Quan Cư Nhất Phẩm

Tây Uyển Vô Dật điện, trong trị phòng Nội các thứ phụ

Từ Giai thẳng thắn nói với Thẩm Mặc rằng, muốn cứu Thẩm Luyện rất khó rất khó.

Thẩm Mặc thầm nghĩ: 'Bây giờ thì có việc gì là dễ dàng đâu?', y khẽ nói:
- Nếu như học sinh trực tiếp tìm hoàng thượng thì sao? Có thể có hi vọng không?

Nhìn vào kinh nghiệm trước kia, Gia Tĩnh vẫn còn chịu thua mấy trò của y.

Từ Giai lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng hôm nay. . . nói như thế nào chứ, có chút hỉ nộ vô thường, nếu như ngươi tùy tiện diện thánh, hậu quả rất khó đoán trước. . .

- Thời gian không đợi người. - Thẩm Mặc thấp giọng nói: - Học sinh chỉ có thể chó cùng rứt giậu.

Từ Giai nhìn nét mặt kiên nghị của Thẩm Mặc, biết y chủ ý đã định, ông liền cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đợi khi ngẩng đầu lên thì mặt lộ vẻ dữ tợn nói:
- Nếu như muốn làm thật, chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.

Khi ông ta nói những lời này, Thẩm Mặc cảm thấy sát khí bốn phía!

Thẩm Mặc sửng sốt, không nghĩ tới Từ lão sư ôn hòa như nước lại cũng có một mặt dã thú như vậy, y không khỏi thấp giọng nói:
- Làm thế nào?

- Khơi lên một một trường đại án ngập trời, đem đám người Dương Thuận, Lộ Giai, thậm chí Hứa Luân tất cả đều lôi xuống ngựa!
Từ Giai vung tay lên nói:
- Dọn sạch những tai họa này đi, củng cố lại bắc cương Đại Minh ta!

Thẩm Mặc có chút kinh ngạc, nhưng y chung quy là có tuệ căn, đảo mắt đã hiểu ngay dụng ý của Từ Giai. Y nhỏ nhẹ nói:
- Ý ủa lão sư là cần phải phải đem sự tình khuyếch đại đến trình độ nhất định, nó mới có thể khiến cho bệ hạ coi trọng?

- Không, ngươi sai rồi.
Từ Giai lắc đầu nói:
- Căn bản không cần khuyếch đại! Từ khi cầm lấy tài liệu của ngươi cho, ta liền bắt đầu điều tra việc này, phát hiện tình huống còn xấu hơn cả ngươi tưởng tượng. . . Bởi triều đình mấy năm nay trọng điểm tại Đông Nam, có chút lỏng lẻo đối với bắc cương, thế cục nơi nào đã cực kỳ tồi tệ, từ quân đến chính, từ chính đến dân, đều có chuyển biến xấu với mức độ rất lớn, thật sự nếu không cảnh giác, chưa tới 10 năm, cửu biên phòng tuyến mà Đại Minh ta tổ chức trăm năm sẽ sụp đổ, đến lúc đó, kinh sư không còn chỗ dựa, ngoại trừ dời đô thì cũng không có con đường khác để đi.
Rồi cười nói:
- Ngươi từng làm quan phụ mẫu Tô Tùng, nên biết Tùng Giang ta dân phong có một đặc điểm, là 'sợ chuyện đi đầu', sợ phải làm người ra mặt trước...

Thẩm Mặc cười nói:
- Kỳ thật cũng không hẳn vậy.

- Không, lão phu thừa nhận, ta quả thật không thích làm người đi đầu.
Từ Giai lắc đầu, trầm giọng nói:
- Nhưng lần này, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!

Thẩm Mặc cảm nhận được trong thân thể thấp bé của Từ Giai có ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Y không khỏi nghiêm nghị, cung kính nói:
- Học sinh nghe theo an bài của lão sư.

- Tài liệu này còn có ở nhà không? - Từ Giai gật đầu nói.

- Vẫn còn, bản gốc đều ở chỗ học sinh. - Thẩm Mặc nói: - Tùy thân mang theo mà.

- Rất tốt. - Từ Giai nói: - Ngươi giờ đi Ngọc Hi cung cầu kiến hoàng thượng, trình tài liệu này lên đi. Dựa theo cách nghĩ ta mới vừa nói lên án tội trạng của đám người Dương Thuận, nhấn mạnh bọn họ là sợ tội mới muốn hại Thẩm Luyện.

Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị minh bạch, lại nghe Từ Giai nói:
- Ghi nhớ kỹ, mục tiêu lần này của chúng ta là Dương Thuận, Lộ Giai, Hứa Luân, có thể diệt trừ những người này thì biên trấn thì có thể quét sạch. Nhưng tuyệt đối không được liên lụy đến Nghiêm các lão và tiểu các lão, bằng không thì sẽ rơi vào vũng bùn đảng tranh, cuối cùng không giải quyết được gì.

- Vâng. - Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu, đoạn hỏi: - Sau đó an bài thế nào?

- Ngươi cứ lo cáo trạng minh oan là được.
Từ Giai nói:
- Sự tình phía sau cứ để ta.
Rồi có chút ít lo lắng nói:
- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào, vạn nhất ngỗ nghịch hoàng thượng, hoặc làm cho hoàng thượng cho rằng hai ta thông đồng, vậy mọi chuyện sẽ rất xấu.

- Xin lão sư yên tâm, học sinh tự có chủ trương!

Từng hình tượng anh hùng thoáng hiện lên trước mắt Thẩm Mặc -- Tôn Ngộ Không đại náo Linh Tiêu điện, Trư Bát Giới ban đêm xông vào nữ nhi quốc, Lý Hướng Dương vào thành đánh boom. Walter bảo vệ Sarajevo -- bỗng nhiên sinh ra dũng khí lớn lao, y liền dứt khoát ra khỏi Vô Dật điện, đi về hướng Ngọc Hi cung.

~~

Ngọc Hi cung, Cẩn thân tinh xá.

Bốn phía bát phương trong gian phòng đều đặt một cái đui đèn bằng đồng đỏ do tiên hạc tạo hình, mỏ chim hạc nhỏ dài là bệ đèn, trên đó đều cắm một cây nến sáp ong to như cánh tay, ánh nến sáng lấp lánh, làn khói nhẹ nhàng lượn lờ, ánh nến khi thì bắn ra một tiếng giòn vang, có vẻ hết sức thần bí.

Giữa những ngọn nến là một cái ghế ngồi hình tròn trải đệm cói màu vàng, trên ghế ngồi xếp bằng một lão giả gầy gò tóc hoa râm, mặc ám hoa cửu long bào bằng vải bông, đó là Đại Minh chí tôn, trung hiếu đế quân, Gia Tĩnh hoàng đế bệ hạ, chỉ thấy ông ta hốc mắt hãm sâu, khóe miệng cũng có nếp nhăn, đã có xu thế tuổi già sức yếu.

Mặc dù được Lý Thời Trân kéo trở về từ quỷ môn quan, nhưng đan độc trong thân thể từ năm này tháng nọ vẫn tổn hại rất lớn đối với sức khỏe của ông ta, nhưng mà Gia Tĩnh Đế lại cố chấp cự tuyệt kiến nghị của thầy thuốc, tiếp tục cuồng nhiệt với đại nghiệp lập đàn cầu khấn của mình, có lẽ ông ta cho rằng, chỉ cần thần công đại thành là có thể trị hết bách bệnh, trường mệnh trăm tuổi cũng nên.

Đương nhiên, lời nói của Lý Thời Trân cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chí ít hoàng đế đã không còn dùng đan dược lung tung, mà dùng nhiều thời giờ và tinh lực hơn cho việc đả tọa và tu luyện.

Ngày xưa đả tọa nhập định, Gia Tĩnh sẽ tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu, giống như có trời giáng cam lộ, đem tất cả ồn ào náo động vẩn đục của trần thế gian rửa sạch sẽ, trong lòng chỉ còn một mảnh trống vắng, vô cùng thanh minh, làm ông ta như si như say, khó dứt ra được.

Nhưng gần đây không biết vì sao lại không thể nhập định được nữa, trong lòng chất chứa tiếng ồn, trước mắt tràn ngập chướng khí mù mịt, bóng người bập bùng, một hồi là Tào Đoan Phi, Dương Kim Anh, một hồi là Hạ Ngôn, Tăng Tiển, một hồi Dương Thăng Am, một hồi lại là Lục Văn Minh. . . Những người này từng làm ông ta bị tổn thương, hoặc bị ông ta tổn thương qua, cuối cùng cũng chỉ thành đống xương khô dù nam hay nữ. Họ giống như phục sinh từ trong phần mộ, cả ngày vờn quanh bên người ông ta, chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì sẽ hiện ra đế quấy lấy ông, khóc lóc với ông, cười với ông, không bao giờ chịu bỏ qua cho ông ta!

Ông ta càng muốn an tĩnh, vứt bỏ ảo giác, nhưng càng tâm phiền ý loạn, rốt cuộc chịu đựng không nổi. Đột nhiên ông ta ngửa đầu hét lên điên cuồng: "A. . ."

Tiếng hô đó dường như làm Tinh xá đều hơi lắc lư, thoáng chốc truyền khắp toàn bộ cung điện, khiến các cung nhân câm như hến, người nào cũng cúi đầu khom lưng, chỉ sợ sẽ dẫn họa lên người mình.

Hoàng Cẩm đợi ở bên ngoài cũng bị làm hoảng sợ mà không biết làm sao. Đoạn thời gian gần đây hoàng thượng quá khó hầu hạ, hắn dè dặt, kiệt lực nịnh hót, vẫn không ít lần bị răn dạy, hèo cũng ăn vài lần, cuối cùng hắn nghĩ đến Trần Hồng còn đang bị cấm đoán ngồi không, thầm nghĩ nếu như người này mà còn, tốt xấu gì cũng được san sẽ phân nửa mà.

Nghĩ thì nghĩ, tay chân không dám chậm chạp, vẫn vui vẻ đi vào. Hắn mở ra cái lư hương đồng đỏ, lấy ra một cái bình gốm được hâm nóng, thử nhiệt độ thích hợp rồi mặt đầy tươi cười nói:
- Mời chủ tử dùng trà ạ.

Gia Tĩnh cấp hỏa công tâm, miệng khát lưỡi khô, tự nhiên muốn uống trà, lần trước Hoàng Cẩm bởi vì chậm một bước mà bị hoàng đế mắng cho một trận, lại bởi vì trà quá bỏng mà bị đánh vào mông, lần này hắn còn nhớ rất kỹ.

Gia Tĩnh đang nghiêng người dựa trên bồ đoàn, cầm lấy cái bình gốm nặng nề hút một ngụm, lại thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn chút, rồi cũng không nhìn Hoàng Cẩm mà nói:
- Ai ở bên ngoài?

- Ai u, chủ tử ngài thần kỳ thật. - Hoàng Cẩm vươn ngón cái nói: - Cách xa thế mà cũng nghe được!

- Hừ, tới cùng là ai? - Gia Tĩnh oán hận nói: - Khóc lóc mãi làm cho tâm thần trẫm không yên.

- Vâng. . . - Hoàng Cẩm sợ hãi nhìn hoàng đế một cái, rồi nhỏ giọng nói: - Là Thẩm đại nhân.

Hắn âm thầm cầu khẩn, Thẩm Mặc đừng có bị ăn hèo giống như mình.

- Hỗn tiểu tử đấy à...
Cũng may Thẩm Mặc còn có vài phần tính tôi, Gia Tĩnh không có phát tác, chỉ hừ một tiếng nói:
- Tới làm gì?

- Việc này.
Hoàng Cẩm dè dặt nói:
- Nô tài cũng không biết, dù sao thì khóc đến lỗ mũi rồi, nói yêu cầu gặp mặt hoàng thượng.

- Còn khóc nhè?
Gia Tĩnh thì thích cái tính dí dỏm này của Hoàng Cẩm, nghe vậy sắc mặt ông ta thoáng hòa hoãn hơn:
- Gọi hắn vào đi.

~~

Hoàng Cẩm đi ra ngoài một hồi liền dẫn theo Thẩm Mặc đi vào, đại lễ thăm viếng sau đó, Gia Tĩnh bảo y ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt y khóc đến nỗi như hai quả đào. Điều này quả thật hiếm lạ, tâm tìm ông ta không khỏi tốt hơn:
- Chuyện này là sao? bị ai khi dễ hả?

Thẩm Mặc nghe vậy nhếch miệng, còn chưa nói ra lời thì nước mắt lại chảy xuống, vội vàng cúi đầu, dùng sức hít hà cũng không ngừng lại được.

Thấy y khóc thành một lệ nhân, Gia Tĩnh khó hiểu nói:
- Chuyện gì mà đau lòng thế hả?

Thẩm Mặc chỉ nước mắt giàn giụa, cũng không đáp lời. Gần đây Gia Tĩnh vốn nóng trong người, thoáng cái bạo phát:
- Đừng khóc nữa! Tới cùng là chuyện gì?

Thẩm Mặc cũng nghe lời, cố cầm nước mắt, nước mũi hít trở lại, hai mắt như thỏ nhìn Gia Tĩnh Đế, nức nở nói:
- Hoàng thượng, hoàng thượng, sư phụ thần bị người ta hại chết. . .

- Cái gì? - Gia Tĩnh cũng kinh ngạc: - Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?

- Không phải là Từ các lão, là ân sư thụ nghiệp của vi thần. - Thẩm Mặc nói: - Thẩm Luyện Thẩm Thanh Hà.

- Thẩm Luyện?
Gia Tĩnh nhíu mày hồi tưởng lại:
- Tựa hồ nghe qua tên này.
Sau một khắc chợt nói:
- Chính là cái người thượng thư nhục mạ Nghiêm các lão đó phải không? Hắn bị làm sao?

Thẩm Mặc khóc lóc kể lể:
- Sư phụ thần mới bị điều đến Bảo An Châu. Năm ngoái Yêm Đáp xâm nhập Ứng Châu, chiếm liền hơn 40 bảo của chúng ta. Nhưng tổng đốc Tuyên Đại là Dương Thuận sợ địch khiếp chiến, không dám đụng đến Lỗ khấu. Đợi Yêm Đáp lui quân rồi, hắn sợ mất cơ hội bị điều tra, cuối cùng bỏ mặc cho quan binh giết lính và bách tính, lấy thủ cấp của họ để hoang báo chiến công! Tuần án Lộ Giai đó cũng bị hắn mua chuộc, giúp đỡ hắn cùng nhau gạt triều đình.

Sắc mặt Gia Tĩnh trở nên u ám, nhếch môi nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Lão sư của thần mặc dù đã bạch thân(bị bãi quan), nhưng không quên trung nghĩa, mắt thấy Dương Lộ nhị tặc mất trí như vậy, che mờ mắt thánh, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, đi thẳng đến phủ tổng đốc chửi Dương tặc, cũng viết văn lễ tế người chết, lại thu thập hơn 1000 chứng từ của mọi người đưa đến kinh thành cáo trạng với nhị lão! Dương Lộ nhị tặc tự nhiên hận thấu xương, lại vu cáo lão sư thần mưu loạn cùng Bạch Liên giáo, bắt ông ấy xuống nhà lao phủ tổng đốc, cũng bịa đặt khẩu cung trình Hình bộ phê quyết, muốn nhanh chóng diệt trừ lão sư thần...

Nói đoạn lại nằm phục xuống khóc òa lên.

- Khóc nữa thì cút đi!
Gia Tĩnh không nhịn được khẽ gào lên, cũng may chưa mất lý trí, trầm giọng nói:
- Những lời ngươi nói trẫm cũng nghĩ tới rồi. Khi buổi sáng xử quyết mấy tên Bạch Liên giáo đồ quả là có người tên Thẩm Luyện.

Thẩm Mặc thất thanh nói:
- Hoàng thượng, không thể giết oan người tốt được đâu à...

- Làm càn! - Gia Tĩnh hừ một tiếng nói: - Sao trẫm có thể chỉ tin vào lời nói của một mình ngươi?

- Cũng không phải chỉ là lời nói của một mình vi thần.
Trong tay Thẩm Mặc cầm một sấp cáo trạng dày, rồi y đưa cho Hoàng Cẩm nói:
- Đây là liên danh trạng của mấy nghìn bách tính Tuyên Đại, mời hoàng thượng ngự lãm.

Hoàng Cẩm liền đưa số cáo trạng đó đến trước mặt Gia Tĩnh. Gia Tĩnh cầm lấy một tờ xem, quả nhiên thấy nội dung bên trên không khác mấy lời Thẩm Mặc nói, chỉ là càng thêm tường tận hơn thôi, lại tiện tay lật vài tờ, chợt thấy mặt sau tờ giấy đầy là hồng chỉ ấn, đập vào mắt khiến ông ta kinh hãi.

Trầm ngâm chốc lát, hoàng đế nhẹ giọng hỏi:
- Ai trị thủ nội các?

Sự tình liên quan đến tổng đốc Tuyên Đại, mặt khác lại là liên danh trạng nặng trịch, ông ta không thể đơn giản tỏ thái độ, phải tìm Đại học sĩ cố vấn một chút.

Trên thực tế, đây cũng là một trong những dự tính mà năm đó Chu Nguyên Chương thiết lập Đại học sĩ.

~~

Lý giải của Từ Giai đối với Gia Tĩnh tuyệt đối vượt trên Thẩm Mặc, ông ta chuẩn xác dự kiến được lần triệu kiến này. Cho nên khi thái giám tới mời ông ta không chút hoang mang sửa soạn y quan, đi theo đến Ngọc Hi cung.

Lễ bái hoàn tất, Gia Tĩnh mệnh bình thân, Từ Giai liền đứng lên, thấy Thẩm Mặc đang cúi đầu ở đối diện.

Ánh mắt Gia Tĩnh quét qua hết Từ Giai rồi Thẩm Mặc, thấy Thẩm Mặc trong lòng thấp thỏm, lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng Từ Giai lại vẫn bình chân như vại.

Một lúc lâu, Gia Tĩnh lạnh lùng hỏi:
- Các lão chắc biết trẫm gọi ngươi là có chuyện gì chứ?

- Hồi hoàng thượng.
Từ Giai khom người đáp:
- Vi thần cả gan vọng đoán, là Quốc Tử Giám Tế tửu Thẩm Mặc tới cáo trạng với hoàng thượng. Hoàng thượng lo lắng biên quan, thương xót con dân, nên mới triệu vi thần tới hỏi ý kiến.

Mã thí qua lại vô tung, nhưng lại rơi đúng lúc đúng nơi, cũng thật là cao thủ!

- Biết tại sao không ngăn cản hắn?
Ánh mắt Gia Tĩnh bao phủ lấy Từ Giai, giống như muốn nhìn thấu nội tâm ông ta:
- Chẳng lẽ hắn tới khóc lóc kể lể, cũng là chủ ý của ngươi?

- Hắn cũng tới khóc với hoàng thượng ư?
Từ Giai kinh ngạc nói:
- Thực sự là to gan lớn mật!
Rồi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội:
- Hắn quả thật đi tìm vi thần, nhưng vi thần bảo về trước đi, nói chắc chắn báo cáo với hoàng thượng để điều tra rõ việc này, cho hắn một công đạo...Vốn dự định ngày mai khi tấu sự sẽ nói rõ với hoàng thượng cơ, không ngờ hắn lại tới thẳng đây rồi!
Tức giận đến lắc đầu nói:
- Thực sự là lố lăng, lố lăng quá!

Thấy Từ Giai quỳ, Thẩm Mặc cũng vội vàng quỳ xuống theo, khóc nói:
- Các lão thứ tội, học sinh đợi không được ngày mai, cần biết lão sư đáng thương đó của học sinh đã rơi vào ma chưởng của Dương Thuận ba ngày rồi. Đợi thêm một khắc cũng có thể là ly biệt. . .
Rồi dập đầu với Gia Tĩnh:
- Hoàng thượng, chuyện này không quan hệ với Từ các lão, quả thật là tội thần tự tiện chủ trương, xin hoàng thượng trách phạt!

Đây là nguyên nhân y còn khóc mãi. Trước khi chưa có tâm tình để làm nền, hiện tại đột nhiên đi trên lộ tuyến bi thương thì sẽ làm cho hoàng đế cảm giác là đang diễn kịch. . . Hoàng đế đã quen với dáng vẻ khóc lóc hiện tại, nên cũng rất thuận lợi gạt ra Từ các lão, bằng không thì làm sao nói giúp mình được.

Làm việc như chơi cờ, cao thủ đều suy nghĩ thêm vài bước.

- Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!
Gia Tĩnh quả thật cũng bị Thẩm Mặc làm phiền chết, căm tức nói:
- Khóc một tiếng nữa thì thưởng 20 trượng!

Thẩm Mặc vội vàng che miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

~~

Khốc nhục kế của Thẩm Mặc có hiệu quả rồi, Gia Tĩnh quả nhiên không hoài nghi Từ Giai nữa, chậm rãi hỏi:
- Từ khanh gia, ngươi xem qua cáo trạng đó chưa?

- Vi thần đã xem qua. - Từ Giai khẽ gật đầu nói.

- Cảm thấy thế nào? - Gia Tĩnh hỏi.

- Sự việc quan hệ trọng đại, không mắt thấy tai nghe sẽ không thể ước đoán có hay không được.
Từ Giai trầm giọng nói:
- Kỳ thật việc này vi thần sớm đã nghe qua, cũng đã xem xét qua hồ sơ tương quan về điều tra việc này, hiện tại Thẩm Tế tửu đề xuất, vi thần đang chuẩn bị trong đêm viết tấu chương, đem kết quả sơ bộ báo cáo cho hoàng thượng.

Ý là, vì cái gì ngày mai ta mới báo cáo việc này.

Gia Tĩnh nhìn Thẩm Mặc một cái rồi nói:
- Học nhiều chút, cái gọi là lão luyện thành thục. . . Thẩm lão sư đó không dạy được ngươi.

Thẩm Mặc biết hoàng đế đã vào tròng, trong lòng vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn giả khúm núm, nức nở không ngừng.

- Ngươi điều tra thế nào rồi? - Gia Tĩnh lại hỏi Từ Giai

- Rất không lạc quan. . .
Từ Giai khẽ than một tiếng:
- Mấy năm nay, chiến lược của triều đình nghiêng về Đông Nam, khó tránh khỏi yêu cầu và ủng hộ đối với cửu biên bị lơ là. Ban đầu có Dương Bác trấn giữ thì còn có thể duy trì cục diện. Nhưng hai năm trước Dương Bác có đại tang, Dương Thuận nhậm chức, cục diện bắt đầu xấu đi, biên tướng càng lúc càng biến chất, Thát Lỗ thì càng kiêu ngạo, biên cương chịu cảnh tiễn đạp, bách tính rơi vào khổ hải. . . Chỉ năm ngoái, số lần giặc Oa xâm lấn đã bằng tổng của 5 năm trước, đến năm nay không những chưa dẹp loạn, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng, cửu biên từ đông đến tây, nơi chốn đều thấy gót sắt cướp bóc của người Mông Cổ, thế xâm lược của nó đã như thế lửa cháy lan ra đồng cỏ! Vi thần xem lướt qua tấu chương Đông Nam một lần, thấy được mỗi đạo công văn cấp báo như thể tuyết rơi, nhưng kỳ lạ chính là chiến báo cụ thể lại như phượng mao lân giác, khó có thể tìm kiếm, chỉ có ngẫu nhiên vài công văn báo tin thắng trận, cho dù không kịp cấp báo cũng chỉ thập trung chi nhất(1/10).

- Đây là vì sao? - Gia Tĩnh khó hiểu hỏi.

- Binh bộ giải thích là không có phát sinh giao chiến. - Từ Giai nói: - Do tiền tuyến quá căng thẳng gây nên.

- Nói bậy. - Gia Tĩnh không tin nói: - Lẽ nào Thát Lỗ đang chơi bịt mắt bắt dê với chúng ta hả?

- Hoàng thượng thánh minh! - Từ Giai nịnh hót một câu: - Vi thần cũng không tin, nên đã dùng biện pháp khác, gián tiếp điều tra việc này!

- Biện pháp gì? - Gia Tĩnh hiếu kỳ hỏi.

- Vi thần đã bí mật tra duyệt gần hai năm tình huống thay đổi nhậm chức của quan văn cửu biên.
Từ Giai nói:
- Lại tra duyệt hồ sơ quan binh của Binh bộ, thông qua chữ số của hai mặt này, có thể tính ra được tình huống chết trận của biên quân thậm chí quan văn võ tướng, lại đối chiếu với số công văn cấp báo có thể tính ra mỗi lần Thát Lỗ đột kích, tổn thất chân thực của bên ta.

- Các lão có lòng. - Gia Tĩnh tán dương gật đầu, nhẹ giọng hỏi: - Kết quả thế nào.

- Nhìn thấy mà đau lòng! - Từ Giai nhả ra năm chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui