Quan Cư Nhất Phẩm

- Ngươi chớ nên không tin.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Con người Từ các lão ra sao ta rõ hơn ngươi, cho dù trong lòng ông ta hận không thể giết chúng ta cũng sẽ không phát tác ngay. Ngược lại, ông ta sẽ nghĩ cách để chúng ta thăng quan, để người ta biết, ông ta lấy đức báo oán ra sao, công tư phân minh ra sao.

- Thì ra là thế.
Hải Thụy nói:
- Xem ra hạ quan lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Luận về nhận thức về nhân vật thượng tầng, hiển nhiên là hắn còn quá non.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có câu tái ông thất mã, chưa chắc là họa. Thăng quan rồi cũng không phải là chuyện tốt.

- Ý đại nhân là ?
Dù sao Hải Thụy cũng là kẻ thông minh, thoáng cái đã hiểu ra:
- Ông ta sẽ ngoài thăng trong giáng, hoặc là thăng chức trước, sau đó mới giáng?

- Không nói cái này nữa, hiểu ở trong lòng là được.
Thẩm Mặc phất tay:
- Ngươi là thuộc hạ của ta, nếu như không phạm sai lầm, ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nếu như chút năng lực đó cũng không có thì ta không xứng với cái chức cấp trên này .

- Vậy Chúc huyện lệnh ...
Hải Thụy hỏi.

- Vấn đề của hắn ngươi không cần bận tâm.
Thẩm Mặc khôi phục lại uy nghi cấp trên, lệnh:
- Còn vụ án huyện Côn Sơn, tới Ngũ Hổ là dừng, không được truy cứu lên trên nữa.

- Nhưng, tất cả mọi chứng cứ đều chỉ vào Từ gia, bọn chúng là kẻ đầu sỏ phía sau.
Ánh mắt Hải Thụy đầy bất mãn.

- Nói rõ cho ngươi biết. Từ gia lui khỏi phủ Tô Châu, chúng ta không lấy chuyện này ra giở trò nữa, đây chính là thỏa thuận ngầm trong lòng ta và Từ các lão.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nếu như chúng ta còn muốn được đằng chân lân đằng đầu thì Từ các lão không nhân nhượng nữa đâu.
Y nhìn thật sâu vào mắt Hải Thụy:
- Cương Phong huynh, Từ các lão làm quan mấy chục năm, thân là thứ phụ nội các, môn sinh trải khắp thiên hạ. Dù cộng cả hai ta lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.

- Hạ quan không sợ gì cả.
Hải Thụy hiên ngang nói.

"Đúng là con lừa cứng đầu." Thẩm Mặc khẽ thở dài, đành lấy ra chiêu sát thủ:
- Hai ta đã là cào cào cùng một cái giây rồi, huynh còn muốn ta tiếp tục làm thị bạc ti nữa hay thôi?

Hải Thụy cuối cùng cũng nhụt chí, im lặng hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói:
- Vậy ngũ thử phải trừng trị trước pháp luật.

- Điều này huynh yên tâm, ta đích thân trao đổi với Từ gia.
Thẩm Mặc gật đầu, đột nhiên nghiêm giọng:
- Hải huyện lệnh.

- Có hạ quan, đại nhân có gì sai bảo.
Hải Thụy đáp lời.

Quy đại nhân đã một tháng không về rồi.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Nếu không có ai tới chia sẻ trọng trách, thì ông ta sẽ phải quyên mình vì chức phận ở sông Ngô Tùng mất.

- Hạ quan hiểu, hạ quan sẽ lập tức tới sông Ngô Tùng thay chân cho Quy đại nhân.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Được, vậy ta nhờ vào hai người, thời hạn chỉ còn mười mấy ngày nữa thôi, nhất định phải làm tốt.

- Hạ quan hiểu, cáo từ.
Hải Thụy cầm mũ quan lên.

- Ta tiễn huynh.
Thẩm Mặc đứng dậy tiễn chân.

~~~~~~~~~~~

Tiễn Hải Thụy đi, Thẩm Mặc quay về thiêm áp phòng, Thiết Trụ cũng đem Chúc Càn Thọ bị giam lỏng nhiều ngày tới, xem ra Chúc đại nhân không quá khó sống, lại còn béo lên một chút.

Sau khi vào phòng, hắn nhìn Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cũng không muốn thừa lời với hắn, trầm giọng nói:
- Vụ án của Từ Ngũ đã được làm rõ, Hải Thụy đã đem ngũ hồ .. À, hắn ta gọi là ngũ thử moi hết cả ra rồi.
Nói xong liếc hắn một cái:
- Cả đám đều chờ lĩnh tội rồii, ngươi thấy bản thân nên làm gì đây?

- Thủ đoạn của đại nhân nằm ngoài dự liệu của tại hạ.
Chúc Càn Thọ cũng thẳng thắn, phủi áo nói:
- Không ngờ từ đầu tới cuối triều đình không phái người xuống, vậy tại hạ có miệng khó cãi, chỉ đành do đại nhân giết mổ.

- Ngươi qua ngây thơ rồi.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Không nghĩ xem Từ các lão là ai? Ông ta có thể để người trên xuống lật tung sào huyệt của mình lên sao?

- Đại Minh ta lớn nhất là hoàng thượng, cho dù trong triều cũng còn có Nghiêm các lão nữa.
Chúc càn thọ không phục.

- Nếu không sao lại nói ngươi chỉ là tên quan nhỏ như hạt vừng.
Đối với tên khốn ngầm chơi hiểm mình, thiếu chút nữa làm y ngã lộn nhào, Thẩm Mặc chứa đầy một bụng túc, đưa hai tay ngón tay ra minh họa:
- Tầm mắt cũng chỉ to như hạt vừng.

- Đại nhân có thể trị tội tại hạ, nhưng không được vũ nhục tại hạ.
Chúc Càn Thọ mặt tức tối, hiển nhiên là kẻ rất tự tôn.

Thẩm Mặc cười lạnh:
- Không phục à?

- Không dám.
Chúc Càn Thọ quay mặt đi.

- Chẳng phải là không phục sao, được, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học.
Thẩm Mặc hỏi:
- Ngươi có biết thiên hạ đệ nhất tham quan là ai không? Là Từ các lão à?

- Là .. Nghiêm các lão.
Chúc Càn Thọ thấp giọng xuống.

- Bao nhiêu năm qua tấu chương đàn hặc ông ta đã chất đầy như núi, vì sao bệ hạ như không thấy? Ngươi đã nghĩ tới chưa?
Thẩm Mặc hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ một câu "gian thần che mắt thánh thượng" là có thể giải thích được sao?

- Chuyện này ...
Chúc Càn Thọ không biết phải giải thích ra sao, vì y luôn nghĩ như thế.

- Nói cho ngươi biết, bệ hạ không sợ thần tử tham, vì tham quan hữu dụng hơn thanh quan nhiều.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Vì thanh quan toàn thân là gai, nhưng lại không có điểm yếu nào; tham quan thì ngược lại hoàn toàn, toàn thân là điểm yếu, nhưng trơn như trạch, dùng thấy thoải mái thuận tay hơn, khi không dùng lúc nào cũng có thể lấy cớ trừ khử, đúng là không tuyệt vời hơn.

Chúc Càn Thọ nghe lý luận hoang đường của y, nhưng nghĩ lại thì thấy đúng là thế thật, ít nhất ở triều Gia Tĩnh, thanh quan rất ít được trọng dụng, ngược lại đám xu nịnh bợ đỡ như Nghiêm Tung lại liên tục được đề bạt thăng tiến, thậm chí nắm giữ triều chính.

- Cho nên Từ gia dung túng ác nô, cưỡng chiếm ruộng dân mà đưa lên trên, Nghiêm các lão cũng chỉ nói một tiếng " xem ra ta chẳng lẻ loi." Chứ không lấy chuyện này ra làm khó ... Vì chẳng ai sạch sẽ hơn ai, nếu làm thật, chỉ có cùng nhau chết chùm cả.
Thẩm Mặc tiếp tục giáo huấn:
- Còn về phần bệ hạ cũng chỉ càng thêm yên tâm, để Từ các lão thay thế Nghiêm các lão thôi, ngươi đã hiểu chưa?

Chúc Càn Thọ ánh mắt bắt đầu tản mác, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao lại như thế?

- Thế nào, Lục gia nói khác với ngươi hả?
Thẩm Mặc ngữ điệu bình hòa hỏi.

- Đúng thế, bọn họ nói..
Nói được một nửa Chúc Càn Thọ lập tức ý thức được mình bị lừa rồi, mặc dù lập tức ngừng nói, nhưng đã bại lộ.

Thẩm Mặc dùng một loạt lý lẽ đáng sợ để phá vỡ ý chí của Chúc Càn Thọ, sau đó thừa lúc tâm tình hắn giao động, đột nhiên hỏi, quả nhiên phá vỡ phòng ngự tâm lý của hắn, tóm được hung thủ sau lưng.

- Quả nhiên là Lục Tích giở trò.
Bất chấp Chúc Càn Thọ sắc mặt trắng bệch, Thẩm Mặc vẫn cười nhạt:
- Bị nghiên cấm đối địch với ta, liền âm thầm giở thủ đoạn, đúng là chết vẫn không chịu hối cải.

Thật lâu Chúc Càn Thọ mới tỉnh lại được:
- Đại nhân ... Sao ngài đoán được là Lục gia làm?

- Nghe nói ngươi là người Ứng Thành, cách An Lục không quá trăm dặm phải không? Có thể nói là cùng quê với Lục gia. Ngươi không biết rằng ta và Lục gia có hiềm khích, cho nên một khi nổi lên nghi ngờ, là lập tức nghĩ tới bọn chúng.
Thẩm Mặc mỉm cười giải thích.

- Vì sao đại nhân nghĩ tới bọn chúng?
Chúc Càn Thọ không hiểu, hỏi:

- Không phải là ta xem thường ngươi.
Thẩm Mặc dựa lưng vào ghế, không hề khách khí nói:
- Một tên huyện lệnh nho nhỏ như ngươi thì hiểu nổi bao chuyện? Chưa nói lục đục của các đại thần trong triều, chỉ riêng nói những con số ngươi bảo với Hải Thụy ...tôn thất phiên vương bao nhiêu, quan lại quân đội bao nhiêu, quốc khố lương thảo bao nhiêu, quốc gia đã thiếu hụt nhiêu năm thế nào ...v..v..v.
Thẩm Mặc cười khẩy:
- Nhưng con số đó là cơ mật của Đại Minh, không ít con số mà ngay cả ta làm việc trong nội các còn chẳng biết, ngươi và Hải Thụy là huyện lệnh thất phẩm, từ đâu mà biết được?

- Thì ra Cương Phong huynh đã nói với đại nhân hết cả..
Chúc Càn Thọ thở dài:
- Xem ra cuối cùng huynh ấy cũng thân cận với đại nhân hơn.

Thẩm Mặc đương nhiên không nói với hắn là mình nghe ra manh mối trong lời nói của Hải Thụy. Nghĩ những con số này hẳn là do hắn nói với Hải Thụy, cho nên mới buông lời thử, quả nhiên là lại lần nữa đoán trúng.

- Chẳng lẽ chỉ bằng vào một điều này mà đại nhân đoán được Lục gia ở đằng sau chỉ chiêu sao?
Chúc Càn Thọ không tin.

- Đây chỉ là điều kiện, đương nhiên còn có động cơ đáng nghi hơn, nếu như không có kẻ sai phái đằng sau, tối đa ngươi chỉ làm lớn chuyện này lên tỉnh thôi, phải không? Nhưng ngươi lại vòng qua tuần phủ, tổng đốc, muốn đẩy chuyện này lên tới triều đình, chỉ vì lật lại oan khuất sao? Rõ ràng là muốn kéo ta rớt đài.
Nói rồi cười ung dung:
- Có phải những kẻ kia hứa, hạ bệ được ta rồi, cái chức của ta sẽ do ngươi tiếp quản?

- Đại nhân đừng vũ nhục nhân cách của tại hạ.
Chúc Càn Thọ xầm mặt xuống:
- Mặc dù bọn họ đã nói thế, nhưng tại hạ không đồng ý.
Người ta đã đoán ra rồi, hắn cũng không cần phải che đậy nữa.

- Vậy vì sao ngươi không đồng ý?
Thẩm Mặc hỏi lại.

- Vì Lục Tích đưa con số kia cho tại hạ xem.
Chúc Càn Thọ kích động mắt mở lớn:
- Làm tại hạ cuối cùng được biết, đường đường Đại Minh đã thối rữa từ bên trong rồi, nếu như không đả kích cường hào tham quan, trả đất đai lại cho bách tính, thì ngày vong quốc không xa nữa.
Chỉ nghe hắn đề cao giọng nói:
- Tại hạ hết sức tán đồng với lời của hắn, liền đồng ý với kiến nghị của hắn, muốn lật đổ tên địa chủ lớn nhất Tô Tùng! Tiếp đó làm các đại hộ thôn tính ruộng đất phải trả lại.

Thẩm Mặc rất bội phục năng lực đầu độc của Lục Tích, thầm nghĩ :" Có thể lừa cả đám quan viên, đại hộ cực kỳ tinh minh thành kẻ ngốc, để bọn chúng nghe theo răm rắp, riêng từ điểm này mà xét thì tên khốn đó mạnh hơn mình.

Thẩm Mặc đem ân oán của mình và Lục Tích kể ra, nhất là bối cảnh của bọn chúng, rồi nói:
- Hiện giờ thì hiểu chưa? Hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi đối phó với ta.

Chúc Càn Thọ hoang mang hỏi:
- Chẳng lẽ Lục gia câu kết với giặc Oa thật sao?

- Đúng, Lục gia và bọn chúng là đồng bọn, ỷ vào quý nhân trong triều hoành hành bá đạo, lũng đoạn việc buôn lậu ở duyên hải đông nam, còn mua chuộc tên thủ lĩnh Từ Hải, để bảo vệ bọn chúng lũng đoạn, diệt trừ đối thủ.
Thẩm Mặc sắc mặt nghiêm túc:
- Ngươi thực sự chuẩn bị cùng những kẻ đó đứng cùng một thuyền sao.

Chúc Càn Thọ suy sụp lắc đầu, hai chân quỳ sụp xuống, gục đầu nói:
- Đều tại tiểu nhân có mắt không tròn, mong đại nhân trách phạt.

Thẩm Mặt thở dài, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, nói:
- Ta đã xem qua lý lịch của ngươi, rất thanh bạch, cần mẫn yêu dân, kỳ thực là một viên quan tốt. Nghe nói năm xưa thành tích của ngươi không tệ, vốn không cần đưa ra ngoài, có thể đảm nhận kinh quan. Nhưng khi ở kinh, từng đối địch với đám người vây cánh của Nghiêm đảng là Hứa Tòng Long. Đánh cờ với hắn từng noi " muốn dựa vào núi băng thắng ta sao?". Hứa Tòng Long ghi hận trong lòng, đem nói với Nghiêm Thế Phiền. Phiền liền sai lại bộ đem ngươi tới huyện Côn Sơn thường xuyên bị thủy tai, dân sinh khốn khổ. Có phải như vậy không?

- Đúng thế ..
Nghe đại nhân kể về quá khứ không vui của mình, Chúc Càn Thọ ủ rũ nói:
- Năm xưa tuổi trẻ xốc nổi, xuân phong đắc ý, thật sự quá càn rỡ, không ngờ họa từ miệng mà ra, bị một câu nói thay đổi cả vận mệnh.

- Người làm quan vì một câu nói bị định tội không có gì là lạ.
Thẩm Mặc nói:
- Nhưng đáng quý là, ngươi không vì thế mà sa đọa, ngược lại càng một lòng xử lý chính vụ, lật lại án oan, rèn luyện hương dũng. Từ điều này mà nói, ngươi hơn tuyệt đại đa số quan viên.

- Hạ quan .. Tại hạ chỉ làm tròn bộn phận mà thôi.
Nét mặt Chúc Càn Thọ dịu đi rất nhiều, có chút xấu hổ nói:
- Lần này vượt quá bổn phận, mạo phạm quan trên, xin đại nhân trách phạt.

- Nói thật với ngươi nhé.
Thẩm Mặc đi về bàn lớn, ngồi xuống:
- Nếu như từ góc độ cá nhân mà nói, ngươi đúng là đã mạo phạm, thậm chí là đã lừa gạt ta, làm ta hận không thể cách chức ngươi, cho ngươi cút đi xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tới đó nghiêm mặt nhìn Chúc Càn Thọ, nói từng chữ một:
- Nhưng nhìn từ góc độ Tô Châu, ngươi đúng là một huyện lệnh tốt. Thời buổi này quan tốt không nhiều, nhất là huyện lệnh, có thể giữ được tiết tháo, người dân bớt chút khổ cực, thì càng hiếm thấy.

- Ta không thể vì yêu ghét cá nhân mà làm mười mấy vạn phụ lão huyện Côn Sơn mất đi quan phụ mẫu tốt của họ.
Nhìn Chúc Càn Thọ mặt vẻ không sao tin nổi, Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhờ vào cái phúc quan tốt mà ngươi thoát được kiếp này, nhưng nếu như còn dám tự ý chủ trương, hoặc thay đổi phản trắc, thù mới nợ cũ chúng ta sẽ tính hết một thể.
Nói rồi vỗ quyển sổ trên bàn:
- Nhắc cho ngươi biết, thứ trong này đủ để tống ngươi vào nhà giam rồi.

Trước kia Chúc Càn Thọ cùng đám Từ Ngũ qua lại với nhau, đúng là quan phỉ câu kết thực sự, vốn hắn định là đợi khâm sai tới, ắt sẽ hỏi bản thân, tới khi đó giao ra huynh đệ Ngụy gia, rồi mới đem chân tướng việc này vạch trần, tất nhiên có thể rửa sạch tội lỗi cho mình. Nhưng hiện giờ khâm sai không tới, chuyện đã hai năm rõ mười, sẽ không điều tra tiếp nữa, không ai chứng minh được là hắn chỉ giả bộ.

Khóe miệng Chúc Càn Thọ giật giật, nhưng cuối cùng không nói được ra lời, hắn xem như bị Thẩm Mặc bóp dẹt hoàn toàn rồi, bất đầu sinh ra sợ hãi với vị đại nhân này.

- Lui đi.
Thẩm Mặc phất tay:
- Muốn ta không tính nợ cũ, hay trừng phạt nghiêm hơn, hoàn toàn dựa vào biểu hiện của ngươi.

Chúc Càn Thọ gật đầu, khấu đầu với Thẩm Mặc ba cái, lê bước chân nặng nề lui đi, về huyện Côn Sơn, tiếp thế cho Hải Thụy.

~~~~~~~~~~~~

- Đại nhân, thực sự cứ thế bỏ qua cho hắn sao?
Tiễn Chúc Càn Thọ đi rồi, Tam Xích trở về, không cam tâm nói.

- Nếu như đã thành học sinh của Từ các lão, thì phải học thủ đoạn của ông ta.
Với tâm phúc của mình, Thẩm Mặc tất nhiên không cố kỵ gì.

- Thủ đoạn của Từ các lão ư?

- Nhẫn trước phát sau.
Thẩm Mặc nói nhỏ, thấy Tam Xích có vẻ mù mờ, liền giải thích rõ hơn:
- Tục ngữ gọi là tính nợ sau, hoặc là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

"Ồ" Tam Xích ngộ tính rất cao, vỡ lẽ:
- Ý của đại nhân là, hiện giờ chuyện này đang có nhiều sự chú ý, nếu đối phó với hắn, thanh danh của chúng ta sẽ bất lợi, cho nên trước tiên chờ đợi, qua một thời gian bên ngoài không chú ý tới chuyện này nữa chúng ta mới tính sổ với họ Chúc, phải không.

- Đó là lựa chọn của Từ các lão.
Thẩm Mặc lắc đầu cười.
- Nhưng trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy. Ta phải mạnh hơn ông ta mới được.
Nói rồi mắt nheo lại:
- Kẻ nợ ta, phải trả cả vốn lẫn lãi, trả không hết thì phải chia ra để trả, chớ mong có thể cho qua hết mọi chuyện, họ Chúc kia cứ đợi đó.
Y đấm mạnh lên mặt bàn:
- Từ gia cũng đừng hòng thoát nạn.

Thẩm Mặc nói được làm được, ba ngày sau y lại lần nữa tới phủ Tùng Giang. Khác với hai lần trước hành trang trang đơn giản, lần này y ngồi thuyền quan, sau khi đến bến tàu Tùng Giang liền đổi sang kiệu tám người khiêng, dọc đường trống khua cờ mở, rầm rầm rộ rộ tới cửa Từ gia.

Thấy Từ gia chỉ mở cửa phụ, Thiết Trụ mặc quân phục quát:
- Mở cửa chính ra.

Có câu người dựa vào y phục, phật dựa vào hào quang, chẳng trách quan viên ra ngoài thích phô trương, vì quan uy là thứ tám phần phải dựa vào nghi trượng đi cùng thể hiện ra. Thẩm Mặc hai lần trước tới, gác cửa Từ gia mắt chó nhìn người, biết rằng mình là quan viên ngũ phẩm, vẫn cứ hết sức thất lễ. Nhưng hôm nay bị nghi trượng của y trấn áp, toàn bộ đều quỳ xuống, chỉ có một tên sợ són đái chạy vào thông báo, không bao lâu sau, cửa chính mở rộng, huynh đệ Từ gia ra đón.

Đây không phải là lần đầu tiên mọi người gặp mặt nữa, nhưng nhìn quan viên không giận mà uy, huynh đệ Từ gia không khỏi cảm thấy hết sức xa lạ, thầm nghĩ :" Đây là tên Thẩm Chuyết Ngôn kia sao?"

Nhưng bọn chúng áp nghi vấn trong lòng xuống, cung kính mời Thẩm đại nhân vào, ngồi ở tiền sảnh.

Từ lão phu nhân đi ra nghênh tiếp, Thẩm Mặc lấy lễ vãn bối tham bái, vài câu khách khí là đi thẳng vào vấn đề:
- Mấy ngày trước lão phu nhân nói, nếu như có ác đồ giả mạo làm gia nhân quý phủ, thì xử theo luật, nghiêm trừng không tha. Hiện giờ học sinh đã tra rõ, đặc biệt tới đem danh sách trình lên cho lão phu nhân xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui