Quan Cư Nhất Phẩm

Trong Vô Dật điện, Nghiêm Thế Phiên không ngờ tỏ thái độ chiêu hiền đãi sĩ, lấy một chiếc hộp gỗ đàn điêu khắc tinh tế từ trên bàn lên, dùng hai ta đưa tới trước mặt Thẩm Mặc.

- Mau ngồi xuống đi.
Nghiêm Thế Phiền thân thiết mời Thẩm Mặc ngồi xuống, hắn cũng tự ngồi xuống bên cạnh, mở hộp ra, bên trong bày chỉnh tề một bộ văn phong tứ bảo, nhìn một cái biết ngay không phải vật phàm.

Thấy Thẩm Mặc nhìn nó không chớp mắt, Nghiêm Thế Phiên cười ha hả nói:
- Cha ta và ta suy nghĩ mãi tặng lễ gặp mặt gì cho Chuyết Ngôn, vàng bạc châu báu thì quá tục, mỹ nữ ca kỹ ư? Lão đệ còn chưa kết hôn. Tốn bao công sức tìm kiếm được mấy thứ bảo bối này. Gộp lại thành một bộ văn phong tứ bảo, chính hợp với sao Văn Khôi.
Nói rồi cầm nghiên mực màu vàng lên nói:
- Từ thời Bắc Tống đấy, nhìn xem đề bút của ai?

Thẩm Mặc dùng hai tay nhận lấy, nhìn đề bút không khỏi thốt lên:
- Tô Đông Pha.

- Đúng thế.
Nghiêm Thế Phiên chỉ vào mực nói:
- Mực là của Lý Đình Khuê, bên trên còn có đề khoản của hậu chủ Nam Đường, hiện giờ ngàn vàng không đổi được.
Lại chỉ vào giấy nói:
- Giấy này là của Kim Huy Tông ngự dụng, đều có ấn của ông ta.

Cuối cùng cầm bút lên, Thẩm Mặc thấy cán bút bằng vàng, trang trí bằng ngọc châu, cục kỳ hoa lệ, Nghiêm Thế Phiền nói:
- Cái bút này khả năng là có quá nhiều, nhưng niên đại quá xa rồi, Chuyết Ngôn đành tự kiểm chứng thôi.
Nói rồi đóng nắp lại, đẩy tới trước mặt Thẩm Mặc:
- Thế nào, có xứng với Trạng Nguyên lang của chúng ta không?

Thẩm Mặc cười khổ:
- Bộ văn phong tứ bảo này dùng để viết chữ thật quá xa xỉ.

- Ai bảo lão đệ đem ra viết.
Nghiêm Thế Phiên cười mắng:
- Dòng dõi thư hương, lưu lại để truyền đời.

- Thứ quý trọng thế này, hạ quan không dám nhận.
Thẩm Mặc lắc đầu từ chối.

Nghiêm Thế Phiên trợn mắt:
- Ta đưa cho, lão đệ nhận đi.

Thẩm Mặc còn do dự, Nghiêm Thế Phiên tỏ ý không vui:
- Chẳng lẽ lão đệ coi thường Đông Lâu ta?

Thẩm Mặc chỉ đành nhận lấy hộp gỗ, rồi lần nữa cảm tạ Nghiêm tiểu các lão.

Lúc này Nghiêm Tung vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra nói:
- Tới nội các rồi chân tay nhanh nhẹn một chút, mồm miệng chú ý một chút. Nghe nhiều hỏi nhiều, sẽ có lợi ích vô cùng.

Thẩm Mặc biết Nghiêm các lão tiễn khách rồi, liền đứng dậy cáo từ, Nghiêm Thế Phiên đưa ra tới cửa quay lại, ngồi xuống ghế Thẩm Mặc vừa ngồi, nói:
- Cha, nhất định phải tặng nó cho y sao? Không phải cha nói muốn truyền cho tôn tử sau này à?

- Nghiêm Hồng Nghiêm Hộc, hai đứa đó mà xứng à?
Nghiêm Túng nhướng mi mắt lên:
- Thứ tốt không thể bị chà đạp.

Nghiêm Thế Phiên bên chén trà lên cho cha, cười hỏi:
- Cha bỏ vốn lớn như thế, mà sao tên tiểu tử đó không thể hiện gì? Ví dụ như nói câu nghe lời các lão chẳng hạn.

Mặt Nghiêm Tung chỉ thoáng hiện vẻ thất vọng, nhắm mặt lại nói:
- Ài, tên nhóc này có cao nhân chỉ điểm, y biết vị trí của mình, cho nên không cần cố sức lấy lòng ta.

- Vị trí gì?
Nghiêm Thế Phiên cau mày cười lạnh:
- Tế tướng tương lai ư? Còn sớm lắm, muốn chơi chết y, đơn giản như bóp chết một con kiến.

- Con đừng làm bừa.
Nghiêm Tung lắc đầu:
- Không nghe Lục Bỉnh tuyên bố sao, ai làm khó sư đệ hắn là làm khó hắn. Nếu không phải được bệ hạ ngầm cho phép, ta tin hắn không dám nói ra loại lời này.

Nghiêm Thế Phiên thông minh tuyệt đỉnh, sao chẳng nghĩ tới điều này, nhưng hắn ngang ngược quen rồi, không nuốt cục tức đó xuống được:
- Tên tiểu tử này đem sổ sách hiến cho hoàng đế, thiếu chút nữa lấy mạng của cha, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy.

- Nếu không thì làm được gì?
Nghiêm Tung nhấp một ngụm trà, thở dài:
- Già rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu không có cơ hội tung một đòn giết chết y thì ta sẽ không động vào.
Nói tới đó nghiêm khắc nhìn con trai:
- Con cũng thế, đừng có lúc nào cũng cho rằng mình đứng đầu thiên hạ, gây rắc rối cho ta.

- Vậy sau này phải đối đãi với tên tiểu tử này ra sao?
Nghiêm Thế Phiên ấm ức hỏi.

- Nên làm sao thì làm nấy.
Nghiêm Tung đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:
- Nhìn về phía trước, tựa hồ ý của bệ hạ định phái y về phía nam. Ở đó Hồ Tôn Hiến có thể giúp chúng ta giữ lấy y.

- Lần này như vậy mà thôi sao?
Nghiêm Thế Phiên rất tức tối hỏi.

- Bỏ đi.
Nghiêm Tung gật đầu:
- Nhịn nhất thời sóng yên biển lặng, lui một bước biển trời mênh mông.

~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi rời khỏi chỗ cha con họ Nghiêm, Thẩm Mặc đi bái phỏng thứ phụ Từ Giai.

Từ các lão rất ôn hòa, từ sau bàn làm việc đứng dậy,kéo y ngồi xuống ghế, cười hỏi:
- Long Khê công khỏe không? Trường Sa công khỏe không?
Câu hỏi này thể hiện quan hệ hai bên không hề tâm thường.

Nhưng khi Thẩm Mặc gặp nạn, cái quan hệ này đi đâu mất.

Thẩm Mặc cung kính đáp xong, Từ Giai lại nói:
- Nơi này khác Hàn lâm viện, việc rất bề bộn, ngươi phải mau chóng thích ứng.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Học sinh biết.

Từ Giai là khảo quan thi Hội của y, mặc dù chỉ duyệt bài, nhưng danh phận sư đồ đã được xác định, điều này có nghĩa là kiếp này Thẩm Mặc không thể phản đối Từ Giai. Nếu không là đi ngược lại quy tắc quan trường, sẽ bị tất cả phỉ nhổ.

Quan hệ này hiển nhiên thực tế tình đồng môn, thậm chí còn chắc hơn quan hệ cha con. Có quan hệ này, Từ Giai có thể coi Thẩm Mặc là người của mình mà không lo y hai lòng.

*** Chỗ này chú : Thi Điện có hội đồng chấm bài, nhưng đám đó không coi là sư phụ của Thẩm Mặc, vì danh nghĩa là hoàng đế chấm, nên gọi là môn sinh thiên tử.

Cho nên Từ các lão xưa nay một câu chỉ nói có một phần ba cũng hiếm hỏi ân cần chỉ giáo cho Thẩm Mặc:
- Chỉ dụ lệnh ngươi vào nội các, bệ hạ không hề thương lượng với ai. Điều này nói lên, tiền đồ của ngươi đã ở trong lòng bệ hạ rồi. Cho nên lúc này ngươi phải vùi đầu vào việc, chăm chỉ vào, ngươi sẽ không thiệt thòi gì đâu.
Nói tới đó hạ thấp giọng xuống:
- Trị phòng nội các ở ngay dưới mí mắt bệ hạ, ngươi không được lười biếng, tránh làm mất thánh ân, cho nên chữ "chăm chỉ" phải đặt lên hàng đầu, lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân.

Thẩm Mặc là người hiểu chuyện, tất nhiên biết Từ các lão đang truyền thụ kinh nghiệm, vội vàng ngồi thật ngay ngắn, tập trung lắng nghe. Từ Giai nói tiếp:
- Nội các là nơi quan cơ trọng địa, mỗi ngày phải đưa ra vô số quyết định. Điều ngươi phải làm là nhìn hiều, học nhiều, hỏi nhiều. Nhưng nhớ kỹ, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào, không đề xuất bất kỳ kiến nghị nào.
Hai mắt ông ta nhìn thẳng vào Thẩm Mặc:
- Ngươi không có trách nhiệm đó, lại khiến không vui. Cho nên ta dạy ngươi một câu. " Nói trăm lời làm trăm điều, không bằng một sự im lặng.", ít nhất trước khi ngươi thành đại học sĩ thì trong nội các phải ghi nhớ điều này.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Học sinh nhớ kỹ giáo huấn.

- Rất tốt, có gì không hiểu, vấn đề gì không giải quyết được cứ tới tìm ta.

- Tạ ơn ân sư.
Thẩm Mặc hành lễ lần nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Bắt đầu từ hôm đó Thẩm Mặc và Từ Vị bắt đầu làm việc ở Tây Uyển. Chức trách của Từ Vị ở Tử Thần điện là thỏa mãn nhu cầu Thanh Từ vô tận của hoàng đế, văn tài của hắn kiệt xuất, Thanh Từ viết ra luôn làm hoàng đế chấn động, thường xuyên triệu kiến, lệnh theo bên cạnh.

Từ Vị đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi họa không gì không hiểu, thêm vào bản tính hài hước, năng lực ứng biến cao. Cho nên hoàng đế hỏi tới đâu, nói tới cái gì, hắn đều có thể đáp ngay, làm hoàng đế vui vẻ. Bởi thế không bao lâu đã thành nhân vật không thể thiếu bên cạnh hoàng đế rồi, hoàng đế muốn đánh cờ, làm thơ, vẽ tranh, viết chữ . Từ Vị đều có thể bồi tiếp, hơn nữa làm hoàng đế hài lòng, thậm chí hoàng đế muốn ra ngoài giải khuây, càng không thể thiếu bảo vật pha trò làm vui này. Dùng lời Từ Vị mà nói, hắn thành kẻ tam bồi rồi, ăn cùng, chơi cùng, tu luyện cùng.

Đem so ra thì ngày tháng của Thẩm Mặc vất vả hơn nhiều, công việc của y trong nội các là thủ tục văn thư, khởi thảo công cáo, chuyển các tấu chương phía dưới đưa lên .v..v..v.. Toàn quốc tổng tộng có một nghìn chín trăm ba sáu trạm, tình hình hai kinh mười ba tỉnh liên tục báo lên kinh thành. Phía bắc Yêm Đáp lại bắt đầu cướp bóc, phía nam giặc Oa lại bắt đầu hoành hành, cứu tế tiến triển chậm, còn tiếp túc người dân sẽ gây chuyện v..v..v.. làm lúc nào cũng đầu tắt mặt tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui