Quan Cư Nhất Phẩm

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Làm cái nghề này của chúng ta, chỉ sợ có kẻ dồn được mình vào chỗ chết, chẳng may Nghiêm các lão lật nhào thật, thì đệ vạn kiếp bất phục rồi.

- Ta hiểu ý đệ rồi, đệ nói trừ khi Lý Mặc hạ được Nghiêm Trung mới dùng cách ta nói.

- Không phải.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Còn khi đệ sắp bị Lý Mặc làm thịt rồi cũng dùng.

- Vậy chẳng phải chuyện sớm muộn sao?
Từ Vị trợn mắt:
- Dù sao cũng chẳng ai biết là chúng ta làm, kéo ông ta xuống ngựa sớm cho xong, đệ cũng được giải thoát sớm.

- Không được.
Thẩm Mặc kiên quyết lắc đầu:
- Nếu không muốn người khác biết, trừ phi đừng làm, không tới nước vạn bất đắc dĩ, chúng ta không tranh vũng nước đục này. Cuộc đời chúng ta còn dài, khó đảm bảo không ngày nào đó, có người nhảy ra lấy nó chỉ trích chúng ta.
Y không quên chuyện cuốn sổ, dù Từ Vị làm bí mật đến thế, vẫn không che giấu được mắt của người khác.

Thẩm Mặc thở dài:
- Thật không may thanh danh của Lý Mặc so với Nghiêm Tung thì hơn nhiều.

Trong công tác, Lý Mặc là người rất cần cù chịu khó, ngày ngày thức khuya dậy sớm, năng lực làm việc rất tốt. Nhiều việc người khác mấy năm không làm xong, mấy ngày ông ta đã xử lý được. Lại còn lấy thân mình làm gương mẫu, trong cuộc sống không có tai tiếng, trong thời gian chủ trì ngoại sát, người mang quà cáp tới xin xỏ xếp từ cổng tới ngõ, tất cả lễ vật đều từ chối, không từ chối được thì vứt đi.

Có hai ưu điểm cực lớn như thế, thêm vào Nghiêm Tung đứng phía đối diện là một quyền thần cực kỳ u tối, làm cho thanh danh của Lý Mặc không thể kém nổi, ít nhất cái mũ "trung thần thanh quan" ông ta đội rất chắc.

Đó chính là điều Thẩm Mặc kiêng kỵ, vì đối với đám quan văn đầu gỗ khô cứng, thì đối đầu với thanh quan nhất định là tham quan. Gây khó dễ cho trung thần là gian thần, nếu như tự y động thủ, gần như chuyện bị coi là gian thần tham quan chỉ là sớm muộn mà thôi.

Mà ở trên triều đình, nếu như mất đi lá cờ " chính nghĩa", thì cho dù có leo lên tới phẩm cấp tốt đỉnh như Nghiêm các lão, hưởng trọn vinh hoa phủ quý, song muốn người ta tâm phục khẩu phục, hô một tiếng trăm người theo là hoàn toàn không thể. Với Thẩm Mặc, làm quan chỉ là bậc thang giúp y thực hiện hoài bão mà thôi, nếu như cái thang này không giúp y chạm vào được lý tưởng, thì có leo lên trên vạn vạn người, thì chỉ là một thứ phế vật.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Từ Vị, Thẩm Mặc an ủi:
- Trên quan trường càng coi trọng dụng hành động nhỏ nhất thu được thành quả lớn nhất, đó mới là đạo bất bại.

Từ Vị cau mày:
- Vừa rồi đệ nói là tình huống nếu Nghiêm Tung không có cách ứng phó, vậy nếu lão ta có thì sao?

Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói:
- Nếu như có, Lý Mặc tất nhiên chết không có chỗ chôn thây, Nghiêm Tung có thói quen đuổi cùng giết tận. Theo đệ biết, Nghiêm Thế Phiên dùng tiền bạc và quyền hế, an bài rất nhiều tai mắt theo dõi Lý Mặc từ lại bộ tới tư dinh suốt ngày đêm.
Y thở dài:
- Vả lại luận về mưu mô thì Nghiêm Thế Phiên hơn cả hai ta gộp lại, sơ hở chúng ta nhìn ra được, hắn chẳng có lý nào lại không nhìn ra.

- Có phải đệ đánh giá con độc nhãn long đó quá cao không?
Từ Vị khịt mũi coi thường:
- Nếu như hắn nhìn ra sao không có hành động, trơ mắt nhìn đám con cháu gặp xui xẻo.

- Chính khách phải biết nhẫn nhịn như sói.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Con sói già trên thảo nguyên, âm thầm ẩn nấp, đợi tới thời cơ, tung một đòn sát thủ.

- Nghiêm Thế Phiên lợi hại như thế sao/

- Nghiêm Thế Phiên là kẻ quá nôn nóng tự phụ, nhưng Nghiêm Tung thì có thể.
Thẩm Mặc lại thở dài:
- Cho nên hai cha con đó con bày mưu, cha hành động, đánh đâu thắng đó.

~~~~~~~~~~~~

Trấn an được Từ Vị, Thẩm Mặc tiếp tục âm thầm chờ đợi, Nghiêm các lão bị đánh tơi tả, Lý Thời Ngôn thừa thắng truy kích. Nhân tâm trong triều cũng thay đổi, các quan viên hoặc công khai hoặc âm thầm quy phục Lý thiên quan. Tức thì làm thế lực ông ta hừng hực khí thế, có huynh hướng trở thành thời đại họ Lý.

Trong tình thế tốt đẹp đó, Lý Mặc phán đoán bên mình đã hình thành thế bao vây Nghiêm đảng rồi, chỉ còn đợi kinh sát Đinh Tị năm sau, thanh trừ cốt cán Nghiêm đảng .. Mà e chẳng cần đợi tới năm sau, đám nanh vuốt ô hợp của Nghiêm Tung đã tan đàn xẻ nghé hết, thậm chí chẳng cần mình phải động thủ, Nghiêm lão tặc bị chúng bạn xa rời, sẽ " nản lòng từ quan, hoàn toàn lui khỏi võ đài lịch sử."

Khi Lý Mặc đang mơ tưởng thì Nghiêm phủ im lặng hơn nửa năm, cuối cùng cũng có dấu hiệu hành động.

Đường Tây Trường An, trong thư phòng cực kỳ xa hoa của Nghiêm phủ ..

Triệu Văn Hoa và Mậu Khanh, Ngô Bằng v..v..v.. mấy tên cốt cán của Nghiêm đảng tụ tập đông đủ, vây quanh Nghiêm Thế Phiên khóc như chết cha chết mẹ, nói nửa năm qua tổn thất nghiêm trọng ra sao, bao nhiêu thủ hạ bị Lý Mặc kéo ngã. Nghiêm Thế hiên ban đầu còn kiên nhẫn an ủi, nhưng tính khí hắn vốn không tốt. Chẳng bao lâu rống lên liên hổi như pháo nổ:
- Các ngươi đã lải nhải chán chưa? Cho tay vào trong quần sờ xem trứng của các ngươi có còn không? Giống như mấy mụ đàn bà khóc lóc mãi không hết.

Hắn vừa nổi đóa, quai hàm bành lên, con mắt còn lại lóe lên ánh sáng âm u lạnh buốt như sói đói muốn ăn thịt người. Đám kia tức thì rụt cổ lại , sợ hãi nhìn tiểu các lão..

- Nghiêm Thế Phiên, ngươi quát tháo cái gì?
Một giọng nói già nua vang lên, Nghiêm các lão mình mặc áo gấm, được hai tiểu nha hoàn xinh xắn, run run đỡ vào trong thư phòng.

Nghiêm Thế Phiên hung hăng trừng mắt nhìn đám kia, nuốt cục tức vào bụng, đổi sang mặt tươi cười, đi tới đã cha nói:
- Cha đã dậy rồi sao?
Thường vào thời gian này Nghiêm các lão vẫn còn ngủ say.

- Các ngươi rống rít ầm ĩ như thế, ai còn ngủ được nữa?
Nghiêm các lão ngồi dựa vào nghế mềm, lạnh nhạt nói.

Đám kia vội tạ tội với cha nuôi, Nghiêm Thế Phiên lúc này lại nói giúp bọn chúng:
- Cha cũng không thể trách bọn con được, trước kia cho bảo bọn con nhẫn nhịn, không xung đột với lão thất phu họ Lý. Đám tụi con đều nghe lời rồi, hơn nữa năm qua không hề động chạm tới Lý Mặc.

Thấy Nghiêm Tung gật đầu, hắn nói tiếp:
- Nhưng kết quả thế nào, lão thất phu đó ngày càng ngông cuồng, muốn đuổi cùng giết tận. Nếu như kinh sát năm sau lại do lão ta chủ trì, cha công cao khổ nhọc tất nhiên không sao. Nhưng đám tụi con, thế nào cũng đứa đi đầy, đứa sung quân, khi ấy còn ai phụng dưỡng cha mẹ.

Đám huynh đệ của hắn nhao nhao phụ họa, có tên tuyến lệ phát triển, chớp vài cái đã có nước mắt chảy xuống, đạt được hiệu quả khóc lóc sụt sùi.

Nghiêm Tung thì chẳng hề nhướng mắt lên, chỉ chậm rãi nói:
- Không cho các ngươi hành động, là bảo vệ các ngươi, ngay cả điều này mà cũng không hiểu à?

- Cha vẫn sợ Lý Mặc ...
Nghiêm Thế Phiên nhỏ giọng làu bàu.

- Ta sợ hắn?
Nghiêm Tung cười nhạt:
- Hắn so với Hạ Ngôn thì sao?

- Vậy vì sao cha muốn ...
Nghiêm Thế Phiên nuốt nước bọt nói:
- Muốn tụi con rụt đầu làm rùa?

- Bởi vì đúng là ta sợ ...
Nghiêm Tung mở mắt ra, nhìn lên trần nhà hoa lệ lộng lẫy nói:
- Nhưng không phải ta sợ Lý Mặc, mà là ta sợ hoàng thượng.
Lão ta lo lắng nói:
- Hiện giờ Đại Minh trừ hoàng thượng ra thì còn có ai dồn được ta vào chỗ chết? Không có.

- Hoàng thượng?
Nghiêm Thế Phiên không hiểu.

- Đúng thế.
Nghiêm Tung gật đầu:
- Tất cả những điều này đều do bệ hạ muốn nhìn thấy.

- Vì sao ông ta làm như thế.
Nghiêm Thế Phiên tức tới run người, không còn tôn kính gì bậc chí tôn của Đại Minh nữa:
- Cha con ta mười mấy năm qua, che mưa chắn gió cho ông ta hưởng lạc, làm trâu làm ngựa chịu tội thay ông ta. Ông ta trốn vào trong cung luyện đan, cái đống hỗn loạn Đại Minh toàn do cha con ta gánh vác. Ông ta định qua cầu rút ván à?
Nói tới câu cuối thì đúng là chửi bới thẳng thừng rồi.

Nhưng người trong phòng đã thấy qua quen rồi, chẳng có vẻ mặt gì khác thường. Đợi hắn chửi bới xong, Nghiêm Tung cũng nổi giận, nhưng không phải giận Gia Tĩnh, mà là giận con trai, hầm hầm quát:
- Những lời thế này về sau không được nói nữa. Ngươi nhớ kỹ có ta, bệ hạ cho chúng ta tất cả, không có bệ hạ, cha ngươi đảm bảo cha ngươi ngồi không uống trà ở Hàm lâm viện Nam Kinh cho tới tám năm trước rồi, sau đó ngoan ngoãn đưa ngươi về Phân Nghi làm ruộng! Lấy đâu ra cho ngươi suốt ngày ăn chơi xa hoa dâm dật như thế.

- Công danh là do cha giành được, là do nhi tử mấy năm qua vất vả đáng được hưởng.
Nghiêm Thế Phiên oan ức nói:
- Hai mươi năm trước bệ hạ phẩy tay vứt bỏ triều chính, hai kinh mười ba tỉnh, triệu triệu con dân do cha lo lắng, do con sắp xếp.

Mấy năm trước Nghiêm Tung bắt đầu già cả suy yếu, không đủ tinh lực ứng phó với chính vụ phức tạp nặng nề. Liền để Nghiêm Thế Phiên lấy danh nghĩa hầu hạ cha già, cùng lão ta vào nội các trực ban, để hắn xử lý việc lớn việc nhỏ, cho nên Nghiêm Thế Phiên mới nói thế.

- Ngươi thấy bị ủy khuất à?
Nghiêm Tung lại buông một tiếng thở dài:
- Nghiêm Thế Phiên cảm thấy ủy khuất, các ngươi cũng thấy ủy khuất. Như vậy chỉ có thật nhiều tiền không ngừng mua phòng ốc, nuôi nữ nhân mới thấy không ủy khuất? Văn Hoa, ngươi làm cái gì ở Chiết Giang? Vơ vét vô độ, hai trăm vạn lạng quân phí, ngươi tham ô một nửa. Đó chưa phải là chuyện ngu xuẩn nhất.

Nghiêm Tung phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu Văn Hoa, Triệu bộ đường vội quỳ sụp xuống, nghe cha nuôi nghiêm giọng giáo huấn:
- Ngu không đường cứu là ngươi chất những thứ đó lên hai trăm chiếc xe lớn, nghênh ngang vào thành Bắc Kinh. Ngươi làm thế để tặng lễ cho ta? Ngươi đang đào phần mộ cho Nghiêm gia chúng ta thì có, biết không hả?
Lão ta tức tới mức ho khù khù, mặt cũng xám như tro

Nghiêm Thế Phiên vội đỡ lấy lại vừa vỗ lưng, còn an ủi:
- Văn Hoa cũng chỉ một lòng hiếu thuận thôi. Hơn nữa con trách đệ ấy rồi, cha đừng lấy chuyện này ra nói nữa.

Nghiêm Tung lửa bốc lên đầu, đẩy ngay Nghiêm Thế Phiên ra, chén ngọc đặt lên mép "cheng" một tiếng rơi vỡ tán tành, thở hổn hết chửi:
- Ngươi đừng có ra vẻ làm người tốt, nếu chẳng phải ngươi tham lam vô độ, thúc giục thì Văn Hoa cũng không cần vơ vét đến thế.

Nghiêm Thế Phiên đụng đầu vào tường, ngượng ngập nói:
- Kìa cha, chúng ta đang nói Lý Mặc cơ mà, sao không đâu lại mắng tụi con.

- Việc làm hôm qua dẫn tới hậu quả hôm nay.
Nghiêm Tung dựa vào lưng ghế thở dốc:
- Ban đầu Lý Mặc gây khó dễ, dùng hết mọi chiêu số ra, tuy miễn cưỡng bảo vệ được Văn Hoa. Nhưng bệ hạ đã biết hết mọi thứ, đông nam là đại họa trong lòng bệ hạ. Các ngươi làm tới mức quá đáng như thế, sao bệ hạ có thể không giận? Sao có thể không ghét chúng ta.
Nói tới đó lão sợ hãi nói:
- Nếu chẳng phải Hồ Tôn hiến có tài, không để giặc Oa thành đại họa, thì chúng ta chết cả rồi. Ngươi có biết không hả Nghiêm Thế Phiên.

Nghiêm Thế Phiên thông minh tuyệt đỉnh, chẳng qua bị cái suy nghĩ "ta đây số một thiên hạ" cuồng vòng tự đại che mờ mắt. Hiện giờ cha vừa nói như thế, tức thì tỉnh ngộ nói:
- Ý cha là bệ hạ hận chúng ta gây chuyện thái quá, cho nên mới mượn tay Lý Mặc chỉnh chúng ta.

- Coi như ngươi còn thuốc cứu.
Nghiêm Tung dần dần thở đều lại, giọng cũng hòa hoãn hơn:
- Đại Minh là của hoàng thượng, người nói một câu có thể quyết định sinh tử của bất kỳ ai. Bao gồm cả ta, giờ bị hoàng thượng hận rồi, phải làm thế nào? Tiếp tục làm ầm lên à?

- Không được.
Nghiêm Thế Phiền không còn hung hăng nữa, nuốt nuốt bọt nói:
- Như thế sẽ chết rất thảm, hai lần khảo sát năm nay chúng ta đều không nằm trong phạm vi, làm Lý Mặc nhìn thấy mà không tóm lấy được. Nếu như chúng ta lỗ mãng ra mặt, lão ta sẽ không ngần ngại thuận tay xử lý không chúng ta... Không phải là cắn chặt lấy chúng ta không buông.

- Vậy phải làm sao?
Nghiêm Tung khẽ gật đầu hỏi.

- Ra vẻ đáng thương ...
Từ khóe miệng Nghiêm Thế Phiên phát ra mấy chữ:
- Làm ra vẻ đáng thương vô tội, nhẫn nhục chịu đựng, để khơi lên sự thương hại của bệ hạ.

- Chưa đủ ...
Nghiêm Tung lắc đầu:
- Bệ hạ kỵ nhất là kéo bè kết phải mưu lợi cá nhất, Lý Mặc không phải là nói Nghiêm Tung ta có đảng sao? Hắn công kích chúng ta lâu như thế, đã thấy ai nói đỡ chúng ta một câu chưa? Thấy chúng ta đối kháng lại chưa?
Lão ta cười lạnh:
- Cái câu Nghiêm đảng, không phá tự tan. Chỉ cần bệ hạ thấy chúng ta không lợi hại như trong lời đồn đoán, tất nhiên sẽ không kiêng kỵ chúng ta nữa.

Suy nghĩ của Nghiêm Thế Phiên trở nên rõ ràng, hai nắm đấm siết lại:
- Sau đó chúng ta lại nghĩ cách làm bệ hạ kiêng kỵ Lý Mặc, tình thế hai bên sẽ đảo ngược lại.

- Chính thế.
Nghiêm Tung gật đầu, nhìn đám con qua khe mắt hẹp:
- Giờ còn trách ta nữa không?

- Không dám, không dám nữa.
Đám con giả vở tát tai mình:
- Chúng con đều không hiểu chuyện, cha ngàn vạn lần đừng giận.

- Được rồi, đừng giả vở nửa.
Nghiên Tung giơ tay lên, không để bọn chúng tiếp tục đóng kịch, nói với Nghiêm Thế Phiên:
- Con nói một câu không sai.

- Câu nào ạ?

- Nếu như năm sau kinh sát lại do Lý Mặc chủ trì thì chúng ta xong đời.
Đôi mắt mờ đục của Nghiêm Tung đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh lẽo:
- Cho nên không để hắn sống qua năm nay.

- Ý cha là?
Ngiêm Thế Phiên kích động tới quai hàm bènh lên:
- Hiện giờ tới lượt chúng ta ra đòn sát thủ?

- Chưa tới lúc.
Nghiêm Tung khẽ lắc đầu:
- Cứ ủ thêm một thời gian nữa đã..

- Cha yên tâm đi.
Nghiêm Thế Phiên vỗ ngực đảm bảo, rồi hỏi binh bộ hữu thị lang Ngụy Khiêm Cát:
- Mấy tên môn sinh của Lý Mặc đã khống chế được chưa?

- Sớm đã nắm cả nhà bọn chúng trong lòng bàn tay rồi.
Nguy thị lang là kẻ chuyên môn phụ trách uy hiếp dụ dỗ của Nghiêm đảng, hắn nhe hàm răng trắng ởn nói:
- Cha nuôi yên tâm, hơn nữa lục nhà bọn chúng được thứ văn chương đại nhịch bất đạo đó, còn có ký tên. Trừ ngoan ngoãn nghe lời không còn đường nào khác.

- Lão Ngụy làm việc rất lão luyện.
Nghiêm Thế Phiên khen một câu.

Mậu Khanh ở bên cạnh hứng phấn nói:
- Cha nuôi, hay là chúng ta sai mấy tên tiểu tử đó dâng sớ đàn hặc Lý Mặc? Học sinh mắng sư phụ, đó là chuyện lạ ngàn đời, bệ hạ nhất định coi trọng.

- Đồ ngu.
Nghiêm Thế Phiên cười nhạt:
- Hoàng đế thông minh hơn ngươi nhiều, ngươi cũng biệt là chuyện lạ ngàn đời, hoàng đế chẳng lẽ không biết sao?
Nói rồi vỗ đầu hắn:
- Cái chuyện ngu không tượng tượng nổi này trừ ngươi ra thì ai tin? Ta xin ngươi lần sau nâng cao trí tuệ lên một chút.

Mậu Khanh cười ngượng:
- Cứ coi như ta đánh rắm là được.

Nghiêm Tung liếc Nghiêm Thế Phiên:
- Vậy con bảo phải làm sao?

- Nếu hài nhi….
Nghiêm Thế Phiên hạ thấp giọng nói:
- Muốn bọn chúng dâng sơ là nhất định, nhưng không phải là đàn hặc Lý Mặc.

- Vậy đàn hặc ai?

- Đàn hặc cha.
Nghiêm Thế Phiên vừa phát ra lời này, trong phòng tức thì om lên, đám huynh đệ đều lên tiếng trách hắn, sao có thể bảo người công kích cha được.

- Để nó nói hết đã.
Nghiêm Tung cắt ngang lời bọn chúng, lão ta biết con trai mình mặc dù khuyết điểm không ít, nhưng chưa từng đưa ra chủ ý ngu xuẩn.

- Môn sinh của Lý Mặc đàn hặc cha, món nợ này tính lên đầu Lý Mặc, cho dù lão ta có trăm cái miệng cũng không cãi được.

- Thế thì sao nào? Tấu chương đàn hặc cha nhiều lắm.
Nghiêm Tung không nghĩ thế:
- Bệ hạ sẽ không trách tội hắn.

- Quan trọng là nội dung đàn hặc.
Nghiêm Thế Phiền cười âm hiểm:
- Nếu như bọn chúng dùng chuyện Trương Kinh gây khó dễ thì sao?

Nghiêm Tung suy nghĩ thật lâu, mặt biến đổi liên tục, giơ ngón cái trước mặt con trai, ý tứ là! Mưu rất cao.

Phải thừa nhận Nghiêm Thế Phiên là tên xấu xa hết cấp, Trương Kinh là do Gia Tĩnh phán án, kẻ nào lôi ra nói, chính là kiếm chuyện khiến Gia Tĩnh đế không vui. Nhưng đó chưa phải quan trọng. Quan trọng nhất Trương Kinh và Lý Mặc là hảo hữu tâm đầu ý hợp. Càng xác định tội danh thừa cơ báo thù của ông ta, mặc dù không đủ trí mạng, nhưng cũng khiến ông ta khốn đốn.

- Nửa năm qua, chúng ta cố ý nhẫn nhưỡng, dù là bất đắc dĩ, nhưng làm làm Lý Mặc thêm kiêu ngạo.
Nghiêm Thế Phiên cười lạnh liên hồi:
- Ngông cuồng ngang ngược, làm theo cảm tính, đối khi ngay cả hoàng thượng cũng dám đối đầu. Hiện giờ lại thêm vào chuyện này, bệ hạ nhất định sẽ ghét lão ta, nhớ lại cái tốt của cha.
Hắn vỗ bàn nói:
- Tới khi đó lấy thứ trí mạng kia ra, đẩy lão ta vào mười tám tầng địa ngục.

Nghiêm Tung khẽ gật đầu nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui