Quan Cư Nhất Phẩm

Mặt trời ngả về Tây, bóng người kéo ra càng dài.

Thích phu nhân đứng dưới bóng râm, Thích Kế Quang đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt đất chỉ có cái bóng của hắn, thoảng như một hiệp khách cô đơn, tiêu thương cũng đứng thẳng, trong tay nắm chặt một thanh đao; bàn tay tái nhợt, thanh đao đen kịt!

Tái nhợt và đen kịt, biểu hiện ra tâm tình lúc này của hắn, hắn đang đi về phía trước. Hắn đi rất chậm, bởi vì lòng của hắn rất loạn, nhìn dung nhan của phu nhân, hắn nhớ tới những chuyện hai người đã từng trải qua. . . Hắn nhớ khi phu nhân mới vừa gả vào Thích gia, lúc đó cha vừa mới qua đời, trong nhà cũng rất nghèo, nghèo đến ngay cả lộ phí vào kinh kế nhiếm quan vị cũng không có. Có một ngày, cậu cho hắn một con cá, hắn cao hứng giao cho phu nhân, nói muốn cải thiện một chút, nhưng khi đến giờ ăn cơm, hắn lại trợn tròn mắt. . .

Bởi vì khi Vương thị bưng cơm lên, con cá mà hắn thấy chỉ có đầu và đuôi cá, bụng cá đã không còn. Thích Kế Quang vừa nhìn thì đã hiểu, điều này nói rõ vợ hắn đã ăn thân con cá, chỉ để lại cho hắn hai nơi có thể 'thiện thủy' và 'thiện chung' .

Đổi thành người bình thường, khẳng định sẽ phát tác, nhưng Thích Kế Quang không dám tính toán, cho nên rất có độ lượng, thiện thủy thiện chung mà ăn hai nơi này.

/thiện thủy thiện chung: Trước và sau đều tốt đẹp.

Đến giờ ăn cơm chiều, khi Vương thị bưng thân con cá hoàn chỉnh đến trước mặt hắn, lúc này Thích Kế Quang mới bừng tỉnh, cảm động đến nỗi nửa ngày nói không nên lời. Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong đó, nhưng đủ để nói rõ mặc dù Vương thị không hay biểu đạt, nhưng đối với hắn vẫn luôn đầy đủ yêu quý.

Thích Kế Quang lại nghĩ đến, trước khi mình đến Chiết Giang làm quan, vẫn không có quyền chức gì, chỉ có chút lương bổng ít ỏi, lại thêm ở tại ngoại thời gian dài, Vương thị lo liệu toàn gia, nuôi nấng đệ đệ và muội muội tuổi nhỏ của hắn, cái gọi là trường tẩu vi mẫu(chị dâu cả như mẹ), Vương thị vì Thích giả tuyệt đối là tần tảo sớm tối. Thậm chí vì thu xếp hôn sự cho đệ đệ của hắn là Thích Kế Mỹ, đã phải bán hết toàn bộ trang sức của hồi môn của mình.

Đối với việc này, Thích Kế Quang rõ vach vách, cho nên mặc dù cũng ngại bày tỏ, nhưng đối với Vương thị thủy chung có sự cảm kích và kính ý tự đáy lòng.

Hắn cũng rốt cuộc nhớ tới lời thề của mình, kiếp này kiếp sau của Thích Kế Quang ta chỉ yêu một nữ nhân là nàng. . .

Nghĩ tới đây, cơn giận vô cớ của hắn bất tri bất giác đã thành ngọn lửa nhỏ yếu ớt.

- Còn chần chờ cái gì? - Giọng nói hung dữ của Thích phu nhân Vương thị kéo hắn trở lại từ trong trầm tư: - Động thủ đi?

- Động thủ gì? - Thích Kế Quang mờ mịt nói.

- Quyết đấu! - Thích phu nhân bày ra tư thế: - Ông không phải là hận không thể giết tôi ngay tắp lự sao?

- Phu nhân nghĩ đi đâu vậy. - Thích Kế Quang cười giả lả: - Ta là trở về nhận sai.

- Có người cầm đao nhận sai sao? - Thích phu nhân cười lạnh nói.

- Đao?
Thích Kế Quang nhìn cây khảm đao trong tay, nuốt nước bọt nói:
- Vì sao cầm đao chứ?
Ánh mắt đao quanh trong sân, thấy được vài con gà đang ăn giun ở góc tường, Thích Kế Quang liền vỗ ót nói:
- A, là như thế này. Bởi vì ta sai lầm, khiến cho mấy năm nay phu nhân chưa từng được sống tốt, thân thể cũng mệt mỏi rồi. . . Ta nghĩ giết con gà cho phu nhân bồi thân thể.
Nói rồi liền đi nhanh qua, tay mắt lanh lẹ nắm lên một con gà:
- Chính là ý này.

Vương thị dõi theo hắn một hồi, nhìn cho Thích Kế Quang sợ hãi rồi mới thản nhiên nói:
- Sau này giết gà thì động tĩnh nhỏ thôi!
Rồi xoay người vào phòng.

~~

Mặc dù đã hầm canh gà cho phu nhân, nhưng Thích phu nhân cũng không cho hắn vào nhà. Thích Kế Quang ở bên ngoài mềm giọng nài nỉ một hồi, cũng không ai mở cửa. Mắt thấy ngày hôm sau còn có huấn luyện, không có biện pháp, đành phải tiếp tục trở về đại doanh một mình ở nhà tập thể.

Nhìn đại tướng của mình buồn bã ỉu xìu, Thẩm Mặc cũng vội ở trong lòng, thầm nghĩ, điều này cũng rất ảnh hưởng đến tâm lý chiến đấu a. Y liền bảo Nhược Hạm Hạm đi khuyên nhủ Thích phu nhân. Nhược Hạm cũng tuân lời đi ngay. Kết quả cũng không được gì, còn mang về một tin tức kinh người. . . Thích phu nhân muốn cùng Thích Kế Quang ly hôn.

Gặp phải nữ tử can trường như vậy, Thẩm Mặc cũng bó cả tay lẫn chân, đành phải nói với Thích Kế Quang, trước tiên an tâm huấn luyện đi, đừng trở về gặp cô ấy nữa, vạn nhất cô ấy thật sự muốn ly hôn với ngươi, vậy chuyện này sẽ ầm ĩ rất lớn. Đợi hài tử sinh ra rồi, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.

Thích Kế Quang thở dài, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Vì vậy đem nỗi phiền muộn chất chứa trong lòng hóa thành động lực tàn phá binh sĩ, luyện cho bọn họ đến chết đi sống lại. Chúng quân sĩ lén lút nói với nhau: "Đây là tướng quân bị phu nhân khi dễ rồi, đang trút giận lên chúng ta đấy." Không ai dám khiêu khích Thích tướng quân đang như Hỏa diệm sơn, ai cũng thành thật huấn luyện, rất sợ trở thành công cụ cho hắn trút giận.

Bên này phong ba gia đình của Thích tướng quân còn chưa qua, bên kia lại có người đến phiền Thẩm Mặc -- tuần án Tô Tùng Lữ Đậu Ấn. Hắn cầm một tờ công văn của triều đình, tìm Thẩm Mặc đưa ra yêu cầu. Sau khi tránh né vài ngày vẫn không có biện pháp, Thẩm Mặc đành phải đi gặp hắn. . .

Kỳ thực hai người dù sao cũng đã từng có một đoạn quan hệ, gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn tránh mặt nhau. Gần một năm rồi, cũng chưa gặp nhau mấy lần. Nhưng lần này, Lữ Đậu Ấn đành phải đến tìm Thẩm Mặc thôi, bởi vì chuyện quan hệ đến tiền đồ của mình. . .

Tuần án Ngự sử một năm một nhiệm kỳ, không được liên nhiệm. Còn có mấy tháng nữa thì nhiệm kỳ của Lữ Đậu Ấn sẽ phải kết thúc. Dựa theo quy định, hẳn là sau khi hắn kết thúc nhiệm kỳ sẽ lập tức hồi kinh thuật chức, đem hành vi một năm nay của mình. . . Tỷ như đã xử lý mấy vụ án, đã giám sát bao nhiêu lương khoản, đường sông đã giám sát dài bao nhiêu. Cùng với một điểm quan trọng nhất, đó là địa khu mà tuần sát, trình độ quán triệt đối với dụ lệnh của triều đình thế nào. Chuyện dù lớn dù nhỏ cũng đều phải báo cáo hết, do Đô Sát viện thẩm tra bình cấp, rồi quyết định thưởng phạt.

Cho nên mọi người đều nói, hàng năm vào lúc này, tuần án Ngự sử sẽ biến thành con ong mật, cứ bay liên tục không ngơi nghỉ, khắp nơi bận rộn, muốn làm ra nhiều chiến tích chút. Đối với người quan mê như Lữ tuần án thì càng phải như vậy. Lần này hắn tìm đến Thẩm Mặc, chính là muốn chứng thực một đại sự!

Năm ngoái Binh bộ gởi công văn xuống, hiệu triệu quan phủ các nơi chiêu tập võ dũng kháng Oa, phát triển mạnh đoàn luyện võ xã. Địa phương khác đều làm hừng hực khí thế, chỉ có Tô Châu phủ, bởi vì toàn lực làm kinh tế, tu công trình trị thuỷ, lại còn thêm ba nghìn binh mã của Thích Kế Quang, đây đều mạnh mẽ hơn bất cứ một đoàn luyện nào, cho nên Thẩm Mặc vẫn không quá để bụng. Đến nay cũng không có một an bài thống nhất.

Nhờ vào phúc của Thẩm Mặc, Lữ Đậu Ấn có thể nói ngoa là đã đủ chiến tích, nhưng hắn không dám lạc quan chút nào, bởi vì hắn đã từng có khúc mắc với Nghiêm đảng, ai biết người ta có thể nhân cơ hội này mà kéo mình ngã hay không? Cho nên hắn phải đắp lại một lỗ thủng cuối cùng này, không cho bọn hắn mượn cớ.

Hắn nói với Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, ta biết đại nhân vội vàng, không để ý đến; như vậy đi, chuyện này ta tự mình làm, đại nhân gật đầu là được rồi.

Thẩm Mặc thầm nghĩ, đây sao giống trẻ con học chơi trò người lớn quá vậy. Y cũng không tính toán chuyện này, liền gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi xem mà làm đi.
Rồi dựng thẳng lên một đầu ngón tay nói:
- Nhưng mà, thành Tô Châu thì không được.

- Cũng được, tôi đến Ngô Giang vậy.

Lữ Đậu Ấn nhượng bộ nói, dù sao thì chỉ cần có thể chiêu mộ được đoàn luyện, đạt được tỉ lệ nhất định với nhân khẩu của Tô Châu phủ thì có thể báo cáo kết quả rồi.

- Được thôi. . .

Thẩm Mặc nói ra hai chữ làm hắn vô cùng hối hận. . . Hắn đã quên trên đời có một loại người, là thành sự không đủ, bại sự có thừa.

~~

Thời gian mỗi ngày qua, đảo mắt đã đến tháng giêng, buôn bán của ti Thị bạc đã trở nên phát đạt, rất nhiều hàng hóa vận chuyển đến Tô Châu, từ Thượng Hải ra biển, rồi bán qua những nơi như Triều Tiên, Nhật Bản, Lưu Cầu, Nam Dương, đổi lấy tiền bạc cuồn cuộn cho Đại Minh triều. Chiếu theo con số đơn đặt hàng hiện nay mà xem, nhiệm vụ 400 vạn lượng năm nay hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng Thẩm Mặc không có cách nào vui vẻ lên được, bởi vì tấm lá chắn để y có thể an tâm làm kinh tế cho tới nay, tổng binh Tô Tùng Du Đại Du đã xảy ra chuyện. . . Chu Thập Tam nhận được mệnh lệnh của phủ ti Bắc Trấn, muốn bắt Du Đại Du vào kinh, mời Thẩm Mặc giúp đỡ phối hợp với hắn.

Thẩm Mặc thở dài, nhắm mắt lại nói:
- Sợ cái gì thì tới cái đó a. . .
Sự tình phải nói từ năm trước, năm ngoái giặc Oa hỏa công đánh Chiết Giang, mặc dù cuối cùng bị đẩy lùi, nhưng nhưng cũng không quay về Nhật Bản, mà là chiếm vùng Kha Mai Châu Sơn ở Chiết Giang. Mà tổng đốc Hồ Tôn Hiến bởi vì bận việc cùng tuần phủ Nguyễn Ngạc tranh quyền đoạt lợi, không rãnh tiến đánh. Khiến giặc Oa tại cuối năm lại xua thuyền Nam hạ, cướp bóc vùng duyên hải Phúc Kiến, thời gian vừa lúc là sau khi Nguyễn Ngạc nhậm chức một tháng.

Người khác đều là tân quan nhậm chức tam bả hỏa, Nguyễn Ngạc thì ngược lại, vừa nhậm chức liền bị gác lên hỏa để nướng, bị cháy sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, khổ không nói nổi. . .Phải chết hai tri phủ, còn có tham tướng mới đánh đuổi bọn ôn thần kia được.

/Tam bả hỏa: ý chỉ việc Gia Cát Lượng ba lần hỏa công Tào Tháo
quan thương: chính sách mới, cải cách, đổi mới mà quan mới lập uy.

Lúc này Nguyễn Ngạc mới thoáng thở phào, lửa giận trong lòng cũng từ từ bốc lên. . . Hồ Tôn Hiến ngươi cũng khinh người quá đấy? Ta thừa nhận đấu không lại ngươi, cho nên mới từ thành Hàng Châu phồn hoa đi tới vùng Phúc Kiến nhiều điêu dân khỉ ho cò gáy này, nhưng ngươi lại đuổi giặc Oa qua đây, ngay cả con đường sống cũng không lưu lại cho ta?

Đây thực sự là người tốt bị người bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi a! Nguyễn Ngạc quyết định bất kể như thế nào cũng phải trả lại mối hận này, bằng không thì sớm muộn gì cũng phải bị Hồ Tôn Hiến khi dễ chết! Vì vậy hắn tổ chức quan viên của Phúc Kiến, cùng nhau giết thỏ viết huyết thư, khấp huyết thượng tấu, lên án Hồ Tôn Hiến 'thả cho giặc chạy trốn, gắp lửa bỏ tay người. Hành vi căn bản không phải để kháng Oa, mà là vì bảo trụ địa bàn của mình, không biết có mưu mô gì!' hắn vốn là người uyên bác , hiện tại ôm nỗi hận xuất kích, văn chương viết ra tự nhiên là từng chữ thương tâm, chấn động triều dã.

Trong lúc nhất thời, thành Bắc Kinh đầy rẫy động tĩnh nghiêm tra việc này, dâng sớ mà các Ngự sử ngôn quan tố cáo Hồ Tôn Hiến đã xếp đầy phòng Ti lễ giám.

Nhưng Hồ Tôn Hiến dù sao cũng là giới tân quý, Gia Tĩnh không có khả năng động đến hắn, chỉ hạ chỉ bảo tuần án Chiết Giang Thượng Duy Trì xác minh việc này rồi hồi báo lại, chưa từng phái xuống một khâm sai nào, cũng không khiển trách Hồ Tôn Hiến cái gì.

Thượng Duy Trì 'lấy lông gà làm lệnh tiễn' nhưng lại không rõ tình hình, hết quyển này đến quyển khác tham tấu Hồ Tôn Hiến, nói hắn thầm tư thông qua lại với giặc Oa, úy địch khiếp chiến, không tiếc đút lót Từ Hải để đổi lấy việc đẩy giặc Oa đến Chiết Giang; còn nói hắn tham ô quân tư, cuộc sống hủ hóa đọa lạc, có mười tám kiều mị thê thiếp, chi phí ăn mặc có thể so với vương hầu, v..v..

/Lấy lông gà làm lệnh tiễn: dựa vào quan hệ với cấp trên để truyền đạt mệnh lệnh, sai sử người này người kia, cũng tỉ dụ việc bé xé ra to.

Mặc dù các quyển tham tấu cũng chỉ như trâu đất xuống biển, cũng không đạt được câu trả lời của Gia Tĩnh đế, nhưng lại làm cho đương sự sợ đến ngủ không yên. Bởi vì xem qua công văn kết tội của Thượng Duy Trì, Hồ Tôn Hiến hoảng sợ phát hiện, người này cũng không phải là hãm hại không có bằng chứng, rất nhiều chuyện phía trên nhắc tới đều là xác thực!

Nhưng Hồ Tôn Hiến tự hỏi, những việc này làm đều hết sức bí ẩn, thậm chí chỉ có tướng lĩnh cao tầng mới biết, tại sao lại bị tiết lộ chứ? Chẳng lẽ là có người đã làm nội gian rồi?

Vì vậy hắn bắt đầu dùng mấy từ then chốt để án đồ tác ký -- người Phúc Kiến, có giao tình với Thượng Duy Trì, tướng lĩnh cao tầng, có thể tiếp xúc cơ mật. Vì vậy một vị lão huynh bất hạnh trúng chiêu hết -- Du Đại Du, tổng binh Tô Tùng, thống lĩnh thuỷ quân Chiết Trực, người Tấn Giang Phúc Kiến.

/Án đồ tác ký: theo trang vẽ đi tìm ngựa tốt.

Khi Hồ Tôn Hiến nói ra suy đoán của mình cho các phụ tá, những người này đã sớm giao phó cho đám quân sư quạt mo đi xuyên tạc Du Đại Du một chút. Bắt đầu từ Du Đại Du ba tuổi nhìn lén tỷ hắn tắm, năm tuổi vén váy của dì, cho đến lên án hắn 50 tuổi còn nạp tiểu thiếp phòng thứ tư, đem một Du tướng quân chính trực liêm khiết mắng thành Nghiêm Thế Phiên nhân thần đều ghét.

Bản tính của Du tướng quân kỳ thực không thể xoi mói, cuộc sống cá nhân cũng rất điều độ, chỉ là bởi vì làm thuỷ quân, đã động chạm đến lợi ích của một đám quan liêu. Cho nên vào lúc yêu cầu trợ giúp nhất, lại bị người bỏ đá xuống giếng, đập cho mặt mày nở hoa!

Hồ bộ đường lôi lệ phong hành, lập tức thượng thư, đem trách nhiệm đổ lên trên người Du Đại Du.

Gia Tĩnh đế đã sớm chờ có người có thể gánh trách nhiệm thay cho Hồ Tôn Hiến mà, tự nhiên không chút khách khí, lập tức hạ lệnh, lột bỏ chức quan của Du Đại Du, sai người bắt hắn đến Bắc Kinh thụ thẩm.

Thẩm Mặc yên lặng bàng quan đối với tất cả việc này, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến tâm tình của y không tốt. Y nhớ rất rõ, lúc trước Hồ Tôn Hiến coi trọng Du Đại Du cỡ nào, đối với hắn nói gì nghe nấy, đem hắn làm lá chắn, nói Du Đại Du là Chu Á Phu, Lý Quang Bật của Đại Minh. . . Những lời khi đó còn văng vẳng bên tai, giờ hắn lại tự tay đưa cái người mình từng vô cùng tín nhiệm này vào ngục giam.

Từ quan lớn đến tù nhân dưới thềm, cự ly nhìn như nghìn vạn dặm, thì ra chỉ cần thời gian ngắn vài ngày, vài câu nói của vài người nào đó. . .

~~

Thẩm Mặc cự tuyệt lời thỉnh cầu của Chu Thập Tam, gằn từng chữ: "Dụ bắt là sự vũ nhục đối với Du tướng quân ngươi chỉ cần đưa cho hắn xem mệnh lệnh của phủ ti Bắc Trấn, hắn sẽ không nói hai lời đi theo ngươi."

Chu Thập Tam tin tưởng Thẩm Mặc, thực sự chỉ mang theo hai người đi. Ba ngày sau, liền mang về Du Đại Du trên người với bộ áo vải, chuẩn bị từ Tô Châu ngồi thuyền đi Bắc Kinh.

Thẩm Mặc tự nhiên muốn đi tiễn, trên thuyền quan của Cẩm Y Vệ, gặp được Du lão ca của y. Tinh thần của Du Đại Du vẫn rất sung túc, tâm tình cũng không nhận được ảnh hưởng quá lớn, giọng nói vẫn còn rất to, nụ cười vẫn còn sang sảng.

Hắn không chỉ coi bị bắt không là việc gì, còn khuyên Thẩm Mặc cứ thoải mái, không có gì đáng ngại.

Thẩm Mặc vốn còn có tâm tình lo lắng, cũng bị hắn lây nhiễm, y cười ra tiếng:
- Tấm lòng của lão ca ca thật là lớn, ta năm đó khi bị bắt đến Bắc Kinh, cả ngày cơm nước không buồn ăn, còn chưa đi được nửa đường thì đã đói đến rũ xác rồi.

- Ha ha, đời này của ngu huynh ta công lao sự nghiệp không lập được bao nhiêu. - Du Đại Du cười nói: - Nhưng số lần bị người chỉnh thì lại khá nhiều, chìm chìm nổi nổi, nhấp nhô nhiều hơn, người cũng đã chai cả rồi.

- Lão ca ca, ngươi yên tâm. - Thẩm Mặc nắm chặt tay hắn nói: - Ta sẽ đem hết toàn lực nghĩ cách cứu ngươi ra!

Thẩm Mặc hiện giờ đã có tư cách nói câu này.

Du Đại Du trong lòng cảm động, đều nói hoạn nạn thấy chân tình, lời này không sai chút nào. Bình thường hắn đối với Thẩm Mặc kỳ thực cũng không phải quá nhiệt tình, bởi vì hắn cảm thấy người này quá láu lỉnh, hình như quan hệ với ai cũng rất tốt. Hắn cảm thấy người như vậy thật quá khó để nắm giữ tính nết, không cùng một con đường với mình, cho nên ngoại trừ công vụ, trong thâm tâm vẫn có chút xa lánh.

Nhưng hiện tại mình gặp khó khăn, bị Cẩm Y Vệ bắt lại, sắp đưa đến thành Bắc Kinh thụ thẩm, lúc này người khác còn sợ tránh né không kịp. Nhưng Thẩm Mặc lại chạy đến thuyền tiễn mình, còn minh xác biểu thị muốn lội vào vũng nước đục này, điều này làm cho Du Đại Du vốn đã nhìn quen nhân tình nguội lạnh, lòng người dễ thay đổi có thể nào mà không cảm động cho được?

Hắn thở sâu, cảm thấy có có vài lời cần phải nhắc nhở Thẩm Mặc:
- Ngu huynh không phải là khoe khoang, trong số các tướng lĩnh của Đại Minh triều, tính ra thì ta và Từ Hải số lần chạm mặt nhiều nhất, mặc dù thắng ít bại nhiều, nhưng hắn vẫn làm ta sợ nhất, cho nên thường sẽ không muốn chạm mặt với ta.

Thẩm Mặc khẽ nhíu mày nói:
- Ý của lão ca là?

- Ta lo lắng ta vừa đi thì sẽ dẫn Từ Hải tới. - Du Đại Du nói: - Tô Châu mấy năm nay không bị binh tai, hiện tại đã khai phụ, đã giàu càng giàu hơn, sợ rằng sẽ biến thành miếng thịt béo trong mắt người ta, nắm được cơ hội sẽ nhất định đến cắn một miếng.

- Đây cũng chính là điểm mà ta lo lắng. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Nếu như có lão ca ở đây thì đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại lão ca vừa đi, một năm nữa năm cũng chưa trở về, Tô Châu làm thế nào đây? Ai có thể thay thế được lão ca?

- Tám phần mười là Phó tổng binh Chiết Giang Lưu Hiển, hắn sẽ đến thay thế ta. - Du Đại Du nói: - Người này vẫn rất lợi hại, chỉ là dụng binh có chút bảo thủ, khó tránh khỏi sẽ bị kẻ giảo hoạt như Từ Hải lợi dụng sơ hở. - Rồi có chút đáng tiếc: - Thích Kế Quang kỳ thực còn lợi hại hơn cả ta, đáng tiếc còn quá trẻ, cũng không phải chi chính của tổng đốc đại nhân, nếu không thì có hắn thay thế, ta cũng an tâm.

Thấy sắc mặt trở nên Thẩm Mặc ngưng trọng, Du Đại Du cười nói:
- Cũng đừng quá lo lắng, có lẽ ta buồn lo vô cớ thôi, nói không chừng chuyện gì cũng không có.

- Đúng vậy. - Thẩm Mặc cười miễn cưỡng: - Chỉ mong bình an vô sự.

Du Đại Du đi theo Chu Thập Tam rồi, Thẩm Mặc đi thúc giục Thích Kế Quang, phải luyện binh cho tốt, muốn tiền có tiền, vũ khí khôi giáp cũng mua hàng tốt nhất, muốn người có người, có thể tăng cường quân bị đến năm nghìn là tốt nhất.

Thích Kế Quang cũng rất kiên quyết nói:
- Ta chỉ dùng tinh binh, thà rằng ít mà tinh, không thể nhiều mà lạm.

Thẩm Mặc đành phải theo ý hắn.

~~

Ngay khi ở trong trạng thái ngoài lỏng trong chặt, lại qua hơn nửa tháng, dè đâu giặc Oa không tới, nhưng chính Tô Châu phủ lại xảy ra đại sự!

- Báo, đoàn luyện của huyện Ngô Giang tạo phản, đã đánh hạ thị trấn, thiêu hủy quan phủ, quan viên trong thành sinh tử chưa biết!

Nghe được tiếng báo, cây bút lông trong tay Thẩm Mặc rơi cạch xuống đất,, đột nhiên đứng dậy nói:
- Tới cùng là chuyện gì?

Đây thực sự là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện muốn tới ai cũng cản không được. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui