Quan Cư Nhất Phẩm

Đợi Ba Lạp Duy đi rồi, Hoàng Cẩm cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:
- Thẩm đại nhân, vì sao ngài ưu đãi tên Ba lung tung gì đó kia vậy? Không chỉ đồng ý hạ giá, còn nhận nguy hiểm thay cho hắn?

Thẩm Mặt cười khẽ:
- Nếu chẳng phải như thế làm sao bọn chúng đồng ý cho chúng ta phái thuyền đi theo?

- Thuyền đi theo?

Hoàng Cẩm và Đường Nhữ Tiếp bấy giờ mới biết, thì ra Thẩm Mặc cũng có tính toán của y, đây đúng là xỉ nhục Thẩm Mặc mà ... Thẩm đại nhân của chúng ta có khi nào không có mưu mô, đến ngủ với nữ nhân còn tính toán nữa cơ mà. Khổ thân cho Nhu Nương ...

- Đúng, phái thuyền theo.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Thế kỷ thứ 16 có cái gì quý nhất? Kỹ thuật hàng hải.

- Thạch Lựu thi tập?
Đường Nhữ Tiếp tai điếc, kỳ quái hỏi:
- Tác phẩm của ai thế?

Hoàng Cẩm ở thị bạc ti lâu năm, tiếp xúc với người tây không ít, giải thích cho hắn nghe:
- Dựa theo lịch của người Tây thì một trăm năm là một thế kỷ, hiện giờ là thế kỳ mười sáu ...

- Vậy là mới có hơn 1600 năm ...
Đường Nhữ Tiếp mặt lộ vẻ khinh bỉ ...

- Phải là hơn 1500 năm.
Hoàng Cẩm gãi đầu gãi tai:
- Hôm qua Tra Mã Sĩ còn nói với ta năm nay là năm dương lịch 155 .. 5 mấy ấy nhỉ?

- 1557.
Thẩm Mặc đáp.

- Vậy thì càng ít hơn.
Đường Nhữ Tiếp kiêu ngạo nói:
- Chúng ta có 5000 năm văn minh lịch sử sáng lạn, bọn chúng đến một phần ba lịch sử cũng không bằng. Ta nghe nói đám người đó còn chưa rụng hết lông, ăn cơm còn dùng dao với dĩa, thì ra là chưa phát triển xong.

Thẩm Mặc không ngu xuẩn đến mức đi tranh luận với hạng người này, y chỉ tin sự thực hơn trăm vạn lời hùng biện, cười đối phó:
- Đúng thế, nhưng bọn họ nhiều tiền, Đại Minh muốn thoát khỏi khó khăn thì phải mua bán với bọn họ.

- Đúng thế.
Lần này Đường Nhữ Tiếp không phản đối còn hết sức đồng cảm:
- Đại Minh chúng ta người nộp thuế thì không có tiền, người có tiền thì không phải nộp thuế. Quan phủ nghèo tới mức phải vay nợ mà sống, đành dựa vào người Tây Dương để qua khó khăn này thôi.

- Một cái bình gốm trấn Cảnh Đức ở Đại Minh bán 5 lượng bạc là cao rồi, nhưng ở Tây Dương có thể bán 50 tới 100 lượng.
Thẩm Mặc nói:
- Nếu chúng ta đợi người ta tới cửa, thì vĩnh viễn không đẩy giá lên được ... Chợ mở ra, thì không còn như xưa nữa, ai ai cũng có thể mua bán, chúng ta không bán 5 lượng, nhưng thế nào cũng có người bán, cho nên thua thiệt là cái chắc.

- Đúng thế.
Hải người Hoàng Cẩm gật đầu, nói:
- Thì ra đại nhân muốn gạt bọn họ qua, tự mình mua bán.

- Đại dương bao la, hơn lục địa trăm lần, chẳng ai có thể độc chiếm được.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhưng chỉ cần có một đội thuyền là của chúng ta, bọn họ sẽ phải làm ăn với chúng ta theo đúng quy củ.

Sau khi ký hiệp nghị với người Ba Tư, hai bên bắt đầu giao hàng, dùng ba ngày mới phân chia xong, đám người Ba Lạp Duy liền yêu cầu lên đường.

Thẩm Mặc suy đi nghĩ lại, cũng không thấy có gì không ổn nữa, liền cho phép lên đường, đồng thời cũng sai sở đấu giá đem hàng Ba Tư treo biển bán ra ...

Đúng như y dự liệu, các thương nhân sau khi mậu dịch đối ngoại kiếm được một khoản, không muốn hai tay về nhà, chỉ hai ngày những thứ đồ xa xỉ mang phong tình xứ lạ đều bị mua sạch, chuẩn bì mang về quê kiếm thêm một khoản nữa.

Có mua có bán, có ra có vài, đó chính là trạng thái mậu dịch trong lý tưởng của y, hơn nữa cuối cùng tính toán, kiếm tận hơn 20 vạn lượng bạc, làm Hoàng Cẩm và Đường Nhữ Tiếp hối hận héo ruột.

Tới khi tiễn chân Đường Nhữ Tiếp, hắn vẫn không ngừng lắc đầu:
- Ài, nhãn quang đúng là quan trọng.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Được rồi, không cần cảm khái nữa, xem đây là cái gì?
Liền ném một phong thư cho hắn, Đường Nhữ Tiếp mở ra xem, không ngờ là 5 vạn lượng bạc bằng Hối Liên.

Đường Nhữ Tiếp chối từ:
- Lần trước đã nói rồi, chúng tôi lấy toàn bộ tiền, huynh nhận hàng, hiện giờ kiếm thêm được tiền, tất nhiên không cần chia cho chúng tôi.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Chỉ lời nói miệng không coi là thật ... Chúng ta đúng là buôn bán cho triều đình, nhưng không thể coi mình là thương nhân chỉ biết tới lời.
Nói rồi đẩy phong thư lại phía hắn:
- Cứ cầm lấy đi, chuyện lần trước còn chưa cám ơn huynh, có chút thôi mà, nhập vào sổ Trà Mã ti đi.

Đường Nhữ Tiếp hết sức cảm động, nắm chặt lấy tay Thẩm Mặc, chẳng ngờ có chút quyến luyến không rời.

Khéo kéo rút tay về, Thẩm Mặc mỉm cười:
- Mời lên đường.

- Chuyết Ngôn huynh bảo trọng.
Đường Nhữ Tiếp vẫy mạnh tay.

Đợi Đường Nhữ Tiếp đi rồi, thấy Hoàng Cẩm mắt nhìn mình đầy mong mỏi, Thẩm Mặc cười mắng:
- Xem bộ dạng này kìa, đương nhiên không thiếu phần công công rồi.

Hoàng Cẩm tức thì cười tít cả mắt, đưa ngón cái lên nịnh:
- Ta sớm nói Thẩm đại nhân rất nghĩa khí rất tình cảm mà, theo đại nhân hơn ở trong cung nhiều.

- Công công đừng nói thế, ngài theo phục vụ hoàng thượng mà, ta đâu dám lãnh đạo ngài.

- Hoàng thượng là lão đại, ngài là lão nhị ..
Hai người nói cười đi tới bên kiệu, Hoàng Cẩm lật đật vén kiệu cho Thẩm Mặc, hỏi:
- Đại nhân đi đâu?

- Về phủ.
Thẩm Mặc day huyệt thái dương nói:
- Thời gian qua toàn ở thị bạc ti, bỏ hết chính sự trong phủ rồi.

- Đúng thế.
Hoàng Cẩm phụ họa mắng:
- Đám tây di đó quá khó chơi, lãng phí thời gian quý giá của đại nhân.
Liền tự xung phong:
- Đại nhân cứ về đi, thị bạc ti có nô tài theo dõi, đảm bảo không để xảy ra việc gì.

Thẩm Mặc trở về nha môn, trước tiên tới hậu viện trò chuyện với Nhược Hạm một lúc, khi tới Thiêm áp phòng, vừa đặt mông ngồi xuống ghế, còn chưa kịp mở văn kiện ra xem đã thấy Thiết Trụ ở ngoài cửa nói:
- Đại nhân Hoàng công công tới.

Thẩm Mặc không khỏi cả kinh:
- Hoàng công công nào?

Liền thấy Hoàng Cẩm mặc đầm đìa mồ hôi xuất hiện, người chưa tới đã thấy ông ta nói lớn:
- Đại nhân, chuyện gay go to rồi.

- Chuyện gì?
Thẩm Mặc cau mày.

- Số hàng Ba Tư đó có vấn đề!
Hoàng Cẩm dẫn hai thương nhân nói:
- Khi bọn họ kiểm hàng, phát hiện thảm bị hỏng .

Thẩm Mặc tức thì ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói:
- Nói từ đầu đi.

- À... Chuyện này...
Hoàng Cẩm gãi đâi:
- Hai ngươi nói đi vậy.

Hai thương nhân tự giới thiệu bọn họ là Mân thương, mua một ngàn tấm thảm ở sở đấu giá, 500 cân hương liệu, hôm nay giao hàng ở bến tàu. Một người nói:
- Ban đầu chúng tôi không phát hiện ra có gì khác thường nhưng về sau có một bao bọc thảm bị rách, thảm rơi ra đất, kết quả chúng tôi thấy thấm muối.

Hoàng Cẩm ở bên bổ xung:
- Ta đã sai người vận chuyển thảm tới rồi.

- Mang vào đây.
Thẩm Mặc vừa nói xong thì thay đổi chủ ý :
- Để ta ra ngoài xem.
Liền đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên thấy một cuộn thảm Ba Tư dày.

- Buông ra.
Một thương nhân ra lệnh, tấm thảm liền lăn tròn trên mặt đất.

- Đại nhân ngài xem này.
Một thương nhân chỉ vào vệt trắng rõ ràng bên trên:
- Dưới ánh mặt trời còn có thể thấy muối đóng trên nữa.

Thẩm Mặc đưa ngón tay ra quẹt qua, dùng lưỡi ném thử đúng là đắng chát, đó là mùi vị nước biển.

Nhận lấy nước súc miệng Hoàng Cẩm đưa cho, Thẩm Mặc hừ một tiếng, hỏi:
- Kiểm tra các tấm thảm khác chưa?

- Kiểm tra rồi.
Hai thương nhân đồng thanh.

- Tấm thảm khác cũng thế sao?

- Đa phần nhìn không thấy vấn đề, sờ cũng không có gì khác thường.
Nửa câu đầu của bọn họ làm Thẩm Mặc hơi yên tâm một chút, nhưng nửa câu sau làm cho tim y rơi thẳng xuống đáy cốc:
- Nhưng đều có vị mặn...

Thẩm Mặc đứng chết lặng ngồi ngây tại chỗ, không nói một lời, cứ như thành tượng rồi vậy, cho tới khi Hoàng Cẩm không nhịn được nữa, gọi khẽ:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Thẩm Mặc chầm chậm lắc đầu, chống hai chân tê dại đứng dậy, từ chối Hoàng Cẩm đỡ, hơi loạng choạng quay về Thiêm áp phòng, ngồi sau bàn, cuộn người trong ghế, rơi vào trầm tư...

Hiển nhiên y bị tên gian thương Ba Tư kia chơi khăm rồi, thời đại đó thuyền vượt qua đại dương toàn là thuyền gỗ, vượt qua mấy đại dương, khó tránh khỏi bị mưa bão sóng lớn. Rất có khả năng đáy thuyền ngập nước, hàng hóa ngâm trong đó.

Chỗ hàng này của Ba Lạp Duy đoán chừng gặp phải cảnh đó, nhưng tên gian thường này không muốn gánh chịu tổn thất, hẳn là đã dừng thuyền ở đâu đó trước, trải thảm ra phơi khô, lau đi dấu muối, sau đó đưa vào cảng, chỉ bằng mắt thường và tay sờ, không thể phân biệt được.

Sự việc quá nghiêm trọng! Một khi không thể vãn hồi, y nhất định không thoát khỏi ác danh "quan thương câu kết, bán hàng giả hại người", như thế tiền đồ gì cũng bị hủy hết ...

Quan của Triều Minh chú trọng nhất là hai chữ "nhân nghĩa", cho dù bụng ngươi toàn "** điếm trộm cắp" cũng phải đeo hai chữ này lên miệng, dán nó lên trán!

Vì sao y phải chia cho hai người Hoàng, Đường mười vạn lượng bạc? Chẳng phải vì sợ người ta nói y chỉ biết tới lợi , tính mưu với cả đồng liêu.

Số thảm này chia ra bán trong toàn quốc, sẽ rải ở trong hơn ngàn đại hộ, nếu có vấn đề gì sẽ đắc tội với cả ngàn quan thân! Nghĩ tới đó, Thẩm Mặc không rét mà run, đứng bật dậy nói:
- Đem hàng Ba Tư chưa bán niêm phong cất kín! Đốt khói hiệu, chặn Ba Lạp Duy lại cho ta.

Vì sông Ngô Tùng bị người ta chỉ trích vừa hẹp và nông, cho nên thuyền lớn không sao ra vào được, tất cả đội thuyền viễn dương lớn đều phải dùng thuyền nhỏ vận chuyển hàng tới Thượng Hải, rồi từ đó chất lên thuyền biển.
Thêm vào Ba Lạp Duy quá tham lam, muốn chất đầy đội thuyền viễn dương của mình, cho nên đoán chừng đội thuyền phải đi lại ba bốn chuyến, cả ngày cả đêm cũng phải ba bốn ngày mới chuyển hết.

Cho nên mặt dù đã thả cho đi ba ngày trước, nhưng sáng sớm hôm nay Ba Lạp Duy mới theo đợt thuyền vận chuyển cuối cùng rời khỏi Tô Châu, đoán chừng còn chưa tới được sông Ngô Tùng.
Có thể thấy ông trời còn thương, cũng kiểm chứng triết lý "tái ông thất mã, chưa chắc là họa", nếu sông Ngô Tùng không hẹp đến thế, thì đội thuyền của tên gian thương đã tới Chiết Giang, như thế có đuổi cũng chẳng kịp. Thẩm Mặc chỉ còn cách treo cổ.

Tam Xích nghe lệnh, thả bồ câu bọn họ huấn luyện ra, bay thẳng tới Thượng Hải, nơi đó có văn phòng của thị bạc ti, đem mệnh lệnh của y chuyển cho hạm đội bảo hộ ... Đó là phương thức thông tin nhanh nhất hiện nay, quen gọi là "khói hiệu".

Thẩm Mặc vội vàng tới kho hàng ở bến tàu, lấy một bao đựng thảm ra, trải lên mặt đất, kiểm tra thật kỹ, liền phát hiện ra một tấm cho dấu muối, nhưng thử qua mọi tấm thì tấm nào cũng rất mặn.

Điều này chứng minh suy đoán của Thẩm Mặc, hiển nhiên vết muối trên thảm đã bị xử lý qua, nhưng vì thảm quá nhiều, khó tránh khỏi có sơ xuất nên bị phát hiện. Nhưng y chẳng cười nổi, hỏi mấy "chuyên gia" đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất:
- Loại thảm này có vấn đề gì?

- Lông của tảm trải đất dùng công nghệ nhuộm đặc thù, có thể vĩnh viễn không đổi sắc.
Một lão giả lý nhí nói:
- Nhưng chỗ bị ngâm nước biển chắc chắn sẽ mất màu nhanh hơn, có lẽ nhanh một hai năm, lâu thì ba bốn nắm sẽ hình thành vết loang khó coi.

- Đúng là như thế ...
Cái gọi là "chuyên gia" đều là thầy bói nói chuyện đã rồi, cùng gật đầu:
- Đó là kiến th phổ thông.

Thẩm Mặc đương nhiên không biểu dượng bọn họ, hỏi người trong kho:
- Đã giao bao nhiêu rồi?

- Bẩm đại nhân, ít ra cũng một phần ba.
Trông kho nói.

Thẩm Mặc ra lệnh:
- Tranh thủ còn chưa chuyển đi, lấy về toàn bộ.

- Đại nhân, vậy thì thanh danh của chúng ta?
Người bên cạnh nói nhỏ:
- Dù sao bị phát giác chỉ có số ít, chỉ cần chúng ta không nói thì ai biết được ... Chuyên gia nói như thế rồi còn gì? Mấy năm sau mới có vấn đề, tới khi đó chúng ta kiên quyết không nhận ...

Còn chưa nói hết bị ánh mắt sắc như dao của Thẩm Mặc cắt ngang, nghe y nói từng chứ một:
- Nhớ kỹ, danh dự của Thẩm Mặc ta là vô giá.

Trên đời làm gì có bí mật mãi mãi được giữ kín? Nếu cứ nghĩ dựa vào giả câm giả điếc qua ải, sớm muộn cũng có một ngày nợ tới không trả nổi.

~~~~~~~~~~~~~~

Buổi chiều ngày hôm đó, thị bạc ti khẩn trương dán cáo thị, vì phát hiện ra thảm Ba Tư có vấn đề chất lượng bí mật, hiện giờ thu hồi vô điều kiện thảm bán ra, trả toàn bộ tiền, đồng thời bồi thường toàn bộ chi phí phát sinh.

Bố cáo vừa được dán, những thương nhân kia không hề có phản ứng kịch liệt gì, ngược lại còn khen ngợi Thẩm Mặc nhân nghĩa, có bá lực, điều này làm y không ngờ.

Cũng có người hỏi thị bạc ti là hương liệu và bảo thạch có vấn đề không? May là hương liệu đều bảo quản trong bình gốm, không sợ ngâm nước, còn bảo thạch càng chẳng phải nói, cho nên vấn đề đều tập trung lên trên tấm thảm Ba Tư.

Thẩm Mặc mời tất cả những người mua thảm Ba Tư, hôm sau tới thị bạc ti dự tiệc nghe nói trình bày chân tướng sự việc.

Chớp mắt đã tới hôm sau, thương nhân nhận lời mời tới thị bạc ti , ngồi xuống bên mười tám chiếc bàn bát tiên lớn, đợi tri phủ đại nhân xuất hiện.

Thẩm Mặc còn chưa tới, Ba Lạp Duy sắc mặt âm trầm đã xuất hiện, theo sau lưng hắn là quan quân Đại Minh cao lớn, không ngờ là Diêu Trường Tử.

Mấy năm qua Trường Tử biểu hiện xuất ắc, tác chiến anh dũng, lại chịu động não suy nghĩ lập nhiều chiến công, đã thăng lên chính ngũ phẩm thiên hộ rồi. Trong hạm đội bảo hộ Du Đại Du phái ra , hắn là người đứng thứ hai, sau khi chặn đứng đội thuyền của Ba Lạp Duy, liền chủ động xin áp tải Ba Lạp Duy tới, cũng để gặp huynh đệ chia cách đã lâu.

Đương nhiên trong phòng không một ai nhận ra hắn, cũng chẳng ai quan tâm tới một thiên hộ nho nhỏ, tức thì vây lấy Ba Lạp Duy, mồm năm miệng mười chất vấn, rốt cuộc chỗ thảm kia xảy ra ván đề gì.

Ba Lạp Duy chớp con mắt nhỏ tí, mặt đầy vô tội:
- Ta xin cam đoan , không có vấn đề gì cả, ta cũng không biết đại nhân gọi ta lại vì sao?
Nói rồi cố làm ra vẻ thoải mái, cười:
- Có lẽ là hiểu lầm.

Lời của hắn vừa dứt, một giọng nói không mang theo chút tình cảm nào vang lên:
- Bản quan cũng mong đó là hiểu lầm.
Mọi người nhìn theo âm thanh, liền thấy Thẩm đại nhân mặc hồng bào, mặt lạnh tanh đi vào.

Vừa thấy Thẩm Mặc xuất hiện, Ba Lạp Duy mặt biến đổi, lớn tiếng kháng nghị:
- Đại nhân, ngài đã cho đi, nhưng lại kéo ta về, làm lỡ hành trình của ta, đó là sớm làm chiều sửa, khó khiến người ta phục.
Hắn quyết định lên tiếng trước lấy thế, bất kể tố cáo gì cũng không nhận.

Thẩm Mặc không cãi nhau với hắn, nhếch mép cười:
- Ba Lạp Duy tiên sinh, mọi người vì đợi ông mà đói lép kẹp rồi, ăn xong hãy nói.
Cho dù hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng Thẩm Mặc vẫn phải giữ khí độ cần có.

Ba Lạp Duy đấm hụt, đành bất mãn ngồi xuống:
- Vừa lúc ta cũng đói rồi.

Đợi mọi người ngồi xuống, Thẩm Mặc lệnh mang thức ăn lên, nhưng chỉ có mỗi người một cái bát không đặt trước mặt, chẳng thấy có thức ăn gì.

Mọi người thầm nghĩ , làm cái gì đây, muốn bọn ta ăn bàn à? Răng bọn ta không tốt lắm đâu.

Nhìn thấy mọi người nghi hoặc , Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Đem món chính lên đây.

Mọi người thầm nghĩ, té ra món chính ở đằng sau, không biết là trâu nướng cả con hay là Lạc đà nướng Ả Rập.

Nhưng quan sai của Thị bạc thi mang lên là một bao thảm Ba Tư.

- Mời Ba Đạt Duy tiên sinh kiểm tra hàng, xem xem dấu niêm phong có còn không, thảm có hư tổn gì không?
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.

Ba Đạt Duy đành đứng dậy, hắn nhìn đi nhìn lại, rất muốn nói là có bị hư tổn, nhưng không mới móc ra được điều gì, đành hậm hực nói:
- Không có vấn đề.
Đồng thời ký tên xác nhận lên văn tự.

- Mọi người nghe thấy rồi đấy, đúng là thảm Ba Tư chính tông còn nguyên vẹn, ta mời đ bếp ra nấu nướng chế biến tại chỗ.

Liền có một đầu bếp mặc tạp dề trắng, đầu đội mũ nồi trắng cao cao, dùng con dao sáng loáng trong tay cắt vỏ bao, như như là đang cắt thịt trâu thật vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui