Quan Cư Nhất Phẩm

Vẫn không có ai trả lời, nhưng sự sợ hãi đã viết lên trên mặt mọi người.

- Là giá gạo tăng vọt từ một lượng tám tới hai lượng tám.
Quy Hữu Quang vỗ mạnh lên bảng đen, ánh mắt phẫn nộ nhìn các lão bản:
- Tới khi đó tin đồn sẽ bay khắp thành, các loại vật giá sẽ tăng vòn vọt theo, người dân hoảng loạn, điên cuồng ra chợ mua tất cả những đồ vật có thể. Nhưng vì giá cả tăng vọt, không bằng lấy khoán ra đổi lấy vật tư, như thế thành tranh giành mua các loại phiếu khoán, đám tài chủ các ngươi trong tay nắm phiếu khoán mua vào từ lúc giá thấp, không tốn hơi sức ngồi không hưởng lợi rồi.
Quy Hữu Quang lớn tiếng chất vấn:
- Nhưng các ngươi đã nghĩ tới chưa, người dân trở thành hai bàn tay trắng, thương gia bị sập tiệm thì phiếu khoán các ngươi ôm trong lòng còn giá trị gì nữa? Đem chùi đít còn bị chê cứng.

Đám lão bản giờ mới biết, thì ra phủ tôn đại nhân mở Hồng Môn yến.

Nhưng Quy Hữu Quang nói rất chính xác, rất có lý, chẳng may chuyện phát triển vượt ngoài tầm khống chế, người dân sẽ nổi loạn, các cửa hiệu sẽ đóng cửa, phiếu khoán thành giấy lộn thì phải làm sao? Cả đám vốn ngồi yên như tượng cuối cùng cũng phải rỉ tai thì thầm với nhau rồi.

Thẩm Mặc thấy Quy Hữu Quang mệt tới thở hồng hộc, nhìn ông ta một cái tán thưởng, phải nói rằng ngoại trừ diễn kịch hơi quá, thì biểu hiện của ông ta rất xuất sắc.

Đợi mọi người tỉnh ra, quay lại nhìn Thẩm Mặc ngồi trên chủ vị, chẳng cần phải hỏi , vị đại nhân trẻ này mới là bàn tay sau màn biên tập lên màn kịch vừa rồi. Thấy mọi người nhìn mình, Thẩm Mặc chẳng né tránh, thản nhiên cười với bọn họ, hỏi:
- Chư vị có gì dị nghị với lời Chấn Xuyên công nói không?

Mọi người trao đổi ánh mắt cho nhau, cuối cùng do Phan Quý ngồi bên cạnh Thẩm Mặc làm đại biểu, cung kính nói:

- Đại nhân, Chấn Xuyên công nặng lời rồi, thực sự là oan uổng cho chúng tôi, thao túng giá lương thực là tội chặt đầu, chúng tôi đều là những người có gia nghiệp, ai mà chẳng có vài trăm nhân khẩu? Loại chuyện phạm pháp này chúng tôi tuyệt đối không dám làm.

Vương Đức Chương ở bên cạnh cũng phụ họa:
- Đúng đó thưa đại nhân, chuyện phạm pháp chúng tôi tuyệt đối không làm.
Những người còn lại đều kêu oan.

Đó chính là bất lợi lớn nhất của Thẩm Mặc, ở Tô Châu chưa có gì xảy ra, y cũng không có chứng cử tố cáo những kẻ này, nhưng tình hình khẩn cấp, nếu như đợi chuyện xảy ra rồi, có chứng cứ rồi thì e rằng Tô Châu phồn hoa hôm nay biến thành đống hỗn loạn không thể thu thập.

Cho nên y cần phải thuyết phục những người này, cho dù là có một tia hi vọng cũng phải thử, nghĩ tới đây Thẩm Mặc nở nụ cười ấm áp:
- Mọi người đừng quá mẫn cảm, Chấn xuyên công không hề nói mọi người.
Rồi nghiêm mặt lại:
- Nhưng điều này không đại biểu là ông ấy suy đoán tùy tiện, ăn không nói có, bản quan dám đoán định, nhất định có thế lực muốn phá hỏng cục diện phồn vinh của Tô Châu chúng ta.

Nhìn đường biểu đồ đột nhiên vọt thẳng lên kia, mọi người không có cách nào lắc đầu, hơn nữa thực tình bọn họ cũng nghe được chút phong thanh đặc biệt, cho nên rất bội phục khả năng phán đoán của Thẩm Mặc.

- Bàn quan cũng thế, chư vị cũng thế, chúng ta đều là người dựa vào thành Tô Châu để có được phú quý.
Thẩm Mặc giọng dần trầm xuống:
- Mọi người hẳn là hiểu một đạo lý nông cạn, Tô Châu càng phát triển, chúng ta càng có lợi. Ngược lại cũng thế, nếu như thành Tô Châu rơi vào chấn động, tài phú của chúng ta sẽ bị tổn thất, địa vị của sẽ bị dao động. Càng đáng buồn hơn nữa, sẽ bị người dân trong thành phỉ nhổ, không được người khác tôn kính như trước nữa. Tới khi đó cho dù có làm một trăm con đường, có sửa hàng vạn cây cầu cũng không thể khôi phục danh dự.
Giọng điệu dần chuyển sang như giải bày tâm sự:
- Chúng ta còn muốn tiếp tục sinh sôi nảy nở ở đây, cho dù không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con cháu chứ, phải không? Nếu như ngay cả bọn chúng đều coi đó là sỉ nhục, không muốn nhắc tới chúng ta nữa, thì cả đời này có kiếm được bao nhiêu tiền chăng nữa cũng có tác dụng gì?

Nghe phủ tôn đại nhân nói những lời này, cả phòng ai cũng động lòng, tất cả im lặng trong chốc lát, rồi đều nói:

- Đại nhân nói không sai, quê chúng ta nhà nhà chúng ta người thân chúng ta là gốc rễ của chúng ta, chúng ta không thể nhìn thành Tô Châu loạn được, càng không thể ở đằng sau làm nó loạn.

- Thế là đúng đó.
Thẩm Mặc hơi thở phào, vỗ tay nói:
- Tinh thần trách nhiệm, là mỹ đức cao quý nhất của người cao quý, chỉ có người có trách nhiệm với xã hội mới có tư cách hưởng thụ tài phú và địa vị.
Nói tới đó trở nên kích động:
- Hiện giờ chúng ta hợp sức hợp lực để vượt qua khảo nghiệm khó khăn này.

Mọi người đều bị y khơi lên nhiệt huyết, đua nhau lên tiếng:
- Xin đại nhân ra lệnh.

- Hay.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Có được giác ngộ này, thành Tô Châu được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.
Y đi tới bên bảng đen, viết một chữ "khoán" thật to, nói:
- Hôm nay chúng ta nói về chữ "khoán"này.

Vừa nghe thấy chữ khoán, phòng khách đang hơi hỗn loạn lại lắng ngắt như tờ, bọn họ gần như đem toàn bộ tài chính đổi thành khoán, không dám tùy tiện hưởng ứng nữa.

Thẩm Mặc quét mắt qua mọi người, thản nhiên nói:
- Mặc dù mọi người như bị ma nhập đổ tiền vào thứ khoán này, nhưng mọi người có thực sự hiểu nó là thế nào không?

Đám đông không phục, thì thầm bàn tán với nhau một hồi, Vương Đức Chương nói:
- Chữ khoán này có nghĩa là dùng tiền mua quyền mua đồ, sau đó đổi đồ hay không, bao giờ đổi, do người mua chủ động định đoạt. Bất kể tương lai giá cả thay đổi như thế nào, giá cả biến đổi ra sao, thương gia đều phải đổi thành hàng vô điều kiện.
Nói tới đó tỏ ra đắc ý:
- Tiểu nhân nói có đúng không?

- Còn nữa không?
Thẩm Mặc mỉm cười hỏi.

- Còn nữa ư?
Vương Đức Chương gãi đầu:
- Bởi vì năm được mùa và năm mất mùa giá cả dao động lớn, một số người tinh minh mua khoán vào năm được mùa, tích chữ cho tới năm mất mùa giá cao, bán đi lấy lãi. Một số người không chịu được cách ôm cây đợi thỏ này, bọn họ thông qua dự đoán được hay mất mùa, để xác định giá chênh lệch, ai dự đoán chuẩn xác, người đó sẽ kiếm được tiền.

Nghe hắn nói lưu loát như thế, Thẩm Mặc phải trố mắt ra nhìn rồi, y vốn cho rằng, nhận thức của bọn họ về phiếu khoản phải rất ấu trĩ, nhưng hoàn toàn ngược lại, những thương nhân tinh minh này đã nắm được công cụ tài chínhm thoát ra khỏi phạm trù giao dịch bằng hàng, đã có ý thức sơ khai về thị trường kỳ hóa.

Trong ấn tượng của Thẩm Mặc, hình như ở cùng thời đại này, nước Anh đã thành lập thị trường kỳ hóa đầu tiên trên thế giới, thì ra ở triều Minh cũng đã tồn tại khả năng tương tự, chỉ có điều vận mệnh không được tốt khiến nó không ra đời được thôi.

- Chư vị lão bàn kiến thức rất cao.
Thẩm Mặc vỗ tay, nhưng nét mặt lại trở nên lạnh lùng:
- Có điều theo bản quan thấy, các vị nhìn nhận vấn đề quá phiền diện rồi.

Mặc dù có tư tưởng đi đầu thế giới, nhưng bọn họ chắc chắn là sẽ thất bại. Bởi vì cơ sở kiến lập nên thị trường kỳ hóa chân chính là mỗi một cuộc giao dịch, là tương ứng với số hàng hóa thực có. Mặc dù cũng là kỳ hạn xa mới thực hiện, nhưng có thể xác định một điều, bao nhiêu hàng hóa thì có bấy nhiêu phiếu khoán và ngược lại. Cho nên mặc dù có nguy hiểm, nhưng căn cơ không bị dao động.

Còn tại Tô Châu đang xảy ra tình trạng là phiếu khoán cơ bản không có năng lực thực hiện nữa rồi, một khi xuất hiện tình trạng giá cả chênh lệnh lớn, sẽ gây ra làn sóng đổ sô đi đổi phiếu khoán. Vốn là thứ như bảo bối được đem mua đi bán lại, liền thành mớ giấy lộn, thị trưởng vốn đang tưng bừng náo nhiệt sẽ sụp đổ.

- Cho nên có thể nói hiện giờ mọi người đều đang xây lầu trên không trung, đều là người khổng hồ với đôi chân bằng bùn, có khả năng sụp đổ bất kỳ lúc nào, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục bất kỳ lúc nào.

Tin tưởng với phân tích từ đơn giản tới chuyên sâu của mình, Thẩm Mặc đưa ra kết luận, sự tự tin của y, phân tích kín kẽ của y, cùng với dự đoán kín kẽ làm mọi người không thể không tin.

Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán mọi người, bọn họ khẩn trương uống nước liên tục, càng nghĩ càng thấy sợ. Những tờ phiếu khoán vốn là cái bánh thơm phưng phức, hiện giờ đã biến thành cụ khoai nóng, ai ai cũng muốn ném đi thật nhanh.

Thẩm Mặt nhạy bén nắm bắt được tâm tư bọn họ thay đổi, lạnh lùng cảnh cáo:
- Đừng có mơ ném cục nợ này lên người bách tính.
Chớp mắt một khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn phòng khách, y gằn giọng nói từng câu một:
- Nếu như để bản quan phát giác ra có kẻ nào len lén hạ giá bàn phiếu khoán đi, chỉ cần bán một lần thôi. Bản quan sẽ đem chân tướng hiện giờ còn bí mật công bố ra bên ngoài.
Nói rồi vỗ tấm bản đen đánh sầm một cái:
- Tới khi đó cả đống phiếu khoán thối trong tay thì đừng trách bản quan vô tình.

Cả đám giật mình hoảng sợ, những kẻ trong lòng vừa nảy ra mưu đồ xấu càng sợ tới chết khiếp, lượng phiếu khoán lớn trong tay bọn họ căn bản không thể xử lý trong thời gian ngắn, hơn nữa muốn bán cho người dân, thì không thể để lộ ra chút tin tức nào, nếu như có một ngày cá chết lưới rách, cả đời vất vả tích góp của bọn họ sẽ tiêu tan hết, còn bị người ta chửi rủa cả đời.

Đám lập trường vừa rồi còn nghiêng ngả hiện giờ hoàn toàn khiếp sợ rồi, không còn có tổ chức kỷ luật như ban đầu nữa, nhao nhao đảm bảo:
- Đại nhân, chúng tôi khẳng định sẽ không làm như thế, mong ngài giơ cao đánh khẽ, giúp chúng tôi giữ bí mật này.

Thẩm Mặc khẽ thở dài, đi về chỗ ngồi khẽ vỗ bả vai Phan Quý và Vương Đức Chương, nói:
- Kỳ thực các vị làm ăn tốt, bản quan mới tốt, các vị lỗ vốn, bản quan càng bất lợi.
Thấy mọi người đều gật đầu, Thẩm Mặc đề cao giọng:
- Cho nên chúng ta phải chung lưng đấu cật cùng vượt qua gian khó, các vị thấy thế nào?

- Vâng.
Mọi người đồng thanh trả lời.

Thẩm Mặc cuối cùng cũng yên tâm, cầm chén trà lên uống cho thấm giọng nói:
- Kỳ thực hiện giờ mọi người đang tiến hành kiểu mua bán "buôn nước bọt" ... Cứ gọi là giao dịch kỳ hóa đi. Đó là cách thức mua bán tốt, có tiền đồ, nhưng điều cần phải giải quyết là hiện tượng lạm dụng khiến không thể thực hiện được phiếu khoán phát ra. Bản thân hình thức giao dịch này phải được bảo hộ.

- Vậy phải giải quyết ra sao, bảo hộ ra sao?
Vương Đức Chương và Phan Quý ngây ngốc hỏi:

- Kỳ thực có chút nguy cơ.
Thẩm Mặc cười nói, cố gắng đem sự tự tin truyền cho đám lão bản bị sợ tới chết lặng, nói:
- Chỉ cần xử lý thỏa đáng, không chỉ không có hại mà còn xúc tiến sự phát triển lâu dài.

Mọi người nghe thấy còn có lợi, đều kích động nói:
- Mời đại nhân nói.

- Trước tiên phải do quan phủ dân đầu, tiến cử ra một số thân sĩ thành thật đáng tin nhất, chúng ta cùng thành lập nên ủy ban quản lý giám sát chứng khoán, đem toàn bộ phiếu khoán lưu thông trên thị trường, dựa theo số lượng của nó cùng năng lực đáp ứng của thương nhân và tiền đồ phát triển trong tương lai gần phân loại, định ra tổng nợ chưa trả mà thương nhân đó có thể gánh chịu.

- Sau đó thành lập một ngân hiệu chuyên môn, lệnh mỗi một thương gia đều gửi vào đó một nửa số tiền đảm bảo tổng tiền phiếu khoán phát ra. Bọn họ ăn trước tiền của trong tương lai, kỳ thực là móc từ hầu bao các vị và người dân ra, bắt bọn họ lấy ra một nửa giải quyết nguy cơ nợ ần đã là ưu đãi cực hạn rồi.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Sau đó ủy ban mới thành lập phụ trách quản lý tập trung số tiền gửi, số tiền này trong tương lai sẽ dùng để bình ổn vật giá, khi thương hộ gửi tiền xuất hiện khó khăn thực hiện chuyển đổi hàng, dùng tiền đảm bảo để trả, nếu tiền đảm bảo không đủ, có thể dùng tài sản có giá trị của họ để thế chấp, dùng khoản tiền chung để ứng phó, nhưng sau việc cần phải bù đắp lại, nếu không tài sản sẽ bị tịch thu.

- Đồng thời thương hộ gia nhập, nếu như phát hành phiếu khoán mới, cần phải được ủy ban phe duyệt, đồng thời nộp tiền đảm bảo.
Thẩm Mặc nói tiếp:
- Ủy ban chỉ chịu trách nhiệm đăng ký đúng sự thực tiền đảm bảo và nợ chưa trả của thương hộ, ngoài ra không phụ trách.

- Như thế cùng chịu trách nhiệm sẽ đem nguy hiểm phân tán ra, trừ khi bùng phát nguy cơ toàn diện, có trên một nửa thương hiệu phát hành phiếu khoán đồng thời lâm vào nguy cơ đổ bể, thì những phiếu khoán này có độ an toàn đáng tin, có giá trị.
Thẩm Mặc dừng lại một chút mới nói:
- Sự thực có quan phủ và các vị hợp lực điều tiết khống chế, tình huống này sẽ không thể xảy ra, an toàn tài sản của các vị được nâng cao, hơn nữa không phải dùng nhiều tiền ngoài định mức, chư vị thấy ra sao?

Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, cảm thấy biện pháp này rất có tính khả thi, tiền đồ hết sáng lạn, song chuyện trọng đại như thế không thể đồng ý ngay lập tức được, đều đồng loạt nói:
- Chúng tôi đều thấy rất tốt, song còn phải về thương lượng với người nhà, sẽ cố gắng có câu trả lời thật sớm cho đại nhân.

Thẩm Mặc biết không thể thành chuyện trong một lần, gật đầu nói:
- Đừng quên thời gian không đợi ai cả.
Rồi sai Vương Dụng Cấp "sách chú giải hội chứng khoán" do y định ra phát cho mỗi người ba bản, để bọn họ mang về mau chóng thương lượng.

Mọi người biết đại nhân tiễn khách rồi, liền đứng dậy cáo từ, nhưng lời nói cử chỉ khó che giấu được sự thất vọng. Thứ ban đầu tin chắc là sẽ phát tài, không ngờ chỉ là bon bóng hư ảo, mặc dù còn có cách cữu vãn nhưng không biết có tác dụng hay không, sao chẳng khiến người ta lo lắng?

Vương Dụng Cấp và Quy Hữu Quang thay mặt Thẩm Mặc tiễn bọn họ ra ngoài cửa, Thẩm Mặc nhìn tất cả rời đi, y liền như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống ngưỡng cửa.

Kỳ thực người chịu áp lực lớn nhất ở đây là y chứ không phải là những tài chủ kia. Đó là vì tất cả đều say một mình ta tỉnh, cho nên không một ai có giúp được y, chia sẻ gánh nặng với y, tất cả đều do một mình y chống đỡ.

Mệt mỏi cởi mũ ô sa xuống, phát hiện ra tóc trên đầu đã bị mồ hôi làm ướt đẩm, Thẩm Mặc đặt mũ xuống đất cứ thất thần ở đó. Tới khi Vương Dung Cấp và Quy Hữu Quang tiễn khách trở về vẫn thấy đại nhân ngồi bệt ở cửa.

Hai người vội đi tới, khom lưng xuống hỏi thăm:
- Đại nhân, ngài làm sao thế?

Thẩm Mặc không nhìn bọn họ mà cứ ngơ ngẩn nhìn ra phương xa, hỏi:
- Các ngươi nói xem cửa ải này ta có vượt qua được không, hay là mộng tưởng của ta thế là đã xong rồi.

Hai người đưa mặt nhìn nhau, đều không tin lắm vào thành công của biện pháp này, nhưng đương nhiên sẽ không trả lời đúng sự thực, mà khẽ an ủi:
- Hôm nay đại nhân biểu hiện hết sức tuyệt vời, nói có tình có lý, suy sét toàn diện rồi, không ai không tiếp nhận cả, cho nên khẳng định sẽ thành công.

- Chưa chắc đâu.
Bản thân Thẩm Mặc lại không có sự tự tin đó, lắc đầu nói:
- Cho dù ta nói có đúng đến đâu thì hiện giờ nó vẫn chưa thành hiện thực, mà cái thứ này thường thường người ta chưa tự mình nếm mùi đau khổ thì sẽ không biết sợ thực sự.
Nói rồi vỗ tay hai người:
- Ngồi xuống cả đi, đừng đứng đó như thần canh cửa vậy.

Hai người đều cười ngồi xuống hai bên Thẩm Mặc, cũng cởi mũ ô sa xuống xếp chỉnh tề cùng mũ của Thẩm Mặc thành một hàng, ba người cùng ngồi ở ngưỡng cửa, lấp kín hết lối vào. Đám hạ nhân đều rất khôn khéo, nhìn thấy khung cảnh khác thường như thế đều lặng lẽ tản đi. Cả nhị đường rộng lớn chỉ còn lại ba vị đại nhân.

Suy nghĩ một lát, Quy Hữu Quang mới nói:
- Đại nhân, lần thứ hai nghe ngài nói về ý tưởng hội chứng khoán, ti chức càng thấy ngài suy xét sâu xa, đâu chỉ vượt qua tuổi tác, mà quả thực phải hình dung là vượt qua thời đại rồi.

Vương Dụng Cấp hết sức tán đồng:
- Đúng thế đúng thế.

Thẩm Mặc bị hai người bọn họ chọc cười, mắng đùa:
- Bớt vỗ mông ngựa đi, ta có bao nhiêu bản lĩnh tự bản thân ta biết rõ nhất.

Quy Hữu Quang cười khà khà, nịnh bợ xong tất nhiên phải nói chuyện nghiêm túc:
- Nhưng chỉ thuyết phục được nhứng người này thôi e rằng còn chưa đủ đảm bảo.
Ông ta hạ thấp giọng xuống:
- Muốn giải quyết được vấn đề thì phải thuyết phục những quý quan gia đứng đằng sau lưng bọn họ nữa mới được.

Mặc dù mọi người đều biết hai bên đó liên quan chặt chẽ đến nhau, nhưng những người đó cứ lừa mình lừa người , giấu giấu diếm diếm, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Vương Dụng Cấp bực tức nói:
- Quy cho cùng là đám con cháu dòng dõi thư hương đó thích tiêu tiền, nhưng lại chê tiền thối, cho nên có nói với bọn chúng cũng vô ích.

Thẩm Mặc cười khổ:
- Nhưng cần nói thì vẫn phải nói, ngày mai ta sẽ tới Vương gia, Bành gia, ngày kia tới Lục gia, Phan gia, cố gắng làm hết sức mình rồi nghe thiên mệnh thôi.

Đại Minh có luật tôn trọng và bảo hộ tài sản cá nhân, nhưng chỉ dành cho quan viên thôi. Vô duyên vô cớ xét nhà sẽ bị trên dưới đồng loạt phản đối, cuối cùng ngược lại bản thân bị hại! Cho nên dù Thẩm lục thủ có kim cương hộ thể, không sợ nước lửa vừa nghĩ tới phải đối diện với mối quan hệ chồng chéo phức tạp kia cũng cảm thấy thê lương, thở dài:
- Vì công vì tư, ai san xẻ cùng ta?

- Để hạ quan cho.
Quy Hữu Quang nói.

- Cứ để hạ quan thì hơn.
Vương Dụng Cấp cũng lên tiếng.

Thẩm Mặc nhìn sang lão Quy bên trái, thấy vẻ mặt ông ta chân thành, lại nhìn tiểu Vương bên phải, thấy mặt hắn kiên định. Nhưng bản thân lại lắc đầu nói:
- Chuyện này quá nguy hiểm, hai người tốt nhất không dính dáng gì tới ta thì hơn.

- Đại nhân, ngài cái gì cũng tốt cả, chỉ có một điểu không tốt.
Quy Hữu Quang lắc lư đầu nói.

- Điểm nào?

- Rõ ràng là trong lòng đã đồng ý rồi, nhưng ngoài miệng lại cứ đưa đẩy.
Vương Dụng Cấp tiếp lời.

- To gan, dám phỉ báng bản quan.
Thẩm Mặc cười mắng một tiếng rồi nghiêm mặt lại:
- Ta thực sự không muốn quá nhiều bị dính líu vào, nếu như thực sự hỏng chuyện, thì để mình ta gánh vác vậy.
Nói xong vỗ vai hai người nói:
- Cả hai người đều là quan viên tốt hiếm có, bị ngã theo ta là tổn thất của người dân Tô Châu.

Vương Dụng Cấp nghiêm túc nói:
- Đại nhân nói thế là sai rồi, một Thẩm Chuyết Ngôn bằng cả mười Quy Hữu Quang, bằng cả trăm Vương Dụng Cấp. Nếu như có ngã, thì hãy để chúng tôi ngã thay.

Quy Hữu Quang cũng gật đầu:
- Đúng thế, vừa rồi chúng tôi đã hợp mưu rồi, chuyện này do chúng tôi ra mặt làm, chẳng may có rắc rối gì, thì không để đại nhân phải ngã gục ở chuyện này.

- Đánh rắm.
Thẩm Mặt đột nhiên mắng:
- Thối không ngửi nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui