Quan Cư Nhất Phẩm

Thân là trưởng quan Tô Châu, lại nắm trong tay vận mệnh các nghành nghề, Thẩm Mặc có thể thoải mái hoặc công khai hoặc âm thầm gài người của mình vào, khống chế toàn thành. Thực ra nửa năm trước y đã làm việc này rồi, không khó khăn lắm đã tạo ra một lực lượng giám sát toàn bộ thành Tô Châu, thậm chí ngay cả Chu Thập Tam cũng phải chính miệng thừa nhận.

Hiện giờ Thẩm Mặc đã hoàn toàn nắm giữ cả vùng đất Tô Châu này rồi, y mới là đại lão duy nhất, làm sao chấp nhận có kẻ hết lần này tới lần khác mưu đồ với mình.

Cùng một tiếng mệnh lệnh của y truyền xuống, toàn thành dòng chảy ngầm cuồn cuộn, xa, thuyền, điếm, cước, nha, ăn mày, kỹ nữ, công nhân đều mở to mắt, chưa tới nửa ngày có tin tức truyền về.

Trong Tiêu Tương Lâu truyền lại tin tức nói rất nhiều người thấy "lão già" nói là thúc thúc của Tô đại gia, thường xuyên xuất hiện tại chỗ ở của nàng.

Cũng có tin tức ở bên tàu nói, có thuyền lão đại nhìn thấy hai đưa bé, mấy ngày trước bị người ta lừa bán tới Tô Châu.

Lại có tin tức khách sạn nói, nhìn thấy có một đám buôn người ở trong khách sạn của mình, kẻ cầm đâu là một nam tử áo đen ngồi xe lăn...

Tin tình báo hữu dụng từng cái một hiện ra, có được không khó khăn mấy, nhưng không đi dò xét thì mãi mãi không biết được. Điều này làm Thẩm Mặc cảm thấy phải chuyên môn bồi dưỡng thủ lĩnh tình báo chuyên môn cho mình rồi. Hiện giờ kẻ phụ trách việc này là Tam Xích, có điều tính hắn quá thoáng, không hợp với cái nghề này...

Đương nhiên hiện giờ vẫn còn dùng tới hắn, Thẩm Mặc hạ lệnh với Tam Xích:
- Lập tức ngầm bao vây nơi đó, bắt tên nam nhân ngồi xe lăn, bảo hắn giao đứa bé ra.
Y nghĩ kẻ kia đã ngồi xe lăn rồi, hẳn là rất dễ bắt.

Bên kia Tam Xích dẫn người đi, còn chưa có tin báo về thì bên này người của ti tuần kiểm đã tới báo, nói bộ đường đại nhân đã tới gần phủ thành.

Thẩm Mặc cười hăng hắc, nói với Vương Dụng Cấp bên cạnh:
- Cuối cùng cũng đã tới, đi nào, Nhuận Liên huynh cùng ta tới tiếp giá.

Hai người vội vàng mặc triều phục mới tinh, ngồi kiệu tới bên tàu.

Tới không bao lâu, một chiếc quan thuyền khí phái, do tám chiếc quân thuyền bảo vệ trước sau từ xa chầm chậm đi tới. Trên thuyền không có nhiều cờ lộng nghi trượng, chỉ có một cán treo lá cờ rất to, bên trên là một lá cờ lớn viết chữ "Hồ".

Không cần phải màu mè lòe loẹt cũng có thể để mọi người biết được thân phận của mình, đó chính là tượng trưng cho địa vị.

- Ha ha ha, Chuyết Ngôn, lâu rồi không gặp.
Nhìn thấy Hồ Tôn Hiến đưng trên boong thuyền mỉm cười với mình, Thẩm Mặc đi nhanh tới thi lễ, tươi cười nói:
- Bộ đường đi lại vất vả rồi, nửa năm không gặp, hạ quan nhớ quá thôi.

Đợi thuyền tới gần bờ, Thẩm Mặc đón đoàn người Hồ Tôn Hiến xuống thuyền, trong quan viên đi theo, trừ đám máu mặt ở Chiết Giang ra, còn có công tử của Hồ Tôn Hiến! Nhưng vị Hồ công tử lần trước thấy mình còn làm lễ thúc chất, lần này nhìn qua có vẻ không thân thiện lắm, chào một tiếng rồi tránh qua bên cạnh.

Bao nhiêu nhân vật đang chờ bắt chuyện, Thẩm Mặc cũng chẳng đề ý tới tên tiểu tử kia, mời các vị đại nhân lên kiệu, tới thẳng Chuyết Chính Viên. Để vãn hồi địa vị mất dần của Mình, Vương Tử Nhượng ra sức lấy lòng Thẩm Mặc, tặng tiền tặng đồ chưa nói, nghe thấy sắp chiêu đãi quan lớn ở tỉnh, còn lật đật đem bảo bối ra, còn cả nhà thì chuyển đi nơi khác ở tạm.

Thói đời là như thế đấy, dưới bốn chữ nịnh, bợ, biếu, xén, cho dù là cục đá cũng phải mềm ra, huống chi tim con người làm bằng thịt. Cho nên Thẩm Mặc cơ bản đã khôi phục đãi ngộ cho Vương gia ngang với hai nhà Bành Phan rồi.

~~~~~~~~~~

Đi vào Chuyết Chính Viên bề ngoài không có gì bắt mắt, nhưng bên trong mỹ cảnh gấm vóc, Hồ Tôn Hiến khen không ngớt miệng:
- Đúng là chốn nghỉ ngơi lý tưởng trong đời của ta.

Bên cạnh có kẻ lập tức tới vỗ mông:
- Thẩm đại nhân, hiếm có được bộ đường yêu thích như thế, ngài xem đây là nhà của ai, hôm khác huynh đệ chúng ta mua lấy, hiếu kính bộ đường đại nhân.

Thẩm Mặc nhìn Hồ Tôn Hiến, tựa hồ không phải không động lòng, liền nói:
- Gia chủ của nơi này là Vương đại nhân, tuổi không cao, nghỉ hưu ở chức bố chính sứ ... Để hôm qua hạ quan hỏi xem ông ấy có ý chuyển nhượng không.

Y khéo léo nói ra tuổi của Vương Tử Nhượng, là để ám thị người này trong triều có đồng niên, đồng môn, các ngươi tự cân nhắc thực lực bản thân đi.

Nghe thấy đối phương có bối cảnh, tên quan kia quả nhiên đánh trống lui quân, cười ngượng ngập:
- Không cần phải cưỡng cầu, nếu người ta không muốn thì thôi vậy.
Khiến cho mọi người cười rộ lên.

Kỳ thực nếu Vương Tử Nhượng có đồng liêu trong triều thì há để cho Thẩm Mặc chèn ép thành ra như vậy? Y nói như thế chẳng qua là có qua có lại, không muốn Vương Tử Nhượng vì giúp mình mà chuốc lấy rắc rối gì thôi.

Trong chính sảnh đã chuẩn bị tiệc rượu đầy đủ, trước khi khai tiệc, Hồ Tôn Hiến nói:
- Có công văn của lại bộ chúng ta công trước tư sau vậy.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Tô Châu đồng tri Thẩm Mặc nghe lệnh.

Thẩm Mặc vội khom người nói:
- Có hạ quan.

- Hỏi tổng đồ đông nam Hồ: Vì sao vị trí tri phủ Tô Châu Nam Trực Đãi bỏ trống một năm. Trưởng quan đứng đầu một phủ không nên không có người nắm giữ thời gian quá dài. Nay nghe Tô Châu đồng tri Thẩm Mặc, dùng phó chức quản chính ấn, thực lòng làm việc, cần mẫn đáng tin, liệu có đảm nhận được chức Tô Châu tri phủ không? Nếu có thì đưa lên chính chức, nếu không, hãy chọn hiền tài khác, trả lời. Lại bộ thượng thư Ngô.

Hồ Tôn Hiền cười ha hả:
- Ta đã gửi tin trả lời cho lại bộ, tin rằng không bao lâu nữa, ấn tín tri phủ sẽ tới.

Mọi người nhất thề chúc mừng Thẩm đại nhân đổi lam bào sang hồng bào, từ tiểu thiếp thành chính thê.

Quan viên tứ phầm trở lên mặc quan phục đỏ tươi, cho nên đại hồng bào là tượng trưng cho quan lớn, không phải tri phủ nào cũng có tư cách mặc, vì chỉ phủ thượng đẳng mới có cơ cấu tứ phẩm.

Tô Châu là một trong số các phủ giàu nhất thiên hạ, phú thuế nộp lên còn nhiều hơn cả những tình nghèo, tri phủ đương nhiên phải mặc hồng báo rồi. Hơn nữa ai chẳng biết, vị trí tri phủ kia là để dành cho Thẩm Mặc, đợi y kiếm đủ kinh nghiệm, là thuận theo lý leo lên ngồi.

Cho nên mặc dù có kẻ ghen ghét y tuổi còn trẻ mà đã được khoác hồng bào, nhưng không bất ngờ lắm.

Làm bọn họ cảm thấy bất ngờ là lại bộ còn có một lệnh bổ nhiệm nữa. Chỉ thấy Hồ Tôn Hiến quét mắt qua thuộc cấp của Thẩm Mặc, cười mỉm hỏi:
- Không biết vị nào là huyện lệnh Trường Châu?

Tất nhiên không ai lên tiếng, Thẩm Mặc trả lời:
- Bẩm bộ đường, Hải huyện lệnh tổng quản công trình khơi thông sông Ngô Tùng, không thể rời vị trì một khắc nào.

"Ồ.." Hồ Tôn Hiến tán thưởng:
- Quả nhiên là viên quan thực tâm làm việc, chẳng trách thanh danh truyền tới tận kinh sư.
Nói rồi lấy ra một bản văn thư, đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Vậy mời Chuyết Ngôn lão đệ truyền đạt thay nhé, vị trí đồng tri bỏ trống của đệ là của ông ta đó.

Đối với việc Hải Thụy có thể vượt qua Quy Hữu Quang chen chân vào ghế nhân vật số hai của Tô Châu, Thẩm Mặc không bất ngờ chút nào, y sớm dự liệu được vị thái sư đại nhân kia nhất định sẽ làm như thế. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng :" Bước tiếp theo sẽ không điều hắn đi chứ?"

Thậm chí là vị trí tương lai điều đi đâu, Thẩm Mặc cũng đoán được vài phần... Một bộ nào đó ở Nam Kinh, cũng là quan ngũ phẩm, nhưng luận về quyền lực thì ngay cả một tiểu lại cũng không bằng.

Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, y mau chóng lấy tinh thần mời bộ đường và các chư vị đại nhân nhập tiệc. Ăn uống chẳng cần phải rườm lời, chỉ cần biết bữa cơm này tốn mất của y bốn trăm lượng bạc, còn chưa tính đến tiền rượu, thế là đủ biết xa hoa tới mức nào.

Cơm no rượu say rồi Thẩm Mặc sai người đưa các vị đại nhân về nghỉ ngơi, bản thân cũng tự dẫn Hồ Tôn Hiến vào phòng ngủ nhà chính.

Hồ Tôn Hiến vào bên trong để nha hoànn hầu hạ thay y phục, Thẩm Mặc ngồi đợi ở bên ngoài, trong lòng lại không hề bình tĩnh ...

Y cảm nhận được rõ ràng, chỉ mới nửa năm không gặp, Hồ Tôn Hiến cuối cùng ngồi vững trên vị trí tổng đốc, đã không còn bình dị dễ gần như trước kia nữa, mặc dù chưa tính là kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng lời nói cử chỉ uy thế mạnh mẽ, làm y hiểu, người bạn cũ này không còn như xưa nữa.

Mặc dù có chút buồn, nhưng Thẩm Mặc cũng biết, địa vị thay đổi, con người khó tránh hỏi thay đổi theo...

Đừng nói Hồ Tôn Hiến, ngay chính bản thân y, sau khi đứng đầu một phủ, nắm trong tay thị bạc ti, biết bao nhiêu kẻ tới nịnh bợ biếu xén. Nhất là sau khi địa vị của y được củng cố, chuyện a dua xu nịnh càng không kể siết, bất kể là mình nói gì làm gì, đều là anh minh chính xác, không một ai dám nói nửa câu khó nghe.

Trong hoàn cảnh như thế, bất tri bất giác khiến kiêu ngạo bành trướng, mất đi lý tưởng ban đầu, tiết tháo, đạo đức gì gì đó biến thành lời khó nghe. Trở thành động vật hưởng thụ không chịu nổi uy khuất, có khác biệt gì với đám tham quan ô lại bình thường.

Hồi tưởng lại những hành động việc làm thời gian qua, đúng là có xu hướng hủ bại rồi, Thẩm Mặc không khỏi vã mồ hôi, thầm nghĩ :" Nếu chẳng phải nhìn thấy thay đổi của Hồ Tôn Hiến, mình đã không thể tự cảnh báo bản thân rồi! Nếu như chỉ muốn làm quan lớn cả đời sống mơ mơ màng màng cũng chẳng liên quan gì, nhưng lý tưởng mình thề khi mới tới Tô Châu thì sao? Chẳng lẽ cứ vậy bỏ đi ư?

Nghĩ tới đó Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm, lắc mạnh đầu :" Phải cảnh tỉnh rồi."

- Chuyết Ngôn, làm sao sắc mặt lại khó coi như thế?
Hồ Tôn Hiến cởi bỏ áo quan, mặc lên người áo lụa mỏng thoải mái, từ sau bình phong đi ra, khí thế trên người cũng chuyển biến theo trang phục, không còn uy nghiêm như lúc nãy nữa.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế thái sư sát bên cạnh Thẩm Mặc, trêu:
- Có phải là đêm qua quá mỏi mệt không?
Vừa rồi trong bữa tiệc, giai thoại Trạng nguyên lang độc chiếm hoa khôi đã truyền bá khắp nơi rồi, Hồ Tôn Hiến liền lấy nó ra trêu chọc y.

Thẩm Mặc cười bất đắc dĩ:
- Bộ đường, nếu hạ quan nói chỉ thảo luận cầm kỹ thì ngài chắc chắn là không tin.

- Đương nhiên là thế.
Hồ Tôn Hiến cười cười:
- Trừ phi lão đệ là một khúc gỗ.

- Nhưng sự thực đúng là như thế.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Hạ quan không động một ngón tay vào nàng.

- Thật thế sao?
Hồ Tôn Hiến lấy làm lạ, nói:
- Dù sao mọi người cũng đã cho rằng lão đệ đã chuốc mê mẩn hoa khôi, đệ còn làm Liễu Hạ Huệ gì nữa? Mất cả hứng thú.

- Mặc kệ người khác nghĩ gì.
Thẩm Mặc cười:
- Vợ hạ quan đang có thai, nàng tin hạ quan là đủ rồi.
Đêm qua căn nguyên y đấu tranh tư tưởng là tới từ Nhược Hạm, y không thể khắc phục tâm lý làm việc có lỗi với nàng.

- Thì ra là như thế...
Hồ Tôn Hiến cười ha hả:
- Thiếu niên phu thê, đúng là có chân tình nhiệt ái, đợi vài năm nữa, như tình cảm phai nhạt rồi. Lão đệ sẽ tìm đủ mọi cách kiếm thứ mới mẻ thôi.
Hắn bày ra một dạng người từng trải, Thẩm Mặc ngoại từ cười ra còn có thể có thái độ gì khác?

Hồ Tôn Hiến không thẹn là cao thủ trong cao thủ, qua chút đề tài nam nhân, đã kéo khoảng cách có chút xa cách giữa hai người quay trở lại, để chuẩn bị cho đề tài tiếp sau đó.

Hồ Tôn Hiến hỏi Thẩm Mặc chuyện mở cảng chuẩn bị tốt chưa, kế hoạch năm nay bao nhiêu, có câu trả lời làm hài lòng hoàng thượng không?

Câu trả lời của Thẩm Mặc làm người ta yên tâm, Hồ Tôn Hiến không khỏi hâm mộ nói:
- Thật muốn đổi chỗ với đệ nhé, ta làm tri phủ Tô Châu để đệ đi làm chức tổng đốc đáng ghét kia.

Thẩm Mặc vội nói:
- Chuyện này không lấy ra đùa được đâu.
Rồi cười:
- Bộ đường đại nhân là trọng thần của Đại Minh ta, chỉ có người khác hâm mộ đại nhân chứ làm gì có chuyện ngược lại.

Nhưng thấy Hồ Tôn Hiến lắc mạnh đầu:
- Ta làm cái chức tổng đốc này như có dao dí sau lưng, như ngồi trên bàn chông, đi trên băng mỏng, chỉ là phân lừa viên tròn, có mỗi cái bề ngoài hào nhoáng thôi.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Vòng vo nửa ngày trời, giờ tới màn kịch chính đây." Liền lấy tinh thần, nghe Hồ Tôn Hiến nói:
- Lão đệ có biết chuyện Chiết Giang tuần án Thượng Duy Trì tham tấu ta chưa?

Thẩm Mặc khẽ gật đầu nói:
- Có xem qua báo cáo, có điều là lời cổ hủ của kẻ thư sinh thôi, bộ đường chẳng cần bận tâm.

Hồ Tôn Hiến đang nói tới chuyện hai tháng trước Thượng Duy Trì dâng tấu "luận tệ khai nạp của tổng đốc."

Tấu sớ viết :" Gần đây Chiết Giang, Nam Trực Đãi có Oa họa, binh bộ cho phép tổng đốc mở cái lệ khai nạp theo cấp bậc, đây là kế quyền nghi. Nhưng lệ này vừa mở ra, cường hào, con buôn, đào quân, quan mất chức đám người này sợ tội tới nộp tiền suốt cả ngày. Thậm chí là hạng tử tội cũng có thể nộp tiền để tự chuộc thân. Vì thế, các quan cũng lấy nó để kiếm lợi riêng, ra sức bóc lột nuôi béo bản thân, xin triều đình cấm chỉ, nghiêm trừng kẻ phạm pháp."

Tháng trước triều đình đã có định đoạt, Gia Tĩnh đế ra lệnh mông lung, do tuần án ngự sử trị tội, kẻ sung quân không cho chuộc, kẻ bãi quan không được lấy cớ vì quân vụ mà để sinh sự hại dân, tất phải cách chức cho về nhàn tản.

- Nếu như họ Thượng kia công tâm thì ta cũng chẳng nói làm gì.
Hồ Tôn Hiến hậm hực:
- Nhưng kẻ này rõ ràng là nanh vuốt của Nguyễn Ngạc, chẳng có ý gì tốt lành, từ sau khi có được cách chức. Càng không biết kiêng dè gì, đem rất nhiều văn qua võ tướng có tài của ta cách chức một loạt, thay vào đó là người của Nguyến Nhạc.
Nói tới đó than thở:
- Giắc mộng bình Oa của huynh đệ chúng ta đúng là nhiều gian nan lắm hoạn nạn.

Đối với chuyện tranh đấu phát sinh ở phủ tổng đốc trong thành Tô Châu thì y có biết chút ít, nhưng quan hệ giữa y và cả hai người đều không tệ, vả lại y ở tít tận Tô Châu, trước nay không tỏ thái độ. Có điều so sánh tương quan thực lực hai bên hiện nay thì y biết, Nguyễn Ngạc cho dù có hoạt động tích cực đến đâu, thì quan đội vẫn nghe lời Hồ Tôn Hiến, nhiều lắm là kéo chân y một chút được thôi, còn xa mới tới mức như Hồ Tôn Hiến nói.

Hồ Tôn Hiến lại than vãn:
- Ta vốn xuất phát từ đại cục, liên tục nhún nhường. Ai ngờ làm người ta cho rằng ra dễ bắt nạt, muốn lao vào đánh hội đồng.
Hắn hạ thấp giọng nói:
- Hắn sai phái Thương Duy Trì, muốn tham tấu ta tham ô quân lương đút đầy túi riêng.

Thẩm Mặc cuối cùng cũng động lòng:
- Có chứng cứ xác thực không?
Y luôn cho rằng chỉ có kẻ mang lòng dạ và khí phách như Hồ Tôn Hiến mới có thể lãnh đạo đông nam kháng Oa, nên không muốn hắn rớt đài.

- Ôi, Muốn đổ tội cho người, há còn thiếu lý lẽ sao?
Hồ Tôn Hiến cười khổ:
- Chuyện dùng quân lương làm phần thưởng ta tất nhiên làm không ít. Nhưng ta dám lấy tổ tiên ra mà thề, số tiền đó không có một đồng nào chui vào túi Hồ Nhữ Trinh ta, toàn dùng để kháng Oa hết.

Nói rồ lấy một bản sớ từ trong ống tay áo ra:
- Đây là lời tự biện hồ của ta, viết trên đường đi, lão đệ chau chuốt giúp ta một chút được không?

Thẩm Mặc dùng hai tay nhận lấy, mở ra xem, trừ những đoạn nịnh bợ rườm vô dụng ra chỉ có một đoạn hữu dụng là :"Thần trừ hung vì nước, dùng mồi nhử dùng gián điệp, không tốn phí chút tiền nhỏ, không thể làm nghiệp lớn, mà những kẻ ghen ghét vì đó mà sinh lòng gian, bảo thần gian tham. Thần thành bất năng dĩ nguy nghi chi tích tự mai vu sàm báng chi khẩu, khất thả tứ bãi, dĩ đãi phân luận thiếu minh, nhiên hậu đông tây nam bắc duy thượng sở dụng..."

Ý tứ là số tiền đó đều dùng ở công tác nhử mồi phản khán giặc Oa, vì đều là công tác nghầm không thể ra công lệnh, không thể ghi sổ sách, nên đành lấy từ quân phí ra. Những kẻ kia chỉ trích thần xâm chiếm của cải, đút đầy túi riêng làm thần ủy khuất. Nội dung trọng điểm phía sau là " Thần không thể mang hiềm nghi tiếp tục làm việc, vì uy tín bị vấy bẩn phỉ báng rồi, cho nên xin để thần đình chức, phái khâm sai tới tra rõ..."

Thẩm Mặc xem những lời trong mềm có cứng, vừa mang theo oan khuất vô hạn, lại thể hiện ra cái uy của mình. Biết rằng chỉ cần Gia Tĩnh còn muốn dùng hắn, nhất định sẽ vỗ về mọi người. Không khỏi bật cười:
- Không cần sửa chữ nào cả, bộ đường cứ trình lên đảm bảo không phải lo gì.

Hồ Tôn Hiến mặt giãn ra, cười nói:
- Ài, thế nào cũng có khâm sai đến tra rõ.

- Đó là điều hiển nhiên.
Thẩm Mặc cười:
- Nhưng không phải là để tới tra rõ, mà là để lấy lại thanh danh cho bộ đường.

Kỳ thực những lời này không thể nói quá kỹ, nhưng Thẩm Mặc không thể không làm thế, nếu không nói thuận theo lời Hồ Tôn Hiến thì chắc chắn phải theo hắn công kích Nguyễn Ngạc.

Chưa nói tới danh phận sư đồ với Nguyễn Ngạc, chỉ riêng lúc nguy cơ lương thực ông ta từng ra tay giúp đỡ, khiến Thẩm Mặc quyết định không thể vong ân bội nghĩa ... Mặc dù nói kẻ làm quan đều rất vô sỉ, y cũng không phải ngoại lệ, nhưng luôn có giới hạn không thể vượt qua như có ân báo ân, không thể lấy oán báo ân ....

Hồ Tôn Hiến bị những lời của hắn làm cho không còn tức giận nữa, cười khan vài tiếng:
- Có lẽ thế...
Song mặt lại trầm xuống:
- Có điều nếu họ Nguyễn kia cứ tiếp tục làm như vậy, ai mà biết hôm nào đó bệ hạ có bị hắn đầu độc hay không?

- Bệ hạ anh minh nhìn thấu sự việc...
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Bộ đường đại nhân cứ yên chí lớn đi.

Rèn luyện trong thời gian nhậm chức ở Tô Châu làm công phu thái cực của Thẩm Mặc đã tới hóa cảnh, dù là Hồ Tôn Hiến cũng không có cách nào đem đề tài chuyển sang việc đề nghị cùng đối phó với Nguyễn Ngạc.

Hồ Tôn Hiến dù sao cũng hơn người, dần dần hiểu ra, thầm nghĩ :" Giỏi lắm, thì ra ngươi định không xen vào?" Sắc mặt không khỏi có chút khó coi, thấy Thẩm Mặc không biết điều.

Khung cảnh có chút thiếu tự nhiên, Thẩm Mặc biết mình coi Hồ Tôn Hiến quá đơn giản :"Chẳng lẽ gần đây toàn đấu đá với đám lâu la, khiến trình độ của mình hạ xuống rồi?" Đành cười khổ một tiếng, nói thực ra:
- Hạ quan biết bộ đường muốn làm gì, nhưng chuyện này hạ quan ngàn vạn lần không thể xen vào.

- Chẳng lẽ cái hư danh sư đồ kia quan trọng hơn tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của chúng ta sao?
Hồ Tôn Hiến ngọt nhạt nói.

- Đương nhiên không phải.
Thẩm Mặc trầm giong nói:
- Tình cảm chúng ta hơn chân với tay, nếu như tới lúc cần thiết, hạ quan vẫn sẽ lấy tiền đồ tính mạng của mình ra đảm bảo cho bộ đường đại nhân bình an vô sự.

Câu này quá khéo, khéo ở một chữ "vẫn", dùng phương thức tự nhiên nhất nhắc nhở họ Hồ, ta đã dùng tất cả mọi thứ của mình bảo vệ ngươi một lần rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui