Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc lặng lẽ. Ngày đó Triệu Trinh Cát chẳng qua là nói vài câu công đạo cho Vương Thế Trinh, nếu như vậy mà cũng lọt vào sự đả kích của Nghiêm đảng, vạn nhất chuyện mình nói giúp bị Nghiêm Thế Phiên biết, vậy còn không phải sẽ bị chỉnh cho chết đi sống lại rồi sao?

Nghĩ vậy trán y đã hơi thấy mồ hôi, khẽ nói:
- Bộ đường sợ là suy nghĩ nhiều rồi, trên dưới triều dã ai chẳng biết, hết khảo mãn năm sau ngài sẽ được đưa vào các rồi, là người bách quan đều hướng lên, sao lại bởi vì vài câu nói khi tức giận mà phải về vườn chứ?

- Ha ha, Chuyết Ngôn có điều không biết a.
Triệu Trinh Cát thẳng thắn nói:
- Tất cả đều là biểu tượng, trên bản chất vẫn là đấu đá trên quan trường hắc ám. Nói rồi cũng không úp úp mở mở nữa, trực tiếp phân giải:
- Từ sau khi Trương Chí, Lý Bổn lần lượt đi rồi, hiện tại trong nội các chỉ có Nghiêm Từ nhị vị các lão, năng lượng của song phương cũng gần ngang nhau. Nghiêm các lão rất bị hạn chế thực lực. Cho nên cả hai đều rất coi trọng nhân tuyển thứ ba nhập các. . . Song phương giằng co đã rất nhiều năm, rốt cuộc mắt thấy ta sắp thượng vị, Nghiêm đảng khẳng định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp trừ đi cái họa về sau.

- Nếu biết rõ như vậy, Bộ đường cần gì phải sớm xung đột cùng Nghiêm đảng? - Thẩm Mặc không khỏi khẽ nói.

- Ha ha, Từ các lão nói, ta thì cái gì cũng hiểu, nhưng nếu bị hủy cũng hủy bởi cái tính cứng rắn của mình. - Triệu Trinh Cát cười tự giễu: - Kỳ thật lão phu cũng đã chịu qua nhiều thiệt thòi, cũng phải sửa lại tính tình này, bất đắc dĩ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, năm sáu mươi tuổi rồi mà không khá lên được.

Thẩm Mặc đã sớm nghe nói, tính tình Triệu Trinh Cát ương ngạnh, tại trước mặt quyền quý không hề kiêng kỵ, cũng không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Có người nói năm đó hắn vừa mới được đề thăng làm tả Dụ đức kiêm giám sát Ngự sử, vừa lúc gặp Yêm Đáp phạm kinh thành, đệ trình quốc thư với lời lẽ khinh thường, yêu cầu mậu dịch hỗ thị với triều đình, văn võ cả triều thất kinh, Nghiêm các lão càng cực lực cầu hoà.

Triệu Trinh Cát trẻ tuổi khí thịnh liền giận dữ, vung tay to giọng nói với lão sư của mình: "Thành hạ chi minh, thật thẹn với [Xuân Thu]. Vừa cho phép cống nạp thì nhất định vào thành, nếu như lại đòi hỏi nữa thì làm sao?"

Từ Giai hỏi hắn: "Vậy ngươi nên làm gì?" Triệu Trinh Cát liền phân tích tình thế trước mặt một cách trình tự rồi đưa ra một loạt phương pháp ứng phó hợp lý. Sau đó Từ Giai nói: "Cái nhìn của ngươi rất tốt, nhưng ta không làm chủ được."

Triệu Trinh Cát liền hùng hục đi gặp Nghiêm Tung, muốn ngay mặt chỉ ra sai lầm của hắn. Nghiêm Tung sợ bị khó xử nên khéo léo từ chối không gặp.

Triệu Trinh Cát bị không cho vào nhà liền giận dữ, không ngờ tại cổng Nghiêm phủ mắng thị vệ giữ cổng. Lúc này Triệu Văn Hoa tiên sinh tới gặp Nghiêm Tung, thấy Triệu Trinh Cát còn đang mắng ở cửa, hoàn toàn không cho ba nuôi chút mặt mũi nào, hắn liền xuống mắng Triệu Trinh Cát, bảo hắn câm miệng. Ai ngờ Triệu Trinh Cát cũng mắng Triệu Văn Hoa một trong Cửu khanh như tát nước vào mặt. Điều này lập tức gây xôn xao kinh thành.

Đương nhiên hắn cũng bởi vậy mà đắc tội Nghiêm Tung, khiến sĩ đồ nhấp nhô, một lần bị hoàng đế cho rằng là 'không biết trên dưới' mà hạ chiếu bỏ tù, ăn trượng hình, sau lại bị giáng làm điển sử Lệ Ba, giáo huấn có thể nói là không đau vì quá đau. Đối với tao ngộ của hắn, Từ Giai chỉ hổ thẹn trong lòng, sau khi đắc thế liền khởi phục Triệu Trinh Cát, trước tiên khôi phục phẩm cấp ở Nam Kinh, sau đó điều trở lại kinh thành. Theo Từ các lão nghĩ, kinh lịch loại nào sẽ đắp nặn ra nhân cách loại đó. . . Thời Từ các lão còn trẻ cũng là lên mặt nạt người, bởi vì đắc tội Trương Thông nên trước tiên bị hạ chiếu ngục, lại suýt nữa bị phán xử tử hình. Cuối cùng may mắn bị sung quân đến Phúc Kiến nơi thâm sơn cùng cốc làm một chức quan nho nhỏ. Bao nhiêu năm vùng vẫy khởi phục, khi trở lại triều đình lần nữa thì hắn đã không còn là Hàn Lâm phong mang tất lộ, ninh chiết bất loan nữa, mà là nội liễm lõi đời, ninh loan bất chiết.

/ninh chiết bất loan: thà chết không chịu khuất phục.

Hắn tin tưởng sau khi trải qua đau khổ chìm nổi tương tự, Triệu Trinh Cát hẳn là sẽ biến đổi giống như mình, trở thành hảo chiến hữu cùng chung chí hướng, lý giải lẫn nhau. Nhưng Triệu Đại Châu đến từ Ba Thục căn bản là một người chàng phá nam tường bất hồi đầu(chết không đổi tính), sau khi trở về vẫn đấu đến cùng với Nghiêm đảng, sau đó Từ Giai nói chuyện với hắn vài lần, muốn hắn lấy đại cục làm trọng, lúc này hắn mới hơi thu liễm.

Ai ngờ việc phụ tử Vương Thế Trinh vừa xảy ra, Triệu Trinh Cát lại nhịn không được rồi, khích qua khích lại thế là nổi giận, để cho Nghiêm Thế Phiên nắm được cớ xử lý hắn. . .Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, căn dặn 'đại cục làm trọng' của Từ các lão, cho nên mới lặng lẽ không nói gì, chưa chơi tới cùng. Ngẫm lại đi, một người dám đến trước cửa Nghiêm phủ chửi đổng, há có thể ngại Nghiêm Thế Phiên?

~~

- Lúc đầu ta ngây thơ cho rằng.
Triệu Trinh Cát cười khổ nói:
- Nhịn một chút là có thể vượt qua một cửa này, không cho quỷ kế của Nghiêm Thế Phiên thực hiện được. Kết quả nhất thời tính sai, hoàn toàn bị hắn đè xuống hạ phong. Như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng ta là sợ Nghiêm Thế Phiên, tương lai khi trị ta cũng sẽ không có người nói giúp.

- Từ các lão vứt đâu? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Quan hệ giữa hai chúng tôi đã khiến ông ta không có cách nào tỏ thái độ.
Triệu Trinh Cát lắc đầu nói:
- Bằng không Nghiêm các lão sẽ rất vui lòng mà dùng tội danh kết đảng để hạch tội hắn.

- Lẽ nào không có cách sao? - Thẩm Mặc hỏi.

- Có lẽ có, nhưng ta không muốn tìm.
Triệu Trinh Cát vê râu cười nói:
- Kỳ thật ta đi rồi, chưa hẳn không phải là chuyện tốt.

- Tại sao? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Ta cũng nói không chính xác, chỉ có thể nói -- cười lừa xem sổ sách, cứ chờ xem.
Triệu Trinh Cát cười nói:
- Đối với Từ các lão, có lẽ là Tái ông mất ngựa, chưa biết là họa hay phúc đâu.

Thấy hắn không muốn nói thẳng, Thẩm Mặc biết hiển nhiên liên quan đến an bài kế tiếp của Từ Giai, y biết điều không gặng hỏi nữa.

Triệu Trinh Cát thấy hắn im lặng, có chút áy náy nói:
- Không phải là ta không muốn nói cho ngươi, kỳ thật ta cũng không biết, dù sao thì các lão bảo ta an tâm nghỉ ngơi mấy năm, tất cả đều có ông ấy mà.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ý ta không phải vậy, ta chỉ lo lắng, người như các lão, ở trong triều đình sẽ càng khó phát ra được tiếng nói bất đồng.

Triệu Trinh Cát lắc đầu cười, rồi đứng dậy ngồi trở lại sau đại án:
- Thẩm đại nhân, nếu ngươi tới yết kiến thì lão phu phải thực hiện chức trách, tra hỏi một chút học vấn của ngươi.

Thẩm Mặc không rõ ý, đành phải cung kính nói:
- Đại nhân xin hỏi.

- Ngươi là Trạng Nguyên, Tứ Thư Ngũ Kinh tự nhiên là chuyện nhỏ nhặt.
Triệu Trinh Cát nói:
- Thế nhưng thân là Hàn Lâm, cần phải đọc nhiều sách vở, không biết ngươi có từng đọc lướt qua Hàn Phi Tử hay không?

- Chưa dám nói thuộc nằm lòng.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Nhưng cũng miễn cưỡng hỏi đâu nhớ đó.

- Khẩu khí lớn lắm.
Triệu Trinh Cát không khỏi bật cười nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, Sở Trang Vương lâm triều chấp chính ba năm, không phát bố mệnh lệnh, cũng không chấp hành chính sự gì. Hữu ti mã hầu hạ ở bên cạnh đố Sở Trang Vương một câu: "Có loài chim sống ở gò đất phía nam, ba năm không vỗ cánh, không bay cũng không kêu, lặng im không tiếng động, đây là đạo lý gì?"

Thẩm Mặc cười nói tiếp:
- Sở Trang Vương đáp: "Ba năm không vỗ cánh, bởi vì đang mọc lông; không bay cũng không kêu, bởi vì quan sát hành vi chuẩn tắc của dân. Mặc dù không bay, khi bay sẽ thẳng tận trời; mặc dù không kêu, khi kêu sẽ kinh động nhân thế. Tiên sinh yên tâm đi. Ta biết dụng ý của tiên sinh rồi."

Triệu Trinh Cát gật đầu cười nói:
- Ngươi còn có nghi vấn gì không?

- Đã không còn. - Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói.

- Rất tốt.
Triệu Trinh Cát gật đầu, cầm lấy bút lông cừu trên giá bút, chấm mực nước, vừa viết vừa nói:
- Dựa theo lệ, người nhậm chức tại Chiêm sự phủ đều phải đang kiêm nhiệm chức tại nơi khác.

Đây là lệ cũ, mỗi quan Hàn Lâm khai phường đều như vậy, tỷ như vị Triệu bộ đường trước mặt, năm đó chính là hữu Trung doãn kiêm nhiệm giám sát Ngự sử, cho nên Thẩm Mặc không bất ngờ chút nào, liền nghe hắn nói:
- Án theo lệ Quốc Tử Giám cần phải có hai Ti nghiệp, hiện tại chỉ có một. . . Một lựa chọn khác, ta đề cử ngươi đi.

Hàn Lâm Viện, Chiêm sự phủ và Quốc Tử Giám, đều quy Lễ bộ quản, quan viên nhậm miễn cũng cần phải đạt được Lễ bộ thượng thư cho phép, cho nên hắn mới nói những lời này.

Đối với Thẩm Mặc thì hiện tại làm ở đâu cũng như nhau. Y liền gật đầu đáp ứng:
- Khiến bộ đường đại nhân phải phí tâm rồi.

Triệu Trinh Cát viết tiến thư xong rồi đưa cho Thẩm Mặc, lại nhìn y hồi lâu mới nói:
- Đi đâu thì cũng phải làm tốt quan hệ với Tế tửu đại nhân, ngươi sẽ rất được lợi đấy.

Thẩm Mặc hơi kinh ngạc, không biết ý của hắn là gì.

Ra khỏi chỗ của Triệu Trinh Cát thì đã là buổi trưa, Tam Xích bước tới nói:
- Đi Ti kinh cục nữa không?

- Tìm một chỗ ăn cơm trước đi. - Thẩm Mặc ngồi vào bên trong kiệu.

- Đại nhân, ta đi ăn cái gì đây? - Tam Xích cười híp mắt nói: - Vịt nướng hay là thịt dê?

- Ha ha, ăn cái đầu ngươi. - Thẩm Mặc lườm hắn một cái nói: - Thức ăn của người Bắc Kinh các ngươi nhiều mỡ quá, đại nhân ta ăn sẽ bị tiêu chảy mất.

- Vậy ta đi ăn món ăn Quảng Đông.
Tam Xích cười nói:
- Ta quen thuộc Bắc Kinh, nếu không món ăn Phúc Kiến cũng được, không phải đại nhân thích nhất là loại khẩu vị thanh đạm sao?
Thấy Thẩm Mặc cũng không vừa ý, hắn thẳng thắn nói:
- Đại nhân nói đi, một trong Bát đại thái hệ? Loại này được rồi chứ.

- Món ăn Hoài Dương. - Thẩm Mặc gật đầu.

/Bát đại thái hệ: 8 trường phái món ăn lớn - Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quảng Đông, Giang Tô, Hồ Nam, Phúc Kiến, An Huy, Chiết Giang.

- Vậy đã xong rồi sao?
Tam Xích nói:
- Ta biết phía trước có một gian tửu lâu, chuyên làm phong vị Hoài Dương, mùi vị có thể nói nhất tuyệt!

- Ta muốn ăn phong vị Kim Lăng.
Thẩm Mặc có chút phiền muộn nói:
- Uổng công theo ta nhiều năm như vậy.

- Phong vị Kim Lăng. . . A. . .
Tam Xích vỡ lẽ:
- Ai u đại nhân, ngài muốn đi đâu thì nói thẳng không phải là xong rồi sao, cần gì lòng vòng như vậy?

- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đấy.
Thẩm Mặc buông rèm xuống:
- Ta chẳng qua chỉ muốn ăn món ăn Kim Lăng mà thôi.

Thấy đại nhân không để ý tới mình nữa, Tam Xích buồn khổ lầm bầm:
- Mỗi lần đều để mình mang tiếng oan, nếu để phu nhân biết, chắc đánh mình chết mất.

Thấy tên vệ sĩ đảm nhiệm kiệu phu bên cạnh cười ha hả không ngừng, hắn thấp giọng uy hiếp:
- Cười cái gì? Nếu như ai để lộ phong thanh, ta cam đoan trước khi ta bị phu nhân xử trí, ta sẽ đánh gãy chân của hắn!
Nói rồi vung mạnh tay lên:
- Đi hẻm Đinh Hương phường Minh Thời.

Phường Minh Thời tại thành đông, hẻm Đinh Hương là một trong hơn mười hẻm lớn của nó quản hạt. Sâu trong con hẻm này, có một trạch viện không lớn không nhỏ, nhìn từ bên ngoài chỉ là một Tứ Hợp viện bình thường mà thôi, nhưng đi vào trong viện thì lại là biệt hữu động thiên -- khắp viện là kỳ phong lởm chởm, động hách lượn vòng, vây quanh một con ao cạn cong cong, trong ao cẩm lân hí thủy, liên hoa đóa đóa; bốn phía ngoại trừ hòe liễu hải đường của phương bắc, còn trồng hơn trăm cây sấu trúc, bóng cây lòa xòa, tại nơi Bắc địa này, kiến tạo một nơi đặc biệt có phong vị Giang Nam.

Y theo rừng trúc chính là ba gian chính phòng, cùng với hai gian sương phòng bên hông. Trong Đông sương phòng bày đầy thư tịch, trước giá sách là một chiếc bàn rộng rãi, trên bàn đặt bút mực chỉ nghiên, còn có một sấp dày giấy Tuyên Thành viết đầy chữ, hiển nhiên là có đông học sinh ở đây học tập.

Mà trong Tây sương phòng thì lịch sự tao nhã hơn nhiều, trên tường treo Cung Nữ đồ, dưới đất là chiếc giường êm ái, trên giường có chiếc ghế nhỏ kiểu dáng vân lâm Cô Tô, trên ghế đặt một chiếc cổ cầm, cách trước ghế có một lư hương Bác Sơn, trong lư đàn hương lượn lờ, chính là một gian cầm thất. Nhưng lúc này là buổi trưa, bất kể thư phòng hay là cầm thất đều không có bóng người.

Bởi vì ba người tỷ đệ ở đây đang ở nhà ăn dùng cơm. Đồ ăn trên bàn mặc dù không tính phong phú, nhưng cũng coi là tỉ mỉ. Trên mâm ngoài rau dưa, một tô miến nấu với huyết vịt to, mấy khúc bí đỏ, một dĩa bánh quét bơ điểm thêm yên chi hồng, đây là cơm trưa của hai tỷ muội. Về phần đệ đệ, đang tuổi lớn, chỉ nữa con vịt nướng cũng đủ để nó ăn no rồi.

Tỷ tỷ nhìn qua chưa tới 20 tuổi, yểu điệu thướt tha, mặc dù một thân tố y, nhưng có dung mạo thoảng như tây tử, cho dù lần khắp Giang Nam cũng rất khó tìm được nữ tử đẹp hơn nàng. Đệ đệ, muội muội của nàng đều mới gần 10 tuổi, chính là cái độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, vừa ăn cơm vừa ríu rít trò chuyện, một hồi lâu mà chưa từng chú ý tới nét ưu sầu giữa trán tỷ tỷ.

Hai đứa bé khi nổi lên tranh luận một vấn đề nào đó mới cùng nhau nhìn qua tỷ tỷ, muốn nàng nhận xét đúng sai, bấy giờ mới phát hiện nàng có gì không bình thường, muội muội hỏi:
- Tỷ làm sao vậy?

- Không có gì.
Tỷ tỷ cười nói:
- Nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi đứa luyện cầm thì đi luyện cầm, đứa đọc sách thì nên đọc sách.

- Tỷ nhất định là nhớ Thẩm đại thúc rồi.
Muội muội tuy nhỏ tuổi, nhưng rất tinh nghịch:
- Đệ nói có đúng không?

Một câu sau quả thật hỏi đệ đệ của mình.

Tiểu đệ đệ kia hậm hực nói: - Không biết. - Rồi lại cúi đầu ăn cơm.

- Mỗi lần nhắc tới Thẩm đại thúc thì đệ toàn như vậy.
Muội muội bất bình dùm người nào đó:
- Lần sau bảo đại thúc không mua [Tây Du Ký] cho đệ xem nữa.

- Không xem thì thôi.

Đệ đệ hiển nhiên rất có ý kiến với Thẩm đại thúc kia.

- Đệ thật chán ngắt. - Muội muội chỉ trích đệ đệ.

~~

Nghe đối thoại giữa đệ đệ và muội muội, tỷ tỷ dở khóc dở cười đánh muội muội một cái:
- Tiểu quỷ biết cái gì? Nói bậy nữa sẽ xé nát miệng của ngươi.

Lời nàng còn chưa dứt, liền nghe được một giọng nói du dương từ ngoài cửa:
- Tỷ tỷ lợi hại thật, muốn xé nát miệng của ai vậy?

Nghe giọng nói này, người tỷ tỷ khẽ run lên, đệ đệ tiếp tục im lìm ăn cơm, muội muội thì vui mừng tung tăng, bỏ bát cơm lại chạy ra ngoài, hoan hô nói:
- Đại thúc rốt cuộc tới rồi.
Liền kéo Thẩm Mặc cầm theo một hộp ngả oa oa(món ăn Bắc Kinh) đi vào.

Thẩm Mặc đưa hộp điểm tâm cho tiểu muội, nhìn cơm nước trên bàn y không khỏi cười nói:
- Nhiều thức ăn ngon thế, tới sớm không bằng tới đúng lúc, ta cũng vừa chưa ăn cơm đâu.
Lại nói với tiểu muội:
- Xảo Nhi mang cho đại thúc bát đũa nào.

- Dạ.
Tiểu muội nhanh nhẹn đáp ứng, liền đi lấy chén đũa cho Thẩm Mặc.

- Rửa tay đi. - Tỷ tỷ rốt cuộc lên tiếng.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ đầu hàng:
- Biết rồi, biết rồi.
Đảo mắt nhìn quanh, không thấy chậu nước đành phải hỏi tiểu nam hài:
- Chí Kiên, đệ rửa tay ở đâu?

Chí Kiên lườm y một cái, phun ra hai chữ:
- Ngoài giếng.

Thẩm Mặc thầm nghĩ cu này ăn nhầm thuốc nổ rồi à? Y đành phải đi ra ngoài giếng, tự mình múc nước rửa tay, khi trở về thì trên bàn đã có thêm bát đũa, nhưng lại thiếu tỷ tỷ:
- Xảo Nhi, tỷ tỷ đâu?

- Đi gói vằn thắn cho đại thúc rồi. - Xảo Nhi vừa nhón ngả oa oa ăn, vừa trả lời.

Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Quá khách khí rồi, ta cũng không phải người ngoài. . .

Lời còn chưa dứt, liền nghe Chí Kiên nói:
- Ngươi chính là người ngoài.

- Chí Kiên này, sao mấy tháng không gặp mà lại nhiệt tính với ta thế hả? - Thẩm Mặc buồn cười nói.

- Bởi vì ngươi là người xấu, ngươi cả ngày khi dễ tỷ tỷ của ta. - Chí Kiên trợn mắt nói.

- Lời này cũng không thể nói lung tung được à.
Thẩm Mặc vội vã xua tay nói:
- Sẽ khiến người ta nghĩ lung tung à.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Ta và tỷ tỷ của đệ là hảo bằng hữu thuần khiết, tuyệt đối không thể cho ai biết việc này được, rõ chưa?

- Hừ, sao tỷ ta cả ngày không vui? - Tiểu gia hỏa tuổi không lớn, nhưng đã có tín niệm bảo vệ người nhà, nó chất vấn Thẩm Mặc.

- Hả, thật ư?
Thẩm Mặc hơi động dung nói:
- Vậy ta đi hỏi xem sao.
Rồi không quản hai tiểu quỷ nữa, đứng dậy đi xuống phòng bếp.

Lại nghe Xảo Nhi ở phía sau chất vấn Chí Kiên:
- Đệ dựa vào cái gì nói đại thúc khi dễ tỷ tỷ?

- Bởi vì hắn là người xấu. . .

Xem ra sự logic của Chí Kiên hình như xảy ra chút vấn đề.

~~

Thẩm Mặc đi tới phòng bếp, nhìn nàng đang bận rộn. Chỉ thấy từng cái vằn thắn tinh xảo trong đôi tay trắng nõn mảnh mai của nàng nhanh chóng thành hình, sau đó bày chỉnh tề trên mặt bản, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ rồi.

Thẩm Mặc đứng ở cửa thưởng thức, nhưng nàng lại làm luôn tay, liên tiếp làm hư mấy cái, không khỏi cả giận:
- Muốn ăn đừng có nhìn, muốn nhìn sẽ không được ăn.

- Vậy tôi không xem nữa.
Thẩm Mặc thực sự đói bụng, liền cầm một cái ghế ngồi lưng tựa lưng với nàng:
- Cô bao của cô đi, tôi không nhìn, chỉ nói chuyện với cô thôi, thế nào?

- Vậy thì còn được.

Nàng liền tiếp tục bận rộn với công việc, lại nghe Thẩm Mặc nói:
- Ở kinh thành có quen không?

Cũng không quản y có thấy không, nàng kia gật đầu, rồi lại làm tiếp.

Thẩm Mặc quay đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Tô Tuyết, nghe Chí Kiên nói dạo này cô không vui, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào không?

Nữ tử này chính là Tô Tuyết đại gia nhiều năm trước có tai tiếng với Thẩm Mặc, vị nữ tử tài mạo tuyệt thế này kỳ thật chưa có loạn qua với Thẩm Mặc, nhưng vẫn cam tâm tháo xuống duyên hoa, vì y tố thủ điều canh(*), điều này làm cho Thẩm Mặc không thể thanh thản tiếp thu được.

*duyên hoa là phấn trang điểm của người phụ nữ, ý chỉ người phụ nữ dứt bỏ vinh hoa phú quý, quay về cuộc sống bình dị.

Tô Tuyết không nói gì, nàng nấu xong số vằn thắn đã nặn, lại nhanh nhẹn múc một muôi canh gà nóng hổi đổ lên vằn thắn, số vằn thắn màu thịt vỏ mỏng như tờ giấy liền từng cái mở cánh nổi lên trong chén. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui