Quan Cư Nhất Phẩm

Trên đường trở về, Thẩm Mặc không khỏi toát mồ hôi nói:
- Người ta nói khuê nữ theo cha, đúng là không sai chút nào.

Thiết Trụ nghe không hiểu, nhưng ngoạc miệng cười nói:
- Đại nhân nhìn xem, biệt thự của chúng ta rất đông người.

Thẩm Mặc liếc mắt một cái, thuận miệng nói:
- Chắc là báo hỉ.

- Tiểu nhân thấy không phải, hình như toàn là người đọc sách mặc trường bào.

Thẩm Mặc khép quạt lại, nói:
- Thiết Trụ.

- Có.

- Đi đầu dẫn đường.
Thẩm Mặc đá đít hắn.
- Có cái gì nữa, tới đó xem là biết rồi.

- Vâng.

Chỉ thấy cả viện tử bị các sĩ tử mặc nho sam vây kín vòng trong vòng ngoài.

Thẩm Mặc đi tới gần, vỗ vai sĩ tử ngoài cùng hỏi:
- Làm phiền huynh đài cho hỏi, vì sao bên trong không cho mọi người vào?

- Vì bên trong đã không còn chỗ nữa.
Sĩ tử đó đáp.

- À... Vậy làm phiền để tại hạ vào.
Thẩm Mặc cười.

Sĩ tử kia cảnh giác:
- Ngươi chớ hòng chen ngang, muốn báo danh ngoan ngoãn xếp hàng đi.
Nói rồi còn dứ dứ nắm đấm:
- Ca ca ta văn võ song toàn đấy.

Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Báo danh? Báo danh cái gì.

- Bọn ta muốn gia nhập hội Quỳnh Lâm.
Đám đông đồng thanh:
- Chẳng lẽ cười không muốn à?

- Tại hạ chỉ muốn vào nhà.

- Xếp hàng.
Đám đông đồng thanh quát.

- Nhưng đó là nhà tại hạ mà.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Không thể về nhà cũng phải xếp hàng chứ?

- Ngươi là ...
Đám đông lúc này mới nhìn y thật kỹ, có người nhận ra, hét toáng lên:
- Giải Nguyên lang, đó là Giải Nguyên lang! Giải Nguyên lang ở chỗ này.

Thẩm Mặc né tránh không kịp, tức thì bị đám sĩ tử hưng phấn vây quanh, bị cả trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào, dù mặt y có dày tới đâu cũng không khỏi bối rối. Thẩm Mặc gãi đầu, thầm nghĩ :" Nhìn đi, nhìn đi, dù sao ta cũng không sợ bị nhìn." Ai ngờ sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, đám sĩ tử đồng loạt thi lễ với y, đồng thanh hô vang:
- Hội chủ đại nhân, xin thu nhận chúng tôi.

Nơi này vòng trong vòng ngoài gần nghìn người, hiển nhiên chiêu bài hội Quỳnh Lâm đã nổ vang rồi.

Thì ra là vì cái này, Thẩm Mặc cười méo miệng:
- Chuyện này không phải một mình ta nói mà quyết được, phải toàn thể thành viên chúng tôi biểu quết mới được.

Nói rồi cười chắp tay:
- Trước tiên chư vị cho tại hạ vào đã, đoán chừng bọn đang đợi cùng tại hạ thảo luận ... Đảm bảo sẽ có câu trả lời thuyết phục với mọi người trong thời gian ngắn nhất.

Đám sĩ tử dù sao vẫn rất tôn trọng Giải Nguyên lang, nghe lời tránh ra một con đường, mặt tha thiết nhìn Thẩm Mặc, hi vọng y mau chóng truyền ra tin tức tốt lành.

Phải hao tổn bao công sức, Thẩm Mặc cuối cùng cũng vào được tiểu lâu ở hậu viện, nhìn thấy sáu vị lão huynh đang mặt mày ủ dột, gãi đầu gãi tai.

Sau khi lên lầu, Thẩm Mặc không vào việc mà chắp tay cười:
- Chúc mừng, chúc mừng các vị đỗ cao.

Bọn họ đều đều là nhân vật tài cao bát đấu, học phú ngũ xa, xưa nay luôn cho rằng trúng cử nhân như lấy đồ trong túi mà thôi. Hơn nữa trúng cử không phải là điểm cuối của học nghiệp, cho nên không hưng phấn như người ngoài nghĩ, qua một buổi sáng huyên náo, sớm chẳng còn cao hứng nữa.

Từ Vị nghe thế ngọt nhạt nói:
- Ý tứ của Giải Nguyên công, các vị nghe có hiểu không?

Năm tên gia hỏa cực kỳ bất mãn với thái độ "trọng sắc khinh bạn" của Thẩm Mặc, nghe thế gật gù cười đầy tà ý:
- Có gì mà không hiểu? Giải Nguyên công chúc mừng đám Á Nguyên chúng ta, chúng ta lại chẳng phải khấu đầu đáp lễ hay sao?

Dè đâu Thẩm Mặc mưu cao, đàng hoàng ngồi xuống nói:
- Vậy thì khấu đầu đi.
Câu này tức thì lấp kín mệng sáu tên gia hỏa, y không nhịn được cười:
- Toàn đám chỉ nói không làm … Chúng ta nếu đã lập hội rồi, tất nhiều người đông, thế mạnh, vì sao bao nhiêu hội viên như thế tới cửa lại đẩy ra ngoài.

- Ái dà, Giải Nguyên đại nhân của ta, ngài đắm mình trong hương mỹ nhân hồ đồ rồi phải không?
Từ Vị vẫn cái giọng quai quái nói:
- Người ta lập hội chỉ có mười mấy người, to lắm thì mấy chực người. Nhưng dưới kia có hơn nghìn sĩ tử, thêm vài ngày nữa nói không chừng có hai ba nghìn người. Bao nhiêu người như thế tụ tập lại vào một chỗ, quan phủ có thể không quản sao? Nói nhẹ thì là gây chuyện, nói nặng thì là âm mưu làm loạn đấy!

Thẩm Mặc phát hiện ra hôm nay Từ Vị có chút bất thường, có chút là lạ. Nhưng hiện giờ không phải tìm hiểu, y ung dung nói:
- Tôn chỉ của hội Quỳnh Lâm chúng ta tuyên bố với bên ngoài là gì?

- Nghiên ngẫm bát cổ, luận bàn học vấn, rèn luyện phẩm hạnh.
Mười hai chữ này, đọc vang vang khí thế, mọi người đều không quên.

- Mục đích của những người ngoài kia là gì?
Bất tri bất giác, Thẩm Mặc điều khiền hướng tư duy của mọi người.

- Đa phần bọn họ là những khảo sinh thi trượt.
Đào Ngu Thần nói:
- Bị thành tích đỗ hết một lượt, còn chiếm năm vị trí đầu của bày người chúng ta thu hút, cho nên nghĩ rằng chúng ta có bí kíp gì có thể đảm bảo trúng cử nhân.

Thẩm Mặc giang tay ra:
- Đó không phải vừa đúng với nghiệp vụ của chúng ta sao? Nếu như từ chối những người này, hội Quỳnh Lâm chúng ta thành chiêu bài thối rồi.

- Chúng tôi cũng biết thế, nhưng mọi người chỉ là cử nhân mới tinh.
Ngô Đoái cười khổ:
- Không gánh nổi nguy hiểm như thế.

- Kỳ thực rất đơn giản.
Thẩm Mặc vỗ tay cười:
- Chỉ cần mỗi lần để bọn họ chọn chỗ, chúng ta tới tham dự. Thì chúng ta coi như không phải kết nạp bọn họ rồi.
Y nhấn mạnh thêm:
- Huống chi, hội Quành Lâm chúng ta là tổ chức tinh anh, không phải là ai muốn gia nhập cũng được.

- Cao minh.
Mọi người cùng gật gù:
- Chiêu thay mận đổi đào này có thể trừ được hậu họa.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Chúng ta chỉ cần lấy bản lĩnh thực sự ra cảm phục bọn họ là được, vào thời điểm thích hợp đem nhân vật có sức hiệu triệu vào hội Quỳnh Lâm, là có thể đem lớp học này thành tổ chức ngoại vi của chúng ta, chư vị thấy chủ ý này thế nào?

Mọi người đồng loạt gật đầu:
- Vẫn là hội chủ suy nghĩ sâu xa.

Chỉ có Từ Vị cười nhạt nói:
- Đây là âm mưu đã sắp đặt trước rồi phải không?

Mọi người đều biến sắc nhìn Từ Vị một cách khó hiểu, tên gia hỏa này ăn nói chối tai thì nghe quen rồi, nhưng chưa bao giờ liên tục nhắm vào một người như thế, chẳng lẽ trúng cử xong rồi làm cao?

Đào Ngu Thần và Tôn Đĩnh đều lộ vẻ tức giận, muốn đối đáp lại với hắn, nhưng bị Thẩm Mặc dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại, mìm cười bảo:
- Cứ nói ra ngoài như vậy đi, làm phiền bọn họ mau chóng kiếm chỗ, ngày mai chúng ta tới giao lưu với bọn họ.

Không ít sĩ tử túi tiền eo hẹo, phải về nhà gấp, nên không trì hoãn được.

- Ngày mai không được, còn có tiệc mừng nữa.
Tôn Lung nói.

- Vậy thì ngày kia.

Mọi người đồng ý nối nhau xuống lầu, Thẩm Mặc vốn muốn gọi Từ Vị lại, nhưng nghĩ một lúc rồi thôi, cũng xuống theo.

~~~~~~~~~~

Khó khăn lắm mớ đuổi được đám thư sinh bên ngoài đi, lúc này trời đã tối, mấy người vốn muốn cùng chúc mừng một chút, nhưng Từ Vị nói mệt nên từ chối, làm mọi người mất hứng.

Thẩm Mặc đành nói đỡ cho hắn :
- Việc Văn Trường huynh trải qua khác với chúng ta, hiện giờ cuối cùng đột phá được khoa cử, không khỏi có chút thất thố. Chúng ta đừng để trong lòng.

Mọi người liền cười nói:
- Không đâu, hay là đợi ngày mai Văn Trường huynh khôi phục lại hẵng nói.
Mấ người nói chuyện một lúc, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Chư Đại Thụ cũng muốn về, nhưng bị Thẩm Mặc giữ lại:
- Hôm nay chúng ta đổi phòng nhé.
Chư Đại Thụ hiểu ý gật đầu.

Thẩm Mặc không vội đi vào mà sai Thiết Trụ chuẩn bị mấy thứ, một lát sau hắn mang tới. Thì ra là một vò rượu, mấy con cá tươi đánh vảy một ít măng , y liền cầm lấy đẩy cửa vào phòng Từ Vị.

Vừa mớ vào đã nồng nặc hơi rượu, Thẩm Mặc không khỏi cười thầm :" Quả nhiên uống trước rồi". Chỉ thấy Từ Vị ôm vò rượu, ngồi trên cửa sổ uống rượu với trăng.

- Nâng chén mời trăng sáng, chiếu bóng thành ba người.
Thẩm Mặc ngồi xuống đối diện với hắn:
- Huynh thật có nhã hứng.

Thấy Thẩm Mặc không giận chuyện ban ngày còn cười tới đây, Từ Vị nốc một ngụm rượu lớn, trừng mắt lên nói:
- Ngươi tới đây làm cái gì?

- Uống rượu với huynh.
Thẩm Mặc vỗ vò rượu trong tay:
- Độc ẩm thương tâm.

- Đối ẩm thương nhân.
Từ Vị vẫn chẳng hề khách khí:
- Cái tửu lượng đó của ngươi thì thôi đi.

- Không sao.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Trong này đệ đổ nước đấy...

Từ Vì hừ một tiếng:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói gì thì nói đi, đừng quấy rầy lão tử uống rượu.

Thẩm Mặc vẫn cười:
- Tiếp rượu huynh thật mà.

- Ta say rượu sẽ chửi mắng người khác đấy, tốt nhất ngươi tránh xa ra.

- Đệ không sợ, sớm nghe Văn Trường huynh chửi mắng người cũng toàn lời hoa lệ. Đệ muốn nghe lâu rồi.

Từ Vị không để ý tới y nữa, bê vò rượu tu ừng ực.

Uống hồi lâu, Từ Vị mặt đỏ au rồi, nhưng vẫn không nói một câu, Thẩm Mặc giục :
- Huynh chửi mắng đi.

- Có người muốn nghe chử thật sao?
Từ Vị lừ đừ:
- Chửi thì chửi, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngươi có biết không?

- Đệ không biết.

Từ Vị chỉ thẳng vào mặt hắn nói:
- Ngươi trẻ hơn ta, nhiều tiền hơn ta, đẹp trai hơn ta, được người ta yêu thích hơn ta, cái gì cũng hơn ta, nhưng ta không bận tâm, vì Từ Vị ta xem thường danh lợi. Nhưng có hai việc ta phải mắng ngươi.

- Mắng đi.

- Chúng ta cả ngày làm văn, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay. Ngươi nói đi, ngươi, Đào Ngu Thần, Chư Đoan Phủ, mấy tên các ngươi có kẻ nào học vấn hơn được ta?
Từ Vị nhìn chằm chằm, hỏi.

- Đều không bằng huynh.

- Vậy thì bằng vào cái gì các ngươi hết kẻ này tới kẻ khác thiếu niên trúng cử, còn ta chưa nói lăn lộn mấy chục năm rồi, thành tích còn kém xa các ngươi.
Từ Vị phẫn nộ nói.

Thẩm Mặc không giải thích, y biết Từ Vị đang cần phát tiết mà không phải cần phân tích nguyên nhân gì hết. Là bạn tốt nhất của Từ Vị, y thấu hiểu tính cách của Từ Vị, nếu lần này hắn không trúng, sẽ tiếp tục coi như không có chuyện gì, tiếp tục khinh đời ngụy trang bản thân. Nhưng nếu đã trúng rồi, gánh nặng bỏ xuống, những vết thương lòng kia khiến hắn không còn chịu nổi nữa.

Cho nên y tới không phải để an ủi, mà để bầu bạn, bầu bạn với người huynh đệ khổ mệnh này, nói lời từ biệt với quá khứ thống khổ vô cùng trước kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui