Quan Cư Nhất Phẩm

- Là báo cáo của ai?
Gia Tĩnh hứng thú hỏi.

- Là khâm mệnh Chiết Giang tuần sát sứ của bệ hạ, Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn.
Lục Bỉnh cung kín đáp.

- Cái gì? Thẩm Mặc?
Gia Tĩnh đã phai nhạt đi cái lệnh bổ nhiệm lúc hứng lên của mình, nhưng cái lần cùng Nghiêm Tung gây ra chuyện cười Thẩm Mặc cái gì thì lại vẫn nhỡ như in, cho nên nghe một cái là nhớ ra ngay, khẽ gật đầu nói:
- Trẩm bảo y viết một bản báo cáo quân tình đông nam, chút chuyện vặt như vậy, sao giờ mới trình lên.

Lục Bỉnh trong lòng có ẩn tượng với Thẩm Mặc, tất nhiên là phải giúp y giải thích:
- Bệ hạ là chủ nhân thiên hạ, trong lòng người là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng các thần tử là chuyện lớn vô cùng rồi.

- Hừ, thế thì tốt.

Gia Tính mày run run:
- Nếu như chẳng phải văn võ toàn triệu đều chỉ nghe lời ngoài mặt, ăn không ngồi rồi, thì Đại Minh ta đâu tới mức bị bọn giặc Oa nho nhỏ làm sứt đầu mẻ trán.

Lục Bỉnh thấy mặt phát sốt, ông ta thấy mình cũng là một đại biểu trong đó, vội chuyển đề tài:
- Vi thần khi tới có xem qua một chút, cả một bản dày, ít nhất mười mấy vạn chữ, viết đây ra đấy, lời lẽ dễ hiểu. Đáng quý nhất là viết tới phương diện nào đều có văn võ liên quan đóng dấu, điều này ít nhất nói rõ y đã đi khắp Chiết Giang rồi; thứ hai cách nói của y đúng là đáng tin, nếu không cũng chẳng được nhiều văn võ làm chứng như vậy, thứ bà.
Nói tới đây cười khà khà:
- Chúc mừng bệ hạ, đây đúng là một đại tài tử thực lòng làm việc.

Khi ông ta nói thì Gia Tinh đang lật xem báo cáo của Thẩm Mặc, nghe vậy không tỏ thái độ gì, nhưng bất giác trở nên chăm chú, quả nhiên thấy khác hẳn loại tấu báo khuân mẫu sáo rổng hay thấy, hết sức chính xác ngắn gọn, làm ông ta không phải phí tâm tư cũng hiểu được y nói gì.

Hơn nữa Thẩm Mặc biết con người thời đại này không mẫn cảm với con số, cho nên rất nhiều văn chương quan viên xuất hiện lời tả gì mà sông rộng ngàn trượng, lầu cao trăm trượng. Y liền đặc biệt dùng biểu đồ đơn giản dễ hiểu, thể hiện số lượng liên quan, làm Gia Tĩnh lật qua là cảm giác hiểu thấu triệt đông nam hơn nhiều.

Gia Tĩnh không phải Lục Bỉnh, quan tâm tới giang sơn hơn xa chuyện sống chết của Trương Kinh Lý Thiên Sủng, hay đấu đá Nghiêm Tử, cho nên Gia Tĩnh không vội đi tìm đại tiệp Vương Giang Kinh, mà cẩn thận xem từ đầu.

Thẩm Mặc nói vệ sở đông nam bao năm qua đã nát bét rồi, hiện giờ bộ đội đang chiến đấu, toàn là dân binh các quan viên chiêu mộ, muốn luyện ra những người này cần có thời gian; lãnh đạo và lực lượng chủ yếu của giặc Oa là một số người trong nước quên gốc gác, mạo hiểm câu kết với Nhật Bản, cho nên mới tạo thành Oa họa mấy chục vạn người. "Xem ra không phải là Đại Minh không làm gì nổi Nhật Bản, mà là đám không biết vương pháp trong nước làm việc ác." Gia Tĩnh nghĩ như thế.

Thẩm Mặc còn dùng một loạt biện pháp so sánh, chỉ ra hiện giờ quân Minh ở giai đoạn khôi phục, muốn đạt được trình độ của giặc Oa cần phải một hai năm nữa. Lại còn trọng điểm giới thiệu đặc điểm căn cứ ngoài hải đảo, tới lui tự do của giặc Oa. Còn khách quan phân tích nguồn tạo nên giặc Oa, hết sức khéo leo nhắc nhở hoàng đế, muốn tiêu diệt tận gốc chúng là cực kỳ khó khăn.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, tiếng lật giấy loạt xoạt của hòng đế nghe rõ vô cùng.

Qua rất lâu Gia Tĩnh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, dụi đôi mắt hơn mỏi, ngay cơm trưa cũng hoàn toàn không để ý. Ông ta rốt cuộc cũng đọc hết báo cáo dài mười mấy vạn chữ. Tất cả mọi thứ ở đông nam như hiện ngay ra ở trước mắt hoàng đế, mặt dù thấy toàn cảnh tang tóc, nhưng nội tâm ông ta thì bình tĩnh lại ... Sự nóng nảy bất an bao năm trước đó, tính cho tới cùng là vì ông ta mất kiểm soát với quốc gia, tìm thế nào cũng không ra cách giải quyết. Đối với một vị hoàng đế dục vọng kiểm soát cực cao mà nói, là chuyện không sao chấp nhận được.

Nhưng hiện giờ Thẩm Mặc viết bản báo cáo trình tự, làm thế cục đông nam có đầu mối, tin rằng chỉ cần nghiên cứu thêm, trong lòng sẽ sáng ra. Nghĩ tới đây cảm giác sức mạnh kiểm soát trời đất duy ngã độc tôn của Gia Tĩnh đã quay lại, cảm giác này thật sảng khoái.

Gia Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ nội tâm kích động. Cảm giác này từ khi ông ta đăng cơ đến nay có ba lần, trừ lần này ra, lần thứ nhất là ba mươi năm trước triển khai đại lễ nghị oanh liệt thời gian dài. Mặc dù thời gian qua đã lâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới còn hết sức thoải mái, thậm chí cảm thấy sướng hơn uống đan dược của Đào tiên sinh.

Lần thứ hai là sáu năm trước tổng đốc tam biên Tằng Tiền, vì triệt đề giải quyết mối họa Mông Cổ, dâng báo cáo Trọng Luận Phục Hà, là kế sách làm một lần cả đời nhàn nhã, chỗ dựa cho xã tắc muôn đời. Gia Tĩnh khi ấy rất kích động, xoa chân múa tay , làm Hạ thủ phụ khi ấy cho rằng hoàng đế muốn đánh một trận, không đạt được mục đích quyết không thôi.

Ai ngờ lần kích động đó như cơm mưa tháng sáu, tới nhanh đi cũng nhanh, Gia Tĩnh hoàng đế biểu diễn vở kích trở mặt tuyệt thế, ngày hôm sau vứt toàn bộ tấu chương đó vào lò, cống hiến cho sự nghiệp luyện đan, còn làm cho Hạ thủ phụ cũng kích động theo ngã một cú không gượng dậy nổi.

Vận mệnh của Tằng Tiến và Trương Kinh không thể đem so sánh với nhau, khi ấy Tằng Tiến thành cái gai trong mắt hoàng đế, về sau vì một phong thư cáo trạng của Cừu Loan mà ngã nhào, còn liên lụy tới Hạ Ngôn cũng bị lôi ra pháp trường.

Cho nên Gia Tĩnh không vội hạ kết luận, ông ta trước tiên phải làm cho rõ, mình rốt cuộc là kích động thật hay là kích động giả. Nếu là giả thì thì chuyện muốn làm sao thì làm, nhưng nếu như kích động thật thì phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc phải làm như thế nào.

Nhưng ông ta cảm giác được rõ ràng, bản tấu chương của Thẩm Mặc không giống văn tự của Tằng Tiến, chỉ điểm hoàng đế nên làm thế này thế kia, cứ như không làm theo thì không xứng là hoàng đế. Ngược lại, Thẩm Mặc chỉ đem tinh hình đông nam tổng kết khái quát, không đề xuất bất kỳ ý kiến gì. Nhưng hoàng đế sau khi xem xong, trong đầu lập tức hiện lên phương án giải quyết, hơn nữa chỉ nhún chân, thò tay ra là chạm vào ngay được, tuyệt đối không cần phải hao tồn tâm trí.

Nghĩ tới đây , Gia Tĩnh bất giắc nổi lên suy nghĩ :" Nếu như tên tiểu tử này vào trong nội các, chẳng phải trãm yên tâm tu luyện rồi sao?" Vừa nghĩ tới đó, ông ta bật cười :" Nếu mình không nhớ nhầm tên tiểu này còn chưa tới hai mươi, còn chưa thi Hương nữa cơ mà."

Nghe thấy hoàng đế cười ra tiếng, Lục đô đốc đang buồn chán bên cạnh vội thừa cơ hỏi:
- Bệ hạ thấy báo cáo này thế nào?

Gia Tĩnh gật gù:
- Ừ không tệ.
Đối với một hoàng đế khắc bạc mà nói, đánh giá như thế là hết sức hiếm có rồi. Lúc này mới nhớ tới nguyên nhân gọi Lục Bỉnh tới, hỏi:
- Khanh thấy việc này xử lý ra sao?

- Tất cả đã ở trong lòng bệ hạ.
Lục Bỉnh rất biết nói thuận theo dòng.

Gia Tĩnh ném vờ tấu chương, cười mắng:
- Khanh cũng chơi trò khôn lỏi với trẫm sao?

Lục Bỉnh mặt mày nhăn nhó:
- Bệ hạ, đây không phải khôn lỏi, mà thực sự thần không có chủ ý gì.
Rồi lật tấu chương của Thẩm Mặc nói:
- Vi thần trọng điểm xem đoạn đại thắng Vương Giang Kinh, Thẩm Mặc nói Văn Hoa và Tôn Hiến thúc giục nhiều lần, Trương Kinh mới điều quân bắc thượng, làm Gia Hàng bỏ ngỏ, rõ ràng là Trương Kinh không chịu nổi áp lực mới xuất chiến, còn tạo thành hiểm cảnh cho Gia Hàng, đáng giết.

Sau đó chỉ đoạn tiếp theo:
- Nhưng sau đó Thẩm Mặc lại nói, Tôn Hiến sau khi lui địch ở Gia Hưng, Trương Kinh lập tức đem quân Tùng Giang về, thế nhưng vẫn do Tốn Hiến chỉ huy cuộc chiến Vương Giang Kinh.
Ông ta gãi đầu:
- Vậy thì lạ quá, Trương Kinh có vương bài trong tay, toàn quyền tổng đốc, không truy cứu trách nhiệm Tôn Hiến vượt quyền chỉ huy quân đội, còn tiếp tụng buông quyền cho Tôn Hiến chỉ huy đại quân gành toàn thắng. Nói ra Trương Kinh không phải là hoàn toàn vô dụng, ít nhất biết mình, biết bản thân không ra gì, nên nhường chiến trường lại cho Hồ Tôn Hiến.

- Ngồi không ăn bám mà thôi.
Gia Tĩnh hừ lạnh một tiếng:
- Vậy có tính là cái gì.

Lục Bỉnh nói:
- Nhớ năm xưa vi thần mới đảm nhận trọng trách, sợ năng lực của mình không đủ, làm hỏng đại sự của bệ hạ. Bệ hạ dạy thần: Cấp tên có năng lực, có thể dùng cấp dưới vô dụng, vì cấp tên có chủ ý, người khác làm chạy vặn là được; nhưng nếu cấp trên vô dụng, biết dùng cấp dưới có bản lĩnh, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng thế nào cũng có người đưa ra chủ ý hộ.
Tới đó nghiêm túc nói:
- Vi thần cho rằng ở điều này, Trương Kinh làm không tệ

Gia Tĩnh mặt sầm xuống, muốn ông ta thay đổi chủ ý không dễ, chỉ nghe ông ta hừ lạnh:
- Trận này có thể không luận tội chết, nhưng Trương Kinh vô dụng, sợ địch thì là sự thực.

Lục Bỉnh quá hiểu Gia Tĩnh, biết Trương Kinh hỏng chắc, thầm nghĩ :" Trương Kinh à Trương Kinh, hai ta chưa từng gặp mặt, ta cứu ông một mạng là tốt lắm rồi, đừng mong ta thẳng thắn can gián, giữ quan chức cho ông." Rốt cuộc thì là ông ta không dám đắc tội với Nghiêm Thế Phiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui