôi.”
“Thủy Tinh Cung……. Chỗ này là do thằng con thứ của Long tộc mở ra nhỉ.” Bì Tu nhìn y với vẻ mặt phức tạp: “Cậu đúng là biết cách hãm hại Long tộc đấy.”
Na Tra vẫn dửng dưng: “Con người tôi không có gì tốt, chỉ được cái vô cùng thù dai.”
“Kế hoạch của cậu là gì?” Bì Tu nhìn khách đi tới cửa quán karaoke, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ muốn hai chúng ta giả làm khách trà trộn vào đây?”
“Đó là kế hoạch A, còn một cái kế hoạch B nữa, anh vào trong còn tôi ở ngoài canh chừng.” Na Tra suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Bà xã anh có giận vì anh đi karaoke ôm tìm gái không?”
Bì Tu: …….
Đệt mẹ nó cậu hỏi thừa thế nhỉ? Làm gì có bà xã ai mà không giận!
Đoạn Bì Tu khựng lại, hiện giờ nhóc con còn chưa phải là bà xã của hắn, nếu cậu ta mà phát hiện thì có khi còn cười hì hì nói mình cũng muốn tới chơi, sau lưng thì chửi hắn là lão già háo sắc.
“Có giận hả? Vậy thì hai chúng ta cùng vào đi.” Na Tra hóa Hỗn Thiên Lăng thành mũ lưỡi trai, kéo mũ xuống bảo: “Hai chúng ta vào chung, gọi một phòng nhỏ, nhân lúc ông ta không để ý thì lấy bảo tháp đi, sau đó chuồn thẳng.”
Bì Tu: “Kế hoạch của cậu đơn giản trực tiếp, tôi thích.”
Hai người sóng vai đi vào trong Thủy Tinh Cung, dùng thuật dịch dung che giấu tướng mạo, đặt một phòng hát nhỏ, đợi phục vụ mang đồ tới, Bì Tu liền phân ra một luồng yêu khí bám vào người gã, lợi dụng vị phục vụ cá chép tinh này dẫn đường để nắm được kết cấu của quán karaoke.
Na Tra tháo mũ xuống để sang bên, Hỗn Thiên Lăng biến về nguyên hình quấn trên cánh tay y, đè cái tay chuẩn bị khui rượu của y lại.
“Lát nữa đừng đội mũ nữa, kẻo Lý Tịnh thấy cậu rồi cảnh giác thì lại không tiện hạ thủ.” Bì Tu nói.
Na Tra cười: “Khỏi lo đi, bình thường một tháng tôi mới kiếm chuyện với ông ta một lần, trưa hôm qua vừa đánh nhau rồi, lát nữa dù có thấy tôi thì ông ta cũng không để ý đâu.”
Bì Tu thắc mắc: “Cậu dám chắc như vậy cơ à?”
“Đây là thói quen mà tôi dùng mấy trăm năm để tập thành cho ông ta, anh cứ yên tâm.” Na Tra bỗng im bặt, ngoái nhìn về phía cửa, thấp giọng bảo: “Bắt đầu rồi.”
Trong hành lang chợt vang lên tiếng ồn ào, đôi mắt vàng của Bì Tu sáng rực trong bóng tối, hắn không tiếp tục che giấu yêu khí trên người nữa, đồng thời cũng thi triển phép che mắt, khiến cảm giác tồn tại của căn phòng này giảm xuống thấp nhất, chỉ cần không phải Nhị Lang Thần đến đây dùng thiên nhãn để nhìn thì chắc chắn không một ai phát hiện ra nơi này có người.
Cửa phòng hai bên trái phái đều bị phá vỡ, Bì Tu nghe thấy giọng của Lý Tịnh.
Na Tra vẫn ngồi im không nhúc nhích, Bì Tu thì thầm hỏi: “Quán này rốt cuộc có hoạt động phi pháp gì không vậy?”
“Không biết.” Na Tra lắc đầu: “Tôi đã tới đây bao giờ đâu, làm sao biết chỗ này có hoạt động phi pháp hay không, chỉ bịa đại ra thôi.”
Bì Tu: …….Chào thân ái đi thong thả nhé.
Đã tìm ra đầu sỏ vu oan hãm hại Long tộc: @Đới Đới Tam Thái Tử
Âm thanh huyên náo dần dần rút xa khỏi cửa, Bì Tu hỏi: “Vẫn chưa hành động à?”
“Ông ta còn đang ở hành lang, chờ ông ta đi vào gian phòng cuối cùng đi.” Na Tra quay đầu nhìn Bì Tu cười: “Đến lúc đó sẽ cần ông chủ Bì lên sàn.”
Bì Tu rút yêu khí bám trên người cá chép tinh về, giấu ở chậu cây trên hành lang, chăm chú quan sát Lý Tịnh đang đứng trước cửa phòng bao.
Lý Thiên Vương giơ chân đá văng cửa phòng, thiên binh thiên tướng đằng sau tràn vào bao vây kín kẽ, cất tiếng hô to: “Ngồi xuống! Giơ tay ôm đầu!”
Chờ khống chế được tình hình rồi, Lý Thiên Vương mới nâng bảo tháp đi vào, con mắt vàng của Bì Tu lập tức sáng ngời, luồng yêu khí nọ bỗng chốc tiêu tan, thế chỗ vào đó là ông chủ Bì đứng ở hành lang.
Bộ quần áo đen che kín toàn thân Bì Tu, hiện giờ hắn trông y như đúc tội phạm áo đen, chỉ có hai con mắt là lộ ra ngoài.
Lý Tịnh đi vào phòng, đang định lên tiếng thì tay bỗng nhẹ đi, Linh Lung bảo tháp bị kẻ nào thó mất, quay đầu lại chỉ trông thấy bóng người đen xì, ông ta đờ người hai giây rồi mới la lên thất thanh: “Bắt trộm!!! Cản hắn lại!!!”