Quan Cư Nhất Phẩm

Tục ngữ nói: 'Thượng hữu kinh thông hạ hữu tô hàng.' nói chính là Kinh Hàng Đại Vận Hà dài 3500 dặm. Đầu phía nam là Tô Hàng, phương Bắc thì bắt đầu từ Bắc Kinh Thông Châu. Thông Châu là một bến tàu thủy lục lớn, lương thực vải vóc, trà dầu muối các loại đồ dùng dân sinh từ phía nam đến tất cả phải chuyển vận lên xe tại đây, rồi vận đến kinh thành, cung cấp cho trên trăm vạn cái miệng ăn mặc ở dùng.

Triều đình có thương trường thị lang đóng tại đây, địa phương dựa vào tào thuyền, kho lương mà sống, không biết số lượng bao nhiêu, lại còn thêm lúc này chính là mùa nam tào tập hợp, tào mễ nhập kho, người trên bến tàu đông nhung nhúc, mùi mồ hôi nồng nặc, khiến người chen chân cũng khó.

Nhưng đây là tràng cảnh vận chuyển hàng hóa bình thường trên bến tàu, trên bến tàu quan gia ở phía khác thì lại là tình cảnh khác. Trước mắt rộng rãi vô cùng, mặt đất dùng đá xanh để lát, buổi sáng mới vừa vảy qua nước, có vẻ rất sạch sẽ. Sát bến tàu có một cái lều để che nắng, để ngăn ánh mặt trời ngày hè chói chang cho các quý nhân đang ở phía dưới chờ người. Bọn họ khẽ phe phẩy quạt, nói năng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng sẽ có tiếng cười sang sảng truyền ra. So với bến tàu bên kia như thể cách một thế hệ.

Nhưng cũng không phải ai đều sợ nắng. Có một nam tử to béo đứng ở bến tàu quan gia, nhưng mặc vải bào, mang mũ rơm đứng ở dưới ánh nắng, một tay cầm cây quạt hương bồ, một tay giơ lên trán che nắng, mắt trông về xa xa, giống như thể quản gia nhà ai đang trông chừng cho lão gia ngồi ở trong lều vậy.

Nhưng các quan nhân ở đây không chỉ không dám khinh thường hắn, thấy hắn đứng dưới ánh nắng, thường thường còn có người đi qua mời hắn vào lều nghỉ ngơi, nhưng đều bị hắn bực mình đuổi trở lại. . .Bị hắn khinh bỉ, nhưng mọi người lại giống như là đương nhiên, không ai cảm thấy khó chịu.

Bởi vì hắn cũng không phải là người bình thường, hắn là Giang Nam đệ nhất tài tử tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiệm Hàn Lâm Viện Thị độc học sĩ, cận thần luôn kề cận bệ hạ, Từ Vị tự Văn Trường. Các Quan nhân có thể không cẩn thận cung kính, nịnh bợ sao?

Văn Trường tiên sinh này học vấn cao, tính tình cũng quái dị, không quan tâm ngươi là hoàng thân quốc thích hay là các lão thượng thư, hắn một mực dùng lỗ mũi tương đối, hờ hững với mọi người, bộ dạng như người lạ chớ gần, cũng không biết bệ hạ làm sao mà chịu được.

Nhưng có câu là 'Tần Cối còn có ba hảo bằng hữu' mà. Vẫn có người có thể thân cận với hắn. Vì lúc này có ba thanh niên nhân đi tới bên người hắn, cười nói:
- Ta nói Văn Trường huynh này, trời thì nắng, ra phơi chi cho cả người là mồ hôi, thật không phải là chuyện thú vị gì.

Từ Vị phe phẩy quạt, lắc đầu cười nhạt:
- Lẽ nào đứng ở trong lều, nhìn dân chúng vung mồ hôi như mưa thì thú vị hả?

Một nam tử trông ngoài 30 tuổi, khuôn mặt đoan trang, nghe vậy cười nói với hai người trẻ hơn ở bên cạnh:
- Ta nói mà, có thể thuyết phục loại người cố chấp thế này, thành Bắc Kinh chắc tìm không được.

Một nam tử tuấn nhã như công tử ca cười nói:
- Quá khứ có thể, hiện tại thì không đúng.
Rồi chỉ tay xa xa:
- Nhìn kìa, Chuyết Ngôn tới rồi.

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt nhìn qua, quả nhiên thấy một chiếc quan thuyền đang chậm rãi chạy đến bến tàu, trên thuyền cắm một cây cờ, khi nhìn kỹ thì thấy mặt trên ghi chức vụ và quân hàm khiến người chói mắt: ' Đại Minh Gia Tĩnh năm Bính Thần Trạng Nguyên, Chiêm sự phủ Ti kinh Tẩy mã, lệnh phong Triều nghị đại phu. Trước là Hàn Lâm Viện tu soạn, hữu Xuân phường hữu Trung doãn, Tô Châu tri phủ, Giang Nam ti Thị bạc đề cử, tả Thiêm đô ngự sử tuần phủ Tô Tùng.'

~~

Thẩm Mặc mặc y phục thường, đứng ở mũi thuyền, cười khổ nói với một quan viên mặc trang phục thất phẩm nhăn dúm ở bên cạnh:
- Không cắm chiêu bài không được sao?

Quan viên kia là Ti kinh cục phái đi nghênh tiếp y, tên là Vương Khải Minh, thường ngày khuôn mặt như tôm tít, nghe vậy trừng to mắt nói:
- Đây chính là vinh quang của đại nhân a, đã vào kinh thì phải cắm chứ sao. . .

Ngôn ngoại chi ý, hiện tại không cắm thì đợi đến khi nào?

- Vinh quang? - Thẩm Mặc lắc đầu, tự giễu cười: - Toàn là trước này trước kia không, sao ta lại cảm thấy như là châm chọc vậy?

Vương Khải Minh nghe vậy thì mặt nhăn như thành hoa cúc:
- Chao ôi đại nhân của ta, ngài cứ kiên trì một chút đi, Ti kinh cục chúng ta đói đã mấy năm rồi, chỉ chờ một vị đại nhân có phân lượng tới tọa trấn, chúng ta mới cạch được với hộ bộ, mới có thể kiếm được chút tiền cứu mệnh chứ.

Nếu hắn nói như vậy, Thẩm Mặc cũng không lên tiếng nữa, mắt thấy sắp đến bờ rồi, y nói với Nhược Hạm đang ở phía sau nhìn hài tử chơi đùa:
- Đợi lát nữa thì mẹ con cứ về nhà, ta thì không biết lúc nào mới về được đâu.

Nhược Hạm gật đầu cười nói:
- Chàng cứ lo việc đi, không cần bận tâm tới mẹ con thiếp.
Lúc này Thập Phân phần đột nhiên hỏi:
- A cha, chúng ta có thể đến Tử Cấm thành chơi không?

Thẩm Mặc giáo dục quá dễ dãi với con trai, dẫn đến bọn trẻ thường xuyên nói ra những lời kinh người.

Mọi người lập tức xám mặt. Thẩm Mặc nhìn Vương Khải Minh thì thấy hắn cố làm bộ như không có việc gì, liền thản nhiên cười nói:
- Không có hoàng thượng triệu kiến, chúng ta không thể đi, nếu như ngày nào đó may mắn được bệ hạ triệu kiến thì con mới có thể vào xem.
Rồi cười nói với Vương Khải Minh:
- Tiểu hài tử chưa thấy qua xã hội nên hay nói lung tung vậy đó.

Vương Khải Minh vội vàng phụ họa cười nói:
- Trẻ con nói không cố kỵ, trẻ con nói không cố kỵ mà.

Lúc này A Cát ở bên cạnh đột nhiên lại nói:
- Vì sao phải nghe bệ hạ, a cha không phải nói, người cần phải bản thân làm chủ sao?

Thẩm Mặc toát mồ hôi, cười gượng một tiếng nói:
- Đó là tại Tô Châu, hiện tại trở về kinh thành, phải nghe hoàng thượng.

Nhược Hạm cũng hãi đến toát mồ hôi, xấu hổ cười với Vương Khải Minh, liền kéo hai hài tử xúi quẩy vào khoang thuyền. A Cát và Thập Phân vẫn còn đang không cam lòng nói:
- Chúng ta về Tô Châu đi, chúng ta không thích nghe hoàng thượng. . .

'Ha ha. . .' hai đứa trẻ đi vào, Thẩm Mặc cười gượng hai tiếng, thật là không nói ra lời. Vương Khải Minh ở bên cạnh vội vàng tiếp lời:
- Trẻ con nói không cố kỵ, trẻ con nói không cố kỵ a. . .

- Đúng vậy. - Thẩm Mặc lúc này mới gật đầu, đưa ánh mắt tán dương nhìn Vương Khải Minh nói: - Khải Minh, ngươi hiện tại là chức vụ gì?

- A, thuộc hạ là thất phẩm Hiệu thư của Ti kinh cục. - Vương Khải Minh cười tự giễu: - Quản lý viên thư tịch như ta đây trong cục có tới hơn mười loại cơ.

- Nhiều người như vậy, không phải là lãng phí sao? - Thẩm Mặc nói: - Phía trên Hiệu thư là gì?

- Hồi đại nhân, là lục phẩm kinh thừa, cái này thì ít người.

Mặc dù Vương Khải Minh là lục đậu quan, nhưng có cái mũi nhạy hơn so với những quan viên địa phương, biết cơ hội mình xuất đầu đã tới rồi, hắn lập tức nước miếng tung bay biểu thị trung tâm:
- Đại nhân, con người hạ quan bản lĩnh khác không có, chỉ có một ánh mắt thành thực, từ nay về sau, sinh là người của đại nhân, chết là quỷ của đại nhân. . .

/lục đậu quan: chức quan nhỏ, chỉ ăn với ngủ.

- Ngừng ngừng. - Thẩm Mặc lắc đầu cười ra tiếng: - Ta muốn con quỷ ngươi làm gì?

Vương Khải Minh xấu hổ cười nói:
- Hạ quan chỉ tỉ dụ thế thôi. . .

- Được rồi, đừng tỉ dụ nữa. - Thẩm Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn bảo: - Sau khi trở về ngươi là kinh thừa của ta, theo ta mà làm việc, ngươi sẽ không thiệt thòi đâu.

Mấy cái vỗ này khiến khớp xương của Vương Khải Minh như bị rã rời, lập tức dập đầu với Thẩm Mặc:
- Thuộc hạ cảm tạ đại nhân, từ nay về sau ngài bảo ta hướng đông, ta không đi tây, bảo ta đuổi gà ta không đuổi chó, nói chung một câu, bảo thuộc hạ làm gì thì thuộc hạ làm cái đó.

Thẩm Mặc đá chơi cho hắn một cước, cười mắng:
- Mã thí tinh! Sắp đến rồi kìa, nhanh đi an bài rời thuyền đi.

Mặc dù là mắng chửi nhưng không giấu được sự thân thiết, làm cho Vương Khải Minh rất là hưởng thụ, hắn bật người dậy, tinh thần tỉnh táo nói:
- Tuân lệnh!
Rồi như con khỉ nhảy tung tăng đi.

Thuyền dựa vào bến tàu, Thẩm Mặc liếc mắt liền thấy được bốn người Từ Vị, Ngô Đoái, Tôn Đĩnh còn có Chư Đại Thụ. Y vẫy tay cười nói:
- Trời nắng thế này mà cũng đến đón ta, huynh đệ thực sự là băn khoăn a.

Bốn người cùng nhau cười ha ha nói:
- Nếu như chúng ta không đến, ngươi mới băn khoăn đấy.

Thuyền dừng lại, Thẩm Mặc liền nhanh chóng đi xuống xôm tụ với mọi người. Nói đến thì cũng đã nhiều năm không gặp rồi, mọi người đều rất tưởng niệm, ngươi vỗ ta, ta đấm ngươi, biểu đạt sự vui mừng trong lòng.

Thoáng cười đùa, Ngô Đoái nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Mặc:
- Người khác cũng tới rồi.

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, liền chắp tay cười nói với ba người cách đó không xa:
- Thái Nhạc huynh, Tử Duy huynh, Tư Tể huynh, làm phiền mọi người đại giá đến đây, Chuyết Ngôn thực sự là rất ngại.

Mấy năm không gặp, Trương Tứ Duy vẫn là bộ dạng đó, cười haha nói với Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh khải hoàn phản triều, huynh đệ đâu thể không ra nghênh đón chứ?

Trương Cư Chính thì trầm ổn hơn nhiều, gật đầu cười nói:
- Chuyết Ngôn, biệt lai vô dạng a.

Tư Tể huynh kia chính là nguyên tri phủ Hàng Châu Đường Nhữ Tiếp, năm đó Ngoại sát, hắn cũng khá vượt trội, được điều nhập kinh, đảm nhiệm tả Xuân phường tả Luận đức. Hắn cảm thấy mình và Thẩm Mặc là giao tình cũ cùng chung hoạn nạn, cho nên thân thiết tiến lên, quàng vai bá cổ nói:
- Chuyết Ngôn lão đệ, chúng ta thật là có duyên a, cùng nhau tại Hàn Lâm Viện, cùng đi Giang Nam, hiện tại lại một trước một sau trở về kinh thành, sau này cần phải thân cận hơn mới được.

Lời này hơi chút đột ngột, nếu nói tiếp theo hắn, không chừng sẽ lòi ra mấy từ mẫn cảm nào đó.

Thẩm Mặc không rút tay về, cười ha ha nói:
- Đã đủ thân rồi, thân nữa chắc phải mang chăn gối đến nhà Tư Tể huynh ngủ thôi.

Chọc cho mọi người cười vang lên, vấn đề này cũng bị bỏ qua.

Mọi người đang muốn lên xe tiến kinh, Đường Nhữ Tiếp đột nhiên đề nghị:
- Đã đến giờ này rồi, cứ ở Thông Châu ăn một bữa cơm, đến buổi chiều hãy trở về, vừa lúc tiến kinh trước giờ cơm chiều.

Hắn đã nói như vậy rồi, cho dù mọi người không phải cùng đường với hắn, nhưng ngày hôm nay đều là tới đón Thẩm Mặc, nên cũng không tiện nói gì thêm.

Đường Nhữ Tiếp liền dẫn mọi người đến tửu lâu 'Thực Vi Thiên' nổi danh nhất Thông Châu, hắn hiển nhiên là dụng tâm lương khổ, sớm đã đặt một bao sương xa hoa nhất, chọn bàn tiệc trân quý nhất, mọi người vừa đến thì lập tức khai tịch.

Những người này tất cả đều là Hàn Lâm xuất thân, nhân trung long phượng, người nào không rõ, những việc làm này của Đường Nhữ Tiếp tỏ ý là gì, là cố tình muốn nhắc nhở Thẩm Mặc, nếu không cùng đường với hắn, nhưng nghĩ là vẫn nên bỏ đi. . .người có thể tính toán hắn, phỏng chừng vẫn chưa sinh ra đâu.

Sau đó là sắp xếp số ghế, Thẩm Mặc là chủ tân hôm nay, tự nhiên ngồi chủ vị, Đường Nhữ Tiếp ngồi ở ghế chủ bồi bên tay phải y. Mọi người vốn định để Từ Vị có chức quan cao nhất ngồi bên trái Thẩm Mặc, nhưng hắn lại chớp mắt cười nói:
- Vẫn là mời Trương Thái Nhạc ngồi đi, Thái Nhạc huynh là tiền bối từ Gia Tĩnh năm 26, chúng ta nên án quy củ ngồi.

Nói xong liền đặt mông ngồi ở đối diện Thẩm Mặc, khuyên thế nào cũng không đứng dậy.

Trương Cư Chính không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Văn Trường huynh đây là chế nhạo ta rồi.

Tuy là nói thế, hắn vẫn ngồi bên tay trái Thẩm Mặc. Mọi người liền án theo năm cập đệ tự ngồi xuống, sau đó gọi món ăn khai tiệc, đón gió kính rượu cho Thẩm Mặc.

~~

Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị, tự nhiên muốn kiếm chuyện để nói. Nhưng làm cho Thẩm Mặc khó hiểu là, những người này chỉ toàn hỏi y những chuyện ở thành Tô Châu. . . Như là Thị bạc, kháng Oa các loại. Đối với vấn đề kinh thành của y thì hàm hồ cho qua, chuyển hướng đề tài, hình như đang kiêng kỵ cái gì.

Vì vậy y biết điều không hỏi. Bữa cơm cũng trôi qua trong bầu không khí là lạ thế này. Trên đường về, Thẩm Mặc cùng với mấy người Từ Vị ngồi chung một xe, xe ngựa lóc cóc. Khi bên ngoài khẳng định không nghe được bên trong nói gì, Thẩm Mặc mới mở miệng nói:
- Trong kinh hiện tại thế nào?

- Bề ngoài thì vẫn bình thường, nhưng đang ngấm ngầm tranh đấu, như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy.
Từ Vị lắc đầu cười nói:
- Không thể không nói, Chuyết Ngôn, ngươi không nên vào kinh lúc này.

- Giống như ta nguyện ý tới lắm vậy. - Thẩm Mặc lườm hắn: - Nếu như có thể, ai nguyện ý rời khỏi thiên đường Tô Hàng cảnh xuân tươi đẹp, tới Bắc Kinh ăn cát làm gì?

Tôn Đĩnh cười nói:
- Bắc Kinh không hợp để ở, ta đang xin điều động, về phía nam làm quan.

Hắn đương nhiệm Hàn Lâm Viện Thị độc, đã nhàn rỗi nhiều năm, tĩnh cực tư động, muốn ra ngoài làm quan.

- Chỗ ngươi ít việc, nói đi là đi được. - Chư Đại Thụ có chút ước ao nói: - Đâu như ta, đến bây giờ còn chưa sửa xong [Nguyên Sử], đi đâu cũng không được.

Thẩm Mặc thân thiết hỏi:
- Ta rời khỏi Hàn Lâm Viện đã năm sáu năm rồi, trong 6 năm nay ngươi vẫn làm cái kia để sống hả?

- Ài.
Chư Đại Thụ tức giận lườm y:
- Ngươi chọc Lý Mặc xong thì phủi mông bỏ đi, ta và Đoan Phủ thì bị hại thảm.

Hiện giờ học sĩ Hàn Lâm đang trong giai đoạn nghiệm thu thành quả chỉnh sửa [Nghiêm Sử], hai người không thể cùng tới, nên chỉ một người làm đương đại biểu, một người ở lại gánh vác. Chư Đại Thụ nói rồi lại có chút vui mừng:
- Tuy nhiên mấy năm nay cũng không phải làm uổng công, lại còn thêm Nguyên triều cũng không dài, phỏng chừng cuối năm là có thể hoàn thành rồi.

Ngô Đoái cười nói:
- Đây chính là đại công lao, một khi hoàn thành, hai người các ngươi nhất định thanh danh thước khởi, thăng liền tam cực cũng có thể.

- Ta thì tình nguyện tiếp tục chôn trong đống giấy lộn. - Chư Đại Thụ lại lắc đầu nói: - Như vậy thì có thể ngủ một giấc an ổn, không đến mức cả ngày thấp tha thấp thỏm.

- Sao hả? - Thẩm Mặc nghe xong một lát mới hỏi: - Hiện tại bầu không khí rất khẩn trương à?

- Đâu chỉ là khẩn trương, quả thật là giương cung bạt kiếm.
Tôn Đĩnh khoa tay múa chân khoa trương nói:
- Người hai bên tranh đấu gay gắt, thiếu chút nữa múc nhau rồi.

- Đây không phải là phong cách của Từ các lão. - Thẩm Mặc lắc đầu nói.

- Cái gì Từ các lão. - Từ Vị lắc đầu nói: - Là Dụ Vương và Cảnh Vương.

- Hai người họ? - Thẩm Mặc thầm kinh hãi: - Sao ta không nghe nói gì.

- Đây là chuyện của tháng trước.
Ngô Đoái phân giải cho Thẩm Mặc hay:
- Trước kia Cảnh Vương vẫn không có hậu giờ lại sinh được một đứa con, mà thế tử của Dụ Vương thì bị chết non rồi, địa vị của song phương thoáng cái đảo ngược, làm cho phần tử Nghiêm đảng vốn đang ở giữa đứng xem liền phất cờ hò reo cho Cảnh Vương. Bên Dụ Vương mới có tang thái tử, sĩ khí giảm mạnh, vì tránh khỏi thất bại thảm hại nên quan viên bên hắn cũng không tương nhượng chút nào, đấu nhau không ai nhường ai rồi.

~~

Bối cảnh chuyện này Thẩm Mặc có biết. . . Hiện nay thánh thượng vạn thọ đế quân Gia Tĩnh hoàng đế, bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh, sau khi thành niên lại dùng đan dược lung tung, dẫn đến chất lượng t*ng trùng kém, cố lắm mới sinh ra được vài nhi tử nhưng không nuôi sống được mấy người, cuối cùng thành niên cũng chỉ còn sót hai cái mầm lão tam Dụ Vương cùng lão tứ Cảnh Vương, mà còn giống như tiên thiên bất túc, thân thể người này kém hơn người kia, chưa đến 30 thì cả người là bệnh, không ăn hợp với tần phi đầy nhà, nên mãi không sinh ra em bé được.

Mặc dù Dụ Vương lớn hơn Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương cũng có ưu thế của mình, đó chính là giống Gia Tĩnh đế. Lại còn thêm thái độ của hoàng đế vẫn luôn ái muội, chần chừ không chịu xác lập thái tử, cho nên các quan trong triều hầu như nhất trí nhận định, nhị vị này ai có thể sinh hoàng trưởng tôn thì người đó chính là thái tử tương lai! Đối với điểm này, hai vị đương sự cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Vì vậy, một trận đại chiến 'tạo nhân' oanh oanh liệt liệt bắt đầu rồi. Mấy năm đầu, song phương nghĩ bằng bản lĩnh của mình, cả ngày vất vả cần cù cày cấy, vẩy mưa móc khắp nơi, hy vọng có chút thu hoạch, nhưng bất đắc dĩ giống làm cha của họ thật sự không được, mà giống cũng không ít, chỉ khổ nỗi hoa mầu không lớn được.

Sau đó đành phải mời người hỗ trợ. . . Ặc, không phải là mời người sinh giúp, mà là mời người hỗ trợ bọn họ có thể sinh ra em bé.

Tính cách của hai huynh đệ khác nhau, con đường lựa chọn cũng tuyệt nhiên khác biệt. Trước tiên là nói về Cảnh Vương, bởi vì giống cha nên hắn cảm thấy đây là cái vốn lớn nhất, ngôn hành cử chỉ đều có thể mô phỏng theo, thậm chí cuồng nhiệt đối với đạo gia, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam(con giỏi hơn cha), vì vậy hắn mời đạo sĩ của Long Hổ sơn hỗ trợ, hy vọng mượn thuật thần tiên tạo ra một em bé.

Mà bên Dụ Vương. Vị này bản tính nhu nhược, rất nghe người ta nói, lão sư của hắn, Quốc Tử Giám Tế tửu Cao Củng nói:
- Đừng tin mấy trò này, đó đều là gạt người cả thôi.

Dụ Vương liền không tin đám phương sĩ đó, dựa theo phương thức chính thống cầu y hỏi dược, cuối cùng đạt được phương thuốc điều dưỡng thân thể, củng cố thận thủy từ chỗ Lý Thời Trân, kiên trì mấy năm, rốt cuộc sinh ra con trai. Một tháng sau thì chết non mất. . .

Đừng lo, sinh thêm, mạng còn dài mà. Khi Thẩm Mặc rời khỏi Tô Châu còn nghe nói Dụ Vương ăn mừng thế tử 2 tuổi, sinh nhật mà, dè đâu mới vừa vào kinh thì lại toi rồi. . .

Nhưng mà đồng thời, Cảnh Vương sinh được. . .

Sự tình giờ thì hay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui