Quan Cư Nhất Phẩm

Thẩm Mặc thuận lợi đưa thái giám Phương trở về Bắc Trấn phủ ti, kết quả Phương thạch đầu bị Chu Cửu dằn vặt cho biến thành đậu hũ, nhưng không hỏi ra được nguyên do. Cuối cùng chỉ có thể hồi bẩm Thẩm Mặc:
- Người này chắc là không biết gì, cũng không có thời cơ và động cơ gây án, có thể bài trừ hiềm nghi.

'Nói như vậy...người hiềm khi.' Thẩm Mặc tự nhủ: 'Cũng chỉ có Lục Luân và Thập Tam di thái kia.' nhưng Chu Cửu lập tức cho y một tin tức xấu:
- Thập Tam di thái mất tích rồi.

Thẩm Mặc sửng sốt một hồi mới trầm giọng hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?

- Tối hôm qua phái người đi theo dõi, đến sáng thì không thấy.
Chu Cửu nói:
- Xem ra đã phát hiện ra người của chúng ta.
Rồi vẻ mặt khó tin nói:
- Vốn tưởng rằng cô ta chỉ là đàn bà, tùy tiện phái một người nhanh nhạy thì ổn, ai ngờ lại để cho cô ta thần không biết quỷ không hay chạy mất.

- Gần đây Lục gia hơi rối loạn.
Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, thoáng dừng lại mới nói:
- Người bên cạnh cô ta đâu?

- Điểm ấy rất kỳ lạ.
Chu Cửu chán ngán nói:
- Nha hoàn thiếp thân của cô ta cũng không thấy.

Hai người đang sống sờ sờ biến mất dưới mi mắt, làm cho Cẩm Y Vệ tự xưng là thiên hạ đệ nhất khó mà giữ được thể diện.

Thẩm Mặc khoanh tay bước đi thong thả tại đại sảnh, chậm rãi nói:
- Không thể cứ ở chỗ tối được, như vậy chúng ta quá bị động.

- Đúng vậy. - Chu Cửu biểu thị đồng ý: - Hạ quan cũng đã sớm muốn nói, trước đó chúng ta có vẻ câu nệ với thánh chỉ.

- Ừ.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Nghĩ một biện pháp để cho Lục gia biết Thập Tam di thái mất tích, sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy đến.

- Cái này không khó.
Chu Cửu nói:
- Chỉ là đại nhân đã hạ quyết tâm chưa?

Hào môn đại tộc đều sĩ diện, ngay lúc có tang lễ gia chủ mà bọn Thẩm Mặc muốn đi vào tìm người thì đó là nỗi nhục của họ. Nếu như không tìm được gì, vậy Lục gia nhất định không bỏ qua, đến lúc đó hoàng đế vì ổn định ảnh hưởng tất nhiên sẽ xử phạt Thẩm Mặc.

- Không thể kéo dài thêm được nữa. - Thẩm Mặc nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói: - Chỉ cần chú ý thì ai cũng không bắt bẻ gì được chúng ta.

Một câu ngang tàng hào hùng của y đã nhóm lên kích tình của Chu Cửu, hắn tự mình đi lo liệu việc này, tuy nhiên hai canh giờ sau liền phái người tới mời y qua.

Bắc Trấn phủ ti phủ đại đô đốc rất gần, Thẩm Mặc đảo mắt đã đi đến, thấy hai tiểu tử Lục Cương và Lục Luân đang đứng chắn ở cửa, xô đẩy đám người Chu Cửu ra ngoài, quần chúng bu đến vây xem chỉ chỏ, ảnh hưởng rất không hay.

Thẩm Mặc thấy thế nhíu mày nói:
- Còn thể thống gì nữa? xách hai tiểu tử kia đi vào rồi đóng đại môn lại.

Tam Xích liền dẫn người chen vào, đi tới phía sau Lục gia huynh đệ rồi tóm lấy cổ áo hai người họ kéo vào bên trong phủ.

Chu Cửu và người của Bắc Trấn phủ ti cũng thừa cơ đi nhanh vào, rồi đóng đại môn lại.

Lúc này Thẩm Mặc mới trong sự yểm hộ của đám thị vệ đi vào đại môn Lục phủ, đoạn phân phó:
- Đóng cửa!

Đại môn chậm rãi đóng lại, ngăn chặn tầm mắt của người bên ngoài, quần chúng mặc dù mất hứng nhưng cũng đành phải giải tán.

~~

Trong tiền viện Lục phủ.

- Thẩm Mặc, Chu Cửu, hai ngươi là loại chó vong ân phụ nghĩa! Cha ta khi còn sống đã đối xử với hai ngươi thế nào?
Lục gia huynh đệ bị nắm hai tay, nhưng giơ chân mắng:
- Ông ấy vừa chết thì các ngươi liền khi dễ đến tận nhà chúng tôi rồi hả?

Chu Cửu áy náy nói:
- Nhị vị công tử hiểu lầm Thẩm đại nhân và ta rồi, chúng tôi làm thế là vì giúp cho đại đô đốc có thể nhắm mắt. . .

- Ta nhổ vào! Nếu muốn cho cha ta nhắm mắt thì giết hết đám đạo sĩ đó đi!
Lục Luân đặc biệt kích động nói:
- Nghe nói các ngươi lại cứu bọn chúng, còn trị thương cho chúng, không phải là đồng mưu với chúng thì là gì?

- Nhị công tử không thể nói như vậy. - Chu Cửu bất đắc dĩ nói. Đối mặt với con trai của đại đô đốc, hắn thật sự không thoải mái làm việc được.

Thẩm Mặc lại chịu đủ hai tên hỗn tiểu tử này rồi, không nhịn được vung tay nói:
- Im mồm!

Mệnh lệnh là hạ cho Tam Xích, liền thấy Tam Xích không biết từ đâu biến ra hai búi rẻ nhét vào trong miệng Lục Luân, tiếng mắng tức giận xé trời tức thì biến thành tiếng u u như chó rên.

Lục Cương đã thấy rõ búi rẻ trong tay Tam Xích là một đôi vớ thối, thấy hắn cầm một cái còn lại không có hảo ý giơ về phía mình, biết nếu không im lặng thì sẽ ăn đủ, hắn biết điều ngậm miệng lại:
- Có chuyện gì thì từ từ nói. . .

- Sớm như vậy không phải tốt rồi sao?
Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, ý bảo tả hữu buôn hắn ra:
- Hoàng thượng sở dĩ bảo ta điều tra án này không phải là vì ta có quan hệ không bình thường với phụ thân ngươi, chắc chắn ta sẽ tận lực tìm ra hung phạm, bảo toàn mặt mũi cho nhà ngươi đó sao?

Lục Cương lắc đầu nói:
- Cái này mà ngươi bảo là bảo toàn mặt mũi cho nhà ta đó hả? ta đếch tin.

- Không vì mặt mũi nhà ngươi thì ta đóng cửa lại làm gì?
Thẩm Mặc hừ một tiếng nói:
- Nếu như tin tức Thập Tam di thái nhà ngươi mất tích truyền ra ngoài, sợ rằng không tới mấy ngày sẽ trở thành đề tài diễm tình để các tiểu thuyết phố phường tranh nhau thêu dệt thôi!

Niên đại của Thẩm Mặc, tiểu thuyết thuần túy vì tiêu khiển mà sáng tác rất hưng thịnh, trong đó không tránh khỏi có rất nhiều thứ độc hại khiêu dâm hay bạo lực, nhưng quần chúng lại đặc biệt thích nó.

Lục Cương đã biến sắc mặt, cắn răng nói:
- Ngươi bịa đặt!

- Bịa đặt hay không thì sẽ biết ngay thôi.
Thẩm Mặc nói:
- Đi gọi Thập Tam di thái ra đây để bản quan gặp mặt rồi dập đầu thỉnh tội với cô ta, cũng ngay trước linh cữu sư huynh ta chịu một trận roi của huynh đệ các ngươi.

Đám người Chu Cửu nghe xong, thầm nghĩ đừng thấy Thẩm đại nhân nhã nhặn, khi điên lên rồi cũng thật côn đồ!

Thẩm Mặc đã nói đến nước này thì Lục Cương không thể cự tuyệt, hắn trừng mắt nói với bà quản sự bên cạnh:
- Thập Tam di nương đâu, sao còn chưa đi gọi tới đây?

Thì ra trước đó khi Chu Cửu đến đây thì hắn đã phái người đi tìm rồi, hiện tại người đi tìm đã trở về, nhưng người cần tìm còn chưa đến.

Bà quản sự tỏ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói:
- Không tìm được a. . .

- Tìm tiếp đi!
Lục Cương điên lên:
- Hỏi mấy người khác coi có thấy dì ấy không?

- Đều nói chiều qua sau khi túc trực linh cữu xong thì không thấy đâu nữa.
Bà quản sự nhỏ giọng nói:
- Tìm khắp trong phủ rồi cũng không tìm được cái bóng của Thập tam thái thái.

Nghe lão quản gia đó nói xong, Thẩm Mặc liền nói:
- Hiện tại ta hoài nghi, Thập Tam di thái hạ độc giết Lục thái bảo, phải lục soát gian phòng của cô ta, hy vọng đại công tử có thể có mặt.

Lục Cương biến sắc mấy lần, cuối cùng không phát bực nữa, gật đầu nói:
- Được thôi. . .
Liền dẫn mọi người đi đến hậu trạch.

~~

Lục Bỉnh bản tính phong lưu đa tình, trước sau cưới tất cả 15 phòng tiểu thiếp, mặc dù trong phủ rộng rãi, cũng chỉ có mấy phòng được sủng ái nhất có có được độc môn độc viện, còn lại đều phải ở chung nhà.

Độc viện của Thập Tam di thái tinh xảo quý phái, thể hiện ra địa vị chủ nhân của nó. Đám người Thẩm Mặc không rảnh mà đi thưởng thức cảnh trí hiếm thấy này, họ đi thẳng vào phòng ngủ, thấy đệm chăn lộn xộn, tủ két mở toang, giống như mới gặp phải kẻ trộm.

- Có người tới đây hả?
Thẩm Mặc hỏi không phải là người Lục gia, mà là Chu Cửu đi theo sau vào. Chu Cửu lắc đầu, nói rất khẳng định:
- Ngoại trừ lục toàn gia nãy có đi vào, đến bây giờ chưa có ai vào đây hết.

Lục toàn gia đó chính là bà quản sự. Bà ta nói:
- Khi ta vừa tới đây, thấy dạng này thì ta liền vội vàng đi báo tin.

Chu Cửu gật đầu, chứng thực lời của bà ta.

- Cửu gia, tới lúc xem bản sự của ngươi rồi. - Thẩm Mặc nói: - Tìm xem có manh mối gì không?

Chu Cửu nhe răng cười rồi bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra trong phòng, tất cả mọi người nín hơi không dám nói lời nào, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến hắn. Thấy hắn lục tung tìm kiếm khắp nơi, chỉ dựa vào kinh nghiệm và trực giác liền phát hiện ra một chút đầu mối. . Đại khái sau một khắc, Chu Cửu rốt cuộc ngẩng đầu lên nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, có chút kỳ lạ.

- Sao lại nói vậy? - Thẩm Mặc hỏi.

- Gian phòng này thoáng nhìn qua thì giống như khi chủ nhân hốt hoảng trốn đi nên làm lộn xộn.
Chu Cửu bình thản nói:
- Nhưng khi nhìn kỹ thì không phải như vậy. Đại nhân xem cái này.
Rồi chỉ tay chỗ bàn trang điểm:
- Ngăn kéo mở hết, đồ trang sức bên trong mất hơn phân nửa. Hiển nhiên là bị mang đi rồi.
Lại đi đến bên một cái tủ, chỉ vào ngăn kéo bên trong:
- Đây chắc để cất bạc, cũng bị cầm đi hơn phân nửa.

Thẩm Mặc còn chưa nói gì thì Lục Cương nói xen vào:
- Việc này có gì mà khó hiểu, nếu muốn chạy trốn thì đương nhiên phải thu dọn nữ trang tiền bạc rồi.

- Nhưng vì sao y phục không hề động đến?
Chu Cửu thản nhiên cười, mở ra tủ quần áo:
- Mặc dù cố làm ra lộn xộn, nhưng toàn bộ nội ngoại y phục đều đặt chỉnh tề, căn bản không có vết tích bị lấy đi.

- Nói không chừng là sợ mang đi nhiều sẽ bị lộ.
Lục Cương nói:
- Có tiền thì cái gì mua không được? Đi ra ngoài hiệu may nhà trọ tùy ý mua là có ngay.

- Ha ha, nói đến tiền, ngài giải thích cái này thế nào?

Chu Cửu xốc lên đệm giường, tìm tòi một hồi trên ván giường rồi kéo mạnh nó lên, thấy một cái hộp nhỏ cố định phía dưới ván giường. . . Đây là cơ quan hắn phát hiện lúc nãy chui vào dưới giường.

- Đây là cái gì? - Lục Cương hiếu kỳ nói.

- Mở thì biết!
Chu Cửu khẽ quát một tiếng rồi rút ra Yêu đao:
- Tránh hết ra, cẩn thận cơ quan!

Mọi người vội vã trốn xa, liền thấy hắn giơ tay chém xuống, một đạo bạch quang lóe lên chém cái hộp làm hai nửa!

Mà cơ quan gì cũng chả thấy, chỉ thấy một sấp ngân phiếu dày, còn có mấy bộ trang sức quý giá lóng lánh màu sắc!

Vừa nhìn thấy số trang sức đó, Lục toàn gia kinh hô:
- 'Tích thủy quan âm' và 'Tây tử hạm đạm' thì ra ở chỗ này!

- Là sao? - Thẩm Mặc hỏi hắn.

- Là hai bộ trang sức vô giá.
Sắc mặt Lục Cương nghiêm trọng thấp giọng nói:
- Khi phụ thân còn sống, mấy di nương được sủng ái đều muốn có nó, không ngờ đều ở chỗ dì ta.

- Hai bộ trang sức trị bao nhiêu tiền? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Đều nói là vật báu vô giá. - Lục Cương khó hiểu nhìn y: - Nếu như muốn đổi ra, 10 vạn lượng một món người ta sẽ đổ xô đến mua. . .à đúng, ta nói là hoàng kim.

Lúc này Chu Cửu cũng đếm xong ngân phiếu, nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, mệnh giá tổng cộng trên 30 vạn lượng. Tất cả đều là hối liên phiếu thông đoái toàn quốc.

Nói đến nghiệp vụ của Hối liên hào, nó đã mở khắp toàn bộ thủ phủ của hai kinh mười ba tỉnh, thậm chí nhiều phủ lớn của Giang Nam Sơn Đông Tứ Xuyên cũng có cửa hiệu nhà họ, cho nên bọn họ tự hào tuyên bố đã thực hiện thông tồn thông đoái trong phạm vi toàn quốc rồi!

Thấy số ngân phiếu này, Lục Cương tức giận đến tái mặt, oán hận nói:
- Uổng cha ta tín nhiệm nữ nhân này, còn để dì ta quản việc chi tiêu trong nhà, kết quả lại là một nữ tặc tự tư tự lợi!

~~

- Quả thật rất kỳ lạ.
Nhìn số trang sức giá trên trời cùng ngân phiếu giá trị không nhỏ, Thẩm Mặc trầm ngâm nói:
- Nếu như nói là chủ động đào tẩu, không mang theo cái hộp này nhưng lại lấy đi số trang sức hằng ngày không đáng giá và chút ngân lượng. Ai có thể giải thích xem đây là loại tư duy gì không?

- Kẻ ngu si mới làm vậy.
Chu Cửu cười ha ha nói:
- Trừ phi không biết thứ này tồn tại, bằng không vĩnh viễn sẽ không đưa ra sự lựa chọn như vậy.

Thẩm Mặc gật đầu, nói với Lục Cương:
- Đại công tử thấy thế nào?

Sở trường của Thẩm Mặc thủy chung là xử lý quan hệ giữa mọi người, cho dù đang trong quá trình phá án khẩn trương nhưng vẫn có thể phát hiện ra biến hóa vi diệu trên thái độ của Lục Cương -- đó là thời cơ mà y vẫn đang tìm kiếm.

Lục Cương suy nghĩ một hồi, hậm hực nói:
- Trừ phi Thập Tam di nương cũng không biết có cái hộp này.

- Không có khả năng này.
Chu Cửu kiên quyết lắc đầu nói:
- Tấm ngân phiếu mới nhất là mở vào tháng trước.
Rồi đặt sấp ngân phiếu đó lên bàn:
- Mệnh giá mỗi tấm tuy có nhiều có ít, nhưng thời gian bỏ vào thì gần như chỉ cách một tháng. Rất có khả năng đây là tiền riêng mỗi tháng Thập Tam di thái để dành, cho dù không phải nhưng khẳng định cô ta vẫn biết rõ.

Lục Cương biết hắn nói rất đúng, liền nhỏ nhẹ nói:
- Vậy cũng chỉ có một loại khả năng, người làm căn phòng rối tung lên căn bản không phải là Thập Tam di nương.

- Suy đoán này rất có thể là chính xác. - Thẩm Mặc gật đầu, lại tung ra một vấn đề: - Nhưng không phải là cô ấy thì là ai?

- Rất có thể là người khiến cho cô ta mất tích. - Chu Cửu trầm giọng nói: - Các loại dấu hiệu cho thấy, Thập Tam di thái mất tích hẳn là không phải tự nguyện.

- Vậy thì người ở đâu? - Lục Cương đã tin hoàn toàn.

- Đây là chỗ mà ty chức không hiểu.
Chu Cửu chậm rãi lắc đầu nói:
- Xung quanh viện này ba nơi có người của Cẩm Y Vệ chúng ta ẩn núp, hơn nữa chuyên môn giám thị ở đây, bốn người tám con mắt nhưng lại không thấy ai từng đi vào, hơn nữa từ hôm qua đến giờ cũng không có ai đi ra ngoài, ngoại trừ thiếp thân nha hoàn của Thập Tam di thái, Kim Xảo Nhi.

- Kim Xảo Nhi? - Lục Cương hỏi: - Cô ta cũng không thấy sao?

- Đúng vậy, có người nói cô ấy cầm một giỏ thức ăn đi ra ngoài. - Chu Cửu nói: - Giờ vẫn chưa thấy về.

- Đồng thời Thập Tam di thái cũng biến mất à? - Thẩm Mặc vuốt ve cằm, trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy. - Chu Cửu gật đầu, như nhớ tới điều gì nói.

- Không đúng mà.
Lúc này Lục Toàn Gia đột nhiên nói chen vào:
- Kim Xảo Nhi có người nói bị bệnh, về nhà tĩnh dưỡng mà, sao lại đột nhiên trở về rồi?
Rồi hỏi người phía sau:
- Mấy ngày nay mọi người có gặp qua Kim Xảo Nhi không?

- Không có, sau lần đó không thấy cô ấy trở về nữa. - Hai bà phía sau nói.

- Chưa thấy trở về à.
Tuy khôn khéo như Chu Cửu cũng hơi chút mơ hồ:
- Nhưng người cầm giỏ rõ ràng là Kim Xảo Nhi mà, người làm được thám tử có ánh mắt rất tinh, tuyệt đối không nhận sai người được.

- Ha ha.
Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:
- Cửu gia đừng sốt ruột, nếu nói Kim Xảo Nhi đã về nhà thì đến nhà cô ta hỏi thử không phải là biết rồi sao?

- Đại nhân nói rất đúng.
Chu Cửu cười, đoạn phân phó cho Lục Toàn Gia:
- Bà, dẫn ta đến nhà Kim Xảo Nhi.

Bà ta nhìn qua Lục Cương, thấy đại công tử gật đầu rồi mới dẫn Chu Cửu đi đến nhà Kim Xảo Nhi ngoài phủ.

~~

Thừa dịp còn một lúc nữa Chu Cửu mới trở về, Thẩm Mặc nhìn Lục Cương, rồi nói với tả hữu:
- Các ngươi lui ra trước đi.

Tả hữu sợ Lục Cương thương tổn đại nhân nên do dự không muốn đi, lại bị Thẩm Mặc mắng đuổi ra ngoài:
- Thúc cháu chúng ta nói chuyện thì có nguy hiểm gì hả?

Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mặc và Lục Cương hai người. Lục Cương vẫn còn xụ mặt với y. Thẩm Mặc cũng quen rồi, y ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay có cảm tưởng gì?

- Cảm tưởng gì? - Lục Cương hỏi ngược lại.

- Cảm tưởng bị ta ức hiếp. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.

Lục Cương lập tức nhớ lại nỗi khuất nhục trải qua khi lúc nãy bị người của Thẩm Mặc kéo vào cửa, miệng còn xém bị nhét vào vớ thối. Hắn không khỏi tái mặt nói:
- Nếu cha ta mà còn, ngươi có dám như vậy không?

- Không dám.
Thẩm Mặc cũng thẳng thắn nói:
- Đại đô đốc anh hùng cái thế, ai dám lỗ mãng trước mặt ông ấy.

- Hừ, vậy mới nói ngươi chỉ biết ức hiếp cô nhi quả phụ nhà ta, có bản lĩnh đi tìm người nhà Nghiêm Tung gây phiền phức đi. - Lục Cương tức giận nói.

- Ngươi đừng nóng giận, tức giận cũng không ích gì.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Ai chả muốn nắn trái hồng mềm mại, không mấy người nguyện ý chạm vào gốc rạ cứng đâu.

- Chờ ta tương lai. . . phục hưng Lục gia rồi. - Lục Cương nghiến răng nghiến lợi nói: - Muốn từng người các ngươi phải trả giá gấp bội."

- Ta chờ mong ngày đó, ngươi đừng làm trò cười.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Lão tử ngươi đã chết, chỗ dựa của nhà các ngươi cũng ngã, chỉ bằng kẻ không biết tốt xấu như người mà cũng mở miệng nói phục hưng Lục gia cho được.

- Sao ta lại không biết tốt xấu? - Lục Cương nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.

- Nếu ngươi biết tốt xấu.
Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn hắn:
- Thì phải thấy -- ta, thập tam thái bảo, những tiểu huynh đệ, lão hạ cấp của phụ thân ngươi, họ đều đang hợp lực truy tìm hung phạm sát hại phụ thân ngươi, phí tâm tận lực bảo toàn gia nghiệp của phụ thân ngươi, chúng ta là vì ai hả? Còn không phải là vì Lục gia các ngươi sao, vì tên tiểu tử ngươi sao?

- Ngươi động cái não heo của mình mà nghĩ đi.
Thẩm Mặc mắng to:
- Nếu như Cẩm Y Vệ bải bởi Đông Xưởng, khôi phục lại loại quan hệ thượng hạ cấp như tiền triều, những thái giám bị phụ thân ngươi áp chế thảm có thể trả thù nhà ngươi hay không? Đến lúc đó ngày ngày họ đến nhà gây chuyện, nhà ngươi lại không có ai gánh vác, không đến nửa năm sẽ thành bại gia thôi.

- Ta có thể gánh vác. - Lục Cương có chút chột dạ nói.

Thẩm Mặc cười ra tiếng:
- Ngươi dựa vào cái gì để gánh vác? nghĩ tới vấn đề này chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui