Quan Cư Nhất Phẩm

Đuổi đi Lý Chí đã thoả thuê mãn nguyện rồi, Thẩm Mặc liền bắt đầu ngây người trước khóa trình của Quốc Tử Giám. Mặc dù hiện tại y đã là lão đại, nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, chỉ có thể trong phạm vi nhất định làm một số điều chỉnh có ý nghĩa. Vừa muốn không làm cho số người nào đó bất an, lại muốn đạt được cải cách với trình độ nhất định, đây chính là một công việc tổn hao đầu óc. Mặc dù đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng Thẩm Mặc vẫn phải nhiều lần cân nhắc, cần phải đợi thành thục rồi mới có thể tỏ rõ trước công chúng.

Đảo mắt đã đến buổi chiều, y bảo người đi tìm Vương Khải Minh tới đây, bức thư liên danh chính là do người này đưa đến tay y.

Không cần thiết khách khí với hắn, Thẩm Mặc trực tiếp hạ lệnh:
- Tìm mấy đại biểu có uy tín trên liên danh thượng thư qua đây, ta sẽ nói chuyện với họ.

- Đại nhân, ngài muốn tính sổ với họ ư?
Vương Khải Minh dè dặt nói:
- Ta thanh minh, ta chẳng qua là một người đưa thư, ta vĩnh viễn một lòng với đại nhân ngài mà.

- Miệng ngươi cũng rất trơn đấy.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Được rồi, đưa thiệp mời cho Cao đại nhân chưa?

- Đã đưa đi sớm rồi.
Vương Khải Minh cười nói:
- Việc mà đại nhân phân phó, ta nào dám chậm trễ.

- Nhanh biến đi.
Thẩm Mặc nhấc tay làm bộ muốn đánh:
- Lúc nào rồi mà cũng không quên vuốt mông ngựa!

Nói xong y cũng cười.

- Ôi, ôi, tôi biết rồi. - Vương Khải Minh liền mau chóng chạy mất.

Chẳng mấy chốc có năm người tới, ba Ngũ kinh bác sĩ, hai Quốc Tử Giám quan viên. Thẩm Mặc vẫn mặt mày hớn hở mời bọn họ ngồi, còn mời bọn họ uống trà.

Năm người tự nhiên biết mục địch Thẩm Mặc tìm bọn họ tới, và cũng đã sớm thương lượng xong, nhất định phải cường ngạnh, không thể cho đại nhân có cơ hội bao che Lý Chí. Nhưng thấy được thái độ hiền lành của đại nhân, lòng tức thì mềm đi hết nữa, lại nhìn đại nhân tự mình châm trà, cả đám đều kinh sợ, mềm từ trong ra ngoài, đâu còn cứng lên được nữa.

Những câu hỏi trước đó họ nghĩ đặt ra, nếu như kết quả xử lý không hài lòng, họ sẽ quỳ xuống tử gián(liều chết khuyên ngăn), nhưng bị cảnh mưa thuận gió hoà của Thẩm Mặc làm cho ai cũng không muốn xuất đầu. Họ nhìn nhau, không ai nguyện ý hé răng trước, đành phải đợi đại nhân lên tiếng trước.

Chợt nghe Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Thư liên danh của mọi người ta cũng đã xem qua, cũng rất trọng thị, cho nên sáng sớm ngày hôm nay ta đã thành khẩn nói chuyện qua với Lý Chí rồi. Việc này mọi người biết chưa?

Mọi người gật đầu nói:
- Biết rồi.
Trong đó một người bạo gan nói:
- Không biết kết quả nói chuyện thế nào?

- Rất có thu hoạch.
Thẩm Mặc cười nói:
- Hắn đã nhận thức được, khoe khoang khoác lác chẳng phân biệt được trường hợp địa điểm sẽ rất bất lợi với đoàn kết. Và đã đáp ứng ta sau này sẽ không như vậy nữa.

Mọi người rốt cuộc nhịn không được hỏi:
- Vậy cuối cùng xử lý như nào?

Thẩm Mặc ngả hai tay, thành thực nói:
- Chưa từng xử lý.

Cái này thì mọi người không thể phớt lờ, đều nhao nhao lên:
- Đại nhân, kẻ ly kinh bạn đạo như này sao ngài còn có thể giữ hắn lại được?

- Đúng vậy đại nhân, giữ hắn lại chỉ dạy xấu cho học sinh, bại hoại phong tục, không có ích lợi gì hết!

Thẩm Mặc vẻ mặt nghiêm túc nghe bọn họ trách cứ, đợi khi họ gần kết thúc rồi mới mỉm cười hỏi:
- Mọi người cho rằng hắn là sai hả?

- Đương nhiên! sai hoàn toàn!
Mọi người kêu lên:
- Đâu chỉ là sai, quả thật là phạm tội!

- Thật không?
Thẩm Mặc cười xoa xoa râu cằm:
- Nếu đều cho rằng hắn là sai, vậy thì dễ xử lý rồi.

- Xử lý thế nào? - Mọi người mong chờ y nói.

- Công khai tranh luận với hắn! Lý bất biện bất minh mà, nếu mọi người cho rằng mình là chính xác, vậy thì tập trung lại bác bỏ hắn đi!
Thẩm Mặc đảo ánh mắt qua mọi người, trầm giọng nói:
- Khiến hắn phơi bày sai lầm trước mắt bao người, khiến hắn không mặt mũi mà tiếp tục ở đây nữa, ngoan ngoãn cuốn gói đi khỏi!
Rồi cười nói:
- Để tránh người ta nói Quốc Tử Giám chúng ta nội đấu, không thể khoan dung người. . .

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngờ sẽ dẫn đến kết quả thế này. Có ý nói 'Không được, chúng ta không biện luận! Đại nhân cứ trực tiếp đuổi hắn đi!' nhưng thật sự mở miệng không được. . .Đó chẳng khác nào là thừa nhận, mình cả đám người cộng lại cũng không cãi lại một Lý Chí hay sao?

Người đọc sách đều là động khẩu bất động thủ, nếu như ngay cả miệng cũng không dám cãi với người ta, để truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ bị người khinh bỉ. . . Mặc dù họ đều rất sợ hãi Lý Chí khéo mồm khéo miệng đó, nhưng vừa nghĩ đến là lấy nhiều khi ít thì nỗi lo lắng cũng không còn, thầm nghĩ kiến nhiều còn có thể cắn chết voi mà, huống chi chúng ta không phải là con kiến hôi, hắn cũng không phải voi.

Thương lượng chốc lát, bọn họ rốt cuộc đáp ứng trận tranh luận này, nhưng yêu cầu Lý Chí không thể trong lúc này tiếp tục phát tán 'oai lý tà thuyết' của hắn. Thẩm Mặc sớm đoán được họ sẽ có yêu cầu này nên thẳng thắn đáp ứng ngay. Cuối cùng đứng dậy đưa tiễn:
- Trở về chỉnh lý một chút đi, chúng ta gặp lại trên Tụ Hiền lâu.

Năm người lúc này mới nhớ tới, hôm nay còn có một bữa tiệc chúc mừng cho đại nhân nữa mà, vội vàng ai về nhà nấy.

~~

Khi Thẩm Mặc rời khỏi Quốc Tử Giám thì sắc trời vẫn còn sớm chán. Tam Xích giễu cợt:
- Đại nhân, lúc này tiệm cơm của con trai vẫn còn chưa khai hỏa mà?

Thẩm Mặc lườm hắn một cái, thản nhiên nói:
- Đi Lại bộ.

Tam Xích thế mới biết, thì ra đại nhân lại muốn đi tiếp Cao Củng, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Không phải là đã đưa thiệp mời rồi sao? còn tự mình đi làm gì?

Đối với chỉ số thông minh của hắn, Thẩm Mặc chỉ có một từ để đánh giá: Heo. . .

Quốc Tử Giám cách nha môn Lại bộ cũng không tính gần, một nơi cạnh Địa Đàn, một nơi nằm phía tây Tử Cấm thành. Kiệu phu vội vàng cũng phải mất nửa canh giờ. Cũng may Thẩm Mặc đi ra sớm nên khi đến trước nha môn thì Lại bộ vẫn còn đang làm việc. . . Không cần đi vào, nhìn đội ngũ dài ngoằng bên ngoài thì cũng đủ biết rồi.

Vừa nhìn thấy cỗ kiệu của Thẩm Mặc là bốn người khiêng, tên lính giữ cửa không hề ngăn cản, trực tiếp cho y đi vào. Thẩm Mặc nhẹ nhàng vén rèm lên, nhớ tới cái lần mình mới vừa hồi kinh, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cũng nói không nên lời là tư vị gì.

Đi vào trong viện hạ kiệu, Tam Xích cầm bái thiếp của Thẩm Mặc đến chỗ Cao Củng thông bẩm. Đợi khi Thẩm Mặc đi tới trị phòng của Lại bộ hữu thị lang, Cao Củng đã đứng chờ ở cửa rồi, hắn cười sang sảng nói:
- Giang Nam này, ngươi quá đa lễ rồi.

Mỗi lần nghe hắn gọi mình 'Giang Nam', lòng của Thẩm Mặc liền hơi thắt lại, còn phải làm ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, thực sự là muốn khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu. Y chỉ có thể an ủi mình, cái này giống như là cái gì ấy nhỉ, nếu như không thể phản kháng thì cũng chỉ có hưởng thụ thôi, ai bảo hiện tại mình đang theo Dụ Vương nên phải làm tốt quan hệ với Cao Củng?

Hai người chào hỏi xong liền đi vào trị phòng của Cao Củng. Từ khi rời khỏi Quốc Tử Giám, song phương không có lệ thuộc trực tiếp mà biến thành một loại quan hệ lão thượng ti, lão hạ cấp, trái lại khi tiếp xúc càng hòa hợp hơn, chí ít Cao Củng không còn bắt bẻ, không còn mồm nói như ra lệnh nữa.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ tương đối sáng sủa, kỳ thật nguyên nhân chân chính là Thẩm Mặc thông qua không ngừng nỗ lực, biểu diễn thực lực của chính mình. . . Hoặc đổi lại một loại thuyết pháp, chính là ở chỗ Dụ Vương y đã thành vị trí không thể thay thế. Cho nên Cao Củng mới có thể chân chính tôn trọng y. Mặt mũi từ trước đến nay đều là tự mình kiếm được, thứ người khác cho luôn không đáng tin cậy, lời này vĩnh viễn không lỗi thời.

Nghe Cao Củng cười tủm tỉm nói:
- Chuyết Ngôn này, lên làm Tế tửu có quen không? có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi lão phu là được.

Hắn chính là có bản lĩnh này, vốn có động cơ thì rất tốt, nhưng vừa nói ra lại khiến người nghe không được tự nhiên.

Cũng may Thẩm Mặc đã quen rồi, y cảm kích cười nói:
- Hạ quan có rất nhiều chỗ muốn thỉnh giáo với đại nhân, đến lúc đó đại nhân đừng ngại phiền hà là được.

Cao Củng cười ha ha nói:
- Ngươi và ta là chỗ vong niên chi giao, nên phải thân cận nhiều hơn mới phải, đại môn nhà ta vĩnh viễn rộng mở với ngươi.

- Ngày khác nhất định phải bái phỏng. - Thẩm Mặc cười nói: - Nhưng ngày hôm nay là muốn mời đại nhân đi theo hạ quan, gặp gỡ với mấy thuộc hạ cũ chúng tôi một chút.

Cao Củng cao hứng, thầm nghĩ: 'Ừm, tiểu tử này được đấy, có tình có nghĩa, nhớ tình cũ, thăng quan cũng không xốc nổi!', thế là hắn liền vui vẻ đi.

Nhưng cũng không nghĩ lại, người ta đã làm qua cả tỉnh trưởng rồi, tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân, hiện tại chẳng qua làm một hiệu trưởng đại học trung ương, có cái gì mà phải kích động chứ.

Trên đường đi đến tiệm ăn tự nhiên không tiện ngồi quan kiệu rồi, Tam Xích sớm đã chuẩn bị xe ngựa cho nhị vị đại nhân.

Niên đại này, ai sơ nhập mà có xe ngựa, vậy tương đương với BMW đời trước của Thẩm Mặc, còn phải là loại serie 7. Cho nên khi Cao Củng lên xe liền cười nói:
- Ngươi xa hoa thật đấy.

Tuy nhiên cũng chỉ tùy tiện nói thôi. Bởi vì mọi người đều biết, Thẩm Mặc cưới con gái của đại tài chủ mà. . . Lúc trước vì cứu vị hôn thê, Thẩm Mặc mời danh y khắp cả kinh thành, mỗi người đến khám bệnh tại nhà phí đều là 1000 lượng! Đoạn truyền kỳ này đến bây giờ còn có người nhắc tới, cho nên sẽ không có ai liên hệ cuộc sống của y với tham ô hủ bại.

Thẩm Mặc nhìn bên trong xe ngựa được trang trí xa hoa, vật dụng xa xỉ, cười khổ nói:
- Đây đều là chuyết kinh ưa thích, kỳ thật hạ quan cảm thấy, cuộc sống đơn giản thì vẫn tốt hơn.

Cao Củng nhìn áo choàng trên người y, lắc đầu cười nói:
- Có phúc mà không biết hưởng rồi? cũng không phải trộm cướp, thoải mái hưởng thụ là được, nếu như bọn họ ước ao thì cưới một tiểu thư nhà giàu đi. . .

- Đại nhân nói thế thì hạ quan cũng an tâm rồi. - Thẩm Mặc nói xong, hai người liền cười ha ha.

Cười xong Cao Củng nghĩ tới một chuyện:
- Ngày mai có tảo triều, muốn đình thôi, ngươi cũng đừng vắng mặt.

- Thật à?
Thẩm Mặc sững sờ một chút, cười khổ nói:
- Nếu không phải đại nhân nhắc nhở, hạ quan quả thật đã quên rồi, mà mình cũng phải tham dự vào chuyện này.

- Đây là chuyện tốt mà.
Cao Củng cười nói:
- Ngày mai sẽ đề cử tân nhiệm Lễ bộ thượng thư, còn có tuần phủ Tô Tùng, nhân tuyển cũng chỉ là mấy gương mặt cũ, ngươi chuẩn bị lựa chọn ai?

Thẩm Mặc nói không cần nghĩ ngợi:
- Đại nhân lựa chọn ai thì hạ quan chọn người đó, cái này mà còn phải hỏi ư?

Cao Củng rất thật cao hứng đối với thái độ của y, nhưng ngoài miệng thì vẫn dạy bảo:
- Sao có thể coi như trò đùa được chứ? một phiếu mặc dù không có tác dụng gì, nhưng đại biểu cho toàn bộ lập trường của Quốc Tử Giám, nhất thiết không được qua loa.

Hắn còn muốn nói 'đó chính là một loại phạm tội', chỉ cảm thấy vậy thì nghiêm khắc quá, nên đành thôi không nói.

- Đại nhân giáo huấn rất phải.
Thẩm Mặc lại nghiêm mặt nói:
- Nhưng lần đầu hạ quan tham gia đình thôi, rất nhiều chuyện còn không hiểu, cho nên cảm thấy 'Tiêu quy Tào tùy' là ổn thỏa nhất.

Truyền thuyết cảnh giới cao nhất của vuốt mông ngựa là 'đạp tuyết vô ngân', chính là nói rõ ràng đang vỗ mông ngựa nhưng đối phương cũng không cảm giác được là ngươi đang vuốt mông ngựa, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, cho nên hiệu quả là tốt nhất.

Xem qua từ mấy lần diện thánh, Thẩm Mặc không thể nghi ngờ đã luyện môn thần công này đến mức tận cùng, hôm nay chỉ tùy tiện sử ra một chút đã khiến Cao Củng sảng khoái như ăn quả nhân sâm. Vì sao? bởi vì Thẩm Mặc đã dùng một điển cố 'Tiêu quy Tào tùy'. Tiêu là Tiêu Hà, tào là Tào Tham. Hai vị này người trước là đệ nhất nhiệm thừa tướng, người sau thì tiếp nhận chức vụ sau khi Tiêu Hà chết. Sau khi Tào Tham nhậm chức, đối với chính lệnh pháp luật của Tiêu Hà một chữ không thay đổi, chỉ là chiếu theo chấp hành. Hoàng đế chê cười hắn không có đóng góp, hắn liền hỏi hoàng đế: 'Thần và Tiêu Hà so sánh thì người nào có khả năng?' hoàng đế trả lời rất chân thực: 'Hình như không bằng Tiêu tướng quốc.' Tào Tham liền cười nói: 'Bệ hạ nói rất đúng, trên vấn đề quản lý quốc gia thì thần quả thật không bằng Tiêu tướng quốc. Nếu Tiêu tướng quốc đã định ra một bộ điều lệ. Chúng ta chỉ cần dựa theo quy định của họ lo liệu, đừng thất trách là được.' vì vậy liền có điển cố 'Tiêu quy Tào tùy'.

Cao Củng vừa nghe Thẩm Mặc dùng điển cố, tự nhiên coi mình thay mặt Tiêu Hà, còn Thẩm Mặc thì thay vào Tào Tham rồi, như vậy kết luận cho ra tất nhiên rất khả quan. Cái này mạnh hơn nhiều so với mấy kiểu bày tỏ trung tâm yếu kém.

~~

Vì sao Thẩm Mặc muốn làm như vậy? nguyên nhân rất đơn giản -- y đã triệt để thấy rõ, bất kể mình nỗ lực thế nào cũng sẽ không nhận được Từ các lão coi trọng. Loại cảm giác này thực sự rất bất đắc dĩ, y cảm thấy mình đã đầy đủ rồi, nhưng người ta lại cứ coi y như là đứa con ghẻ, nếu như tiếp tục, sợ rằng cả đời này mình sẽ phải dưỡng lão trong một nha môn lạnh lẽo mà thôi.

Có câu là chim khôn chọn cành mà đậu, sau khi thận trọng suy nghĩ Thẩm Mặc quyết định đậu lên một cành cao khác. . . Am hiểu sâu đấu tranh chi đạo Thẩm Mặc rất rõ ràng, không có quý nhân tương trợ là không thể tồn tại và phát triển trong đấu tranh chính trị tàn khốc được, càng không có khả năng nhập các. Nếu như không thể nhập các, bất kể lý tưởng của mình có cao thượng bao nhiêu thì nó cũng chỉ hóa thành bọt nước, không thể nào thực hiện được, cho nên y nhất định phải chủ động một chút, không thể ngồi chờ chết.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ y lựa chọn Cao Củng. Nguyên nhân có ba, thứ nhất, nếu như Dụ Vương có thể leo lên đại bảo, vậy dựa vào cảm tình thâm hậu cùng Dụ Vương, Cao Củng tất nhiên là bất nhị nhân tuyển thủ phụ, thứ hai, Cao Củng bây giờ còn chưa có thực lực gì, thứ ba, mọi người tương đối quen thuộc, hơn nữa trước kia chính là quan hệ thượng hạ cấp. Ba phương diện nguyên nhân tổng hợp lại -- Cao Củng nên làm chuẩn bị cho tương lai ngày nào đó, cho nên phải tổ kiến đội ngũ của mình, mà hiện nay địa vị của hắn còn chưa đủ để thu hút các lộ thần tiên, cho nên một khi mình dựa vào hắn, tất nhiên sẽ được coi là phụ tá đắc lực, nỗ lực của mình cũng tất sẽ nhận được hồi báo hậu hĩnh.

Loại chuyện này thuộc về nam nữ si tình vừa gặp tức hợp, củi khô lửa mạnh vừa gặp bén ngay. Trên đường đến tiệm ăn, trên xe ngựa hai người hoàn thành ước định. Cao Củng thì rất vui vẻ. . .Nói đến thì ngày hôm nay hắn vẫn rất cao hứng. . .nên liền cảm thấy hẳn là biểu thị đối với Thẩm Mặc, suy nghĩ một hồi liền nói:
- Lập tức sẽ khảo kinh quan rồi, ngươi có bằng hữu cần chiếu cố hay không, mau chóng báo cho lão phu.

- Thật ra thì có hai người, trở về sẽ đưa qua tư liệu của họ cho đại nhân.

Thẩm Mặc nghe vậy không khỏi cười nói. Y vốn chính là muốn tìm Cao Củng để giải quyết vấn đề của Ngô Đoái và Tôn Đĩnh, hiện tại Cao Túc Khanh có thể chủ động đề xuất, thật sự là không gì tốt hơn, chí ít có thể nói rõ công phu của mình không có uổng phí.

Đang khi nói chuyện thì xe ngựa ngừng lại, xem ra là đã đến Tụ Hiền lâu.

Thẩm Mặc xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Cao Củng đi xuống.

Cao Củng đứng vững rồi mới thấy rất nhiều thủ hạ trước kia đang đứng ở cửa xin đợi mình quang lâm. Hắn không khỏi cười nói:
- Ta đã không phải là Tế tửu của mọi người nữa rồi, chư vị không cần đa lễ.

Mọi người vốn là sợ hắn, hơn nữa hiện tại hắn còn là Lại bộ thị lang thì còn quá hơn. Họ cung kính cùng nhau hành lễ với Cao Củng, sau đó vây quanh nhị vị đại nhân vào tiệm ăn Tụ Hiền lâu.

Tụ Hiền lâu nói là lâu, kỳ thật còn là Tứ Hợp viện, tiền viện có sáu gian đại xan thất, hậu viện là bốn đại khóa viện, tiệm ăn ở kinh thành thì đã không tính là nhỏ rồi, hơn nữa bên trong phòng trang trí tinh tế, trên vách treo tranh chữ danh nhân, bộ đồ ăn cũng rất chú ý, cũng lấy thức ăn tinh mỹ và phục vụ thượng thừa để có tiếng tại kinh thành, ở chỗ này mời khách tuyệt không mất mặt.

Thẩm Mặc thuê một gian phòng yến hội lớn nhất, đại sảnh bày tám bàn, quan viên, giáo viên của Quốc Tử Giám ngoại trừ Lý Chí thì hầu như toàn bộ đến đông đủ.

Thẩm Mặc mời Cao Củng an vị tại ghế chủ tân, còn mình thì ngồi ở ghế chủ bồi, đợi tất cả mọi người ngồi xuống rồi, bồi bàn vốn đợi đã lâu liền đưa lên thức ăn như nước chảy. . . Đối với đại đa số mọi người đang ngồi ở đây, tới tiệm ăn lớn ăn cơm thì đó là lần đầu tiên khai thiên tích địa, cho nên rất chấn động đối với sự trang trí và độ xa hoa tinh tế của Tụ Hiền lâu.

Bọn họ rốt cuộc biết cái gì gọi là tiệm ăn lớn, cũng không phải tiệm ăn nhỏ có thể so sánh được. Tỷ như danh mục thức ăn cùng ngày cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là chút 'trứng cá mực, Phù dung kê phiến, tao lựu ngư phiến, tương bạo kê đinh' cũng ăn được ở mấy tiệm cơm bình thường. Nhưng chỉ khi nhìn thấy, ngửi thấy, nếm được thì mới có thể chân chính cảm nhận được, cái gì gọi là tiền nào của nấy.

Tỷ như nói cùng là 'Phù dung kê phiến', tiệm cơm bình thường cũng chỉ dùng thịt gà cộng thêm chân giò hun khói, măng mùa đông, xào với lửa lớn rồi bày ra đĩa, nhưng Phù dung kê phiến của Tụ Hiền lâu người ta lại dùng thịt gà ức mềm, thịt cá giã nát ra, lại thêm trứng gà trong nấu thành, món ăn này vẻ ngoài trắng sáng như tuyết, khi nhâm nhi thưởng thức mềm như đậu hũ, thơm mát tươi non, mỹ vị ngon miệng, được các mỹ thực gia thừa nhận là 'không thấy kê phiến, hơn hẳn kê phiến', cũng không phải 'hàng giả' bên ngoài có thể so sánh.

Những món ăn này đối với đám quan viên Quốc Tử Giám quanh năm bụng không được no thì chính là mê hoặc không thể chống lại, họ hận không thể lao tới ăn một bữa no nê. Nhưng nhị vị đại nhân. . . nhất là Cao đại nhân đang ở đây, mọi người còn phải thong thả, chú ý dáng vẻ, thật sự là không thỏa nguyện gì hết.

Cao Củng cũng đã nhìn ra, có mình ở đây họ sẽ ăn không thoải mái, thế nên rượu qua ba tuần liền mượn cớ trong nhà có chuyện, biết điều rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui