//
Mọi người đều biết, Bì Tu không có mẹ.
Nếu nhất thiết phải nói có thì mẹ hắn chính là cái vị Thiên Đạo trên trời kia, thế nhưng Bì Tu không muốn thừa nhận.
Bì Tu cười lạnh: “Tôi chui từ tảng đá ra giống con khỉ Tôn, không cha không mẹ.” Hắn lại gõ của Thất Bảo Linh Lung tháp: “Ở đây không có con của bà, bà là mẹ của ai? Đi ra nói chuyện đi.”
“Tôi không đi ra được.” Giọng nữ nhẹ nhàng kia lại cất lên: “Tôi không nói anh, tôi đang nói cái người vừa mới tiến vào ấy, ngoại trừ con trai tôi thì chẳng ai lại bị nhốt vào đây cả.”
Con trai bị nhốt vào?
Bì Tu hiểu ra: “Bà là Ân phu nhân? Na Tra không có ở đây.”
“Thế người vừa nãy là ai? Đừng gạt tôi, lão tam, có phải con ở đây không, là mẹ đây mà.”
“Tôi không phải tam thái tử.” Văn Hi vừa lên tiếng, giọng nói trong Linh Lung tháp liền im bặt, Bì Tu gọi thêm mấy tiếng, Ân phu nhân mới chậm rãi cất lời hỏi: “Lý Tịnh đâu? Mấy người là ai? Sao Linh Lung tháp lại ở trong tay các người.”
“Đây không phải chuyện phu nhân nên quan tâm đâu.” Bì Tu ấn huyệt thái dương, nghĩ bụng chuyện quái quỷ gì thế này, đều do thằng ngu Na Tra, mẹ mình còn sống hay không cũng không biết, đúng là sinh vật thành tế bào bào làm bằng ngó sen. (Thành tế bào chỉ có ở thực vật, nấm, tảo và một số vi khuẩn cổ, động vật không có. Ý ổng đang chửi Na Tra là cái đồ thực vật:3)
Tức chết mất thôi, sao một thằng đàn ông độc thân như mình mà ngày nào cũng phải tham gia vào việc gia đình nhà người khác thế này, đáng lẽ phải kiến nghị hội ủy viên cư dân hoặc hội liên hiệp phụ nữ trả lương cho mình mới đúng.
Ông chủ Bì đen mặt lấy điện thoại ra nói: “Bà chờ một chút, tôi gọi điện cho con trai bà đây.”
Hắn đứng dậy đặt Văn Hi lên ghế sô pha, vuốt ve gương mặt y an ủi: “Đừng sợ, người trong đó là mẹ của Na Tra, không phải ác quỷ đâu.”
“Tôi không sợ.” Văn Hi kéo áo hắn không buông, chờ hắn cúi đầu xuống, y liền ghé vào tai Bì Tu nói: “Tôi sợ bà ta báo cho Lý Tịnh là bảo tháp ở chỗ này.”
Ân phu nhân nói sâu xa: “Yên tâm, tôi càng không muốn thấy cái bản mặt của ông ta hơn cả cậu.”
Bì Tu liếc bảo tháp, bấm số của Na Tra, nói: “Mẹ cậu đang ở đây, tới nhanh.”
Na Tra nhìn màn hình điện thoại, cau mày nói: “Mẹ tôi mất rồi, anh đùa kiểu gì thiểu năng vậy?”
Bì Tu: “Thật đấy, linh hồn mẹ cậu đang ở trong Linh Lung tháp của cha cậu, nằng nặc đòi gặp cậu bằng được, còn tưởng nhầm Văn Hi là cậu nữa.”
Na Tra im lặng một lúc, sau đó mới chầm chậm cất giọng ngờ vực: “……Anh cho tôi nghe giọng bà ấy xem, tôi cảnh cáo anh, lừa tôi là đẻ con không có lỗ đ*t đâu đấy.”
Bì Tu cười khẩy, con của mình thì làm thế éo nào có cái thứ ấy được, thằng ranh con này đang uy hiếp ai đấy?
Hắn giơ di động lại gần tòa tháp: “Con trai bà gọi điện này.”
“……Con ơi?” Ân phu nhân vừa gọi một tiếng, đầu máy phía Na Tra lặng thinh một hồi rồi mới nói: “Giờ tôi đến ngay, anh đang ở nhà đúng không?”
Bì Tu: “Ừa, tôi kiến nghị cậu tới mau lên, ông đây rất bận, không rảnh đứng ra hòa giải mâu thuẫn gia đình đâu.”
Trong lúc cúp máy chờ đợi, Bì Tu cho Văn Hi ăn hai cái bánh gato, nhóc con rất thích vị sô cô la, khiến hắn lần đầu tiên có suy nghĩ rằng, thật ra cảm giác tiêu tiền cũng không tệ lắm.
Ông chủ Bì nắm tay Văn Hi hỏi: “Vừa rồi vào trong bảo tháp, cảm giác thế nào?”
“Tối.” Văn Hi hồi tưởng lại cảnh tượng đen xì xì ban nãy, đầu chợt đau nhói, những hình ảnh vỡ vụn lóe lên, y đỡ trán dựa vào người Bì Tu: “Tối thui, đáng sợ.”
“Nhát gan thế.” Bì Tu bật cười.
Văn Hi nhìn hắn, không nói gì.
Ân phu nhân giải thích: “Cảnh bên trong có thể thay đổi, ban nãy cậu ta đi vào tầng bốn, bình thường tôi sống ở tầng năm, tầng dưới chưa bày biện trang hoàng gì cả.”
Bì Tu nhìn Văn Hi: “Lát nữa tôi vào cùng với cậu, xem coi cần sắm thêm gì cho cậu. Cậu muốn tối vào đó ngủ hay là ban ngày nghỉ ngơi trong đó một lát?”
Văn Hi muốn nói mình chẳng muốn vào đó chút nào, chợt nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.
Hầu Nhị và Hầu Tam la oai oái bảo tam thái tử đừng có lên, còn tiếng thét của Na Tra thì đã vang đến khúc rẽ cầu thang, rèm che cũng lay động lách cách vì linh lực bạo động trên người y, thế nhưng trước sau vẫn không hề vỡ nát như y mong muốn.
Bi Tu đứng dậy vén rèm sang bên, bảo với đám hầu tinh: “Được rồi, thả cho cậu ta lên đi.”
Na Tra lao vọt tới chỗ chiếc bàn, nhìn chằm chằm tòa Linh Lung tháp lấp lánh rực rỡ, cả buổi chẳng nói chẳng rằng. Y quay đầu nhìn Văn Hi: “Cậu vào đây rồi à? Cậu nhìn thấy gì?”
Văn Hi lắc đầu: “Toàn là màu đen, chẳng thấy gì cả.”
“Có phải lão tam đấy không?” Giọng nói của Ân phu nhân chậm rãi truyền ra, Na Tra vươn tay cầm Linh Lung tháp lên, lạnh giọng nói: “Ra đi.”
Ân phu nhân: “Mẹ không thể ra được.”
Na Tra: “Con không muốn nói đến lần thứ hai đâu.”
Ân phu nhân thở dài thườn thượt, cửa sổ tầng bốn của bảo tháp đột nhiên sáng bừng, bầu trời bên ngoài thì lại trở nên âm u. Đốm sáng màu trắng hiện ra giữa không trung, mây đen trên trời mỗi lúc một dày, đến khi hồn thể trong phòng hiện ra, sấm chớp tích tụ đã xé ngang bầu trời.
Na Tra vừa mới thấy rõ dáng hình của Ân phu nhân thì bà đã lập tức trở về trong bảo tháp. Thế nhưng tiếng sấm sét ngoài cửa số vẫn còn tiếp tục, nhân viên và thực khách trong quán nhìn thời tiết mưa gió đột ngột này, trong lòng canh cánh bất an.
Đặc biệt là những vị khách không phải người, mồm đã bắt đầu niệm Nam Mô A Di Đà Phật Vô Thượng Thiên Tôn Lạy Chúa Lòng Lành, đừng khiến cái thứ trên kia giận dữ chửi bới nữa, ông trời giáng sét rồi kia kìa!
Nhậm Kiêu ở trong bếp ngẩng đầu ngóng trời một hồi, vẫy tay gọi Hầu Tứ Hầu Tam vào phụ nấu cơm, hắn thì cởi tạp dề đi lên lầu, vén rèm sốt ruột nói: “Được rồi mà lão Bì, đừng giận nữa, hôm nay Chổi Nhỏ không mang ô theo, lát nữa mà trời mưa thì chẳng về……. Đuỵt!”
Bảo tháp trong tay Na Tra tỏa hào quang, Nhậm Kiêu nhìn mà hoa cả mắt, ngơ ngác hỏi: “Anh…… đi đá phò được thêm cái tháp mang về à?”
Bì Tu: …….
Hắn vuốt mặt, thấy Na Tra nhìn chòng chọc cái tháp kia không chớp mắt, phát hiện tình huống không ổn, bèn vội lập kết giới, hỏi: “Hai vị đại gia đang làm cái gì đấy? Sao hai người kiếm được cái bảo tháp này thế?”
Văn Hi ho nhẹ một tiếng: “Anh nói be bé thôi.”
Na Tra không để ý tới Nhậm Kiêu, vẫn nhìn chằm chằm Linh Lung tháp hỏi: “Mẹ chưa chết, vậy sao không tới gặp con?”
“Mẹ vốn đã chết rồi, nhưng lại bị cha con…….”
Na Tra bực bội ngắt lời bà: “Con không có cha!”
“Bị Lý Tịnh tìm hồn về, mẹ ở trong tháp không ra ngoài được, ông ấy cũng không nói cho bất cứ ai là mẹ vẫn còn trên đời.” Ân phu nhân khuyên nhủ: “Con đừng giận, ông ấy chỉ là không muốn để mẹ đi thôi.”
Na Tra không lên tiếng, song bàn tay nắm tháp vàng càng lúc càng siết chặt, khớp xương nhô lên cũng bắt đầu trắng bệch.
Cả hai nói chuyện không tránh mặt những người còn lại trong phòng, Bì Tu cau mày, ghé vào tai Văn Hi bảo: “Cậu xem, tôi không lừa cậu đúng không, cái tháp vàng này có thể dưỡng hồn mà.”
Na Tra liếc hắn: “Ông chủ Bì, tôi muốn mang cái tháp này đi.”
“Không được.” Bì Tu từ chối thẳng thừng, “Cậu mà mang Linh Lung tháp đi thì Lý Tịnh sớm muộn gì cũng tra ra được cậu, chẳng thà để nó ở chỗ tôi cho an toàn.”
Na Tra cười nhạo: “Lỡ như ông chủ Bì vì tâm can mà bắt mẹ tôi dọn ra, thế thì chẳng phải là…….”
“Không cần thiết.” Bì Tu lạnh nhạt nói: “Tôi không phải Nhai Tí, cũng không phải ông bố nhỏ nhen của cậu, tam thái tử không cần đề phòng như thế.”
Ân phu nhân nhân cơ hội nói: “Không cần lo đâu con, nếu con mà mang mẹ theo mỗi ngày thì càng có khả năng sẽ bị cha…… Lý Tịnh phát hiện, chi bằng để mẹ ở lại đây còn hơn.”
Na Tra nhìn quanh căn phòng một lượt: “Có phòng cho khách không?”
Bì Tu: “Có một cái, sao thế?”
Na Tra: “Tôi cũng muốn ở lại.”
Bì Tu: “Được thôi, tiền thuê nhà một tháng 3500, nể tình là người quen, giảm cho cậu 500, một tháng 3000, không bao điện nước, muốn có mạng thì có thể tùy ý nối.”
Văn Hi kéo kéo Bì Tu, ý bảo hắn chớ có quá đáng.
Na Tra cũng chẳng chịu nhường: “Để Linh Lung tháp lại đây cũng được, một tháng 5000, nể tình là người quen, bớt cho anh 8%, một tháng 4000, không giới hạn số lượng hồn phách chuyển vào ở, có thể tùy ý trang hoàng bên trong.”
Bì Tu chửi ĐM, tính kiểu đó thì mình còn phải cho Na Tra 3000.
Gượm đã, nếu mình làm cò nhà đất, cho cô hồn dã quỷ khác thuê mấy tầng trống, mở hẳn một nhà trọ to mua đi bán lại, thế là thu nhập trực tiếp tăng gấp đôi…….
Không được!
Bì Tu xì tốp phanh xe đúng lúc, chuyện Linh Lung tháp ở đây càng ít người biết càng tốt, huống chi Văn Hi tính tình thiếu gia cũng chẳng chịu ở chung với nhiều cô hồn dã quỷ như vậy.
Bì Tu xua tay: “Thôi thôi, đùa cậu đấy, không cần trả tiền thuê đâu, tuy nhiên cậu phải dạy kèm buổi tối cho Bì Tụ Bảo.”
“Tôi là giáo viên của nó, cái này là đương nhiên mà.” Na Tra khẽ khàng đặt tháp vàng lên bàn, đối diện với ánh mắt căm ghét của Nhậm Kiêu, y bỗng nhiên nở nụ cười: “Con cá này có biết vụ trân châu không?”
“Trân châu gì cơ?” Nhậm Kiêu chau mày.
Na Tra cười, giơ tay chỉ vào mắt: “Đương nhiên là trân châu mà các người khóc ra rồi, vừa to vừa tròn vành vạnh.” Nói đoạn, y móc một hạt châu trong túi ra ném về phía Nhậm Kiêu: “Phát hiện dưới lòng đất quán karaoke của thằng con thứ què quặt của Long tộc, vẫn còn một núi như vậy nữa.”
Nhậm Kiêu cầm hạt châu lên soi dưới ánh đèn, nghĩ bụng đệt mợ đúng là giao nhân khóc ra thật, chứ không phải thằng người ngó sen này dùng ngọc trai nuôi để lừa mình.
“Có cần tôi đưa anh địa chỉ quán karaoke không? Là ở……”
“Khỏi cần, tôi không làm đại ca rất nhiều năm rồi.” Nhậm Kiêu bỏ hạt châu vào trong túi, nói một cách cool ngầu: “Tôi chỉ là một đại vương thủy sản bình thường làm đầu bếp ở quán cơm thôi.”
Na Tra nhìn Nhậm Kiêu rời đi, quay đầu hỏi: “Có phải anh ta có mâu thuẫn với tộc nhân của mình không?”
Bì Tu gật đầu: “Cậu có biết điều kiện tuyển chọn giao nhân hoàng là gì không?”
“Nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn?” Na Tra nhíu mày. (Câu khẩu hiệu kinh điển của Thế vận hội Olympic – “Faster, Higher, Stronger”.)
Bì Tu: “Mấy cái đó cũng coi như đúng, cơ mà quan trọng nhất vẫn là xem mặt. Hồi đó mặt nó bị thiên lôi bổ một phát, trở nên mạnh hơn song cũng xấu hơn, giao nhân liền bắt đầu ghét bỏ nó. Lúc tôi gặp nó thì nó đang định bò lên bờ khiến mình chết khô, chẳng còn một chút khát vọng sống nào cả.”
Văn Hi thắc mắc: “Thế sau đó anh làm cách nào cứu được anh ấy?”
Lão yêu quái này nhìn kiểu gì cũng chả thấy giống kẻ hảo tâm an ủi người khác, càng khỏi trông chờ cái miệng hắn phun ra được câu gì tích cực truyền động lực sống.
Bì Tu thản nhiên: “Tôi chẳng làm gì cả, là do nó nhìn thấy Cừu Phục.”
“Liên quan gì tới anh ta?” Văn Hi càng lú hơn.
Bì Tu: “Cừu Phục quá xấu, Nhậm Kiêu nhìn thấy thằng nhỏ thì sửng sốt, nói xấu thế mà còn sống được, mình chết thì lãng phí quá.”
Văn Hi: ……..
Na Tra: ……..
Nhậm Kiêu bị sét đánh đúng là đáng đời lắm.
Editor: Thật ra trân châu là ngọc trai cơ mà gọi trân châu cho văn vẻ nha:v.