Quan Cư Nhất Phẩm

Đám giặc Oa sở dĩ làm cho quan quân Đại Minh đau đầu không thôi, vì hành tung khó lường. Với những đám giặc Oa nhỏ mà nói, giữ cho hành tung không bị phát hiện là chuyện quan trọng hàng đầu, so với cướp phá còn quan trọng hơn.

Cho nên khi cướp bóc hoàn tất, phát tiết thú dục xong, đám súc sinh này không tha cho bất kỳ một người sống nào. Bọn chúng đem người trong thuyền ngoài thuyết giết sạch, người có thể nhúc nhích dưới sông cũng bắn chết hết, lúc này mới thỏa mãn đưa thuyền lớn cập bờ, mang theo vàng bạc và một tù binh cao lớn xuống thuyền.

Một tên người Oa thật mặc khố đi tới, nói một loạt lời líu la líu lo với người trên thuyền xuống.

Liền có kẻ phiên dịch cho hắn:
- Bản Môn Lục Lang hỏi các ngươi, đệ đệ của hắn đâu?

Những kẻ trên thuyền xuống nhìn nhau, có kẻ đánh liều đáp:
- Xảy ra chuyện bất ngờ, chết rồi.

Đám người tránh ra, liền thấy hai tên kiêng Thất Lang tới.

Lục Lang chết lặng, ôm lấy Thất Lang khóc rống lên, sau đó muốn lấy đao ra giết tù binh, người bên cạnh vội ngăn lại:
- Chúng ta đã rời khỏi Hàng Châu rất xa rồi, căn bản không tìm được đường trở về, còn phải hi vọng vào thằng ngốc này đó.

Người cao to kia rối rít gật đầu, hà miệng ra tuôn một tràng, âm lượng còn rất lớn. Trong địa phận Thiệu Hưng bên núi bên biển, có câu ngoài mười dặm không hiểu nhau nói gì, khẩu âm trong ngoài thành khác nhau rất lớn, cho dù ở trong thành cũng có khác biệt rõ ràng. Hiện giờ thứ khẩu âm mà người này nói thì chỉ có người sống trong khu dân nghèo mới có thể nói được.

Đám giặc Oa đưa mặt nhìn nhau, chẳng tên nào hiểu được, chỉ có tên Oa giả đá hắn một cái, hỏi:
- Mẹ mày chứ, không biết nói tiếng quan thoại à?

Người cao lớn lại khấu đầu lại chắp tay, còn dùng tiếng địa phương nói lớn gì đó.

Đám giặc Oa nghĩ :" Chắc là đang cầu xin." Trao đổi suy nghĩ với nhau, bọn chúng cho rằng người này hiểu được điều chúng nói, chỉ không nói được mà thôi, liền có kẻ thử:
- Ngươi mà không nói tiếng tiếng quan thoại, ta đâm chết ngươi.

Tên ngốc cao lớn quả nhiên sợ tới toàn thân run rẩy, chỉ biết quỳ xuống khấu đầu, nói lí la lí lố.

Đám giặc Oa đột nhiên ngửi thấy mùi thối, lúc nà mới phát hiện ra hắn xón ra quân rồi, liền cười rộ lên. Tin chắc hắn có thể hiểu lời mình rồi.

Một tên thủ lĩnh cười lớn hỏi:
- Thằng ngốc, chỉ cần từ bây giờ ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ thả cho ngươi về nhà, về nhà, hiểu không?

Thằng Ngốc gật đầu, chỉ về phía nam kêu toáng lên.

Tên thủ lĩnh hài lòng gật đầu, rồi lại hung tợn nói:
- Nếu dám giở trò, thì phải chết, phải chết.
Mặc dù hắn là người Minh, nhưng làm giặc Oa lâu rồi, nên bị nhiễm một ít.

Thấy Thằng Ngóc sợ hãi gật đầu, tên thủ lĩnh hỏi:
- Ta hỏi ngươi, có biết Chu Sơn đi thế nào không?

Thằng Ngốc nói lớn mấy câu, vỗ ngực bồm bộp, hiển nhiên là biết.

Đám giặc Oa hết sức hài lòng, liền dùng thực trói ngoặt hai tay hắn ra đằng sau, lệnh hắn đi trước dẫn đường.

Thằng Ngốc nói líu lo một hồi, đại khái là "Ta nhất định đưa đi, các ngươi đừng giết ta." Dù sao thì bọn giặc Oa giải thích như thế.

Nghe thấy giọng nói bên bờ, Thẩm Mặc nấp dưới đáy thuyền nước mắt chan chứa, Thằng Ngốc bị bắt làm tù binh là Diêu Trường Tử, hắn kinh doanh hiệu buôn ba người, làm sao không biết nói tiếng quan thoại cho được?

Sở dĩ Trường Tử cố ý bêu xấu, tỏ vẻ nhát gan ăn hại, chẳng qua làm giặc Oa lơi lỏng, hắn nói mặc dù bọn giặc Oa không hiểu, nhưng Thẩm Mặc hiểu, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói:

- Ta biết ngươi nghe được, ta bị giặc Oa bắt rồi, ngươi đừng ra, vì ta cố ý đấy.

- Bọn chúng muốn tới thôn Chu Sơn gần đây, ta tới đó rồi, đó là một cái thôn lớn giàu có, nếu như ta dẫn chúng tới đó thành tai họa rồi, cho nên ta phải dán chúng đi chỗ khác.
Trường Tử không biết Chu Sơn ở đâu, còn tưởng là thôn Chu Sơn.

- Ta vẫn chưa nghĩ ra đi tới đâu, cố gắng đi theo hướng ngược lại, cố gắng tránh nơi có người, mau đí đốt phong hỏa đài, ta ngăn bọn chúng...

Khi tai họa giáng xuống, khi sài lang xông vào quê hương, Trường Tử và Thẩm Mặc không hẹn mà cùng nghĩ giống nhau, tin rằng tất cả nam nhân chân chính đều lựa chọn như thế...

Được Trường Tử dẫn đường, đám người kia dần đi xa, Ân tiểu thư hỏi nhỏ:
- Đi lên chứ?

Thẩm Mặc khẽ lắc đầu, làm động tác im lặng.

Ân tiểu thư trong lòng tức tối, nghĩ :" Lúc này rồi còn muốn xàm xỡ người ta, đúng là không phải người tốt." Thì ra Thẩm Mặc vẫn ôm chặt nàng.

Nhưng một khắc sau, nàng liền biết mình nghĩ nhầm, chỉ thấy đám giặc Oa quay trở lại, giống như chó sói dò xét mặt sông một lượt, đợi tới khi không thấy có chút gợn sóng nào nữa mới yên tâm bỏ đi, đứng là cực kỳ giảo hoạt.

"Té ra là hồi mã thương" Ân tiểu thư cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức xấu hổ vì sự thiếu nhạy bén của mình, thầm nghĩ :" Ta bình thường rất cơ trí, rất thông minh, sao tới lúc này đầu óc lại trống rỗng, không bằng trẻ lên ba chứ?" Kỳ thực nàng đã đáng nể lắm rồi, nếu là cô gái bình thường nhìn thấy xác chết trôi đầy sông sớm đã chết ngất, còn có thể phát điên.

Còn Trường Tử thường ngày chậm chạp chất phác, vào thời khắc nguy hiểm, không ngờ lại có tâm tư chu đáo, trí kế xuất hiện, xỏ mữi cả đám giặc Oa hung tàn giảo hoạt. Tới ngay Thẩm Mặc quét sạch bệnh sợ máu thường ngày, trở nên cực kỳ nam nhân. Đó là do cấu tạo khác nhau của nam nữ, chẳng phải xấu hổ.

Cho nên vệ quốc là trách nhiệm của nam nhân, cho nên phải để nữ nhân tránh khỏi chiến tranh.

Lại ở trong nước lặng lẽ đợi chốc lát, cảm giác giặc Oa đi thật rồi, Thẩm Mặc mới nói khẽ bên tai nàng:
- Chúng ta lên bờ.

Y đem cái hộp đưa cho Ân tiểu thư, bảo:
- Ôm lấy nó, thả lỏng người, giao hết cho ta.
Liền ôm lấy vòng eo liễu, dùng động tác ít tiếng động nhất bơi về phía bên sông, vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Cho tới khi bơi vào bãi cỏ lau rậm rạp, y mới thở phảo, nơi này sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Ôm Ân tiểu thư bơi về phía nam một lúc, Thẩm Mặc mới lên bờ.

Vừa mời cở bỏ đai lưng, đặt Ân tiểu thư qua một bên, hai người liền nằm ngửa mặt lên trời thở hồng hộc.

Không dám nghỉ ngơi lâu, Thẩm Mặc cắn răng ngồi dậy, tức thì cảm thấy toàn thân trống trỗng, y quay sang cô gái bên cạnh, thấy Ân tiểu thư toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng, làm lộ hết đường nét thon thả lả lướt.

Nhưng Thẩm Mặc không có lòng dạ nào thưởng thức, khàn giọng hỏi:
- Hỏi cô một vấn đề riêng tư, cô quấn chân à?

Ân tiểu thư tức đỏ đỏ mặt tía tai, rụt chân vào trong váy, nói nhỏ như muỗi kêu:
- Hỏi điều đó làm gì?

Vào thời đại đó, hỏi cô nương người ta vấn đề này cũng giống về sau hỏi vòng ngực các cô gái số bao nhiêu vậy, nếu chẳng phải hôm nay tiếp xúc khác thường, Ân tiểu thư nhất định trở mặt.

- Không có ý gì khác.
Thẩm Mặc hỏi:
- Nếu như câu trả lời là khẳng định, vậy ta chỉ đành nghĩ cách khác, nếu như cô không quấn chân, thì ta nhờ cô một chuyện.

- Ngươi nói đi.
Ân tiểu thư mặt sắp cúi gằm xuống ngực rồi.

- Nói vậy là cô không quấn chân rồi?
Thẩm Mặc vui mừng.

" ..." Ân tiểu thư lí nhí:
- Người ta nhìn thấy mẫu thân quấn chân, liền thề chết không quấn chân...
Nói xong sắc mặt trở nên ảm đạm, vì đó là là cái thời đại thịnh hành quấn chân, không quấn là không đẹp.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt ròi.
Thẩm Mặc nào có thời gian nghĩ tới chuyện đó, y vừa sờ ngực vừa hỏi :
- Cô có cái ăn không?

Ân tiểu thư hoang mang lắc đầu, đem mái tóc ướt sũng dán sát trên mặt gạt qua một bên:
- Ngươi cũng không có hả?
Vào lúc này tất cả công tử, tiểu thư gì đó đều thành loại xưng hô vô vị, chỉ có ngươi và ta mới có thể biể đạt tình cảm trong lúc nguy khốn dựa dẫm vào nhau này.

- Ta có.
Thẩm Mặc cho tay vào nước rửa qua, rồi cho vào lòng ngực móc ra một đống thứ đen đen dinh dính, nói:
- Đây là món điểm tâm ta điều phối để khi khảo thí thì ăn, có thể mau chóng bổ xung nhiệt lượng.
Té ra từ lúc thì xong đến giờ y còn chưa thay y phục:
- Có điều bị nước ngâm, trông không dẹp lắm, nếu cô không có gì ăn, phải ăn cái này...

Ngâm mình trong nước gần một canh giờ, hai người cần phải bổ xung nhiệt lượng ngay, loại đồ ăn bổ điều chế từ đậu, nước thịt mà thành này thực sự không thể thích hợp hơn.

- Ta ăn.
Ân tiểu thư bình tĩnh nói:
- Nhưng ta ăn không nhiều, ngươi cho ta một chút là được.

Thẩm Mặc liền đưa cho Ân tiểu thư nửa nhỏ, mình thư ăn hết số còn lại như gió cuốn mây tàn. Đây là lần y ăn nhanh nhất cả hai kiếp người, vì thời gian Trường Tử tranh thủ được rất quý báu.

Ân tiểu thư mới ăn được một nửa của nửa nhỏ kia, thấy y ăn xong liền đưa cho y:
- Ta no rồi.

Thẩm Mặc khoát tay:
- Mang theo ăn trên đường.
Rồi đem sự an bài của mình nói ra:
- Cô chạy dọc theo phía đông nam bờ sông, biết đâu là hướng đông nam không?
Ân tiểu thư bất lực gật đầu, trong lòng than khóc :" Hôm nay biểu hiện qua thất bại, bị người ta tưởng là con ngốc rồi."

Đợi Ân tiểu thư nghe xong, Thẩm Mặc nói:
- Đại khái chạy hai mươi dặm là sẽ gặp được một phong hỏa dài, cô đem tình hình nói với dân phu, bảo bọn họ đốt phong hỏa đài.
Nói rồi vốc một nắm bùn bên sông, đưa tới trước mặt nàng:
- Trát lên mặt, cả người nữa.

Nhìn nắm bùn đen xì, Ân tiểu thư bấc giác lắc đầu.

- Cô cho rằng người ta đầu là người tốt như ta, đều là Liễu Hạ Huệ hết à?
Thẩm Mặc hung dữ nói:
- Nếu cô không trát thì ta trát cho cô.

Biết y có ý tốt, Ân tiểu thư mới ủy khuất gật đầu, bôi một ít lên mặt.

Lửa cháy ngang mày rồi mà Thẩm Mặc thấy nàng còn điệu đà như thế, liền sốt ruốt sát một nắm bùn lên mặt nàng, nhìn người nàng nói:
- Y phục thì không cần nữa, đủ bẩn rồi.

Nói rồi cũng đem mình biến thành con khỉ đất, nói chân thành:
- Có thể tóm được đám súc sinh này hay không, hoàn toàn trông vào cô đấy.

+++

Mình cũng đếch biết hướng đông nam nó ở đâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui