Quan Cư Nhất Phẩm

Mây nặng nề, trời không sao, gió thét gào quét qua, còn mang theo sương giá đóng trên mặt đất.

Đúng thế, mùa đông đã phủ xuống rồi, lúc này Giang Nam mặc dù không giá lạnh như ở phương bắc, thậm chí là trên cành cũng chưa rụng hết, nhưng từng trận gió lạnh mang theo nước mưa vẫn như đam vào xương người ta. Nhất là dưới cảnh y phục đều bị ướt, người đi đường hi vọng nhất là có thể tìm được gian nhà nhỏ che mưa tránh gió, một là có lửa hơ tay, nếu có thêm một bình rượu nóng thì càng tốt.

Cho nên Thẩm Mặc và thân vệ của y khổ cực bôn ba nửa đêm, cuối cùng nhìn thấy tòa nhà đem xì xì ở đằng xa, tâm tình kích động ra sao khỏi nói cũng biết.

Thiết Trụ phất tay, liền có hai người thám báo thúc ngựa phóng đi, không bao lâu sau quay về bẩm báo:
- Có một khách sạn bỏ hoang.

Thiết Trụ nhìn Thẩm Mặc, thấy đại nhân gật đầu, liền trầm giọng hạ lệnh:
- Đi vào cắm trại.

Đội ngũ tới gần mới phát hiện ra đó là một viện tử rất sang trọng, trong trừ một tòa nhà lầu ba tầng, còn có lán ngựa, nhà bếp đầy đủ, thấp thoáng thấy được cảnh tượng phồn vinh ngày nào.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mặc không nhịn được buông một tiếng thở dài, nói với Hà Tâm Ấn bên cạnh:
- Thật quá đáng tiếc.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong biên cảnh phủ Ninh Ba, thương đội vốn qua lại bắc nam như thoi đưa sớm đã tuyệt tích, mở khách sạn ngoài đồng trống thế này tất nhiên không làm ăn nổi.

Hà đại hiệp cũng thở dài, nhưng thở dài đã trở thành thói quen của ông ta, chẳng ảnh hưởng tới tâm tình. Chỉ nghe ông ta buồn bã nói:
- Dọc đường chỉ thánh vườn hoang nhà nát, cứ tiếp tục thế này Đại Minh hết rồi.

Thẩm Mặc quen nghe ông ta đeo mấy lời vong quốc diệt tộc bên miệng nên chẳng để ý. Hai người đứng ở trong sân, đợi tùy tùng dọn dẹp qua phòng ốc.

Người đi theo đã quen với công tác này, không lâu sau Thẩm Mặc nhìn thấy trong lầu có ánh lửa, thư đồng Thẩm An ra nói:
- Công tử vào nghỉ ngơi đi.
Mấy tháng liền dãi dầu sương gió, làm tên tiểu thư đồng tinh quái này trưởng thành lên không ít.

Thẩm Mặc gật đầu, cùng Hà Tâm Ẩn sóng vai đi vào, thấy các thị vệ đốt lên hai đống lửa ở trong đại đường, đang bổ bàn ghế ra ném vào.

Thẩm An dẫn công tử tới bên đống lửa nhỏ, Thẩm Mặc nhìn thấy nồi bác trên bếp, bên trong có cả gạo thịt khô, mặt đất thậm chí còn có chăn đệm. Cao hứng hỏi:
- Kiếm đâu ra vậy?

Thẩm An vừa giúp y cởi giày áo khoác ướt sũng, vừa cười nói:
- Khách sạn mà lại, tìm một chút là thấy mấy thứ này rồi ạ.

Thẩm Mặc xoa tay ngồi xuống bên đóng lửa, thân thể lạnh giá cuối cùng cảm thấy một chút hơi ấm, khoan khoái rên lên một tiếng, cười ha hả:
- Vốn tưởng hôm nay lại phải cắm trại ngoài đồng chứ?

Hà Tâm Ẩn cởi bỏ bảo kiếm và ón xuống, buông lỏng gân cốt, chậm rãi ngồi xuống đối diện với y, mặt tình bơ nói:
- Ra ngoài tám mươi bảy ngày thì sáu mươi tám này lộ mặt ngoài trời, ta sớm đã quen rồi.

- Quen thì quen chứ.
Thẩm Mặc cười:
- Nhưng trong đêm vừa mưa vừa lạnh, có chỗ thế này vẫn thoải mái hơn một chút.

Nói chuyện một hồi, thịt khô trong nồi đã nấu xong, cả phòng toàn mùi thơm chỉ thịt khô mới có, làm Thẩm Mặc ngừng câu chuyện, nhìn nồi cơm bóng nhẫy, tới ngay cả Hà đại hiệp luôn độc lập độc hành cũng không nhịn được hít hít, hiển nhiên là thèm lắm rồi.

Chẳng trách được, lần trước được ăn cơm nóng cánh nóng là ở thành Đài Châu, khi ấy Lý tuần phủ mời khác, mọi người ăn thịt ngựa nấu với muối, cái thứ đó thật giắc răng.

Nếu đem một bát cơm mầu sắc mê người, miếng thịt khô béo mà không ngấy, ngọt trong mặn, từng hạt cơm thơm thơ, mềm dẻo nốt vào trong bụng, đúng là một loại hưởng thụ không gì sánh bằng.

Thẩm Mặc nhận lấy một bát cơm như vậy do Thẩm An đưa cho, nhưng cố nhịn múa đũa lùa vào miệng, cầm bát cơm đi tới bên phía thị vệ.

Đám thị vệ thấy đại nhân tới, vội muốn đứng dậy, nhưng y ngăn lại:
- Ta tới xem các ngươi ăn cái gì.
Mở năm vung ra xem thì ra là cháo loãng, nhìn Thiết Trụ hỏi:
- Sao vẫn ăn thứ này?

Thiết Trụ ngượng ngập nói:
- Gạo tìm được quá ít, thịt khô chỉ có hai miếng, mọi người cùng ăn cháo chẳng bằng để đại nhân ăn ngon một bữa.

Đám thân binh đều nói:
- Đúng đó đại nhân, chúng tôi còn lương khô nữa.

Thẩm Mặc nghiêm mặt lại:
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, nếu đã đồng sinh cộng tử thì phải đồng cam cộng khổ, không thể để ta ăn cơm còn các ngươi ăn cháo.
Nói xong đổ bát cơm thịt vào nồi cháo.

Ngồi xuống cùng với đám thân binh, ăn xong bữa cháo thịt khô cùng lương khô, Thẩm Mặc mới vỗ mông đứng dậy nói:
- Trừ gác đêm thì đi ngủ đi, đừng đánh bài nữa.

Đám thân bình ngoan ngoãn tuân lời, thu dọn quân bài lại, tiễn đại nhân đi, lúc này người phải canh giác thì đi gác, người nên ngủ thì đi ngủ.

Thẩm Mặc quay lại bên cạnh Hà Tâm Ẩn và Thẩm An, phản ứng hai người hoàn toàn khác nhau, Thẩm An đang tiếc nồi cơm thịt kia, thiếu gia làm thế, hắn cũng mất cả ăn. Còn Hà Tâm Ẩn cười rất quái dị, dùng giọng nói không ai khác nghe được, nói:
- Câu chuyện Lưu Bị ném con chắc ai cũng biết rồi.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Ném con không khó, cái khó là ném liên tục kìa.

Rồi không lắm điều nữa, quay sang bảo Thẩm An:
- Ta thấy còn không ít bàn vẫn tốt, chuyển qua đây đi.

Thẩm An một lúc sau liền chiếc bàn và một chiếc ghế dài, sau khi dùng ống tay áo lau sạch sẽ, rồi lấy một cái đèn dầu ra, khơi bấc châm đèn đặt lên trên bàn, nhỏ giọng hỏi:
- Công tử không nghỉ ngơi sao?

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Khó khăn lắm mới có được cơ hội này, ta đem chuyện lặt vặt ghi chép chỉnh lý lại, miễn cho mấy ngày nữa lại quên mất.
Nói xong mở ống trúc lớn mang theo người ra, lấy một đầy một bàn giấy.

Những tờ giấy này dùng một sợi chỉ mảnh xuyên qua, Thẩm An tìm lấy đầu chỉ, liền sắp xếp lại một cách chỉnh tề, nhìn con số trên tờ giấy cuối cùng, không ngờ là ba trăm năm tám, không khỏi cả kinh:
- Đã nhiều như vậy rồi kia à?

Thẩm Mặc gầt đầu:
- Mài mực.

Thẩm An liền đem xếp giấy đặt trước mặt thiếu gia, xoay người đi mài mực.

Thẩm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve xấp giấy cứ như đang vuốt ve má đưa bé vậy, hồi lâu mới hít sâu một hơi, xem tờ giấy đầu tiên. Chỉ thấy bên trên viết mùng tám tháng tám rời Thiệu Hưng, đi về phía đông bắc, trời trong xanh, dọc đường bình an. Tới tờ thứ hai viết mừng chín tháng tám, Chí Bình - Hồ Nam, trời mưa nhỏ, ở ngoài đồng hoang.

Đúng thế, đây chính là nhậ ký hành quân của y, ghi lại những điều nghe thấy nhìn thấy trong ba tháng qua, xem lại một lần, giống như lần nữa đi trên chuyến hành trình kinh tâm động phách hết sức gian khổ, đầy rẫy nguy hiểm, nhưng làm y thu hoạch rất nhiều, cảm xúc rất nhiều, nhưng y tuyệt không hối hận.

Qua mấy tờ đầu miêu tả tình hình hành quân, tới tờ thứ tư cuôic ùng xuất hiện hàng chữ lộn xộn, ngày mười một tháng tam, thuyền Oa dài chín trượng neo ở bắc Tân Đường, đều là Oa thật, có đao thương cung không có súng ống...

Xem tới đây cảnh tượng khi ấy liền hiện lên trước mắt y, Thẩm Mặc còn nhớ rõ ràng, nơi đó viên tướng nơi đó tên là Vương Ứng Lân, thấy giặc Oa xuất hiện, dốc hết tám trăm binh lính trong vệ sở ra, khiến giặc Oa không dám làm bừa.

Tới hoàng hôn, Vương chỉ huy lo giặc Oa thờ trời tối làm càn, sai bộ hạ dùng thuyền nhỏ xua đuổi, giặc Oa dùng tên bắn quân Minh, không chệch phát nào, người trúng tên chết ngay. Quân Minh tiến công bị chắn lại, khiến cho bóng đêm buông xuống, không đuổi được giặc Oa đi.

Canh năm, có binh sĩ tên Hồ Sĩ Trừng, vác thuốc nổ trên lưng, mò tới thuyền giặc Oa châm lửa, thuyền Oa cháy bốc cháy, nhưng Hồ Sĩ Trừng bị giặc Oa giết.

Vương Ứng Lân thừa cơ phát động tấn công, từ bốn phương tám hướng lên thuyền, lúc ấy lửa cháy khắp nơi, giặc Oa trong cơn hoảng loạn không kháng cự được, cuối cùng bị công phá. Nhưng một tên thủ lĩnh giặc Oa tay cầm song đao từ trong đống lửa nhảy ra, giết liền mười mấy quân Minh mới bị trúng tên mà chết.

Trận này giặc Oa bị giết hai mươi tên, bắt sống bị thương năm tên, tìm được mười tám cỗ thi thể bị thiêu cháy, quan quân bị thương vong một trăm hai mươi người.

Thế nhưng qua thẩm vấn mới biết, khi ấy trên thuyền chỉ có một nửa giặc Oa, một nửa khác nhân lúc tối trời lên bờ hướng về phía bắc. Vương Ứng Lân vội dẫn quân truy kích, dọc đường đi qua các thông trấn đều được bách tính biếu tặng đồ ăn, tiên phong quân Minh cuối cùng đuổi kịp giặc Oa vào ngày hôm sau, hai bên triển khai kịch chiến.

Khi ấy trời đổ mưa, đường xá lầy lội, tầm nhìn mơ hồ, giặc Oa có tên hai mươi, quân Minh có năm mươi binh dũng. Mặc dù từ sức chiến đấu đơn binh hay từ chỉnh thể đều kém hơn giặc Oa, nhưng các binh dũng không hề sợ hãi, ra sức huyết chiến hồi lâu.

Trong đó các dũng sĩ Mao Đường, Thư Huệ, Ngao Chấn dũng mãnh nhất, đều đâm được mấy tên giặc Oa.

Nhưng cách chiến đấu của giặc Oa hiển nhiên cao minh hơn nhiều, bọn chúng kỳ thực chỉ phái ra một nửa binh lực quấn lấy quân Minh, số còn lại mai phục ở bên đường, đợi hai bên đánh nhau khó phân cao thấp mới đột nhiên xông ra, quân Minh không kịp đề phòng, ba tám người chiến tử, còn lại bỏ chạy. Mao Đường, Thư Huệ, Ngao Chấn đều trận vong, bị giặc Oa chặt đầu cắm ở bên đường.

Đánh bại quân Minh xong, giặc Oa bỏ chạy về phía bắc, tới huyện Bình Hồ, cha con Kiều điền sử Bình Hồ dẫn trai tráng ngăn cản, bị đánh tan, Kiều điền sử cùng hai tám hương dũng trận vong.

Nhưng bọn họ ngăn cản có hiệu quả, đại quân của Vương Ứng Lân cuối cùng cũng đuổi kịp, đem giặc Oa bao vây phóng hỏa đốt, giặc Oa muốn hàng, quân Minh không cho, đều bị thiêu chết hết.

Trận này quân Minh dùng tám trăm người đối phó với giặc Oa gần tám mươi người, trả giá bằng hơn hai trăm quan binh, mấy chục hương dũng mới tiêu diện được chúng. Nói ra căn bản không đáng nhắc tới, nhưng Thẩm Mặc vẫn vui vẻ phát hiện, thì ra con dân Đại Minh chưa hề đánh mất nhiệt huyết, chẳng qua gần hai trăm năm thái bình, nhiệt huyết này ngủ say mà thôi. Y tin rằng không bao lâu sau sẽ còn có nhiều Hồ Trừng, Mao Đường và Kiều điển sứ xuất hiện, dựng lấy uy phong thời Hồng Vũ.

Nghĩ tây đây Thẩm Mặc viết tám chữ trên giấy : Thiên hạ tuy an, vong chiến tất nguy.

***

Ngộ phải thanh minh với các lị à, đó là ngộ viết truyện đấu tranh trí tuệ ạ, không phải là quân sự à, nhưng thời đại như thế, không thể không nói tới việc quân, nhưng quân sự là cái nền để đấu trí quan trường, Thẩm Chuyên Ngôn vẫn đi thi, vẫn làm quan văn vẫn ... các lị đọc tiếp sẽ biết a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui