Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc phán đoán không hề sai, Diệp Bích Xuyên và Vương Thanh Khê chẳng phải dễ chơi, trong Bát Đại Kim Cương của Vương Trực, chúng là hai tên xếp hàng trên. Sở dĩ bọn chúng muốn rút khỏi Xuyên Sa Oa chẳng qua là vì Từ Hải đã rút trước rồi, Vương Trực không muốn giơ đầu chịu báng, cho nên mới hạ lệnh rút lui mà thôi.

Nhưng hai kẻ này xưng vương xưng bá ở Xuyên Sa Oa kỳ thực không muốn về chút nào, về hải đảo, điều kiện sinh sống kém xa chưa nói, còn phải làm hiếu tử cho lão thuyền chủ, vừa nghĩ đã thấy khó chịu. Nhưng thủ đoạn của lão thuyền chủ thì bọn chúng rất rõ, cho nên căn bản không dám làm trái, chỉ đành rầu rĩ chuyển về nhà.

Đám người này cướp bóc giết chóc là cao thủ, nhưng muốn di chuyển căn cứ hai vạn người đi thì lại thiếu tài năng tổ chức, từ đầu tới cuối loạn xà ngầu chưa nói. Lại bị đám Tào Bang Phụ, Du Đại Du thừa cơ đánh lén, giết chết trên sáu trăm tên còn thiêu hủy vô số chiến thuyền.

Tử thương vài tên, mất vài cái thuyền thì chẳng hề gì, nhưng những thuyền kia còn chở đầy lụa là châu báu, tơ trù gấm vóc mà bọn chúng cướp được, đó đều là mạng sống của hai vị đương gia.

Hai kẻ nóng tính như lửa này làm sao nuốt được cục tức đó? Bọn chúng hợp kế chia đội ngũ làm hai, một tên tiếp tục tổ chức vận chuyển, một tên thì suất lĩnh một vạn nhân mã, báo thù họ Tào kia.

Tào Bang Phụ cũng phát hiện ra mình chọc vào tổ ong rồi, vội vàng dẫn quân chui vào thành Tùng Giang, mặc cho Diệp Bích Xuyên khiêu chiến ra sao cũng không chịu xuất chiến.

Qua một năm trời, giặc Oa cũng biết cơ bản không thể công phá thành trì của quân Minh được, cho nên Diệp Bích Xuyên ngay cả thang mây cũng chẳng làm, không hề có ý đánh thành. Nếu như phát triển theo lý bình thường, hắn ở dưới thành chửi rát họng rồi chỉ còn cách quay về, mọi người làm gì thì làm nấy.

Nhưng, vẫn lại hỏng ở chữ nhưng. Tào Bang Phụ vừa mới nhậm chức, nông nóng lập công, không thể sau khi báo tiệp đại thắng, liền bị giặc Oa đuổi té phân trốn vào trong thành , mặc cho chúng chửi cha chửi mẹ cũng không dám ra được, vậy đó không phải là đại thắng, mà là trò hề.

Hắn lại quên Chu tổng đốc cũng vừa mới tới nhậm chức, còn cần một trận đại thắng hơn cả hắn, ít nhất là cần một trận đại thắng trên giấy để ổn định địa vị của mình. Cho nên sau khi ông ta thu được tấu báo, một mặt chửi bới họ Tào không trượng nghĩa, một mặt sai Hồ Tôn Hiến tập kết bộ đội, vội vàng đi chia canh.

Trên đường Hồ Tôn Hiến không phải là không khuyên ông ta những lời như giặc cùng chớ đuổi, nhưng họ Chu không nghe lọt tai, trong đầu ông ta chỉ có đuổi đuổi đuổi và đuổi, chỉ cần đuổi được cái đuôi giặc, thì trận này coi như ông ta thống nhất chỉ huy, tới lúc đó cho họ Tào một cái tát, báo thù phải chạy đuổi khốn khổ này.

Tổng đốc đại nhân hiểu lầm Tào tuần phủ báo tiệp nửa giả nửa thật, cho rằng giặc Oa đã tan tác rồi. Hồ Tôn Hiến khuyên không nổi, đánh bung hết thám báo ra, mong sớm biết tình hình địch.

Có thể nói hành động này đã cứu mạng bọn họ, khi đại quân hùng hổ vội vã đuổi tới dải Đào Trạch, liền nghe thấy thám báo truyền tin về, đại đội nhân mã của giặc Oa đang tiến thẳng tới.

- Bao nhiêu tên?
Chu tổng đốc ôm ngực thở dốc hỏi.

- Ít nhất có một vạn.
Nghe thấy đáp án này họ Chu thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, vì đi quá gấp, ông ta mang theo có năm nghìn quân.

Chu đại soái kinh hãi quá độ, tới nói cũng chẳng lên lời, Hồ Tôn Hiến chỉ đành tiếp nhận lấy quyền chỉ huy, sai bộ đội rút vào trấn Đào Trạch, phòng thủ chặt chẽ hai cây cầu đá đợi viện binh.

Phải nói các tiểu trấn của Giang Nam đều có kết cầu giống nhau, Hồ Tôn Hiến nhìn trấn Đào Trạch, liền nhớ tới Vương Giang Kinh. Nhưng lần này từ kẻ vây tiễu thành kẻ bị bao vây. Chuyển biến này đúng là làm người ta uất ức.

Quân Diệp Bích Xuyên chính đang ở ngoài thành Tùng Giang nhịn đầy một bụng tức, bọn chúng đã bỏ ý định báo thù, đang chuẩn bị ngồi thuyền trở về rồi, ngờ đâu lại gặp được quân của Chu, Hồ.

Thấy đối phương chui vào trong cái trấn nhỏ, Diệp Bích Xuyên sướng phát điên :" Con bà nó, lão tử không dám đánh thành Tùng Giang, chẳng lẽ một cái tiểu trấn không có tường thành mà cũng sợ?" Liền hạ lệnh đồng thời công kích hai cây cầu đá, kết quả bị kháng cự ngoan cường. Hồ Tôn Hiến và ái tướng của hắn là Lô Thang mỗi người thủ một cây cầu, khiến giặc Oa không chiếm được lợi thế nào.

Song Diệp Bích Xuyên có danh hiệu Tiểu Gia Cát, hơn nữa còn là một cử nhân bị khai trừ, có thể nói là tên giặc Oa bằng cấp cao nhất, tính xấu cũng nhiều nhất. Hắn thấy khi đó gió khá lớn, liền sai người chất rơm rạ cành cây ở đầu hướng gió, châm lửa đốt. Kết quả khói theo chiều gió, gió hỗ trợ lửa, cuốn tới làm sĩ tốt giặc Minh không đững vững nổi, phòng tuyến sắp sụp đổ.

May Hồ Tôn Hiến kinh nghiệm phong phú, sai người đái vào khăn chùm lên mặt, nên mới ổn định thế trận, không bị mất cầu đá. Nhưng Diệp Bích Xuyên còn có đòn ẩn sau, thì ra hắn sớm lệnh người kết khiên trúc, thừa cơ khói đen mùi mịt, lội sông qua bên kia.

Hồ Tôn Hiết nhất thời sơ ý, bị vây kín ở trên cầu, đám thân binh võ nghệ cao cường tổ chức đột vây, liều chết mở được một con đường máu, đang thở phào thì không thấy Hồ trung thừa đâu....

Hồ Tôn Hiến đi đâu rồi? Chả đi đâu cả, chẳng qua là trên cầu chen chúc chật chội, ngựa của hắn không may rơi xuống cầu.

May thay Lô Thang nhìn thấy cảnh này tung mình xuống nước, tóm lấy tóc Hồ Tôn Hiến kéo lên khỏi mặt nước, thừa lúc giặc Oa không để ý bơi sang bờ đối diện.

Phí ba công sức mới kéo được Hồ Tôn Hiến lên bờ, nhưng Lô Thang phát hiện ra, mình phạm phải một sai lầm trí mạng, đáng lẽ phải kéo Hồ công sang phía bắc, kết quả trong lúc thảng thốt, lại bơi qua bờ nam.

Nhìn thấy giặc Oa dần dần vây tới, Lô Thang ảo não không thôi, cheng một cái rút bảo kiếm ra:
- Trung thừa mau bơi trở lại, hạ quan yểm trợ ngài.

Hồ Tôn Hiến rất nhếch nhác, mũ trụ đã mất, tóc ướt nhẹp dán lên mặt, vịn vào Lô Thang chầm chầm đứng dậy, nói:
- Bản quan không biết bơi, để ta yểm hộ cho ngươi.

Lô Thang chém đứt một thanh trường mâu thăm dò của giặc Oa, cười dài:
- Lô Thang này có thể bỏ chạy, nhưng tuyệt đối không vứt bỏ bạn bè chạy một mình...

Tới đó không nói được nữa, vì giặc Oa ồ ạt tấn công, hắn phải tập trung tinh thần ngăn cản.

Hồ Tôn Hiên muốn nhặt mấy tảng đá giúp Lô Thang, nhưng toàn thân kiệt quệ, căn bản không nhúc nhích nồi, còn mệt tới ngồi phịch xuống đất, không bò dậy được nữa. Hắn cười nhạo bản thân:
- Đành đợi chết thôi.
Rồi nhắm mắt lại, ngồi ngăn ngắt, đợi giây phút kia.

Đợi một lúc, thấy tiếng chém giết phía trước đột nhiên nhỏ đi, hắn thầm nghĩ :" Lô tướng quân tám phần là đã tuẫn nạn, tiếp theo sẽ tớ ta đây."

Nhưng có người vỗ vai hắn, Hồ Tôn Hiến hé mắt ra, thấy Lô Thang mặt hớn hở:
- Viện quân tới rồi.

Hồ Tôn Hiến tức thì phấn chấn mở to mắt nhìn bốn phía, thấy Lang Thổ binh đang từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, cuối cùng thở phào:
- Chuyết Ngôn đúng là bậc đại tài..
Bấy giờ hắn mới thấy sợ, không đứng dậy nổi nữa.

~~~~~~~~~~~

Bộ đội tới nơi là ba nghìn quân tiên phong do Bành Thần suất lĩnh.

Lui thời gian lại thời điểm ban đầu, đám Thiết Trụ được Thẩm Mặc phái đi trung thành với sứ mạng đại nhân giao cho, theo sát sau đít Hồ Tôn Hiến tới ngoài trấn Đào Thạch, liền phát hiện tình huống khác thường. Bọn họ đã theo Thẩm Mặc xông pha nam bắc, thấy không ít cuộc chiến rồi, tất nhiên nhìn ra Hồ Tôn Hiến đang bố trí phòng ngự đón đại địch.

Thiết Trụ lập tức sai người cưỡi khoái mã phi về Hàng Châu, nửa được gặp đúng Thẩm Mặc dẫn Lang Thổ binh tới.

Nghe được tin tức này trong lòng Thẩm Mặc cảm xúc lẫn lộn một mặt y vui mừng vì phán đoán chính xác của mình, một mặt tự trách bản thân đã không ngăn cản Hồ Tôn Hiến. May là làm cá nghề của bọn họ có ưu điểm tốt nhất, đó là dễ tha thứ cho bản thân. Nếu không như vậy quan viên thiên hạ chẳng cần tới thẩm phán cũng đập đầu tự tử ráo rồi.

Thẩm Mặc nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hỏi Ngõa phu nhân, Bành Minh Phụ và Bành Thần:
- Đội quân nào của các vị chạy nhanh nhất?

Ba nghìn Sát Vật binh của Bành Thần được đề cử, thành đội tăng viện thứ nhất, vắt chân lên cổ chạy, gặc Oa thấy viện binh tới, mới bỏ đợt tiến công này, cứu thoát Hồ Tôn Hiến trong gang tấc.

Hồ Tôn Hiến và Bành Thần là người quen cũ, bọn họ hợp tác với nhau trong trận Vương Giang Kinh, cho nên Hồ trung thừa thầm nhủ :" Phong độ của ta trong trận chiến đố hẳn là khắc sâu trong lòng hắn rồi." Liền nói với Bành Thành:
- Đám giặc Oa này không dễ dàng rút lui đâu.

Bành Thần trợn mắt lên:
- Càng hay, được giết thống khoái.
Liền muốn xua quân xông lên, Hồ Tôn Hiến vội giữ hắn lại:
- Thủ lính giặc xảo trá giỏi mưu, hơn nữa hay thích chia quân tả hữu, quân của ta vì bị dụ, cho nên mới bị đánh kẹp từ hai đằng.

Bành Thần thấy cái dáng vẻ nhếch nhác của hắn, thầm nhủ :" Tướng bại trận có tư cách gì mà chỉ trỏ?" Liền không nghe lời Hồ Tôn Hiến, thừa lúc nhuệ khí tiến thẳng, kết quả bị phục kích, hao tổn một số binh mã, ủ rũ quay về.

Lúc này Thẩm Mặc cũng dẫn đại quân chủ lực tới, hỏi rõ tình hình rồi an ủi Bành Thần vài câu. Y đã nắm rõ tính cách của vị lão huynh này rồi, cho nên chỉ hai ba câu đã làm ông ta phấn khởi trở lại.

Thẩm Mặc nhìn bàn đồ Thiết Trụ vẽ, dặn Bành Thần:
- Lão đầu nhân tốt nhất chia đường mai phục, rồi sai Nam Dực dẫn quân dụ địch, kỷ địch ngang qua, đồng loạt giáp kích, lo gì không thắng?

Hồ Tôn Hiến ở bên thầm nhủ :" Khác gì lời lúc nãy ta nói, đám đó đừng hòng nghe theo."

Nhưng Bành Thần lại như vớ được của, gật đầu rối rít:
- Thẩm đại nhân đúng là người trời.

Liền dẫn các đầu nhân Bành gia dựa theo kế hoạch mai phục, phái Bành Nam Dực xuất quân dụ địch.

Diếp Bích Xuyên thấy Thổ binh lại tới, thầm nghĩ :" Viện binh của chúng lục tục tới rồi." Nhưng thấy có thể tái chiến trận nữa, nên giờ trò cũ, mai phục Bành Nam Dực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui