Quan Cư Nhất Phẩm

Vương Khuê vì văn tài mà được sử dụng, văn chương của ông ta phong phú đẹp đẽ, tự thành một phái riêng, điển sách trọng đại cảu triều đình, đa phần xuất phát từ bút tích của ông ta, sĩ lâm ca ngợi ông ta, lưỡng chế càng do ông ta chỉ đâu đánh đó, ông ta chết rồi hoàng đế còn tặng hàm thái sư, triều đình nghỉ ba ngày đễ bày tỏ thương tích, có thể nói là vinh diệu tột đỉnh rồi.

Nhưng trong tám chữ ‘chánh trung cung thành, đoan khác tương thuận ’ , "cung" xếp thứ ba, mặc dù không phải là tốt lắm nhưng cũng không tệ, cho nên Gia Tĩnh đế mới hỏi thế, khi nghe thấy Trương Cư Chính cười, hoàng đế càng lấy làm lạ:
- Chẳng lẽ câu hỏi của trẫm buồn cười lắm sao?

- Vi thần thất lễ, hoàng thượng thứ tội.
Trương Cư Chính vội xin lỗi:
- Vi thần nào dám bất kính với hoàng thượng? Vi thần cười thụy hiệu của Vương Khuê.

- Văn cung có gì đáng cười?

- Văn cung chẳng có gì đáng cười, nếu như thần có thụy hiệu ấy, có khi mừng quá mà sống lại. Nhưng Vương Khuê có thụy hiệu này, giống như cười người được nhận thụy hiệu chẳng ra sao.

- Tại sao lại nói thế?
Gia Tĩnh hỏi.

- Hoàng thượng có biết danh hiệu rất nổi tiếng của Vương Khuê không?

- Tam Chỉ tướng công chứ gì? Điều này ai mà chẳng biết.
Gia Tĩnh cười.

Vương Khuê từ chấp chính đại thần tới tể tướng, tổng cộng nắm quyền mười sáu năm, nhưng lại không hề có kiến nghị gì, từ đầu tới cuối chỉ biết nịnh nọt nghe lời.
Khi đó người ta gọi ông ta là "Tam Chỉ tướng công", nói về quá trình lên điện của ông ta. Đối với hoàng thượng thì nói "thần tới xin thánh chỉ", hoàng thượng phê duyệt xong, ông ta liền nói "thần lĩnh thánh chỉ", tuyệt đối không phản bác, tới khi lùi ra nói với người có chuyện bẩm báo "đã có thánh chỉ, cứ thế mà làm".
Là loa truyền lời điển hình, chưa từng phát biểu ý kiến chủ trương của mình.

Nhìn lại thụy hiệu "văn cung" của ông ta, chữ cung có nghĩa là " không tự ý chuyên quyền, kiên định chấp chính", nhưng dùng trên người Vương Khê, ít nhiều có chút nhạo báng ông ta, chẳng hề có lập trường riêng, chỉ biết vâng dạ.

Về sau Vương Khuê vì có chuyện đắc tội, bị biếm làm tham quân , rồi lại được quay về cung, phục chức năm Chính Hòa.

Song bất kể thế nào, người đương thời đánh giá ông ta không cao, đó là chuyện không thể chối cãi.

Ở vùng đất Hoa Hạ kỳ quái, thủy chung không thoát rời được đạo đức luận, cứ như một người có đánh giá lịch sử cao, thì chuyện ông ta làm nhất định là đúng, ngược lại thì nhất định là sai. Nhất là khi hai người gặp nhau, người ta không chút do dự ủng hộ người trước.

Trương Cư Chính lợi dụng quy luật này, khiến bản thân thoát hiểm, lại còn khiến Gia Tĩnh đế vui vẻ, hỏi hắn:
- Điều này là do người đã suy nghĩ chu đáo từ trước, hay là lâm thời bịa đặt để ứng phó lời chất vấn?

- Hoàng thượng minh xét, vi thần là người Lăng Nhân Hồ Quảng, cách phủ Thừa Thiên không quá trăm dặm, luôn lấy đó là tự hào. Được tu soạn Hưng Đô chí, vinh dự không sao kể siết, ngầm hạ quyết tâm, móc hết tim gan cũng phải làm cho nó hoàn mỹ hết mức có thể, sao lại không nghĩ tới chuyện này trước chứ.
Trương Cư Chính chân thành đáp.

Gia Tĩnh nghe thế thì :" Ái chà, là đồng hương!" Thế là tín nhiệm tăng vọt, lại nghe Trương Cư Chính nói tiếp:
- Vì chuyện vi thần đã xin chỉ thị Viên đại nhân, bộ đường cũng nói là được.

Viên Vĩ đành phải gật đầu, ông ta luôn theo dõi sát thái độ của hoàng đế, thấy Gia Tĩnh mặt mày hớn hở, biết hoàng đế bị gãi trúng chỗ ngứa, Trương Cư Chính mò được món hời lớn rồi.
Lúc này phải lựa chọn thế nào, ông ta đương nhiên không mắc sai lầm, ngẩng đầu lên, khẳng định chắc chắn:
- Đúng thế thưa hoàng thượng, chuyện này thần và Thái Nhạc đã cùng thảo luận qua, đều thấy không có vấn đề gì.

Gia Tĩnh đế nghe vậy càng mừng, chút hoài nghi cuối cùng với Trương Cư Chính cũng biến mất, lộ ra nụ cười thực sự:
- Đứng dậy cả đi.

- Tạ ơn hoàng thượng.
Hai người đồng thanh đáp, đứng dậy. Trương Cư Chính thấy sống lưng lạnh toát, lúc này mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm lưng.

Trương Cư Chính giải thích hợp thánh ý, Gia Tĩnh chẳng những không truy cứu trách nhiệm của hắn, còn bảo hắn và Viên Vĩ chia ra soạn văn chương về phương diện này, để nhìn thấu triệt hơn.
Cả hai đều có giác ngộ chính trị rất mạnh, lập tức hiểu được ý nghĩa trọng đại của bài văn này, đó là định luận cuối cùng của hoàng đế với đại lễ nghị, viết tốt chắc chắn sẽ được Gia Tĩnh đế tưởng thưởng hậu hĩnh.

Nhưng bất ngờ Trương Cư Chính lại uyển chuyển từ chối, hắn nói với Gia Tĩnh đế:
- Luận về làm văn, thần không bằng một phần mười Viên bộ đường, không dám múa rìu qua mắt thợ, hay là cứ chuyên tâm tu soạn Hưng Đô chí thì hơn.

Viên Vĩ là "cây bút số một" Đại Minh, luận về văn chương, Gia Tĩnh đế đương nhiên càng tin vào ông ta hơn, thầm nghĩ :" Xem ra tên Trương Cư Chính này rất biết mình", hỏi Viên Vĩ:
- Viên ái khanh thấy thế nào.

Viên Vĩ đầu chỉ nghĩ tới chuyện lập công leo lên, liền thông khoái đồng ý.
Đó là chênh lệch về tầm nhìn, ông ta chỉ nhìn thấy cái lợi khi viết bài văn đó, nhưng không nhìn thấy cái hại trong tương lai. Khi Gia Tĩnh còn, đương nhiên là ích lợi vô cùng, nhưng một khi Gia Tĩnh băng.
Ai mà biết hướng gió tương lai sẽ ra sao? Chẳng may vua mới phủ nhận việc làm của tiên đế, vậy bài văn đó thành bùa đòi mạng rồi.

Kẻ mưu đồ toàn cục, không để ý cái lợi trước mắt, kẻ không tính dài, tương lai có lo ngắn. Đôi khi hạt mầm vận mệnh thất bại đều được tự mình trồng từ trước đó.

Thấy ông ta đồng ý , tâm tình Gia Tinh rất tốt, nói với Viên Vĩ:
- Khanh bỏ trọng trách tổng tài Hưng Đô chí xuống, chuyên tâm viết bài văn này, đợi viết xong rồi, trẫm tự có trọng dụng.
Lại nói với Trương Cư Chính:
- Khanh thay thế trọng trách của Viên đại nhân, tu soạn Hưng Đô chí cho thật tốt, đợi hoàn thành trọn vẹn trẫm cũng có trọng dụng.

Hai người cao hứng nhận lời, chuẩn bị cáo lui, nhưng Gia Tĩnh đế lưu lại dùng thiện, căn xong cơm chay mới về.

Tin tức Viên Vĩ và Trương Cư Chính bị gọi đi thẩm vấn, chẳng những không bị trách tội, lại còn được giữ lại ăn cơm, mau chóng được truyền đi, các phương thế lực nghe thế không ai không kinh hãi khó hiểu.

Nghiêm Thế Phiên tất nhiên là tức phát điên, hắn cảm thấy mình đúng là gặp phải "sao quả tạ", trước kia hắn muốn hãm hại ai thì làm gì có chuyện thất thủ?
Hơn nữa trong ba người coi là nhân kiệt đương thời, Lục Bỉnh đã về trời, Dương Bác ở nhà đình ưu, vốn cho rằng còn lại chỉ có mỗi mình là cao thủ, khó tránh khỏi lòng cao ngạo, xem thường anh hùng trong thiên hạ.

Ai ngờ ông trời trêu ngươi, đối thủ hắn không diệt được cứ thay nhau xuất hiện, mấy lần bày mưu đề kết thúc thất bại.
Nói là không hạ gục được Từ Giai thì hắn chấp nhận đi, dù sao lão hồ ly chìm nổi quan trường hơn ba mươi năm, khi Nghiêm Tung vào thời thịnh nhất còn sống được cơ mà.
Cho dù là không xử lý được Thẩm Mặc thì hắn cũng miễn cưỡng qua rồi, vì hai bên mưu qua kế lại nhiều lần, hắn cũng biết tên tiểu tử đó mưu cao, lại còn được hoàng đế che trở, không ai làm gì được hết.

Cho nên hai cuộc phản kích năm nay của hắn hoàn toàn né tránh hai người này, chọn đối thủ tương đối yếu làm chỗ đột phá, thầm nghĩ lần này thế nào cũng không vấn đề gì.
Ai ngờ bất kể là Ngô Thời Lai, Trương Trác, Đổng Truyền Sách hay Trương Cư Chính, hắn đều không làm gì được ai hết.

Đó là do hậu sinh khả úy hay là do bản thân suy yếu rồi? Một cảm giác bất lực chưa từng có bao phủ lấy tiểu các lão luôn coi ta đứng đầu thiên hạ. Nghiêm Thế Phiên trở nên vô cùng ủ rũ chán nản, thế là đóng cửa nốt mình trong nhà, rượu chè dâm loạn, không quan tâm chuyện bên ngoài nữa ...

Có điều với người khác ăn chơi thác loạn là sa đọa trốn trách, còn với hắn mà nói là suối nguồn linh cảm, nói không chừng nằm trên người nữ nhân, lại nghĩ ra chủ ý hay.

Ở phía Từ Giai thì phải gọi là lòng già an ủi, nghĩ lại thì cũng phải thôi, người mình nhận định là người kế thừa, sao có thể không qua được sương gió rèn luyện?
Từ Giai thầm nghĩ :" Trước kia cứ thấy Thái Nhạc bị hào quang của Thẩm Mặc hoàn toàn che lấp, song đó không phải là vấn đề thực lực bản thân hắn, mà là tại kẻ làm sư phụ này trước kia bảo vệ hắn quá chặt, làm hắn không có cơ hội thi triển tài năng."

Từng có một dạo, Từ Giai sinh ra hoài nghi về năng lực của Trương Cư Chính, cho rằng tương lai hắn không thể là đối thủ của Thẩm Mặc, thậm chí có suy nghi đối sang bồi dưỡng Thẩm Mặc kế nghiệp...

Đương nhiên cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, hiện giờ Thẩm Chuyết Ngôn mặc dù tạm thời cho an nhàn, nhưng cận thần như Từ Giai biết rất rõ, hoàng đế trấn áp Thẩm Mặc, không phải vì có điều gì bất mãn với y, mà là sợ y trưởng thành quá nhanh, tương lai hoàng đế mới chưa đăng cơ, đã biến thành một quyền thần, thì tân hoàng làm sao mà kiểm soát nổi.

Ông ta hiểu rõ, Thẩm Mặc đã tự lập nên một phái riêng, đối với mình rất kính lễ. Kỳ thực bản chất là hợp tác với nhau, mỗi bên có mưu đồ riêng, dù có tách rời khỏi mình vẫn sống khỏe. Thêm vào người ta còn trẻ lăm, đợi khi lão Từ chết rồi vẫn leo lên được thủ phụ, cần gì phải tiếp nhận an bài của ông, làm hiếu tử hiền tôn cho ông cơ chứ?

Vừa vặn vào lúc này Trương Cư Chính làm ông ta nhìn thấy hi vọng mới.
Nghĩ đi nghĩ lại, con cháu trong nhà vẫn thân hơn, vẫn phải toàn lực bồi đắp mới được. Từ Giai quyết định thay đổi thái độ bao bọc với Trương Cư Chính, để tự hắn mở ra con đường cho riêng mình.

Khi biết được chuyện này, Thẩm Mặc đang chiêu đãi học sinh của mình, tiễn bọn họ đi thi Điện vào ngày mai. Thẩm Mặc báo Tam Xích vừa chuyển tin lui ra, bản thân tiếp tục thản nhiên như không mời mọc mọi người ăn uống ...
Vì ngày mai còn phải đi thi, cho nên hôm nay đều lấy trà thay rượu, đương nhiên ăn vẫn là chính.

Nhưng Thẩm Mặc thì lại uống rượu trắng, ở đây có mười tám học sinh, y tổng cộng uống mười tám chén rượu, đám học sinh muốn uống rượu bồi tiếp, Thẩm Mặc lắc đầu không cho, cười nói:
- Thứ này của ta là cực phẩm Trạng Nguyên Hồng, khó khăn lắm mới kiếm được từ nhà đại hộ, sao có thể dễ dàng cho các ngươi hưởng lợi.

Đám học sinh nhao nhao nói:
- Thì ra sư phụ không phải là quan tâm học sinh, mà là tiếc rượu.
Mặc dù sư đạo tôn nghiêm, nhưng sư đồ tuổi tác tương đương, thêm vào Thẩm Mặc chưa bao giờ cố làm ra vẻ nghiêm túc, cho nên quan hệ đôi bên vừa là sư đồ vừa là bằng hữu, khá là hòa hợp.

- Thế thì sao nào?
Thẩm Mặc trừng mắt nhìn bọn họ:
- Rượu này không phải ai cũng được uống, chỉ có tiến sĩ mới uống được.
Rồi chỉ vào mọi người:
- Đợi tới khi nào thi Điện công bố bảng, trúng tam giáp chỉ được uống một chén, nhị giáp chỉ được uống một bầu, nhất giáp có thể uống một vò ... Nếu như trúng Trạng Nguyên ...
Mọi người thầm nghĩ :" Chẳng lẽ có thể uống một chum?" Ai ngờ nghe Thẩm Mặc cười gian:
- Mọi người lột sạch hắn, ném vào chum rượu.
Làm mọi người cười rộ lên.

Cười xong, mọi người đều nhìn Vương Tích Tước rất là bất thiện, cười gằn:
- Hội Nguyên công, phải chuẩn bị tinh thần đi nhé.

Vương Tích Tước chính là Nguyên Ngự, chỉ vào Từ Thời Hành ở bên cạnh, lắc đầu nói:
- Lần trước Nhữ Mặc huynh phát huy không được tốt, cho nên ta mới ăn may, kỳ thực học vấn của ta không vững chắc như của huynh ấy.

Từ Thời Hành vội khiêm tốn:
- Ta có thể thi được vị trí thứ hai là may mắn rồi, thi Điện có thể vào nhị giáp là hài lòng, không dám tranh với huynh.

Thẩm Mặc bật cười:
- Ha ha , nhường nhau trạng nguyên kìa, thế này mà để người ngoài nhìn thấy, lại cho rằng ta dạy ra học sinh không coi ai vào mắt.
Mọi người tưởng rằng Thẩm Mặc giận rồi, ai ngờ y lại nói:
- Đây đúng là sư phụ nào học trò nấy, ha ha ha.

Học sinh bị sư phù trêu một vố, nào chịu cam tâm? Thế là tiếng cười vang vọng, sư đồ thân thiết như thế, chỉ có ở đây tuyệt đối không còn có ở nơi nào khác.

Vì ngày mai còn dậy sớm, Thẩm Mặc bảo bọn họ giải tán , đích thân tiễn ra tận cửa, đám học sinh lần lượt vái chào tạm biệt, y cũng khích lệ từng người, bảo bọn họ không nên có áp lực, làm đúng trình độ là được.

Tới khi Vương Tích Tước và Từ Thời Hành từ biệt, nụ cười của Thẩm Mặc tựa hồ càng thêm thân thiết, vỗ vai hai người nói:
- Tiếp tục chiếm hai vị trí đầu nhé.

Vương Tích Tước trịnh trọng gật đầu, Từ Thời Hành suýt chảy nước mắt, hắn đi sai một bước, kết quả mang tới đủ mọi rắc rối, vốn cho rằng đáng bị người khác đè bẹp rồi.

Sau khi đỗ được vị trí thứ hai, Đường Tùng liền trở mặt hoàn toàn với hắn , không ngờ viết một phong thư bẩm báo với lễ bộ, mặc dù không dám nói tới chuyện "ám hiệu" mà tóm lấy chuyện Từ Thời Hành đổi họ, bôi nhọ quá khứ của hắn. Lễ bộ không rõ nguồn cơn, thiếu chút nữa hạ lệnh đình chỉ tư cách khảo sinh của Từ Thời Hành, để hắn tiếp nhận điều tra ...

Nếu chuyện xảy ra, bất kể kết quả ra sao, lần này Từ Thời Hành cũng không còn cách nào thi trúng tiến sĩ nữa.

Nhưng tất cả rắc rối được sư phụ gánh đỡ, Thẩm Mặc tìm Viên Vĩ, xin ông ta áp chuyện này lại sau, Viên Vĩ nể mặt Thẩm Mặc nên đồng ý, Từ Thời Hành mới có tư cách dự thi.

Thấy mắt hắn hoe đỏ, Thẩm Mặc biết áp lực của hắn rất lớn, ôn hòa nói:
- Thế này làm sao thi tốt được.

Từ Thời Hành hít sâu một hơi, gật đầu:
- Học sinh biết.

- Không nên có áp lực, không ngại nói với ngươi, ta xin lễ bộ tra sau, kỳ thực có thể không tra.

Từ Thời Hành chỉ lo việc này, cho dù mình trúng tiến sĩ, nhưng người ta về quê tra đi hỏi lại, há chẳng phải mất mặt? Nghe thấy thế ngẩng đầu lên:
- Làm sao mới có thể không tra?

- Chỉ cần ngươi có thể trúng mười hạng đầu, như vậy thành người tài đức kiêm toàn, ai dám chất vấn ngươi nữa.

- Vâng.
Từ Thời Hành gật mạnh đầu:
- Học sinh đã hiểu, lần này nhất định sẽ kết thúc chuyện này, không để sư phụ phải học lòng nữa.

Thẩm Mặc cười an ủi:
- Ta tin ngươi .. Đồng môn ngươi đang đời kia kìa, mau đi đi.

Từ Thời Hành vái Thẩm Mặc thật sâu, rồi xoay người đi thật nhanh.

Nhìn đám học dần dần đi xa, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Nhất định phải thành đạt đấy! Tương lai của lão tử trông cậy vào các ngươi!" Trong lòng đồng thời không khỏi cười tự trào :" Quan hệ sư đồ thời phong kiến quả nhiên là dung tục từ đầu tới cuối, ngôn từ tô vẽ càng hoa mỹ đúng là chỉ càng để che giấu sự thối tha."

~~~~~~~~~~

Quay trở về thư phòng, Từ Vị cười với y:
- Không ngờ tên Trương Thái Nhạc đó lợi hại như vậy. Trước kia ta coi thường hắn rồi.

- Đệ nói từ lâu rồi, huynh cứ không tin cơ.

- Tương lai đệ có đối thủ rồi đấy.
Từ Vị trêu:
- Cứ tưởng rằng đệ sau khi qua 40 sẽ thành cao thủ cô đơn, té ra ông trời an bài sẵn cho đối thủ tốt rồi.

- Vì sao nhất định phải là đối thủ?
Thẩm Mặc thấm ướt khăn lau mặt:
- Chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình, đồng tâm hợp lực sao?

- Hài, đệ có bị say hay không thế? Không nghe nói tới câu này sao? Một núi khó dung hai hổ, trừ khi một đực một cái ... Hình như là đệ nói phải không?

Thẩm Mặc thở dài:
- Trước tiên đừng nghĩ xa như thế, cái ghế nội các còn chưa tới lượt chúng ta đi tranh đoạt.
Nói tới đó mày cau lại:
- Rắc rồi là cái bẫy đệ giăng ra cho Nghiêm Thế Phiên lần này không đùng được rồi.

- Đúng thế, ai ngờ Trương Cư Chính lại không tổn hại lấy một cọng tóc, ta xem phản ứng của hắn, tám phần là có dự mưu.
Từ Vị nheo mắt lại:
- Đệ nói xem, chuyện này có phải là do hắn cố để lộ sơ hở ngay từ đầu không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui