Quan Cư Nhất Phẩm

Cơn mưa liên tục bảy tám ngày rốt cuộc đi qua. Có câu là 'nhất trường thu vũ nhất trường hàn, thập trường thu vũ yếu xuyên miên', trận mưa kéo dài này có công hiệu của mười trận, làm cho nhiệt độ không khí hạ xuống cực thấp.

Thẩm Mặc đã mặc áo khoác, hâm nóng rượu, bày hai đĩa thức ăn, cùng mấy người Từ Vị, Tôn Đĩnh, Chư Đại Thụ ngồi ở trong đình tại viện tử, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

- Bích vân thiên, hoàng hoa địa. Tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi. Hiểu lai thùy nhiễm phong lâm túy?
Từ Vị nhìn hồng nhạn trên bầu trời, rung đùi đắc ý nói:
- Lá phong trên Hương Sơn chắc cũng đỏ rồi, bớt thời giờ cùng đi xem cái nhỉ.

Lập tức đưa tới tiếng phụ họa của mọi người, duy chỉ có Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám ra khỏi thành.

Mấy người đầu tiên là sửng sốt, chợt cười phá lên:
- Chuyết Ngôn huynh cũng cẩn thận quá đấy, tiểu các lão đó mặc dù kêu gào muốn trả thù, nhưng huynh đâu có đối nghịch với hắn, sao hắn có thể theo dõi huynh sát sao thế được?

- Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm.
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Dù gì ta cũng là chủ khảo thi hương.

Thấy đầu lĩnh không đi, kế hoạch du lãm Hương Sơn của mọi người đành phải hủy bỏ. Thẩm Mặc nói:
- Mọi người cứ đi đi, không cần chờ ta.

Tôn Đĩnh cười ha ha nói:
- Lá phong năm nào chả đỏ, để sang năm đi cũng không sao.
Rồi uống một ngụm rượu:
- Hơn nữa mấy người chúng ta không định được hướng đi, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, đi chơi cũng không thoải mái.

Theo lệ nhiệm kỳ của quan viên đều là chín năm, ba năm một khảo, sau khi chín năm ba lần khảo mãn, mới có thể hoặc thăng hoặc giáng, hoặc dùng vào việc khác, nhưng hiện giờ bầu không khí quan trường rất ngột ngạt, ba năm lại có thay đổi mới, căn bản không đợi được khảo mãn.

Bọn Tôn Đĩnh ba năm trước đây tốt nghiệp từ Hàn Lâm viện, từng người phân phối đến các nha môn khác nhau, Tôn Lung thụ chức Binh bộ chủ sự ti Võ khố. . . cũng chính là quan quân giới, một công việc cực kỳ béo bở, nhưng bản tính hắn ngay thẳng, không quen nhìn bè lũ xu nịnh, thường xuyên phát sinh xung đột với đồng liêu, Binh bộ thượng thư khi đó là Dương Bác cũng rất thưởng thức hắn, vì bảo hộ hắn, cố ý lợi dụng quan hệ điều hắn ra khỏi kinh thành, đi Sơn Đông Thanh Châu đảm nhiệm tri phủ. Năm ngoái mới nhậm chức, phỏng chừng lần này hắn khỏi bị động tới nữa.

Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm vẫn đang chỉnh lý [Nguyên Sử], cũng đã gần hoàn thành. Chuẩn bị sang năm sẽ tiến hiến cho hoàng thượng. Sáu năm chịu khó sẽ không uổng phí, chỉ cần long nhan đại duyệt, hoàng đế sẽ đích thân an bài chức vụ cho họ, vậy sau này tiền đồ sẽ vững như thép, cho nên hai người họ cũng không lo lắng.

Từ Vị, ban đầu là Hàn Lâm Thị độc, theo hầu bên cạnh hoàng đế, sáu năm qua đã thăng làm Thị giảng học sĩ, phó hiệu trưởng Hàn Lâm viện, bản thân hắn thì không có hứng thú với sĩ đồ, ngay cả chỗ hoàng đế cũng câu được câu không, căn bản không hầu hạ cẩn thận như những người khác, cho nên càng sẽ không quan tâm mình đi đâu, tự nhiên cũng không có gì để mà lo.

Thẩm Mặc nhìn quanh một vòng, chân chính phải quan tâm chính là hai người Ngô Đoái và Tôn Đĩnh -- Tôn Đĩnh, tại Hàn Lâm viện sau khi đọc xong Thứ cát sĩ, thụ chức Biên tu lại tiếp tục đào tạo thêm ba năm, bản thân hắn rất không muốn đi tiếp trên con đường học thuật, vì thế đang rất khổ não, mà Ngô Đoái đi ra từ Hàn Lâm, cùng Tôn Lung ở tại Binh bộ, nhậm chức phương ti chủ sự. . . Mặc dù cùng là chủ sự, nhưng ti của hắn nổi danh là 'quỷ cũng không để ý', chức phương ti là để làm gì? chưởng quản địa đồ điển tịch, thiết kế kế hoạch tác chiến cho quân đội, nhưng cái loại đóng cửa tạo thành thế này tướng lĩnh người ta hơn phân nửa sẽ không nghe. Có câu là 'tham mưu không mang theo trưởng thì đánh rắm cũng không kêu', nói chính là bọn họ.

Ngô Đoái mặc dù cẩn trọng, nhưng ba năm ghẻ lạnh ngồi không hắn cũng muốn thay đổi một nơi khác.

~~

Mọi người một vòng đều nói hết tình huống, liền cùng nhau hỏi Thẩm Mặc:
- Vậy còn huynh có dự định gì?

Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ta à, không có dự định gì khác, làm tốt chức Giáo thư của ta là được rồi.

- Trời ạ Chuyết Ngôn huynh, huynh là người đỗ đạt trước nhất trong số các đồng niên.
Tôn Đĩnh nói toáng lên:
- Nhưng nếu mà chậm trễ, sẽ bị người khác vượt qua đấy.

- Vượt qua không phải càng tốt sao?
Thẩm Mặc cười nói với hắn:
- Có một đồng học chức quan lớn hơn mình, đó là một chuyện rất đáng mừng. . .

Mọi người thì không tin những lời của ý, cùng nhau lắc đầu nói:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo!

Thẩm Mặc bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Không tin thì thôi vậy.
Rồi đổi đề tài, nói với Ngô Đoái và Tôn Đĩnh:
- Hai người định đi đâu?

Tôn Đĩnh nói:
- Ta còn chưa nghĩ ra, dù sao thì đừng ngồi không là được rồi.
Rồi cười nói:
- Nếu như ngươi hỗ trợ, đưa ta đến bộ thì còn gì bằng.

Thẩm Mặc chỉ cười, lại nhìn sang Ngô Đoái, nghe được hắn nói ra lời kinh người:
- Ta muốn đi Tuyên Đại.

- Tuyên Đại?
Mọi người giật mình nói:
- Kinh thành tốt lành thì không ở, thích qua đó thân thiết với người Mông Cổ hả?

- Ừm.
Ngô Đoái lại gật đầu nói:
- Ta làm chức phương ti này đã ba năm, cả ngày tiếp xúc với binh thư chiến lệ, loại cảm giác sỉ nhục nó càng ngày càng mãnh liệt.
Rồi nặng nề thở dài:
- Đại Minh ta con dân triệu ức, trăm vạn tướng sĩ, nhưng lại bị Mông Cổ chỉ hơn 10 vạn nhân mã đánh cho không lực hoàn thủ. Nỗi nhục này làm cho ta hàng ngày ăn ngủ không ngon, cho nên ta muốn đi Tuyên Đại nhìn xem bọn thát tử này có phải thật sự ba đầu sáu tay, kim cương bất hoại hay không?

Mọi người nghe vậy lặng lẽ, Thẩm Mặc khẽ nói:
- Quân Trạch huynh, lẽ ra hảo nam nhi thì phải nên như vậy, nhưng huynh cũng phải nhìn hoàn cảnh của công việc. Hiện tại tổng đốc Tuyên Đại Dương Thuận nhu nhược vô năng, tham lam hung ác, cam làm tay sai cho Nghiêm đảng, đối nội bạo ngược bất nhân, đối ngoại lại khiếp đảm sợ chiến. . .
Rồi kể ra vài chuyện lạ khiến người ta sợ hãi:
- Xa không nói, chỉ nói tháng 8 năm nay, Thát Lỗ Yêm Đáp xâm nhập Đại Đồng, phá liền hơn 40 bảo*, bắt đi nhân khẩu Đại Minh ta nhiều không tính nổi. Dương Thuận kia nắm trong tay 20 vạn biên quân nhưng lại sợ chiến bại vấn tội, mắt thấy bách tính ta chịu cảnh gian dâm cướp bóc mà vẫn án binh bất động.
/*bảo (những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh)

Nghe Thẩm Mặc nói về thảm sự nơi biên cương, bầu không khí thoải mái trên bữa tiệc cũng sạch bách không còn, mọi người sắc mặt ngưng trọng, không ai nói ra tiếng nào, yên lặng nghe y bi thương kể tiếp:
- Chờ đến khi Thát Lỗ cướp đủ rồi bỏ đi, Dương Thuận mới khiển binh điều tướng, làm ra vẻ truy kích, gõ la đánh trống, dương cờ nã pháo, tất cả đều là giở trò, thát tử thì đâu còn cái bóng nào?

Ngô Đoái nghe vậy không tin:
- Trận chiến đó không phải là thắng sao? ta nhớ rất rõ tin chiến thắng hắn thượng tấu Binh bộ, nói là chém đầu giặc hơn 800, có thể coi là đệ nhất đại thắng năm nay.

- Đại thắng cái chó gì!
Thẩm Mặc bỗng giận không thể nhịn nói:
- Ngươi nói thủ cấp đó thật sự là của thát tử hả?
Rồi đau lòng nói:
- Không, đó đều là của con dân Đại Minh ta đi tránh chiến loạn! Tặc tử Dương Thuận lo sợ thực tình bị tiết lộ sẽ chịu hoạch tội, nên mật dụ cho tướng sĩ: 'tìm bình dân tránh binh, biến tóc của họ thành hình dạng người Mông Cổ sau đó chém đầu, để giả làm thủ cấp của Thát Lỗ, giải về Binh bộ báo công!' không biết bao nhiêu bách tính, không chết dưới gót sắt người Mông Cổ, nhưng lại trở thành vong hồn dưới đao của quân đội Đại Minh ta!

- Lẽ nào giám quân Ngự sử đều bị mù mắt? như vậy còn không tấu vạch tội hắn? - Ngô Đoái càng khó hiểu.

- Sớm bị hắn mua rồi.
Thẩm Mặc khinh miệt nói:
- Dương Thuận tặng 5000 lượng bạc cho Tuyên Đại Ngự sử Lộ Giai để bịt miệng của hắn, lại tặng 2 vạn lượng bạc cho Nghiêm Thế Phiên, mời hắn thay mặt chu toàn cho Binh bộ, tự nhiên tất cả thoả đáng, không ai phát hiện!

Mọi người xưa nay đều biết Thẩm Mặc ổn trọng, sẽ cũng không nói lung tung, lại không oán không cừu với Dương Thuận kia, nên không thể hãm hại hắn được. Nhưng việc này quá mức kinh sợ người nghe, khiến họ thật khó có thể tin, thế là đều gặng hỏi tin tức y lấy được từ đâu.

Thẩm Mặc còn chưa nói thì Từ Vị đã lên tiếng:
- Mọi người không biết lão sư hắn đang ở Tuyên Phủ sao?

Thẩm Mặc gật đầu rồi khẽ nói:
- Ta và lão sư mỗi tháng thư từ qua lại, đây đều là những việc hắn tận mắt nhìn thấy, tự tay viết ra.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Lão sư của ta bản tính đoan chính, tuyệt sẽ không hãm hại bất kỳ ai, nếu ông ấy đã nói thì chắc chắn có việc này.

- Vì sao không thượng thư vạch tội Dương Thuận kia?
Đào Đại Lâm hỏi:
- Chắc hẳn lệnh sư viết thơ tố cáo cho huynh, chính là vì huynh có thể thay ông ấy tham tấu chứ gì?

Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng nét mặt cũng giống như Đào Ngu Thần.
Thẩm Mặc không nói gì để đối đáp, Từ Vị đành phải ở cạnh hoà giải cho y:
- Chuyết Ngôn làm việc các ngươi cũng không phải không biết, mưu định mới động sau, đâu vào đấy, chuyện này khẳng định y sớm có quyết định rồi.

- Thật hả?
Đào Đại Lâm cũng thấy mình đã nói hơi nặng lời, bèn nhận lỗi với Thẩm Mặc:
- Ta cũng không phải nổi giận với huynh, mà là giận tên Dương Thuận kia, nếu như huynh không tiện thì cứ giao cho bọn này tham tấu đi!

- Ngươi là Ngự sử à?
Từ Vị nói:
- Có quyền phong văn tấu sự không?

- Không phải, không có.
Đào Đại Lâm lắc đầu nói:
- Nhưng giấy không gói được lửa. Chuyện này chỉ cần cho hoàng đế biết thì nhất định sẽ có Ngự sử đi điều tra mọi chuyện rõ ràng cả thôi!

- Ấu trĩ!
Từ Vị cười lạnh nói:
- Năm nay là trong suốt 5 năm, lần đầu tiên Yêm Đáp không xâm nhập kinh kỳ, bệ hạ vừa mới hạ chỉ ca ngợi Dương Thuận, ngươi một không có nhân chứng, hai không có vật chứng, ai sẽ mạo hiểm ủng hộ ngươi? sợ rằng kết quả cũng chỉ nhận được tội danh mưu hại trọng thần triều đình thôi.

- Ngươi. . .

Đào Đại Lâm có vẻ không nhịn được, mặc dù Từ Vị nói rất có đạo lý, nhưng giọng điệu khắt khe quá, khiến hắn khó mà tiếp nhận. Tràng diện liền trở nên căng thẳng.

Đối với loại bản lĩnh khuyên can biến thành cãi nhau của Từ Vị, mọi người đã sớm quen thói nên vội vàng đè lại nộ khí của hai người, chuyển đề tài nói sang chuyện khác.

~~

Đợi khi trời sắp tối mọi người mới giải tán. . .ai cũng đã có gia đình nên không thể ở lại qua đêm. . . Ngoại trừ Từ Vị ở ngoài, bởi vì đến bây giờ hắn còn chưa thành gia thất.

Từ khi Thẩm Mặc tiễn bước gia quyến đi rồi, Từ Vị ở lại hẳn Thẩm gia, nói ngon lành là muốn làm bạn với y, nhưng mọi người đều nói, trên thực tế là hắn muốn ăn chùa uống sẵn mà thôi.

Hai người bảo nhà bếp làm chút mì ăn qua loa coi như là cơm tối, sau đó trở lại thư phòng, đóng cửa lại chơi cờ.

Từ Vị đi một nước rồi mới khẽ hỏi:
- Nghe nói Nghiêm Thế Phiên bị đuổi ra khỏi gia môn rồi?

Thẩm Mặc cười nói:
- Người ta vốn có ngoại trạch, đâu cần nói nghiêm trọng đuổi ra khỏi gia môn như vậy?

Trong hàng loạt kế hoạch của Thẩm Mặc, điều duy nhất cảm kích đó là Từ Vị, thậm chí mỗi một bước nên đi như thế nào, chi tiết hoàn thiện ra làm sao, đều không thể thiếu sự tham dự của hắn.

- Ài, so với con quái vật Nghiêm gia phụ tử, chúng ta thật sự là yếu ớt quá.
Từ Vị thở dài nói:
- Đã đánh hết bài trong tay nhưng không làm bị thương được người ta, không thể không nghĩ đến câu 'châu chấu đá xe' được.

Thẩm Mặc lắc đầu, tự tin cười nói:
- Sao ngươi biết họ không bị thương?
Nói rồi bấm tay:
- Trong vòng bảy ngày, Ngô Sơn Yên Mậu Khanh nhất định phải đi!

Từ Vị cười nói:
- Ở trong mắt ta, hai tên đó đã sớm coi như không tồn tại rồi, người ta nói là Nghiêm gia phụ tử, chỉ cần hai người họ còn bình yên vô sự, Nghiêm đảng sẽ không ngã!

- Ăn cơm thì phải ăn từng ngụm.
Thẩm Mặc đi một nước cờ rồi nói:
- Băng dày ba thước, không phải do chỉ một ngày lạnh, Nghiêm gia phụ tử thâm căn cố đế, chúng ta phải chuẩn bị sẵn để đánh lâu dài.

- Được thôi, ngươi đã có kiên trì, chúng ta cũng từ từ mà chơi với họ vậy.
Từ Vị cũng đi một nước cờ:
- Nhưng ta muốn biết, hạ nhiệm tuần phủ Tô Tùng ngươi nhắm vào ai?

- Đây không phải là vấn đề ta có thể quan tâm.
Thẩm Mặc đi cờ rồi nói:
- Mặc dù ta rất có hứng thú. . .

- Cái gì?
Từ Vị giật mình mà há to miệng:
- Ngươi không có nhân tuyển? ta tưởng ngươi và Từ Giai đã nói chuyện thỏa đáng nhân tuyển rồi chứ.

- Nếu như lúc đó ta đề xuất nhân tuyển, Từ Giai có thể sẽ đáp ứng.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói:
- Nhưng sau khi cân nhắc ta lại không thể nói. Nguyên nhân có hai, thứ nhất, người của chúng ta phổ biến tư lịch còn thấp, khó mà phục chúng, khi đến Tô Châu rất có thể trấn áp không được tràng diện, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, ta tin tưởng Nghiêm Thế Phiên đang rất để ý tới nhân tuyển tân nhiệm tuần phủ Tô Tùng, chỉ chờ coi cú đập lén đấy là của lộ thần tiên nào thôi.

Thông thường thì người thu lợi lớn nhất cũng chính là người có động cơ lớn nhất, suy đoán này từ trước đến nay chưa bao giờ sai.

- Không phải là Từ Giai không trốn tránh trách nhiệm ư?
Từ Vị nói:
- Nghiêm Thế Phiên hẳn là đã nhận định là Từ Giai làm rồi chứ?

- Không sai, hắn khẳng định đã tính khoản nợ này lên đầu Từ các lão rồi.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Nhưng Từ các lão rất được vua thích, hắn cũng hết cách, cho nên tất nhiên sẽ tìm mục tiêu khác để trả thù . . . Vậy nhân tuyển cho tân nhiệm tuần phủ Tô Tùng, không thể nghi ngờ chính là mục tiêu tốt nhất của hắn.

Từ Vị chậm rãi gật đầu, ném quân cờ đen trong tay vào hộp rồi trầm giọng hỏi:
- Ta vẫn có một nghi vấn, vì sao ngươi ra sức đảo Nghiêm như vậy? điều này không phù hợp với tính cách của ngươi.

- Tính cách của ta. - Thẩm Mặc cười nói: - Là cái dạng gì hả?

- Ngoại dục hồn tích, nội bão bất quần*. - Từ Vị nói: - Rất khó tưởng tượng, người như ngươi lại có thể chấp nhất đi làm việc này, không có lợi ích gì, mà lại còn rất nguy hiểm.

/*bề ngoài thể hiện hoà mình với mọi phương thế thục, nhưng bên trong vẫn duy trì quan điểm.

Thẩm Mặc không thể giải thích cho hắn, ý nghĩa của Tô Châu và ti Thị bạc đối với mình, chỉ có thể nói với Từ Vị cộc lốc:
- Không có gì, chỉ lòng căm phẫn.

- Lòng căm phẫn? - Từ Vị khó mà tin được, từ này là phát ra từ trong miệng Thẩm Mặc.

- Không sai, là lòng căm phẫn. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Nghiêm đảng một ngày không trừ, Đại Minh một ngày không thể phục hưng, Văn Trường huynh, đáp án ngươi thoả mãn chưa?

- Có mùi khoác lác rồi. . .

Từ Vị lắc đầu cười nói, tuy nhiên cũng không gặng hỏi Thẩm Mặc nữa.

~~

Nửa đêm, Thẩm Mặc đang ngủ say thì lại nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, y không khỏi nổi nóng:
- Chuyện gì?

- Đại nhân, là người trong cung đến. - Bên ngoài truyền đến giọng nói của vệ sĩ.

- Trong cung? - Thẩm Mặc trở mình đứng dậy, khoác thêm kháo rồi đẩy cửa ra: - Người nào?

- Công công của Ti lễ giám, nói là Lý công công phái hắn tới. - Vệ sĩ bẩm báo.

- Dẫn ta đi xem. - Thẩm Mặc nói rồi cất bước đi thẳng về căn phòng phía trước.

Quả nhiên thấy một thái giám mặc tử y đứng ngồi không yên ở đó, vừa thấy Thẩm Mặc liền đứng dậy hành lễ với y:
- Bái kiến Thẩm đại nhân, đêm khuya quấy rầy, kính xin thứ tội.

- Thì ra là Chu công công.

Thẩm Mặc phát hiện hắn là thái giám hầu hạ bên người Lý Phương, biết là đã xảy ra đại sự rồi. . . Bởi vì cửa cung từ trước đến nay đóng chặt vào ban đêm, trừ phi có tình huống khẩn cấp thì mới có thể cho người ra ngoài, hiện tại Chu thái giám này đêm khuya đến thăm, hiển nhiên không phải là tới chơi không:
- Sao thế Lý công công, có chuyện gì?

- Quả thật là lão tổ tông tìm ngài:
Chu thái giám vẻ mặt lo lắng nói:
- Mời ngài mau dẫn vị Lý thái y của quý phủ đi cùng nô tài một chuyến.

- Hả? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?

- Quả thật là đã xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi. . .
Chu thái giám nói ra được phân nửa lại chợt thôi:
- Nhưng chuyện này không thể nói tường tận, ngài cứ theo nô tài một chuyến thì tự nhiên sẽ biết.

Nói rồi chỉ chỉ lên trên.

Thẩm Mặc đã hiểu ý của hắn, lập tức nghiêm mặt nói:
- Được, mời công công chờ một chút, ta đi mời Lý tiên sinh qua đây.

- Mau mau mời đi. - Chu thái giám gật đầu lia lịa nói.

Thẩm Mặc liền trở lại hậu viện rồi đi đến viện tử của Lý Thời Trân ở. Thấy đèn còn sáng, biết là Lý tiên sinh còn chưa ngủ, Thẩm Mặc liền đi vào, thấy Lý Thời Trân đang ngồi ngay ngắn trước bàn, một bên tỉ mỉ đối chiếu tư liệu, một bên viết cái gì trên giấy. . . Đương nhiên là [Bản thảo cương mục] rồi. Mỗi lần Thẩm Mặc tới đây đều thấy Lý Thời Trân làm mỗi một việc này, y thật muốn hỏi Lý tiên sinh, lòng nhiệt tình lấy ở đâu mà có thể giúp đỡ hắn hoàn thành nhiệm vụ nặng nề mà gian khổ như vậy.

Đương nhiên hiện tại không phải là lúc để hỏi, Thẩm Mặc khẽ nói ở bên tai Lý Thời Trân:
- Lý tiên sinh. . .

Lý Thời Trân cũng không ngẩng đầu lên:
- Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?

- Không phải tiên sinh cũng chưa ngủ sao? - Thẩm Mặc cười nói lại việc Chu thái giám kia tới tìm.

- Không đi.
Lý Thời Trân rất thẳng thắn, trực tiếp lắc đầu nói:
- Lần trước ngươi gạt ta, nói nếu như ta giúp ngươi là có thể tiêu diệt Nghiêm đảng, vì sao hiện tại Nghiêm Thế Phiên vẫn còn yên lành hả?

- Dù sao cũng phải có một quá trình đó mà.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Ta ước chừng hoàng đế đang bệnh nặng, tiên sinh nên theo ta đi một chuyến thì hơn.

- Không đi.
Lý Thời Trân vẫn lắc đầu nói:
- Bệnh của hắn ta xem không được, ngươi nên mời vị cao minh khác đi.

Thẩm Mặc khuyên can hết một khắc nhưng vẫn không thể lay động được Lý Thời Trân. Y gấp gáp giậm chân một cái khẽ nói:
- Lý tiên sinh, đừng trách ta lỗ mãng!
Nói rồi vung tay lên:
- Trói lại!

Lý Thời Trân còn chưa có phản ứng thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Mặc trói gô lại rồi, mở miệng muốn mắng nhưng miệng đã bị nhét vải vào, chỉ có thể trừng mắt nhìn mình bị trói lên kiệu rồi khiêng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui