Quan Cư Nhất Phẩm

Tán gẫu là tốn thời gian nhất, bất tri bất giác hai canh giờ đã đi qua.

Đang hứng trí thì đột nhiên phát hiện ra hết rượu rồi, Từ Vị lắc từng vò rượu một, chẳng có cái nào có chút tiếng động, liền loạng choạng đứng dậy, há mồm ra nói:
- Chuyết ... Chuyết Ngôn, đi, theo ca ca mua.. Rượu nào.
Khi ngồi nói năng còn lưu loát, đứng lên một cái là rượu bốc lên đầu rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, nhưng bị Đường Thuận Chi ngăn lại nói:
- Ngày tháng uống rượu còn dài, không nhất thiết uống trong một ngày, hôm nay tới đây thôi.

Từ Vị lắc đầu:
- Vậy sao được, chúng ta còn phải trò chuyện chuyện qua đêm, làm sao có thể thiếu rượu.

Đường Thuận Chi vỗ lên cánh tay hắn nói:
- Lão đệ, sau này ta thường trú ở Thiệu Hưng rồi, chúng ta ngày dài tháng rộng, có nhiều cơ hội nói chuyện. Nói thật với lão đệ, hôm nay ta tranh thủ rảnh rỗi qua thăm đệ thôi, trước khi trời tối ta phải rời thành nữa.

Nghe thấy ông ta nói sẽ thường trú ở Thiệu Hưng, Từ Vị hết sức cao hứng, lập tức không kiên trì thức đêm nữa, cười nói:
- Đệ đoán là việc công rồi, nếu không với tính cách của lão ca, cũng sẽ không kiếm cớ lảng tránh.

Đường Thuận Chi gật đầu cười:
- Không sai, đúng là có chuyện không thể nói.
Rồi quay sang phía Thẩm Mặc cười:
- Hai đệ hôm nay không gặp ta, hiểu không?

Thấy Thẩm Mặc gật đầu không chút do dự, Đường Thuận Chi cười áy náy:
- Hôm nay gặp lại bạn cũ, quá vui không kìm được, làm Chuyết Ngôn tiểu huynh đệ bị lãnh đạm rồi.

Thẩm Mặc cười:
- Được nghe cao luận của các vị đại gia, học sinh được rất nhiều lợi ích, nghe tiên sinh nói phải đi, trong lòng còn thấy tiếc nuối đây.
Lời này của y làm người ta nghe mà thoải mái, tới ngay cả Hà Tâm Ẩn cũng cười :
- Vậy sau này huynh đệ phải mời bọn ta uống rượu nhiều vào.

- Tiểu đệ rất muốn được lãnh giáo thường xuyên.
Thẩm Mặc cười:
- Chỉ sợ mấy vị lão ca không nể mặt.

- Không đâu, không đâu.
Mấy người cười vang đi ra ngoài, tới cửa thấy hai người họ cưỡi ngựa đi tới.

Đợi tiễn tới cửa ngõ, Đường Thuận Chi và Hà Tâm Ẩn tung mình lên ngựa, chắp tay với hai người:
- Hẹn ngày gặp lại.

Hai người cũng đáp lễ:
- Hẹn ngày gặp lại.
Rồi đưa mắt tiễn hai người kia giục ngựa phóng đi.

Xa phu của Ân gia luôn theo dõi trong ngõ, thấy Thẩm Mặc đi ra liền đánh xe tới đón.

Nhìn thấy xe sắp tới, Thẩm Mặc nói với Từ Vị:
- Ngày mai lão ca tới Ân gia một chuyến nhé.

Từ Vị gật đầ cười:
- Đệ yên tâm đi.
Nói xong cũng chẳng quan tâm ở chốn đông người, trêu ghẹo:
- Sao đệ lại có quan hệ với Ân tài chủ vậy? Không phải là cũng nhìn trúng Ân tiểu thư chứ?
Thẩm Mặc mặt đò bừng, nói:
- Hủy danh dự của người khác không phải là việc làm của đấng quân tử.

- Đệ không nói hả.
Từ Vị cười đểu:
- Ta tự đi hỏi Ân tài chủ.

Thẩm Mặc vỡ lẽ : "Tên gia hỏa này đang báo thù bữa trưa mình khiến hắn nếm trái đắng đây mà." Chỉ đành chắp tay nói:
- Từ đại ca của đệ ơi, lần này ngàn vạn lần không nên ăn chực của huynh mà. Hôm khác tiểu đệ mới khách bồi tội với huynh được chưa?

- Từ Vị ta há có thể mua chuộc bằng một bữa cơm hay sao?
Từ Vị nói rất đường hoàng:
- Ít nhất phải ba bữa.

- Bao nhiêu bữa cũng được.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Đệ ở trong hiệu buôn Tam Nhân đường Bảo Hữu Kiều, khi nào thèm ăn ngon thì cứ tới tìm đệ.

- Quả nhiên là huynh đệ tốt.
Từ Vị vỗ ngực bình bịch:
- Ta cũng không ăn không của đệ đâu, yên tâm đi, chuyện của đệ và Ân tiểu thư cứ đặt hết lên người ca ca.

Thẩm Mặc hoảng sợ:
- Ngàn vạn lần đừng, nếu không đệ không nhận huynh là đại ca đâu.

- Huynh đệ, Ân gia của chất đầy nhà, đều thuộc về Ân tiểu thư hết, ai lấy được nàng ta là bằng với rước tài thần về nhà, nửa đời sau có phá cũng chẳng hết.
Từ Vị cười đê tiện:
- Qua thôn này sẽ không thấy được khách điếm ấy, đệ đừng có vì thể diện mà đánh mất cơ hội.

Lúc này xe ngựa cuối cùng cũng tới, Thẩm Mặc nhảy lên xe nói với xa phu:
- Đi mau đi mau, đừng để bị bệnh điên của người này lây sang người.

Thấy y chạy trối chết, Từ Vị ở đằng sau cười lớn nói:
- Cơ hội chạy qua đừng để lỡ, phải tóm lấy nó.

Xa phu chân thật hỏi:
- Công tử, kẻ điên kia bào công tử tóm lấy ai vậy.

Thẩm Mặc bực mình:
- Đánh xe đi.

- Công tử gia ở đâu, tiểu nhân đưa công tử về trước chứ?
Xa phu rụt cổ lại cười lấy lòng.

- Đường Bảo Hữu Kiều.
Thẩm Mặc không khách sáo với hắn.

- Vậy phải quay đầu.

Xe ngựa quay đầu lại, ở cửa ngõ kia Thẩm Mặc liền nhìn thấy Từ Vị, thấy hắn cúi đầu đi về phía trước, tựa hồ hầm hầm muốn gây sự, Thẩm Mặc bảo xe ngựa theo đằng sau, xem xem hắn muốn làm gì.

Đi theo một lúc, liền thấy Từ Vị dừng ở phía trước một hiệu cầm đồ, không đi vào, lấy bút họa trong lòng ra. Trên vách tường trắng đối diện, xoạt xoạt xoạt đứng vẽ. Người làm trong hiệu đi ra, thấy đại tài tử Từ Vị, vội mời ông chủ ra ngoài.

Người chủ bung phệ kia chính là Hồ lão bản mà Từ Vị nói, đợi lão ta được người làm dìu đỡ, run run rẩy rẩy ra ngoài, trên tường đã xuất hiện bức Đan Phượng Triều Dương đồ cực kỳ đẹp cực kỳ. Hồ lão bản mừng rỡ, thầm nhủ :" Trước kia có cầu khẩn hắn cũng không vẽ cho một bức, sao hôm nay không mời lại chạy tới trước cửa hiệu của ta vẽ tranh chứ?" Nhưng bất kể ra sao thì đây là chuyện tốt, lão ta liền sai người làm mang ghế tới, ngồi đó thong thả thưởng thức.

Dần dần người xem náo nhiệt ngày càng đông, vây kín vòng trong vòng ngoài, ai ai cũng lấy làm ạ, Từ Vị hôm nay uống lộn thuốc hay sao lại đi vẽ tranh cho Hồ Lột Da mà hắn ghét nhất?

Khi mặt trời và phượng hoàng đều xuất hiện, mọi người nghĩ rằng Từ Vị sắp thu bút rồi, ai ngờ hắn lại vung bút xoạt xoạt, dưới con phượng hoàng vẽ một con lợn vừa béo vừa bẩn thỉu... Cái mặt lợn kia có thần thái tương tự với Hồ lão bản béo múp đang ngửa mặt nhìn.

Đợi vẽ xong Từ Vị nhét bút vào trong lòng, chẳng thèm nhìn Hồ lão bản, sải bước đi ra ngoài.

Hồ lão bản nhìn bức tranh song chẳng hiểu ra sao, gọi Từ Vị lại:
- Thanh Đằng lão đệ, bức tranh này có ý gì?

- Chính cái ý đó, chẳng có ý gì khác.
Từ Vị dừng chân, cười nhạt nói.

Hồ lão bản gãi cái cằm béo núc, không hiểu:
- Bức tranh Đan Phượng Triều Dương thì ta thấy qua rồi, có điều người ta chỉ vẽ một con chim phượng hoàng hướng về phía mặt trời. Nhưng lão đệ lại vẽ thêm một con chim ngẩng đầu lên phía dưới con phượng hoàng, thấy này chẳng phải là ... Ừm, vẽ rắn thêm chân sao?
Vận dụng chính xác thành ngữ, trong lòng lão ta hơi đắc ý.

Từ Vị lắc đầu cười:
- Hồ lão bản nhìn thấy gọi là Đơn Triều, ta vẽ cái gọi là Song Triều. Ông xem bên trên phượng hoàng nhìn mặt trời, chính là Đan Phượng Triều Dương. Phía dưới, con lợn nhìn phượng hoàng. Gọi là Trư La Triều Phượng. Trư! La! Triêu! Phụng! Giờ ông đã hiểu chưa?

Quần chúng vây quanh cười rộ lên, người Sơn Âm đều biết Hồ lão bản làm triêu phụng phất lên, chẳng phải là chửi con lợn triêu phụng sao? Đám con lợn triêu phụng lòng dạ độc ác, thích nhất là lợi dụng cái nguy của người khác, ép giá vô lương tâm. Phàm là thứ tới nhà lão ta, dù có là vàng bạc châu báu cũng bị nói là đồng nát sắt vụn, tới một phần ba giá cũng không được. Bách tích đều hận lão thấu xương, giờ có cơ hội, sao không cười nhạo cho thỏa?

Hồ lão bản ban đầu không hiểu, nghĩ kỹ rồi mới biết là đang chửi mình, nhìn con lợn béo giống mình y hệt, nghe người xung quanh cười nhạo, lão ta xấu hổ mặt đỏ bừng, chỉ đành che mặt chạy vào trong hiệu.

Không may chân lại vấp vào ngưỡng cửa, rầm một cái, ngã lăn ra đất, khiến tiếng cười càng to hơn.

Từ xa nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mặc lại cười không nổi, y tựa hồ đã nhìn ra nguyên nhân căn bản khiến Từ Vị thất bại trong cuộc đời này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui