Quan Cư Nhất Phẩm

Đêm đã về khua, trăng sáng sao thưa, trạch viện Thẩm gia trong ngõ Bàn Cờ lặng ngắt như tờ.
Thẩm Mặc để chân trần, chỉ mặc một cái áo bông, tóc tai bù xù ngồi trong gian phòng trống ở tây khóa viện.
Bốn vách tường xung quanh cũng trống không, cửa đóng chặt, trong phòng chỉ có một tấm chăn trải trên đất, bên cạnh là ánh đèn leo lét, y ngồi ở trên đệm, đối diện với ngọn đèn trước mắt không nhúc nhích, y ngồi như tượng đã ba ngày ba đêm rồi.

Trong thời gian đó Tâm Xích đi vào đưa cơm nước, thêm dầu vào đèn. Nhưng ngoại trừ dầu bị tiêu hao ra, cơm nước vẫn còn nguyên xi, nhưng Thẩm Mặc vẫn thở nhẹ mà dài, hiển nhiên không có gì nguy hiểm, giống như tiến vào trạng thái Thiền của Phật giáo vậy.

Ba ngày trước, Thẩm Mặc nghe y nói, bản thân muốn đóng cửa kiểm điểm vài ngày, không có chuyện gì thì không được quấy nhiễu, sau đó liền tới gian phòng trống này, cứ ngồi ngây ra như vậy, tới tận bây giờ vẫn chưa ra. Đương nhiên hiện giờ Thẩm Mặc có dư thời gian, vì y đã bị đàn hặc...

Dựa theo thông lệ, quan viên chỉ cần bị đàn hặc là phải dâng tấu tự biện hộ, đồng thời xin nghỉ, mặc dù chẳng ai thật lòng muốn từ quan, nhưng thái độ thì cần phải có.

Thẩm Mặc hiện giờ chỉ muốn an ổn sống qua mấy năm này, cho nên tấu sớ tự biện hộ kia, y viết một cách hết sức cẩn thận, sau đó dâng lên, rồi không đi làm nữa, ngồi nhà tự kiểm điểm, chờ kết quả xử lý cuối cùng.
Đây kỳ thực là thông lệ, mỗi quan viên đều làm như vậy, nhưng Thẩm Mặc kiểm điểm hết sức triệt để. Y tự giam mình trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn không uống, ngồi suy ngẫm, tiến hành đánh giá lại bản thân một lần nữa ...

Thời gian qua phong vân biến đổi quá nhanh, làm tâm cảnh của bản thân y cũng lên xuống liên tục, khiến cho một số tâm tình nóng nảy đột nhiên sinh ra, làm cả người luôn ở trong trạng thái kích động.

Đúng thế, là kích động. Trước kia khi y nhìn thấy cơ hội có thể lần nữa nắm giữ Tô Châu, nhiệt huyết toàn thân sôi lên. Thay đổi mục tiêu ẩn mình ban đầu, bất chấp tất cả mạo hiểm tiến lên, cuối cùng dựa vào lực lượng tích lũy lâu năm đạt được mục tiêu.

Mặc dù xem xét lại một lượt, mỗi quyết định y đưa ra đều cần thiết và hữu hiệu, không có bất kỳ chiêu nào vô dụng. Nhưng Thẩm Mặc tin chắc hành vi của mình quá đột ngột, phạm vào đại kỵ bại lộ thực lực, cuối cùng khiến cho Nghiêm Thế Phiên căm hận, và Từ đảng dè chừng. Điều này làm cho y suốt thời gian dài mỗi bước đi như trên băng mỏng.

"Vì sao lại thế? Rõ ràng mình không làm sai việc gì? Nhưng lại cứ cảm giác đã sai là sao?"

Thẩm Mặc đi vào ngõ cụt rất lâu mới tỉnh ngộ ra, đó là vì thực lực! Thực lực của bản thân y chưa đủ, vậy mà cứ nhắm vào mục tiêu khó khăn, nên phải làm chuyện khác thường, xuất kỳ chiêu liên tục. Nhưng đây kỳ thực phạm vào đại kỵ binh gia.

Thẩm Mặc từng đọc thuộc Tôn Tử, đối với câu :"phàm chiến giả, dĩ chánh hợp. Dĩ kỳ thắng. Cố thiện xuất kỳ giả, vô cùng như thiên địa, bất kiệt như giang hải", tất nhiên là thuộc nằm lòng, nhưng tầm nhìn bản thân cứ luôn nhắm vào câu sau, thích dùng kỳ chiêu giành phần thắng, nhưng quên mất tiền đề của nó là -- Dĩ chính hợp.

*** Chiến đấu thì phải giao chiến trực tiếp, nhưng để giành phần thắng phải dùng kỳ chiêu. Giỏi dùng kỳ chiêu, giống như trời đất vô cùng vô tận, như sông dài ch mãi không cạn...

Binh pháp còn có câu :" tiên vi kỷ chi bất khả bại, nhi đãi địch chi khả bại." Mà chính binh là căn bản "vi kỳ chi bất bại"! Dùng binh nếu cứ luôn muốn dùng kỳ chiêu giành phần thắng, quá ỷ lại vào âm mưu quỷ kế, mà bỏ qua bổ cục bản thân, phòng ngự, kiến thiết thì mặc dù có khả năng giành thắng lợi nhất thời , nhưng cuối cùng sẽ bị kẻ địch cường đại đánh bại.

*** Trước tiên phải đặt mình vào thể bất bại, còn địch vào ở thể có thể đánh bại.

Nói về bản thân y, dưới tình huống thực lực chưa đủ, chỉ có thể dùng kỳ chiêu, như thế cho dù có thắng liền mấy trận, cũng không thể làm cho bản thân thực sự mạnh hơn, vì thế chỉ cần thua một lần là y sẽ thua trắng bàn, cao sức trước đó uổng phí sạch sẽ.

Mặc dù hiện giờ chưa tới mức đó, nhưng Thẩm Mặc có thể cảm nhận được, với việc mình bại lộ trước mặt Nghiêm Thế Phiên, ngày tháng giả heo ăn cọp đã kết thúc, bản thân sẽ đối diện với tương lai vô cùng hung hiểm, nếu như không làm gì để thay đổi thì chỉ còn một con đường chết.

Cho nên Thẩm Mặc bình tâm lại, loại bỏ tất cả tạp niệm, kiểm điểm thiếu sót lại bản thân.
Đồng thời nghiên cứu tỉ mỉ những lão già bất tử đứng vững trên trều đình nhiều năm như Nghiêm Tung, Từ Giai thậm chí là cả Lục Bỉnh, Cao Củng, Dương Bác.
Năm người này theo y thấy đều có năng lực chống đả kích phi phàm, cơ bản đã làm được dù cho gió táp mưa xa, ta vẫn sừng sững bất động.

Ban đầu mặc dù Thẩm Mặc thừa nhận chênh lệch thực lực, nhưng y tin rằng cùng với thời gian trôi đi, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng nhỏ.
Nhưng hiện giờ y thình lình nhận ra rằng, chênh lệch lớn nhất của mình và bọn họ kỳ thực là về tâm thái. Nếu như không điều chỉnh được tâm thái của mình, bản thân sẽ không có nhiều thời gian thu hẹp chênh lệch, có lẽ ngày nào đó bị đẩy sang đường, vĩnh viễn không theo kịp bọn họ.

Y phát hiện ra, con đường phát tích của những kẻ này mặc dù khác nhau, đạt tới những tầm cao khác nhau, nhưng đều có chung một tâm thái, đó là cực kỳ kiên nhẫn. Khi điều kiện chưa chín muồi, dù dụ hoặc có lớn đến đâu, cũng tuyệt đối không để lộ ra móng vuốt.

Điều những người này luôn làm, là không ngừng cường hóa nhân tố thắng lợi của bản thân, trước tiên là đặt mình vào chỗ bất bại, phải tồn tại được đã mới có hi vọng thắng lợi.
Cho dù là thời cơ đã chín muồi cũng cần phải kiên nhẫn, bởi vì cho dù có đánh bại được kẻ địch, bọn họ cũng không tiến công chính diện, mà lợi dụng nhược điểm kẻ đích để đánh bại.
Cho nên cần phải kiên nhẫn chờ đợi.

Kiên nhẫn, bình tĩnh, vững vàng, tích cực, nếu như bản thân muốn sống, thậm chí là muốn giành được thành công, những nhân tổ này cần phải bồi dưỡng nâng cấp.

~~~~~~~~~~~~~

Trời tờ mờ sáng, phía đông xuất hiện màu trắng bạc. Tam Xích lại lần nữa mang cơm nước tới, khe khẽ đẩy cửa phỏng ra, nhưng thấy đại nhân đang nằm trên mặt đất ngày khò khò. Làm Tam Xích vui mừng là, đôi mày luôn nhíu chặt của đại nhân đã giãn ra, ngủ rất an lành, hiển nhiên là nghĩ thông rồi.

Khi Thẩm Mặc tỉnh lại, phát hiện ra mình dã trở về phòng ngủ, ngồi dậy hỏi:
- Mấy giờ rồi?

Thẩm An ở bên ngoài nghe tiếng đi vào, ngoác miệng cười:
- Lão gia nên hỏi là hôm nào rồi.

- Ta ngủ lâu thế sao?
Thẩm Mặc đứng dậy, cởi áo ngoài, đi thẳng vào gian trong, nơi đó có nước nóng quanh năm, còn có cả một bồ vòi tắm mà Âu Dương Tất Tiến tặng cho y, cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp tắm thùng rồi.

- Đúng ạ, lão gia ngũ suốt một ngày rưỡi.
Thẩm An mang cho y dầu thơm, xà phòng, với cả khăn tắm, đứng ở ngoài cửa nói.

Thẩm Mặc mở máy, thử nước, thấy nhiệt độ vừa phải đứng dưới vòi hoa sen thoải mái tắm nước nóng.

Thẩm An đứng ngoài nhìn, lắc đầu nói:
- Sở thích của đại nhân thật kỳ quái, tắm ở bên trong thùng sớm biết bao, còn có thể nhắm rượu, cứ thích đứng tắm, nước phun đầy vào mặt, chẳng thích tí nào.

Thẩm Mặc vuốt nước trên mặt, vừa xoa dầu thơm lên đầu, nhắm mắt lại nói:
- Ngươi thì hiểu cái chó gì, tắm vòi nước lúc nào cũng sạch, không giống như tắm thùng, bao nhiêu cái bẩn lôi hết vào, còn ngâm mình trong đó, tắm xong không sảng khoái.

Thẩm An bĩu môi, hiển nhiên là bảo vệ truyền thống tắm thùng, không chịu tiếp nhận cách tắm kiểu mới.

Tắm rửa xong, mặc y phục sạch sẽ, Thẩm Mặc toàn thân thư thái, quay về phòng ăn, đang ăn sáng thì Từ Vị tới.

Mấy ngày qua Từ Vị luôn ở trong cung hầu hạ hoàng đế, không biết chuyện Thẩm Mặc bế quan, thấy y tới trưa mới dậy ăn sáng, hơn nữa còn ăn rất ngon lành, không khỏi cảm khái:
- Người ta bị đàn hặc thì mất ngủ, cơm nước mất ngon, đệ thì hay thật, ngủ tới tận ba cây sào, còn ăn ngon như thế.

Thẩm Mặc trợn mắt lên nói:
- Huynh nói thế mà nghe được, dù là phạm tội tử hình cũng phải ăn no, huống hồ là tội của đệ còn chưa tới mức phải chết, sao lại không ăn ngon được.
Nói rồi xoa tay hỏi:
- Kết quả ra sao rồi?

- Kết quả tốt nhất mà đệ có thể nghĩ ra được.
Từ Vị ngồi xuống, cầm lấy cái bánh bao ném cho chó nó cũng chẳng thèm, cắn một miếng nói:
- Lần này đệ đoán trúng kết quả, không đoán trúng quá trình. Có điều thế nào cũng được, xin chúc mừng, đệ được về nhà ăn tết rồi.

Thẩm Mặc bất ngờ lắm:
- Tốt như vậy à?

- Đúng như vậy đấy.
Từ Vị nhún vai:
- Chúng ta đánh giá thấp ân sủng của bệ hạ đối với đệ, mặc dù người không thích rắc rối, nhưng cũng chỉ bảo đệ về ăn tết tránh phong ba tạm một thời gian, đợi năm sau quay về.

- Hoàng thượng vạn tuế.
Thẩm Mặc có thể xem như lần đầu tiên thật lòng hô lên câu này, cười toét miệng:
- Vậy ngày mai đệ đi luôn, huynh mau hỏi bọn họ, có gì muốn mang về nhà không?
Bọn họ ở đây chính là các huynh đệ của hội Quỳnh Lâm.

- Vội thế?
Từ Vị hỏi.

- Nơi này không nên ở lâu. Đệ đi rồi, Từ đảng và Nghiêm đảng mới tiện xung đột chính diện, trò hay thực sự mới diễn ra được.

Từ Vị lắc đầu:
- Trò hay mà không có đệ tham gia thì ta cũng chẳng có hứng thú, vì không có cảm giác mình ở trong đó.

- Thực lực của chúng ta vẫn còn chưa đủ, thôi thì đợi tới trận sau hẵng làm nhân vật chính.

Từ Vị trầm tư gật đầu:
- Thật ra đây cũng là câu mà ta luôn muốn nói với đệ.

- Vậy sao huynh không nói?
Thẩm Mặc tức khí chất vấn.

- Thấy thủ đoạn của đệ lợi hại như vậy. Ta cho rằng cảm giác của mình là sai.
Từ Vị cười khổ.

- Huynh không sai, là đệ sai. Giờ đệ sẽ sửa lại.

~~~~~~~~~~~~~

Trừ buổi tối đi uống rượu với các huynh đệ, Thẩm Mặc không từ biệt bất kỳ một ai, bởi vì thực ra hiện giờ y đang "đình chức kiểm điểm", không thể đi lung tung được.

Dọn dẹp đồ đạc xong, buổi sáng ngày hôm sau , Thẩm Mặc rời khỏi thành Bắc Kinh.

Tam Xích quả nhiên là sinh con trai, Thẩm Mặc liền cho hắn nghỉ, cùng toàn bộ thị vị phương bắc cũng cho về ăn tết, đợi năm sau tụ hội với nhau.

Buổi chiều tới được Thông Châu, hiện giờ đã là tháng mười một, đáng lý ra Bắc Kinh phải đổ vài trận tuyết rồi mới đúng, nhưng năm nay thời tiết khác thường, tới tận bây giờ vẫn không có một bông tuyết nào, nhiệt độ cũng ấm hơn so với mọi năm, Đại Vận Hà vẫn còn chưa đóng băng, đây là tình huống nhiều năm rồi chưa xuất hiện.

Các thị vệ đều rất cao hứng, bởi vì có thể ngồi thuyền, bớt được vất vả đường xe. Nhưng Thẩm Mặc lại lo lắng trùng trùng, mùa đông quá ấm áp, năm sau sẽ bùng phát sâu bệnh trên quy mô lớn, lúc đấy không biết sẽ có bao nhiêu ruộng đồng mất trắng, bao nhiêu bách tính phải bỏ quê.

Ngồi trên thuyền của Tào bang mã xa hành, Thẩm Mặc nhìn về phương hướng thành Bắc Kinh, thầm nói :" Bắc Kinh, ta sẽ còn trở về."

Có lẽ là ông trời thật sự nghe thấy lời của y, chỉ đi được có hai ngày, liền có một đội khoái mã từ phương bắc đuổi theo, cao giọng hô lớn:
- Trên thuyền có phải là Thẩm đại nhân không?

Các thị vệ cảnh giác hỏi:
- Các ngươi là ai?

- Chúng tôi là người của Cẩm Y Vệ thiên hộ sở Thuận Thiên.
Những hán tử mặc võ phục kia nói.

- Có chuyện gì?
Thấy sắc mặt bọn họ khác thường, các thị vệ không dám buông lòng cảnh giác.

- Có thư do đích thân Cửu Gia viết, mời Thẩm đại nhân xem qua.
Có hán tử nói thật to.

Thuyền đưa một cái giỏ trúc cắm trên gậy ra, hán tử kia đặt phong thư lên giỏ, các thị vị thu giỏ lại , cầm lấy thư.

Dựa theo điều lệ bảo vệ, thư tín lai lịch không rõ ràng, phải do thị vệ đọc xong, chuyển cho đại nhân. Cho nên thị vệ chuyên đọc thư mở ra xem, tức thì sắc mặt đại biến, chạy vào trong gian phòng của Thẩm Mặc nói:
- Đại nhân, Chu Cửu gửi thư tới nói Lục thái bảo chết rồi.

- Cái gì?
Thẩm Mặc tức thì ngồi bật dậy từ trên giường:
- Ngươi nói lại một lần nữa xem nào.

- Chu Cửu gia của Cẩm Y Vệ gửi thư tới nói, Lục thái bảo chết tối ngày hôm qua.
Thị vệ lặp lại một lần nữa.

- Sao lại thế được chứ?
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mặc là không thể nào, lão sư huynh của y là cao thủ tuyệt đỉnh, thân thể cường tráng, bách bệnh bấp xâm, sống tới 80 tuổi cũng chẳng là vấn đề, sao có thể nói chết là chết được?

- Đưa thư đây.
Lắc mạnh đầu, Thẩm Mặc không tin.

Thị vệ mở thư ra, đặt lên trên bàn nói:
- Đại nhân đừng chạm tay vào.

Thẩm Mặc gật đầu, xem một lượt từ đầu tới cuối, hi vọng tìm được ra sơ hở ở trong đó, nhưng y càng xem càng kinh hãi, phong thư này xem ra không có khả năng là giả.

"Chẳng lẽ Lục Bỉnh chết thật rồi hay sao?" Thẩm Mặc từc thì trán lấm tấm hồi hôi, từ trước tới giờ y sở dĩ dám lấy yếu đánh mạnh, lấy nhỏ chống lớn, vì chính là vì dựa vào hòn núi lớn này, đối thủ mới không dám dùng thủ đoạn đê tiện ra đối phó với y. Nếu không còn chỗ dựa này nữa ...

Y không dám tưởng tượng cảnh ngộ tiếp theo của mình sẽ như thế nào.

"Nếu như Cẩm Y vệ đã dễ dàng tìm được như thế thì có chạy cũng không thoát được." Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Bất kể ra sao cũng phải xác nhận tính chân thực của tin tức đã." Liều sai người xoay mũi thuyền, quay trở lại Thông Châu, đồng thời thả bồ câu đưa thư ra, bảo Tam Xích ở trong kinh mau chóng thăm dò tin tức.

Một ngày rưỡi sau quay trở lại bến tàu Thông Châu, Tam Xích mặt đầy lo lắng đã đợi trước, xác nhận chuyện Thẩm Mặc lo lắng nhất. Lục gia đã phát cáo phó, tuyên bố tin tức cái chết của Lục Bỉnh. Trong kinh thành lòng người hoảng loạn, rối hết cả lên.
Ai mà không biết phân lượng của Lục thái báo trong lòng hoàng thượng? Nghe nói hoàng thượng đã mấy ngày liền không ăn không uống, tinh thần hoảng hốt rồi.

Mấy ngày qua đạo chỉ dụ duy nhất của Gia Tĩnh đế là lệnh cho Đông Xưởng nghiêm tra việc này, nhất định phải làm rõ rốt cuộc nãi ca ca mình vì sao mà chết.

Tam Xích mặt đầy lo lắng:
- Đại nhân, Đông Xưởng bị đàn áp bao nhiêu năm, vừa mới nắm quyền lớn trong tay, tỏ ra cực kỳ ngông cuồng, đã bắt giam toàn bộ hạ nhân trong Lục phủ, còn lục soát toàn thành, muốn bắt những người đã tiếp xúc với Lục thái bảo.
Tới đó hạ thấp giọng nói:
- Đại nhân, kinh thành hiện giờ quá hỗn loạn, người đừng nên trở về, tới Thiệu Hưng tránh phong ba trước đi.

- Ngươi cho rằng ta đi được sao?
Thẩm Mặc nhìn những hán tử mặc võ phục luôn theo đằng xa, thân phận của bọn họ chính xác là người của Cẩm Y Vệ, sau khi đưa thư xong luôn theo sau thuyền, cứ như sợ y chạy mất vậy. Cười khổ nói:
- Ta là sư đệ của Lục thái bảo, trong con mắt bọn họ cũng là kẻ có hiềm nghi, trước khi gột rửa hiềm nghi thì chớ hòng quay về Thiệu Hưng.
Y thở dài rất bất đắc dĩ:
- Về kinh thôi.

- Đại nhân, nguy hiểm lắm.
Tam Xích can.

- Lục thái bảo chết, ta ở đâu cũng gặp nguy hiểm, chẳng bằng ở dưới chân thiên tử, tốt xấu gì thì cũng có đồng liêu chiếu có cho.

~~~~~~~~~~

Vừa về tới thành Bắc Kinh, liền nhìn thấy cờ tang của Lục Bỉnh, người duy nhất được cả đại minh thái phó thái sư thái bảo, thiếu phó thiếu sư thiếu bảo, tam công kiêm tam cô của Đại Minh, thống lĩnh thị vệ đại nội, đại đô đốc Cẩm Y Vệ, đang bay lất phất trong gió.

Nhìn những lá cờ trắng đó, tia hi vọng duy nhất trong lòng Thẩm Mặc không còn nữa, y thấy lòng đau đớn, choáng váng. Trời đất trước mắt xoay vòng vòng, vội nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn thấy đất trời đảo lộn.

Thẩm Mặc ngồi trên xe ngựa, thần sắc bất an tiến vào thành, khắp nơi đều buông màn trắng, cờ trắng, mặc hiếu phục trắng.
Gió lạnh thổi qua, làm cả thành Bắc Kinh cứ như một tòa thành chết. Gia Tĩnh đế lệnh toàn thành mặc đồ tang, dùng quy cách cao nhất, tổ chức tang lễ long trọng nhất cho nãi ca ca của mình.

Nhưng tất cả đều không liên quan tới Thẩm Mặc, y cũng không để ý, trong lòng y cực loạn, vừa đau thương và tiếc nuối vì Lục Bỉnh chết sớm, càng lúng túng vì tương lai. Đây là lần đầu tiên y không biết phải đối diện với tương lai như thế nào? Tất cả chỉ vì người kia đã chết.

Thẩm Mặc ngửa đầu lên nhìn bầu trời u ám, vầng mặc trời nhợt nhạt treo trên cao, y không kìm được tiếng than thầm :" Ông trời, đó là giáo huấn của ông cho ta sao? Nó quá thảm liệt rồi đấy."

Y cứ đờ đờ đẫn đẫn như thế đi xe tới Lục phủ, đèn lồng đỏ đã tháo xuống, thay vào đó câu đối, vòng hoa và đèn lồng màu lam.

Thẩm Mặc xuống xe, quản gia Lục phủ đứng ở cửa tiếp đãi khách điếu tang đưa đai lưng trắng cho y, Thẩm Mặc nhận lấy quấn ở hông, lại tháo mũ xuống, nhận lấy mũ trắng, khoác vải tắng lên người, là sư đệ của Lục Bỉnh, y phải mặc đồ tang như thế.

Thẩm Mặc nặng nề đi vào, thấy linh cữu đặt ở trong sân, bi ai từ đáy lòng dâng lên, nước mắt chảy ra, Thẩm Mặc đi tới khóc lớn:
- Sư huynh à sư huynh sao lại đi sớm như thế? Huynh làm đệ đau lòng quá...

Tiếng khóc này của y phát ra từ nội tâm, vừa khóc cho sư huynh Lục Bỉnh, cũng khóc cho vận mệnh của mình. Tiếng khóc của y cảm nhiễm tất cả mọi người trong linh đường, bọn họ đều khóc rống lên, bất kể là khóc thật hay khóc giả, dù sao bề ngoài không nhận ra được.

Thẩm Mặc khóc khơi lên tâm tư của rất nhiều Cẩm Y Vệ, khi bọn họ đi theo Lục đô đốc, các huynh đệ sống ngày tháng ân oán sòng phẳng, tiêu dao tự tại.
Nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp đó chắc chắn đã một đi không trở lại, hiện giờ bọn họ giống như những đứa trẻ không mẹ, không biết phải sống ra sao, tức thì bi ai dâng lên từ tận đáy lòng, đều khóc rống lên, tiếng khóc vang vọng tới tận trời cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui